Thầy Tướng

Chương 4

Hà Lam

2024-10-14 11:58:04

Người vây xem xung quanh lập tức bắt đầu ra giá: "Tiểu huynh đệ, tử phỉ này bán như thế nào, ta ra giá 200 vạn."

"200 vạn liền nghĩ có thể mua được hoàng gia tử, ngươi còn chưa tỉnh ngủ à, 500 vạn"

"600 vạn, không thể nhiều hơn."

"Tôi thèm nhỏ dãi hoàng gia tử mấy năm nay, tử phỉ trên thị trường đều ko đc như tôi mong muốn, viên này mặc dù tỉ lệ, tính chất rất tốt nhưng lại hơi hơi nhỏ một chút, không có cách nào làm thành vòng tay, 800 vạn là giới hạn của tôi."

Triệu ca lập tức không đồng ý, nhảy ra nói: "Nhỏ thì làm sao, một khối này có thể làm nhẫn, ngón tay của ngươi có đủ hay không thì không biết đâu. Tiểu Cảnh, với quan hệ của chúng ta thì không nói nhiều, một ngàn vạn tôi mua, nội trong một tuần tôi sẽ giả tiền cho cậu."

Vân Cảnh cười như không cười mà nhìn Triệu ca: "Triệu ca thật sự muốn mua sao?"

Đôi mắt đen nhánh sâu thăm thẳm nhìn lại, Triệu ca không biết như thế nào có chút chột dạ.

Hắn đánh chủ ý lên Vân Cảnh, một ngàn vạn này hắn sẽ không thất hứa nhưng đưa thế nào mới quan trọng.

Vân Cảnh trực tiếp đem tử phỉ thu lại: "Xin lỗi các vị, tôi tạm thời chưa muốn bán, nếu muốn bán tôi sẽ liên hệ lại sau."

Trước mắt còn chưa phải là thời cơ tốt để giao dịch, chờ tiếng vang của hoàng gia tử truyền ra bên ngoài, đấy mới chính là thời điểm tốt để bán đi.

Một mảnh đổ thạch tràn đầy linh khí như thế này, Vân Cảnh tính toán kế tiếp hấp thu linh khí dựa vào chúng nó.

Đá thô giá cả cao thấp khác nhau, loại tốt lên đến mấy chục triệu, tuy nhiên dựa vào thực lực của Vân Cảnh có thể nhặt được của hời, nhưng không có khả năng mỗi lần đều làm như vậy. Đại bộ phận người bán ở đây vẫn là có nguyên liệu thật, nhìn lầm thì xác suất rất thấp, Vân Cảnh muốn phát triển lâu dài, nhất định phải có đầy đủ tiền vốn.

Những người bên cạnh nhất thời hiểu ra, lần lượt tiến lên, hy vọng có thể trao đổi số điện thoại.

Vân Cảnh liền bảo những người đó báo số điện thoại, cậu ghi từng cái một, khi cần thiết tự nhiên sẽ liên lạc.

Triệu ca đứng một bên nhìn Vân cảnh từ một tiểu tử nghèo không ai hỏi thăm, biến thành một cái bánh bao thơm ngon khiến mọi người vây quanh, trong lòng hơi hụt hẫng.

Đột nhiên Triệu ca nhìn cô gái bị đánh lúc nãy tay đang cầm viên đá, hai mắt hắn đột nhiên sáng lên.

Cô ta cảm giác được ánh mắt của Triệu ca, lập tức cầm thật chặt viên đá, nhanh chóng bước ra chỗ khác tìm một giải thạch sư để cắt đá.

Vừa nghe nói viên đá trong tay cô ta là của Vân Cảnh đưa, đám người bên cạnh lập tức hứng thú, tiếp tục đi vây quay thành từng vòng, muốn xem còn có kỳ tích nào phát sinh hay không.

"Cà tử!(*)" Tất cả mọi người nhìn thấy màu sắc của khối đá này, có không ít người lập tức sôi trào.

(*) Được đặt tên vì màu sắc của nó giống như bông hoa tím, ngành công nghiệp trang sức gọi là "chun" hoặc "màu xuân", có thể chia thành xuân đỏ, xuân tím và xuân xanh. Màu tím trong phỉ thúy thường không đậm, giới phỉ thúy căn cứ vào sắc thái màu tím đậm nhạt khác nhau, lấy sắc tím của phỉ thúy phân chia thành màu hồng tím, cà tím, lam tím, hồng tím bình thường tính chất khá mịn, độ trong suốt tốt hơn, cà tím thứ 2 và lam tím sau cùng.

Cà tử mặc dù không đoan trang, cao quý như hoàng gia tử, nhưng vẫn có vài phần tử khí đông lai, không hổ là từ cùng một viên đá phế cắt ra, màu sắc này thực sự thuần khiết.

Nhưng đáng tiếc hơn là càng cắt vào, màu sắc càng bị pha tạp, ngoại trừ phần đầu cà tử lúc đầu bằng hạt gạo là màu chính tông ra, phần còn lại đều là màu tím trộn lẫn với một chút màu lam, sắc điệu có chút tối, viên đá liền như không đáng giá, huống chi viên đá phế này vốn là rất nhỏ, phỉ thúy cắt ra cuối cùng cũng không lớn hơn ngón tay cái là bao.

Khi lần nữa được cắt ra, hoàn chỉnh hiện ra trước mắt mọi người tuy ko sánh bằng hoàng gia tử của Vân Cảnh nhưng việc có thể cắt liên tiếp được hai lần ra hai khối phỉ thúy cũng coi như là một loại kỳ văn dị sự.

Hiện trường lập tức có người ra giá, cuối cùng một khối nhỏ tử phỉ này được bán với giá 3000 tệ, cô gái kia sau khi lấy được tiền, lập tức đi tới trước mặt Vân Cảnh đưa tiền ra: "Cảm ơn cậu... 3000 tệ này..."

"Là cô vận khí tốt." Vân Cảnh nói.

Cô gái đối với số tiền này cũng thực sự động tâm, nếu không phải thiếu tiền, cô ta mới không đến đây để giả làm bạn gái của người ta, còn bị người ta đánh cho một trận, tiền thuốc men còn chưa lấy được, nàng đem tiền thu vào túi sau đó đưa tay về phía Vân Cảnh: "Tên của tôi là La Tiểu Điềm, học sinh ban cao nhị (lớp 11) trường cao trung Bác Dương, xem tuổi cậu không lớn, chắc vẫn còn là học sinh.

Vân Cảnh lễ phép mà vươn tay nhẹ nhàng nắm lấy nàng đầu ngón tay nàng: "Tôi giống như cô cũng là học sinh của trường cao trung Bác Dương......."



"A, hết nửa ngày thì ra thì chúng ta là bạn cùng trường,! Cậu là sinh viên ban cao nhất (lớp 10) à? Tôi chưa từng thấy cậu ở trường trước đây." La Tiểu Điềm tò mò hỏi.

Vân Cảnh tuy rằng diện mạo bình thường, nhưng khí chất quá xuất chúng, thoáng nhìn thêm vài lần liền không thể rời mắt được, người như cậu gặp qua rồi tuyệt đối sẽ không quên, La Tiểu Điềm từ trước đến giờ luôn tích cực tham gia các hoạt động của trường, mọi người qua lại trường liếc mắt một cái cũng nhận ra, thế nhưng đối với Vân Cảnh lại không có chút ấn tượng nào.

Vân Cảnh mỉm cười: " Tôi tên là Vân Cảnh, học ban cao nhất của Bác Dương."

La Tiểu Điềm nghiêng đầu suy nghĩ sau đó sắc mặt đột nhiên thay đổi: " Cậu là Vân Cảnh đã mấy lần bị toàn trường phê bình, thường xuyên trốn học, lập kỷ lục chín quả trứng vịt trong kỳ thi hàng tháng."

Vân Cảnh: "Ừm...là tôi..."

Miệng La Tiểu Điềm há thành hình chữ O, nhìn đi nhìn lại Vân Cảnh nửa ngày vẫn không có cách nào đem cậu học sinh quậy phá với người trước mặt hợp làm một.

"Cậu...... có phải hay không rất chăm chỉ học tập chỉ là học không tốt vậy nên mới nản lòng thoái chí nên trốn học đúng không? Kiểm điểm phê bình về việc đánh người cũng nhất thời là do đối phương chủ động khiêu khích cậu trước, cậu thật sự không thể nhịn được cho nên mới ra tay đúng hay không? Đàn ông thực sự phải như vậy! Cậu yên tâm, xã hội này có những người học tập không tốt nhưng năng lực khác lại mạnh hơn cũng không ít, năng lực đổ thạch của cậu lợi hại như vậy, cậu cũng đừng nản lòng." La Tiểu Điềm lập tức nói.

Vân Cảnh chớp chớp mắt.

Triệu ca lúc này đi lên, kéo Vân Cảnh muốn dẫn cậu đi mua nguyên thạch.

Đối mặt với hung thần ác sát mang theo mấy tên bảo tiêu của Triệu ca, La Tiểu Điềm có chút sợ hãi, để lại số điện thoại của mình cho Vân Cảnh sau đó liền bất đắc dĩ rời đi.

Sau khi La Tiểu Điềm rời đi, Triệu ca nhìn theo bóng lưng La Tiểu Điềm cười nói: "Tiểu tử nhà cậu diễm phúc không tệ, nha đầu kia tư sắc không tồi, cậu muốn theo đuổi về sau khẳng định sẽ?"

"Triệu ca đừng đùa nữa." Tuy rằng tuổi tác của Vân Cảnh không lớn, mới ngoài hai mươi thôi nhưng La Tiểu Điềm trong mắt cậu cũng chỉ là một tiểu nha đầu mà thôi, căn bản không có ý nghĩ gì khác.

Triệu ca hài lòng gật gật đầu: "Cậu yên tâm, về sau theo Triệu ca, Triệu ca sẽ đối xử tốt với cậu."

Vân Cảnh khẽ mỉm cười, không có nhiều lời.

Triệu ca cả người cảm thấy cả người lạnh lẽo, nhưng khi quay đầu lại nhìn Vân Cảnh thì lại không nhìn ra được manh mối nào, vừa nghĩ đến năng lực kiếm tiền của Vân Cảnh, trái tim Triệu ca lại nóng lên, cảm giác quỷ dị kia lập tức bị hắn xem nhẹ.

Vừa rồi lúc Vân Cảnh cùng La Tiểu Điềm nói chuyện với nhau, Triệu ca đã nhận được tư liệu của Vân Cảnh từ thuộc hạ, hắn đã tra qua, bối cảnh cử tiểu gia hỏa này đơn giản rất sạch sẽ, từ nhỏ cha mẹ ly dị, cha cậu ta cưới thêm một người mẹ kế trẻ tuổi xinh đẹp, căn bản mặc kệ cậu, đối với người như vậy, hắn không xuống tay thì không phải Triệu ca.

Dưới sự trợ giúp của Vân Cảnh, Triệu ca mặc cả một phen, cuối cùng cũng mua được một viên đá với giá 550 vạn, hưng phấn mà cắt ngay tại chỗ.

Trước đó Vân Cảnh dùng 500 tệ mua đá đá cắt ra được hoàng gia tử, giờ phút này Vân Cảnh chỉ điểm cho Triệu ca mua đá, người vây xem bên cạnh nhiều không ít, khi khối phỉ thúy màu xanh biếc băng oánh thuần khiết dần dần được cắt ra, bầu không khí thảo luận nhanh chóng được đẩy lên cao.

"Đầy đặn đoan chính, tinh khiết không có tạp chất, băng thanh ngọc oánh, không có chút bông cùng tạp chất nào....Đây là là thủy tinh chủng Lão Khanh thượng hạng ( cấp thượng phẩm của phỉ thúy đế vương lục được gọi là thủy tinh chủng. Chúng có màu xanh lục táo hay sắc ngọc lục bảo tiên diễm. Hàng cao cấp là loại không có tạp chất hay rạn nứt, mà phải sáng bóng tinh tế.)"

"Màu sắc cùng độ dày dặn đều cực kỳ cao, nồng đậm mà không u ám, thuần khiết mà không thiên sắc, màu sắc nồng đậm trầm ổn,khí tức đế vương lộ ra, đây chính là phỉ thúy đế vương lục(*).

(*) Phỉ thúy đế vương lục: là một trong những tên gọi khác của Ngọc Phỉ Thúy với ý nghĩa xưng danh "Vua của các loại Ngọc". Từ thời xa xưa, tầng lớp vua chúa tại Trung Quốc và những nước Châu Á đã sử dụng Ngọc Phỉ Thúy Đế Vương Lục như một biểu tượng của quyền lực và sự giàu có. Chỉ những người đứng trên vạn người mới có thể sở hữu và sử dụng Ngọc Phỉ Thúy như một loại trang sức.

Về nguồn gốc của Phỉ Thúy, tên gọi này được đặt dưới thời toàn thịnh của lịch sử Trung Quốc với Phỉ là đỏ và Thúy là xanh. Đây là cũng là hai màu sắc chính của Ngọc Phỉ Thúy khi được chế tác thành trang sức hoặc đồ vật trang trí. Còn Đế Vương Lục có nghĩa là màu sắc Đế Vương, nhằm ám chỉ đến những viên Phỉ Thúy có màu sắc đạt đến trình độ Đế Vương - vua của các loại Ngọc.

Vì thế, chỉ riêng Ngọc Phỉ Thúy đã được chia thành hai loại là Phỉ Thúy thường và Phỉ Thúy Đế Vương Lục. Và chúng ta cũng xếp hạng một số loại Ngọc Phỉ Thúy Đế Vương Lục như sau:

· Phỉ Thúy Tinh Chủng

· Phỉ Thúy Lão Khanh Chủng

· Phỉ Thúy Băng Chủng

· Phỉ Thúy Thủy Chủng



· Phỉ Thúy Kim Ti Chủng

· Phỉ Thúy Du Thanh Chủng

· Phỉ Thúy Đậu Thanh Chủng

· Phỉ Thúy Hoa Thanh Chủng

· Phỉ Thúy Qua Thanh Chủng

"Tuy rằng có chút rêu, hơi có chút đáng tiếc nhưng chẳng sợ có thể đem rêu này cạo sạch đi, khối ngọc này cũng đủ một bộ trang sức, thắng lớn, chủ nhân của viên đá này thắng lớn rồi."

"Khối đá này lúc trước tôi cũng có nhìn qua, tuy rằng vẻ ngoài có vẻ tốt nhưng lại có rêu bên ngoài, hơn 500 vạn giá cả hơi đắt đỏ. Nếu biết sớm rằng rêu bên trong chỉ có một chút như vậy, phần còn lại đều là phỉ thúy đế vương lục tinh khiết nhất, táng gia bại sản tôi cũng sẽ mua..... Lúc trước nếu không phải...... Haiz, thì khối ngọc này chính là của tôi."

"Thật đẹp, khối ngọc này đẹp như vậy mà phải trơ mắt nhìn nó rơi vào tay người khác, haizz.......

Những người vây xem đều bị phỉ thuý thủy tinh chủng đế vương lục làm cho chấn kinh, không nhịn được thở dài, nhìn biểu tình của nhóm người này, Triệu ca trong lòng nở hoa.

Ngày xưa hắn cũng chỉ là quần chúng vây xem, mắt trông mong mà nhìn người khác cắt được ngọc tốt, còn mình lại cắt ra toàn sợi bông, hôm nay rốt cuộc phong thủy lay chuyển đến lượt hắn có thể không vui sao.

"Đa tạ, đa tạ. Đều nhờ may mắn thôi, mọi người nhất định đều có thể cắt ra được thứ đồ mà mình mong muốn." Triệu ca duy trì bộ dáng nhún nhường của một đại ca xã hội đen, mỉm cười hướng mọi người giơ tay ôm quyền khiêm tốn, đối mặt với những người ra giá, Triệu ca tất cả đều làm lơ, khối ngọc này hắn tính toán mang về mài dũa một phen sau đó đem về để trấn trạch.

Gần đây nhà cửa không yên, mà loại phỉ thúy đế vương lục này không chừng có thể xua đuổi được yêu ma quỷ quái.

Sáng sớm nay hắn đã hẹn trước một thầy phong thủy có thể đẩy lui bọn chúng, nếu là phỉ thúy có thể trấn trụ ma quỷ cũng đỡ tốn tiền thuê người.

Tên thầy phong thủy kia tuy rằng danh khí rất lớn nhưng cũng là công phu sư tử ngoạm, trước kia đều là thu tiền mặt, lần này há mồm đòi hắn bộ ấm trà thời nhà Thanh mà hắn trân trọng bao năm, đây chính là bảo bối mà vua Khang Hy đã dùng qua, đây là tiểu lão bà của hắn, làm sao có thể dễ dàng tặng cho người ta.

Triệu ca vui vẻ đem khối ngọc phỉ thúy bỏ vào trong túi, thấy tay Vân Cảnh cầm Hoàng gia tử, tạm thời không tính toán mua lại viên phỉ thúy đó, liền phất tay ý bảo Vân Cảnh cùng mình rời đi.

Vân Cảnh biết mình danh tiếng mình hôm nay đã tăng cao, phỉ thúy ở đây tuy nhiều nhưng cực phẩm phỉ thúy cũng chỉ có một ít, mới một ngày mà đã cắt được hai cái rồi, xung quanh rất nhiều người chú ý đến cậu.

Hôm nay coi như là thăm dò, chờ thêm mấy ngày nữa cậu lại trở lại hút linh khí đến no thì thôi.

Nghĩ như vậy, Vân Cảnh theo Triệu ca cùng đi ra ngoài.

Bảo tiêu bốn phía đem hai người vây quanh, nhìn như là bảo vệ nhưng lại ẩn ẩn có một tia bao vây, lúc này Triệu ca thong thả chậm rãi lên tiếng: "Tôi nói này Tiểu Cảnh à.... Tôi người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, Triệu ca tôi là người như thế nào, cậu hẳn cũng rõ, đi theo Triệu ca, tuyệt đối sẽ không để cho cậu chịu thiệt. Lúc trước Triệu ca nói với cậu cái gì bồi hay không bồi thì cậu cũng đừng để trong lòng, là Triệu ca nhìn lầm không phát hiện được cậu là người tốt."

"Cậu thì khác, Triệu ca đối với cậu không giống những người kia, chỉ cần cậu đáp ứng tôi, tôi đảm bảo sẽ coi cậu như vợ chồng mà đối đãi, có Triệu tôi ở đây, tuyệt đối sẽ không có một ai dám bắt nạt cậu, tôi cũng sẽ giúp cậu giải quyết các vấn đề trong trường học cũng đảm bảo cho cậu chẳng sợ những ngày bị ăn trứng vịt. Tôi đảm bảo sẽ cho cậu vào trường đại học tốt nhất, nếu cậu muốn xuất ngoại đi du học, không thành vấn đề, tôi rất cởi mở, cậu là người trẻ nên rất muốn tự do bay lượn, tôi hiểu. Chờ sau khi cậu thành niên, thả cậu đi ra ngoài một hai năm, Triệu ca cũng ko ngại, Vân Cảnh à, cậu hiểu ý của tôi chứ?"

Vân Cảnh khẽ bật cười.

Cậu tuy rằng mất đi tu vi, nhưng tinh thần lực lại không phải người thường có thể sánh bằng được, uy áp của linh sư vẫn còn đó, dùng góc độ ở thế giới này mà nói khí tràng của cậu cực kỳ cường đại, có đủ khí thế để nghiền ép bất luận kẻ nào, tạo thành áp lực tâm lý đối với đối phương.

Chính bởi vì như vậy, những tên đàn em kia mới sợ hãi Vân Cảnh từ trong xương cốt như vậy, đó chính là sự khác biệt về sức mạnh linh hồn.

Triệu ca đã hai lần đề nghị bao dưỡng cậu, Vân Cảnh dùng tinh thần lực nhỏ nhẹ cảnh cáo Triệu ca, hi vọng hắn sẽ dẹp bỏ cái ý nghĩ vớ vẩn này, hiện giờ Triệu ca xem ra là người khá nhát gan, dám có suy nghĩ này với cậu.

Đương nhiên, Vân Cảnh cũng hiểu được, Triệu ca năm lần bảy lượt bỏ qua sợ hãi trong lòng là bởi vì quá khứ nguyên thân quá yếu đuối, đối mặt với một người nhỏ yếu lại mang một năng lực dặc biệt như vậy ai mà không động tâm.

Bất quá giữa hai người ai là kẻ yếu còn không rõ đâu.

Vân Cảnh đối với Triệu ca cũng rất hứng thú, có người như vậy giúp đỡ làm việc, cậu làm việc sẽ thuận tiện hơn rất nhiều, đây cũng là nguyên nhân cậu đi theo Triệu ca đi ra.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thầy Tướng

Số ký tự: 0