Dưỡng Nguyên Dị...
Võ Vô Vân
2024-11-14 09:01:38
Hơn nữa, dù sao La Thiến Mẫn dù sao cũng đã hứa giúp hắn đến Thanh Điền phái, giờ hắn nên cân nhắc chút , mình đã tận chức tận trách rồi, không cần nhiều lời nữa.
Thấy dáng vẻ bình tĩnh của Tô An Lâm, một đám người lại cảm thấy có chút không tự tin.
Thật sự là nhìn dáng vẻ của Tô An Lâm thì có vẻ như hắn đang nói thật.
La Thiến Mẫn vô thức nói:
"Ngươi nói thật sao?"
Tô An Lâm lắc đầu:
"Ăn cơm đi, ta nói bao nhiêu các ngươi cũng không biết đâu, như vậy có ích lợi gì đâu, đúng không?"
"Ta thay thủ hạ của ta xin lỗi ngươi."
"Không cần xin lỗi, cũng đừng trách bọn họ, nếu một người xa lạ nói cho ta nghe những cái ta không hiểu thì ta cũng sẽ sinh nghi thôi."
La Thiến Mẫn đang định nói thì đột nhiên một giọng nói lạnh lùng truyền đến.
"Dưỡng Nguyên Dịch! Ngươi biết cái này từ đâu?"
Đám người nhìn lại theo hướng phát ra giọng nói, tất cả đều nhíu mày lại.
Lại là hắn ta, người đã rat tay giết một nữ nhân ăn trộm vào tối qua.
Thật lòng mà nói, dù nữ tặc kia làm sai thật nhưng cũng không đáng tội chết.
Hắn ta đánh người ta chết tươi, đến đầu cũng nát bấy, đúng thật là có hơi tàn nhẫn!
Tô An Lâm quay đầu lại nhìn, nhận ra vẫn là nam tử áo trắng kia.
"Ta đang hỏi ngươi đó!"
Nam tử áo trắng nhíu mày.
“Ta thấy trong một cuốn sách cổ.”
Tô An Lâm thuận miệng đáp lại.
"Sách cổ đó đâu?"
"Bị vứt đi từ lâu rồi."
“Thật sao?”
Ánh mắt sáng rực của nam tử áo trắng nhìn chằm chằm vào Tô An Lâm, đột nhiên, hắn lấy ra tờ kim phiếu một trăm lượng.
"Chỉ cần ngươi nói cho ta biết sách cổ kia ở đâu, ta sẽ cho ngươi kim phiếu này."
"Xì xào xì..."
Những người xung quanh đều hít sâu một hơi, ánh mắt hiện lên nỗi sợ đến ngây người.
Đó là kim phiếu một trăm lượng đó.
Giá trị tương đương với mấy nghìn lạng bạc.
Tô An Lâm cười lắc đầu:
"Ta cũng muốn, đáng tiếc là ta thật sự không biết."
"Thật sao, vậy tiếc quá, kim phiếu này không thể cho ngươi rồi."
Nam tử áo trắng thở dài một hơi:
"Dưỡng Nguyên Dịch, Dưỡng Nguyên Dịch, ta có nghe sư phụ nói qua, haiz, còn tưởng ngươi biết chút gì chứ…”
Hắn ta nói rồi rời khỏi đây.
Mọi người xung quanh tỏ vẻ thất vọng, không còn quan tâm đến chỗ này nữa.
Tuy nhiên, đám người La Thiến Mẫn đã sợ đến ngây người.
"Tiểu thư, nhìn dáng vẻ của đại nhân kia, có vẻ hắn biết thứ Dưỡng Nguyên Dịch này đó!”
Nha hoàn của La Thiến Mẫn vội vàng nói.
"Ta thấy rồi, bất ngờ thật, còn nghĩ là giả chứ."
La Thiến Mẫn nhìn Tô An Lâm, ánh mắt trở nên nóng lên.
"Ngươi biết ở đâu có Dưỡng Nguyên Dịch sao?"
Tô An Lâm nhún vai:
"Ngươi đang nói nhảm sao? Đại nhân vừa ny còn không biết, người nói xem làm sao ta biết được?"
La Thiến Mẫn đột nhiên trở nên chán nản.
Tuy nhiên, nàng thấy Tô An Lâm thực sự có chút bản lĩnh nên nàng cũng nghĩ đến việc kết bạn.
Điều mà Tô An Lâm không biết là những người đến từ đại tông môn như hắn thường được người dân địa phương ở Trung Châu đối xử rất khách khí.
Lý do rất đơn giản, biết đâu trong đó có người Trung thì sao?
Dù sao bản thân có thể đi ngàn dặm xa xôi Trung Châu thì cũng đã chứng minh được năng lực của hắn ròi.
Nếu muốn đến Trung Châu, trước tiên nhất định phải có tiềm lực tài chính.
Sau đó là vũ lực và dã tâm!
Vì vậy, những người từ Đại Hạ cách ngàn dặm xa xối đến Trung Châu vốn đều là thiên tài, cũng là người xuất chúng ở nơi họ ở.
Đây cũng là lí do vì sao rất nhiều thế lực địa phương coi trọng người Đại Hạ.
Hiển nhiên La Thiến Mẫn cũng có suy nghĩ như vậy, hàn huyên với Tô An Lâm một hồi, nàng đồng ý Tô An Lâm đến Tạp La thành trước, sau đó ở trong nhà nàng.
Đợi đến khi Thanh Điền phái chiêu mộ đệ tử, đến lúc đó hắn sẽ đi tham gia cuộc so tài nhập môn cùng nàng.
Tô An Lâm đương nhiên đồng ý.
Chỉ còn ba ngày nữa là đến Trung Châu.
Hai ngày nay, Tô An Lâm luôn luyện thuật chế thuốc.
Hắn không hề hay biết có một cặp mắt đang quan sát hắn trong bóng tối.
Có quá nhiều người nên Tô An Lâm không cảm nhận ra phía sau có người, cứ như vậy, đêm hôm đó, Tô An Lâm tiếp tục ôm đỉnh luyện chế bổ khí hoàn.
"Haiz, chỉ còn lại một phần cuối cùng, ta vẫn chỉ có thể luyện chế được bổ khí hoàn cấp thấp, xem ra chỉ có thể nghĩ cách tăng cấp cho thuật chế thuốc thôi, đến lúc đó xem lại sau.”
Tô An Lâm lắc đầu, cảm thấy con đường thuật chế thuốc mà mình chọn có vẻ hơi khó khắn.
"Cái đỉnh của người không tệ, ra giá đi."
Đột nhiên, mộtvgiọng nói lạnh lùng lại vang lên.
Tô An Lâm quay đầu, híp mắt lại.
Quả nhiên là người đó - Công tử áo trắng.
Hắn ta ngạo nghễ đứng ở mép thuyền, thấy cái đỉnh trong tay Tô An Lâm, hắn ta tiếp tục nói:
“Điếc à? Mấy ngày nay ta vẫn một mực quan sát ngươi, ta rất thích cái đỉnh này của ngươi, bán cho ta, ta giữ lại một mạng cho ngươi!
Thấy dáng vẻ bình tĩnh của Tô An Lâm, một đám người lại cảm thấy có chút không tự tin.
Thật sự là nhìn dáng vẻ của Tô An Lâm thì có vẻ như hắn đang nói thật.
La Thiến Mẫn vô thức nói:
"Ngươi nói thật sao?"
Tô An Lâm lắc đầu:
"Ăn cơm đi, ta nói bao nhiêu các ngươi cũng không biết đâu, như vậy có ích lợi gì đâu, đúng không?"
"Ta thay thủ hạ của ta xin lỗi ngươi."
"Không cần xin lỗi, cũng đừng trách bọn họ, nếu một người xa lạ nói cho ta nghe những cái ta không hiểu thì ta cũng sẽ sinh nghi thôi."
La Thiến Mẫn đang định nói thì đột nhiên một giọng nói lạnh lùng truyền đến.
"Dưỡng Nguyên Dịch! Ngươi biết cái này từ đâu?"
Đám người nhìn lại theo hướng phát ra giọng nói, tất cả đều nhíu mày lại.
Lại là hắn ta, người đã rat tay giết một nữ nhân ăn trộm vào tối qua.
Thật lòng mà nói, dù nữ tặc kia làm sai thật nhưng cũng không đáng tội chết.
Hắn ta đánh người ta chết tươi, đến đầu cũng nát bấy, đúng thật là có hơi tàn nhẫn!
Tô An Lâm quay đầu lại nhìn, nhận ra vẫn là nam tử áo trắng kia.
"Ta đang hỏi ngươi đó!"
Nam tử áo trắng nhíu mày.
“Ta thấy trong một cuốn sách cổ.”
Tô An Lâm thuận miệng đáp lại.
"Sách cổ đó đâu?"
"Bị vứt đi từ lâu rồi."
“Thật sao?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ánh mắt sáng rực của nam tử áo trắng nhìn chằm chằm vào Tô An Lâm, đột nhiên, hắn lấy ra tờ kim phiếu một trăm lượng.
"Chỉ cần ngươi nói cho ta biết sách cổ kia ở đâu, ta sẽ cho ngươi kim phiếu này."
"Xì xào xì..."
Những người xung quanh đều hít sâu một hơi, ánh mắt hiện lên nỗi sợ đến ngây người.
Đó là kim phiếu một trăm lượng đó.
Giá trị tương đương với mấy nghìn lạng bạc.
Tô An Lâm cười lắc đầu:
"Ta cũng muốn, đáng tiếc là ta thật sự không biết."
"Thật sao, vậy tiếc quá, kim phiếu này không thể cho ngươi rồi."
Nam tử áo trắng thở dài một hơi:
"Dưỡng Nguyên Dịch, Dưỡng Nguyên Dịch, ta có nghe sư phụ nói qua, haiz, còn tưởng ngươi biết chút gì chứ…”
Hắn ta nói rồi rời khỏi đây.
Mọi người xung quanh tỏ vẻ thất vọng, không còn quan tâm đến chỗ này nữa.
Tuy nhiên, đám người La Thiến Mẫn đã sợ đến ngây người.
"Tiểu thư, nhìn dáng vẻ của đại nhân kia, có vẻ hắn biết thứ Dưỡng Nguyên Dịch này đó!”
Nha hoàn của La Thiến Mẫn vội vàng nói.
"Ta thấy rồi, bất ngờ thật, còn nghĩ là giả chứ."
La Thiến Mẫn nhìn Tô An Lâm, ánh mắt trở nên nóng lên.
"Ngươi biết ở đâu có Dưỡng Nguyên Dịch sao?"
Tô An Lâm nhún vai:
"Ngươi đang nói nhảm sao? Đại nhân vừa ny còn không biết, người nói xem làm sao ta biết được?"
La Thiến Mẫn đột nhiên trở nên chán nản.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tuy nhiên, nàng thấy Tô An Lâm thực sự có chút bản lĩnh nên nàng cũng nghĩ đến việc kết bạn.
Điều mà Tô An Lâm không biết là những người đến từ đại tông môn như hắn thường được người dân địa phương ở Trung Châu đối xử rất khách khí.
Lý do rất đơn giản, biết đâu trong đó có người Trung thì sao?
Dù sao bản thân có thể đi ngàn dặm xa xôi Trung Châu thì cũng đã chứng minh được năng lực của hắn ròi.
Nếu muốn đến Trung Châu, trước tiên nhất định phải có tiềm lực tài chính.
Sau đó là vũ lực và dã tâm!
Vì vậy, những người từ Đại Hạ cách ngàn dặm xa xối đến Trung Châu vốn đều là thiên tài, cũng là người xuất chúng ở nơi họ ở.
Đây cũng là lí do vì sao rất nhiều thế lực địa phương coi trọng người Đại Hạ.
Hiển nhiên La Thiến Mẫn cũng có suy nghĩ như vậy, hàn huyên với Tô An Lâm một hồi, nàng đồng ý Tô An Lâm đến Tạp La thành trước, sau đó ở trong nhà nàng.
Đợi đến khi Thanh Điền phái chiêu mộ đệ tử, đến lúc đó hắn sẽ đi tham gia cuộc so tài nhập môn cùng nàng.
Tô An Lâm đương nhiên đồng ý.
Chỉ còn ba ngày nữa là đến Trung Châu.
Hai ngày nay, Tô An Lâm luôn luyện thuật chế thuốc.
Hắn không hề hay biết có một cặp mắt đang quan sát hắn trong bóng tối.
Có quá nhiều người nên Tô An Lâm không cảm nhận ra phía sau có người, cứ như vậy, đêm hôm đó, Tô An Lâm tiếp tục ôm đỉnh luyện chế bổ khí hoàn.
"Haiz, chỉ còn lại một phần cuối cùng, ta vẫn chỉ có thể luyện chế được bổ khí hoàn cấp thấp, xem ra chỉ có thể nghĩ cách tăng cấp cho thuật chế thuốc thôi, đến lúc đó xem lại sau.”
Tô An Lâm lắc đầu, cảm thấy con đường thuật chế thuốc mà mình chọn có vẻ hơi khó khắn.
"Cái đỉnh của người không tệ, ra giá đi."
Đột nhiên, mộtvgiọng nói lạnh lùng lại vang lên.
Tô An Lâm quay đầu, híp mắt lại.
Quả nhiên là người đó - Công tử áo trắng.
Hắn ta ngạo nghễ đứng ở mép thuyền, thấy cái đỉnh trong tay Tô An Lâm, hắn ta tiếp tục nói:
“Điếc à? Mấy ngày nay ta vẫn một mực quan sát ngươi, ta rất thích cái đỉnh này của ngươi, bán cho ta, ta giữ lại một mạng cho ngươi!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro