Chương 5
Hà Lam
2024-10-14 11:58:04
Vân Cảnh bất động thanh sắc nhìn Triệu ca, đang định phóng thích ra tinh thần lực, đúng lúc này một đạo linh khí so với người thường nồng đậm hơn nhiều chậm rãi xuất hiện ở cách đó không xa so.
Vân Cảnh lập tức thu liễm tinh thần lực, ngẩng đầu lên liền thấy một lão già râu tóc bạc phơ đang chậm rãi đi về phía bọn họ.
Ông lão mặc một bộ âu phục cài khuy kiểu Trung Quốc kiểu cũ (Tôn Trung Sơn), tuy rằng khuôn mặt già nua nhưng thần khí lại rất có sức sống, đôi mắt có thần, linh hoạt lộ, vừa nhìn liền thấy bất đồng với người già bình thường, thân hình ông ta tuy gầy gò nhưng lại cực kì đĩnh đạc khí chất hơn người, khi đi đường còn mang theo chút gió khiến ông ta dưới bộ quần áo rộng càng thêm tiên phong đạo cốt.
Ánh mắt ông ta vốn nhìn về phía Triệu ca nhưng rất nhanh liền bị Vân Cảnh hấp dẫn, ông chậm rãi đi tới bên người Vân Cảnh, đem Vân Cảnh nhìn từ trên xuống dưới đánh giá một phen, trên mặt lộ rõ vẻ cảm thán.
"Mày rậm eo thon, lông mày hình thoi, mắt đào hoa, mũi cao uy nghiêm, hạ đình(*) rộng, đầy đặn cho thấy số phận phú quý, được trời che chở, thoát thai quý mộc, như là thoát thai hoán cốt, chàng trai có khuôn mặt rất tốt.
(*) Hạ Đình: là phần còn lại của gương mặt bên dưới Trung Đình, tính từ dưới 2 cánh mũi đến hết cằm. Hạ Đình sẽ bao gồm: nhân trung, miệng, cằm, pháp lệnh. Bộ phận quan trọng với Hạ Đình là miệng và nhân trung.
Vân Cảnh còn chưa kịp phản ứng, Triệu ca ở một bên lập tức tiến lên, kinh ngạc hỏi: "Tấn tiên sinh sao lại ở đây?"
Ánh mắt Tấn tiên sinh vẫn còn luyến tiếc từ người VC dời đi: "Trung nhạc(*) ngay thẳng, Nam nhạc(*)- trán cao, tuy còn nhỏ nhưng dần dần sau này sẽ rất sung sướng, quý sẽ càng thêm quý.
(*) Trong nhân tướng học người ta chia các bộ phận trên khuôn mặt thành 5 phần gọi chung là ngũ nhạc, chúng bao gồm:
- Trán được gọi là Nam nhạc.
- Cằm được gọi là Bắc nhạc.
- Lưỡng quyền trái(gò má trái) được gọi là Đông nhạc.
- Lưỡng quyền phải(gò má phải) được gọi là Tây nhạc.
- Mũi là Trung nhạc.
Triệu ca nghe vậy liền quay đầu kinh ngạc mà nhìn Vân Cảnh, lão Tấn này tuy rằng có tiếng tăm nhưng lại có tiếng là tham tài, cũng may hắn làm việc lấy tiền, từ trước đến nay không lừa già dối trẻ, người rất có tiền mới có thể mời hắn, phần lớn vẫn là phải nhịn đau bỏ đi những thứ yêu thích để có thể mời hắn xem phong thủy, tỷ như Triệu ca lúc nãy định tính toán mời hắn để nhìn xem Triệu trạch rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Triệu ca vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy ông ta không cần tiền mà lập tức xem tướng cho người ta, hơn nữa vừa mở miệng liền đánh giá cao người này như vậy!
"Lão tiên sinh quá khen." Vân Cảnh cũng nhìn ra lão tiên sinh này không tầm thường, linh khí trong cơ thể Triệu ca so với người thường gấp đôi thì linh khí của lão tiên sinh này gấp mười lần người thường, nếu ở thê giới cũ, ông ta cũng có thể đánh giá là một linh sư cấp 1.
"Không phải vậy, tướng mệnh phú có thể thấy ở không biết bao nhiêu người nhưng giống như cậu lại là rất hiếm thấy, nếu nói tướng mạo cậu có khiếm khuyết cũng không phải là không có, nhìn từ trên mặt hướng người xem, trán cậu không đủ cao và đầy đặn cho thấy cậu tuổi trẻ vất vả lao lực, hai lỗ tai tượng trưng cho vận khí trước 16 tuổi, tai cậu là tai mỏ gà, luân phi quách phản(*) đại biểu cậu trước 15 tuổi hoàn cảnh gian khổ, học hành khó khăn, trời sinh phản nghịch, cha mẹ ly hôn, gia đình không hòa thuận, không biết lão nhân nói có đúng không?"
(*) Vành bên ngoài của tai gọi là luân, còn bộ phận xương sụn nhô lên bên trong gọi là quách. Nếu như quách nhô ra quá nhiều khiến luân tai cũng không bao trọn được thì gọi là "luân phi quách phản".
Vân Cảnh mỉm cười: "Tiên sinh đúng thật lợi hại. "
Tấn tiên sinh xua tay: "Nếu như lão phu tính toán không sai, cậu hiện tại đã mười sáu tuổi, năm nay chính là năm vận mệnh của cậu có biến chuyển, sự gian khổ sắp qua, từ giờ trở đi vinh hoa phú quý dễ như trở bàn tay, từ bây giờ không phải mơ mộng nữa. Tuy nhiên mệnh cách của cậu trước sau tương phản cực lớn, cần phải có người chỉ dẫn mới có thể bước chân lên con đường phú quý, hôm nay có thể gặp nhau, điều đó cho thấy tôi và cậu có duyên, thôi, coi như lão già kết thiện duyên, giúp cậu có được tiền đồ, thiếu niên à, cậu tên gì?"
Vân Cảnh đại khái hiểu được ý tứ của Tấn tiên sinh: "Tôi tên là Vân Cảnh."
"Vân khai kiến thiên, nhật cái kinh hoa, tên hay", Tấn tiên sinh khen ngợi nói: "Tôi muốn tặng cậu một phen cơ duyên, chẳng là lão nhân đây không thể nào đi tay không mà về, như vậy mới hợp lẽ thường, thế này đi, tôi chỉ điểm cho cậu một vài thứ, cậu làm bạn với tôi một tháng như thế nào?"
Triệu ca đứng một bên nghe xong yêu cầu của Tấn tiên sinh, tròng mắt suýt chút nữa lồi ra.
Hắn coi trọng Vân Cảnh bởi vì năng lực đổ thạch nghịch thiên của cậu, Tấn lão tiên sinh này thế nhưng cũng có chủ ý với Vân Cảnh, hơn nữa mở miệng ra liền phải bồi một tháng, lão già này sao hắn có thể huỵch toẹt nói ra như vậy.
Triệu ca không thể ngồi yên được, lập tức đứng lên, lời lẽ chính đáng nói: "Tấn tiên sinh, Vân Cảnh vẫn còn là tiểu hài tử, tuần sau cậu ấy còn phải đi học, ngài cũng đã lớn tuổi rồi, cũng không thể làm chậm trễ cuộc sống của cậu ấy."
Tấn tiên sinh lập tức giơ tay, hung hăng gõ vào trán của Triệu ca: "Nhãi ranh chớ có nói bậy, ta chỉ là yêu thích người tài nên hơi sốt ruột mà thôi, chỉ là muốn chỉ điểm một vài thứ để cho con đường của đứa nhỏ này thuận lợi một chút."
Triệu ca bao nhiêu năm không bị người ta gõ trán, giờ phút này trước mặt đàn em, cấp dưới bị người ta gọi là "nhãi ranh" lập tức trừng mắt dựng ngược nhưng sau đó lời nói của Tấn tiên sinh lại lập tức làm cho mặt mày Triệu ca hớn hở.
Tấn tiên sinh nói với Vân Cảnh: "Cậu vẫn còn trẻ, đối với chuyện huyền học chỉ sợ không tin, không bằng cùng lão nhân đi một chuyến đến nhà Tiểu Triệu nhìn xem phong thủy như thế nào?"
Triệu ca lập tức bắt lấy cơ hội: "Tấn tiên sinh nguyện ý miễn phí xem phong thủy cho kẻ hèn này, thật sự là may mắn ba đời. Vân cảnh à, Tấn tiên sinh mà đã ra tay, nếu không đi xem thì thật sự sẽ tiếc nuối cả cuộc đời, có thể làm bạn với Tấn tiên sinh một tháng chính là vinh hạnh lớn lao, cậu yên tâm, nếu ông ta ngược đãi cậu, Triệu ca sẽ lập tức đem người đón về, lời nói tôi đã nói với cậu sẽ vĩnh viễn có hiệu lực."
Vân Cảnh cười như không cười sau đó liếc mắt nhìn Triệu ca, cuối cùng theo hai người kia lên xe, chậm rãi chạy tới nhà Triệu ca.
Cậu xem lại một chút ký ức của nguyên thân, nhân vật Tấn tiên sinh này được gọi là thầy bói hoặc thầy phong thủy, chịu ảnh hưởng của việc giáo dục từ nhỏ, trong nội tâm của nguyên thân những người được xem là "phong kiến mê tín lừa gạt người khác"
Nhưng Vân Cảnh có thể nhìn thấy linh khí, cho nên biết được Tấn tiên sinh tất nhiên là có đạo, linh khí trong cơ thể hắn chỉ sợ cũng có liên quan đến việc xem phong thủy.
Dù sao linh khí trong cơ thể Tấn tiên sinh so với người thường nhiều hơn gấp mười lần, Tấn tiên sinh liếc mắt một cái cũng có thể có thể nhìn ra dị thường trên người Vân Cảnh.
Tinh thần lực của cậu cường đại nhưng trong cơ thể lại không có chút linh lực nào, chỉ sợ Tấn tiên sinh trực tiếp cho rằng Vân Cảnh là thiên tài tuyệt thế với linh hồn cực đại, cậu suy đoán Tấn tiên sinh đem cậu lưu lại bên người để ông ta có thể lợi dụng tinh thần lực cường đại của mình để chải chuốt linh lực trong cơ thể để tu vi của ông tatiến thêm một bước.
Cũng chính vì như vậy, câu trước mới nói tuyệt đối không ra tay với Tấn tiên sinh. Nguyện ý xem phong thủy miễn phí cho Triệu ca cũng chính là trả tiền hắn đã cho cậu vay.
Đồng thời Vân Cảnh cũng có hứng thú với Tấn tiên sinh.
Cậu hiện tại thiếu nhất chính là linh khí, trừ bỏ đánh cược trên thị trường, còn có biện pháp khác có thể thu thập linh khí đối với Vân Cảnh có lực hấp dẫn rất lớn.
Từ bờ sông Tràng khẩu nằm ở nơi xa xôi, hẻo lánh nhất thành phố mà nhà Triệu ca lại nằm ở bên kia thành phố, hoàn toàn ngược hướng với Tràng Khẩu, từ đây qua đó cộng thêm việc trên đường kẹt xe, lái xe chỉ sợ phải mất 3 tiếng mới đến nơi, trong lúc đó, Tấn tiên sinh không biết nhận được tin tức từ lúc nào, đột nhiên mở miệng dò hỏi Vân Cảnh: "Nghe nói Tiểu Cảnh cắt được một khối hoàng gia tử?"
Vân Cảnh gật đầu: "Đúng vậy."
"Có thể cho tôi xem không?" Tấn tiên sinh nói.
Triệu ca nhất thời có cảm giác nguy cơ, tài sản của Tấn tiên sinh này so với hắn chỉ nhiều hơn chứ không ít, nếu ông ta coi trọng hoàng gia tử, vậy thì chuyện của hắn thì sao, nhưng nghĩ đến kế tiếp Tấn tiên sinh xem phong thủy cho hắn, lại chỉ có thể nhịn xuống, bộ ấm trà Khang Hi và hoàng gia tử hắn có thể bỏ qua nhưng hắn nhất quyết phải giữ được cô vợ nhỏ này của mình.
Tấn tiên sinh tiếp nhận hoàng gia tử quan sát một lát, chỉ cảm thấy tử ý kia giống như băng tuyền lạnh thấy sương, làm cho người cầm liền không nỡ buông tay: "Tiểu Cảnh à, giá trị của hoàng gia tử này trong lòng cậu chắc chắn đã nắm rõ, nhưng đối với lão già ta đây mà nói, nó trân quý không phải vì bề ngoài xinh đẹp mà là làm cho người ta nội tâm rung động. Tiểu Cảnh à, tử phỉ này cậu bán như thế nào?"
"Chỉ cần giá cả thích hợp là được."
"1200 vạn." Tấn tiên sinh cũng không hàm hồ, trực tiếp đưa ra một mức giá cao nhất mà Vân Cảnh nghe được cho tới nay.
Vân Cảnh biết được lúc trước Triệu ca ra giá 1000 vạn đã là khá cao, nhưng Tấn tiên sinh lại trực tiếp tăng thêm 200 vạn, đủ thể hiện thành ý của ông. Vân Cảnh hiện tại đang thiếu tiền, cậu không vòng vo trực tiếp đáp ứng.
Theo đó, khi cách nhà Triệu ca ngày càng gần, nét mặt Vân Cảnh có chút ngưng trọng.
Lúc trước cách xa không có cảm giác gì, giờ phút này khi đến càng gần, nhịp tim bắt đầu hơi gia tốc, phảng phất như phía trước có chuyện gì rất quan trọng đang chờ đợi cậu.
Vân Cảnh lập tức phóng xuất ra tinh thần lực tinh để cảm ứng, nhưng bất luận cậu quan sát như thế nào cậu cũng không thể phát giác ra bất cứ vấn đề nào, rơi vào đường cùng, cậu tạm thời đành phải thu liễm tinh thần lực, lấy dĩ bất biến ứng vạn biến(*).
(*): là cụm từ có nguồn gốc tiếng Hán, là một vế của một câu đối hoàn chỉnh mà vế thứ hai của nó là: "Dĩ chúng tâm, vi kỷ tâm" (tức là lấy tình cảm, ý chí của quần chúng làm tình cảm, ý chí của mình), có thể tạm hiểu là "lấy cái không thay đổi của mình để ứng phó với vạn điều thay đổi (của thế sự); có nghĩa là lấy cái bất biến (cái không thay đổi) ứng phó với cái vạn biến (cái thay đổi); ứng phó với cái vạn biến nhưng không xa rời, vứt bỏ, đánh mất cái bất biến; tuyệt đối không thể đem cái bất biến ấy ra mua bán, đổi chác. Hoàn cảnh luôn thay đổi, cuộc sống cũng như sự nghiệp cách mạng luôn thay đổi, phát triển, bởi vậy, sách lược trong từng lĩnh vực cụ thể cũng phải mềm dẻo, uyển chuyển, thay đổi (cái vạn biến). Nhưng dù có mềm dẻo, uyển chuyển, thay đổi như thế nào đi chăng nữa cũng không được quên mục đích cuối cùng (cái bất biến), bởi nếu không sẽ dễ bị lạc vào cái mê cung, rừng rậm của vạn biến, cái vụn vặt mà không biết đường ra.
Triệu gia tọa lạc tại một khu dân cư ở nửa thành phố phía nam, nơi này dân cư thưa thớt, càng đi vào càng thêm thanh tịnh, âm u, xung quanh cây cối bốn phía không ngừng xẹt qua, phong cảnh thập phần dễ chịu.
Vân Cảnh tuy trong đầu có ký ức của nguyên thân, nhưng nguyên thân trước kia là một kẻ nghèo khổ, khu dành cho nhà giàu này hắn tuyệt đối chưa từng đặt chân đến, bản thân Vân Cảnh lại đến từ thế giới khác, bởi vậy ngắm nhìn phong cảnh qua cửa sổ có chút hơi mới mẻ.
Phóng tầm mắt nhìn qua linh khí ở nơi này hiển nhiên nồng đậm hơn ở nơi khác, hiển nhiên tuy rằng hai thế giới khác nhau nhưng địa vị của các quan lại giàu có lại giống nhau, gia trạch đều thích an tọa ở nơi dựa núi gần sông, linh khí dồi dào, sung túc.
Bộ dáng tò mò của Vân Cảnh lọt vào trong mắt Triệu ca và Tấn tiên sinh, Tấn tiên sinh cố ý cùng Vân Cảnh kết giao, thấy cậu hứng thú như vậy, lập tức mở miệng chẫm rãi chỉ điểm.
"Vị trí gia trạch Tiểu Triệu chọn không tệ, địa thế nơi này gọi là Hạc Đầu Cốc, là nơi long mạch tụ họp, dễ thu nạp địa linh, thấy Vân Cảnh có vẻ không hiểu, Tấn tiên sinh chỉ vào địa thế bên ngoài cửa sổ vẽ một đường đại khái: "Hạc đầu gối, tức là bộ phận giữa chân của con chim hạc, đặc trưng là hai đầu tương đối nhỏ, hơn nữa tương đối dày và thẳng. Ngoại trừ Hạc đầu gối, còn có Ong eo hiệp- thắt lưng ong, kết hớp với nhau thành long đọ phong eo hạc đầu gối hiệp, trong đó thắt lưng ong cùng hạc đầu cốc tương phản, với hai đầu trung gian cực nhỏ và tương đối ngắn. Nhìn chung mà nói thì nơi này sinh khí tràn đầy kết hợp với địa huyệt hảo long, độ hiệp nhiều vì lấy ong eo hiệp làm chủ, sinh khí yếu, thường thường chính là hạc đầu gối chiếm đa số.
(Thực sự dịch chỗ này tui không hiểu gì hết, nên mọi người cứ đọc cho qua đi ha, tui sẽ để bản convert đoạn này dưới phần coment cho các bạn đọc rồi tự hiểu theo ý mình chứ đoạn này thì tui chịu.)
Bất quá nơi ở này của Tiểu Triệu cũng đã mời cao nhân chỉ điểm qua, vị trí của nhà này cơ bản đã hướng tới vị trí của long khí, chỉ sợ chặn khí của hạc đầu cốc, hướng của hồ nước kia cũng là vì đả động long thần, lưu lại long khí.
Ở một số địa phương, hồ nước có thể lớn hơn một chút, hồ càng lớn thì càng thoáng khí hơn, nhưng ở nơi này thì không thể, hạc đầu cốc kết huyệt dựng nhà, nếu hồ quá lớn, khí sẽ bị phân tán, hồ nước ở chỗ Tiểu Triệu làm vừa đủ, hồ ngước nhỏ làm ảnh hưởng đến vận khí và tiền tài, cái hồ nước này của Tiểu Triệu có thể giúp hắn làm ăn hái ra tiền trong những năm gần đây.
Lại xem về hướng núi, hai ngọn núi hai bên chính là hai hộ vệ trấn thủ, trước sau đối nhau, thế núi cao chót vót, bố cục này có tên là "Song tiến quý nhân", được quý nhân nâng đỡ, có tài, có vận, có quý, Tiểu Triệu có được ngày hôm nay, có thể nói là do ứng nghiệm của lần phong thủy này."
Vân Cảnh nghe vậy gật gật đầu, cậu nghe không hiểu lắm ý tứ trong lời nói của Tấn tiên sinh, nhưng cậu có thể xem hiểu linh khí, mỗi một nơi mà Tấn tiên sinh chỉ qua đều là vị trí quan trọng mà linh khí lưu động, chính bởi vì bố cục này đã xúc tiên linh khí lưu động, linh khí mới có thể nồng đậm hơn không ít so với những chỗ khác.
Nhưng sự chú ý của Vân Cảnh không nằm ở núi, mà là dưới lòng đất.
Từ nơi đổ trạch đến Triệu trạch, đi mất ba giờ đồng hồ, nhìn qua vô số phong cảnh, trong đó biệt thự cao cấp không phải chưa từng thấy qua, nhưng không có chỗ nào có thể khiến cậu kinh tâm động phách- mất hồn mất vía đến vậy.
Càng đến gần, Vân Cảnh càng cảm giác được dưới mặt đất ẩn chứa một cỗ năng lượng khiến người ta chấn động, nguồn năng lượng này kích phát cảm ứng của Vân Cảnh, làm cậu dự đoán được sắp có chuyện sắp xảy ra.
Giống như ngọn núi nửa sắp phun trào, vô số linh khí bị nén lại, bị vây, mắc kẹt dưới lòng đất, tùy thời sẽ bùng nổ, làm cho người ta kinh sợ.
Linh khí này cũng thật sự khủng bố, lại che dấu sâu như vậy, ngay cả tinh thần lực của Vân Cảnh đi gần như vậy mới miễn cưỡng nhìn ra một vài điều bất thường, Vân Cảnh nhìn biệt thự cao cấp của Triệu gia, đối với đồ vật bên dưới càng thêm hứng thú.
Cỗ cảm giác thần bí lại một lần nữa vọt tới, đồ vật bị che dấu dưới căn biệt thự của Triệu gia sẽ là thứ khiến cậu hy vọng sao?
Vân Cảnh lập tức thu liễm tinh thần lực, ngẩng đầu lên liền thấy một lão già râu tóc bạc phơ đang chậm rãi đi về phía bọn họ.
Ông lão mặc một bộ âu phục cài khuy kiểu Trung Quốc kiểu cũ (Tôn Trung Sơn), tuy rằng khuôn mặt già nua nhưng thần khí lại rất có sức sống, đôi mắt có thần, linh hoạt lộ, vừa nhìn liền thấy bất đồng với người già bình thường, thân hình ông ta tuy gầy gò nhưng lại cực kì đĩnh đạc khí chất hơn người, khi đi đường còn mang theo chút gió khiến ông ta dưới bộ quần áo rộng càng thêm tiên phong đạo cốt.
Ánh mắt ông ta vốn nhìn về phía Triệu ca nhưng rất nhanh liền bị Vân Cảnh hấp dẫn, ông chậm rãi đi tới bên người Vân Cảnh, đem Vân Cảnh nhìn từ trên xuống dưới đánh giá một phen, trên mặt lộ rõ vẻ cảm thán.
"Mày rậm eo thon, lông mày hình thoi, mắt đào hoa, mũi cao uy nghiêm, hạ đình(*) rộng, đầy đặn cho thấy số phận phú quý, được trời che chở, thoát thai quý mộc, như là thoát thai hoán cốt, chàng trai có khuôn mặt rất tốt.
(*) Hạ Đình: là phần còn lại của gương mặt bên dưới Trung Đình, tính từ dưới 2 cánh mũi đến hết cằm. Hạ Đình sẽ bao gồm: nhân trung, miệng, cằm, pháp lệnh. Bộ phận quan trọng với Hạ Đình là miệng và nhân trung.
Vân Cảnh còn chưa kịp phản ứng, Triệu ca ở một bên lập tức tiến lên, kinh ngạc hỏi: "Tấn tiên sinh sao lại ở đây?"
Ánh mắt Tấn tiên sinh vẫn còn luyến tiếc từ người VC dời đi: "Trung nhạc(*) ngay thẳng, Nam nhạc(*)- trán cao, tuy còn nhỏ nhưng dần dần sau này sẽ rất sung sướng, quý sẽ càng thêm quý.
(*) Trong nhân tướng học người ta chia các bộ phận trên khuôn mặt thành 5 phần gọi chung là ngũ nhạc, chúng bao gồm:
- Trán được gọi là Nam nhạc.
- Cằm được gọi là Bắc nhạc.
- Lưỡng quyền trái(gò má trái) được gọi là Đông nhạc.
- Lưỡng quyền phải(gò má phải) được gọi là Tây nhạc.
- Mũi là Trung nhạc.
Triệu ca nghe vậy liền quay đầu kinh ngạc mà nhìn Vân Cảnh, lão Tấn này tuy rằng có tiếng tăm nhưng lại có tiếng là tham tài, cũng may hắn làm việc lấy tiền, từ trước đến nay không lừa già dối trẻ, người rất có tiền mới có thể mời hắn, phần lớn vẫn là phải nhịn đau bỏ đi những thứ yêu thích để có thể mời hắn xem phong thủy, tỷ như Triệu ca lúc nãy định tính toán mời hắn để nhìn xem Triệu trạch rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Triệu ca vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy ông ta không cần tiền mà lập tức xem tướng cho người ta, hơn nữa vừa mở miệng liền đánh giá cao người này như vậy!
"Lão tiên sinh quá khen." Vân Cảnh cũng nhìn ra lão tiên sinh này không tầm thường, linh khí trong cơ thể Triệu ca so với người thường gấp đôi thì linh khí của lão tiên sinh này gấp mười lần người thường, nếu ở thê giới cũ, ông ta cũng có thể đánh giá là một linh sư cấp 1.
"Không phải vậy, tướng mệnh phú có thể thấy ở không biết bao nhiêu người nhưng giống như cậu lại là rất hiếm thấy, nếu nói tướng mạo cậu có khiếm khuyết cũng không phải là không có, nhìn từ trên mặt hướng người xem, trán cậu không đủ cao và đầy đặn cho thấy cậu tuổi trẻ vất vả lao lực, hai lỗ tai tượng trưng cho vận khí trước 16 tuổi, tai cậu là tai mỏ gà, luân phi quách phản(*) đại biểu cậu trước 15 tuổi hoàn cảnh gian khổ, học hành khó khăn, trời sinh phản nghịch, cha mẹ ly hôn, gia đình không hòa thuận, không biết lão nhân nói có đúng không?"
(*) Vành bên ngoài của tai gọi là luân, còn bộ phận xương sụn nhô lên bên trong gọi là quách. Nếu như quách nhô ra quá nhiều khiến luân tai cũng không bao trọn được thì gọi là "luân phi quách phản".
Vân Cảnh mỉm cười: "Tiên sinh đúng thật lợi hại. "
Tấn tiên sinh xua tay: "Nếu như lão phu tính toán không sai, cậu hiện tại đã mười sáu tuổi, năm nay chính là năm vận mệnh của cậu có biến chuyển, sự gian khổ sắp qua, từ giờ trở đi vinh hoa phú quý dễ như trở bàn tay, từ bây giờ không phải mơ mộng nữa. Tuy nhiên mệnh cách của cậu trước sau tương phản cực lớn, cần phải có người chỉ dẫn mới có thể bước chân lên con đường phú quý, hôm nay có thể gặp nhau, điều đó cho thấy tôi và cậu có duyên, thôi, coi như lão già kết thiện duyên, giúp cậu có được tiền đồ, thiếu niên à, cậu tên gì?"
Vân Cảnh đại khái hiểu được ý tứ của Tấn tiên sinh: "Tôi tên là Vân Cảnh."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Vân khai kiến thiên, nhật cái kinh hoa, tên hay", Tấn tiên sinh khen ngợi nói: "Tôi muốn tặng cậu một phen cơ duyên, chẳng là lão nhân đây không thể nào đi tay không mà về, như vậy mới hợp lẽ thường, thế này đi, tôi chỉ điểm cho cậu một vài thứ, cậu làm bạn với tôi một tháng như thế nào?"
Triệu ca đứng một bên nghe xong yêu cầu của Tấn tiên sinh, tròng mắt suýt chút nữa lồi ra.
Hắn coi trọng Vân Cảnh bởi vì năng lực đổ thạch nghịch thiên của cậu, Tấn lão tiên sinh này thế nhưng cũng có chủ ý với Vân Cảnh, hơn nữa mở miệng ra liền phải bồi một tháng, lão già này sao hắn có thể huỵch toẹt nói ra như vậy.
Triệu ca không thể ngồi yên được, lập tức đứng lên, lời lẽ chính đáng nói: "Tấn tiên sinh, Vân Cảnh vẫn còn là tiểu hài tử, tuần sau cậu ấy còn phải đi học, ngài cũng đã lớn tuổi rồi, cũng không thể làm chậm trễ cuộc sống của cậu ấy."
Tấn tiên sinh lập tức giơ tay, hung hăng gõ vào trán của Triệu ca: "Nhãi ranh chớ có nói bậy, ta chỉ là yêu thích người tài nên hơi sốt ruột mà thôi, chỉ là muốn chỉ điểm một vài thứ để cho con đường của đứa nhỏ này thuận lợi một chút."
Triệu ca bao nhiêu năm không bị người ta gõ trán, giờ phút này trước mặt đàn em, cấp dưới bị người ta gọi là "nhãi ranh" lập tức trừng mắt dựng ngược nhưng sau đó lời nói của Tấn tiên sinh lại lập tức làm cho mặt mày Triệu ca hớn hở.
Tấn tiên sinh nói với Vân Cảnh: "Cậu vẫn còn trẻ, đối với chuyện huyền học chỉ sợ không tin, không bằng cùng lão nhân đi một chuyến đến nhà Tiểu Triệu nhìn xem phong thủy như thế nào?"
Triệu ca lập tức bắt lấy cơ hội: "Tấn tiên sinh nguyện ý miễn phí xem phong thủy cho kẻ hèn này, thật sự là may mắn ba đời. Vân cảnh à, Tấn tiên sinh mà đã ra tay, nếu không đi xem thì thật sự sẽ tiếc nuối cả cuộc đời, có thể làm bạn với Tấn tiên sinh một tháng chính là vinh hạnh lớn lao, cậu yên tâm, nếu ông ta ngược đãi cậu, Triệu ca sẽ lập tức đem người đón về, lời nói tôi đã nói với cậu sẽ vĩnh viễn có hiệu lực."
Vân Cảnh cười như không cười sau đó liếc mắt nhìn Triệu ca, cuối cùng theo hai người kia lên xe, chậm rãi chạy tới nhà Triệu ca.
Cậu xem lại một chút ký ức của nguyên thân, nhân vật Tấn tiên sinh này được gọi là thầy bói hoặc thầy phong thủy, chịu ảnh hưởng của việc giáo dục từ nhỏ, trong nội tâm của nguyên thân những người được xem là "phong kiến mê tín lừa gạt người khác"
Nhưng Vân Cảnh có thể nhìn thấy linh khí, cho nên biết được Tấn tiên sinh tất nhiên là có đạo, linh khí trong cơ thể hắn chỉ sợ cũng có liên quan đến việc xem phong thủy.
Dù sao linh khí trong cơ thể Tấn tiên sinh so với người thường nhiều hơn gấp mười lần, Tấn tiên sinh liếc mắt một cái cũng có thể có thể nhìn ra dị thường trên người Vân Cảnh.
Tinh thần lực của cậu cường đại nhưng trong cơ thể lại không có chút linh lực nào, chỉ sợ Tấn tiên sinh trực tiếp cho rằng Vân Cảnh là thiên tài tuyệt thế với linh hồn cực đại, cậu suy đoán Tấn tiên sinh đem cậu lưu lại bên người để ông ta có thể lợi dụng tinh thần lực cường đại của mình để chải chuốt linh lực trong cơ thể để tu vi của ông tatiến thêm một bước.
Cũng chính vì như vậy, câu trước mới nói tuyệt đối không ra tay với Tấn tiên sinh. Nguyện ý xem phong thủy miễn phí cho Triệu ca cũng chính là trả tiền hắn đã cho cậu vay.
Đồng thời Vân Cảnh cũng có hứng thú với Tấn tiên sinh.
Cậu hiện tại thiếu nhất chính là linh khí, trừ bỏ đánh cược trên thị trường, còn có biện pháp khác có thể thu thập linh khí đối với Vân Cảnh có lực hấp dẫn rất lớn.
Từ bờ sông Tràng khẩu nằm ở nơi xa xôi, hẻo lánh nhất thành phố mà nhà Triệu ca lại nằm ở bên kia thành phố, hoàn toàn ngược hướng với Tràng Khẩu, từ đây qua đó cộng thêm việc trên đường kẹt xe, lái xe chỉ sợ phải mất 3 tiếng mới đến nơi, trong lúc đó, Tấn tiên sinh không biết nhận được tin tức từ lúc nào, đột nhiên mở miệng dò hỏi Vân Cảnh: "Nghe nói Tiểu Cảnh cắt được một khối hoàng gia tử?"
Vân Cảnh gật đầu: "Đúng vậy."
"Có thể cho tôi xem không?" Tấn tiên sinh nói.
Triệu ca nhất thời có cảm giác nguy cơ, tài sản của Tấn tiên sinh này so với hắn chỉ nhiều hơn chứ không ít, nếu ông ta coi trọng hoàng gia tử, vậy thì chuyện của hắn thì sao, nhưng nghĩ đến kế tiếp Tấn tiên sinh xem phong thủy cho hắn, lại chỉ có thể nhịn xuống, bộ ấm trà Khang Hi và hoàng gia tử hắn có thể bỏ qua nhưng hắn nhất quyết phải giữ được cô vợ nhỏ này của mình.
Tấn tiên sinh tiếp nhận hoàng gia tử quan sát một lát, chỉ cảm thấy tử ý kia giống như băng tuyền lạnh thấy sương, làm cho người cầm liền không nỡ buông tay: "Tiểu Cảnh à, giá trị của hoàng gia tử này trong lòng cậu chắc chắn đã nắm rõ, nhưng đối với lão già ta đây mà nói, nó trân quý không phải vì bề ngoài xinh đẹp mà là làm cho người ta nội tâm rung động. Tiểu Cảnh à, tử phỉ này cậu bán như thế nào?"
"Chỉ cần giá cả thích hợp là được."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"1200 vạn." Tấn tiên sinh cũng không hàm hồ, trực tiếp đưa ra một mức giá cao nhất mà Vân Cảnh nghe được cho tới nay.
Vân Cảnh biết được lúc trước Triệu ca ra giá 1000 vạn đã là khá cao, nhưng Tấn tiên sinh lại trực tiếp tăng thêm 200 vạn, đủ thể hiện thành ý của ông. Vân Cảnh hiện tại đang thiếu tiền, cậu không vòng vo trực tiếp đáp ứng.
Theo đó, khi cách nhà Triệu ca ngày càng gần, nét mặt Vân Cảnh có chút ngưng trọng.
Lúc trước cách xa không có cảm giác gì, giờ phút này khi đến càng gần, nhịp tim bắt đầu hơi gia tốc, phảng phất như phía trước có chuyện gì rất quan trọng đang chờ đợi cậu.
Vân Cảnh lập tức phóng xuất ra tinh thần lực tinh để cảm ứng, nhưng bất luận cậu quan sát như thế nào cậu cũng không thể phát giác ra bất cứ vấn đề nào, rơi vào đường cùng, cậu tạm thời đành phải thu liễm tinh thần lực, lấy dĩ bất biến ứng vạn biến(*).
(*): là cụm từ có nguồn gốc tiếng Hán, là một vế của một câu đối hoàn chỉnh mà vế thứ hai của nó là: "Dĩ chúng tâm, vi kỷ tâm" (tức là lấy tình cảm, ý chí của quần chúng làm tình cảm, ý chí của mình), có thể tạm hiểu là "lấy cái không thay đổi của mình để ứng phó với vạn điều thay đổi (của thế sự); có nghĩa là lấy cái bất biến (cái không thay đổi) ứng phó với cái vạn biến (cái thay đổi); ứng phó với cái vạn biến nhưng không xa rời, vứt bỏ, đánh mất cái bất biến; tuyệt đối không thể đem cái bất biến ấy ra mua bán, đổi chác. Hoàn cảnh luôn thay đổi, cuộc sống cũng như sự nghiệp cách mạng luôn thay đổi, phát triển, bởi vậy, sách lược trong từng lĩnh vực cụ thể cũng phải mềm dẻo, uyển chuyển, thay đổi (cái vạn biến). Nhưng dù có mềm dẻo, uyển chuyển, thay đổi như thế nào đi chăng nữa cũng không được quên mục đích cuối cùng (cái bất biến), bởi nếu không sẽ dễ bị lạc vào cái mê cung, rừng rậm của vạn biến, cái vụn vặt mà không biết đường ra.
Triệu gia tọa lạc tại một khu dân cư ở nửa thành phố phía nam, nơi này dân cư thưa thớt, càng đi vào càng thêm thanh tịnh, âm u, xung quanh cây cối bốn phía không ngừng xẹt qua, phong cảnh thập phần dễ chịu.
Vân Cảnh tuy trong đầu có ký ức của nguyên thân, nhưng nguyên thân trước kia là một kẻ nghèo khổ, khu dành cho nhà giàu này hắn tuyệt đối chưa từng đặt chân đến, bản thân Vân Cảnh lại đến từ thế giới khác, bởi vậy ngắm nhìn phong cảnh qua cửa sổ có chút hơi mới mẻ.
Phóng tầm mắt nhìn qua linh khí ở nơi này hiển nhiên nồng đậm hơn ở nơi khác, hiển nhiên tuy rằng hai thế giới khác nhau nhưng địa vị của các quan lại giàu có lại giống nhau, gia trạch đều thích an tọa ở nơi dựa núi gần sông, linh khí dồi dào, sung túc.
Bộ dáng tò mò của Vân Cảnh lọt vào trong mắt Triệu ca và Tấn tiên sinh, Tấn tiên sinh cố ý cùng Vân Cảnh kết giao, thấy cậu hứng thú như vậy, lập tức mở miệng chẫm rãi chỉ điểm.
"Vị trí gia trạch Tiểu Triệu chọn không tệ, địa thế nơi này gọi là Hạc Đầu Cốc, là nơi long mạch tụ họp, dễ thu nạp địa linh, thấy Vân Cảnh có vẻ không hiểu, Tấn tiên sinh chỉ vào địa thế bên ngoài cửa sổ vẽ một đường đại khái: "Hạc đầu gối, tức là bộ phận giữa chân của con chim hạc, đặc trưng là hai đầu tương đối nhỏ, hơn nữa tương đối dày và thẳng. Ngoại trừ Hạc đầu gối, còn có Ong eo hiệp- thắt lưng ong, kết hớp với nhau thành long đọ phong eo hạc đầu gối hiệp, trong đó thắt lưng ong cùng hạc đầu cốc tương phản, với hai đầu trung gian cực nhỏ và tương đối ngắn. Nhìn chung mà nói thì nơi này sinh khí tràn đầy kết hợp với địa huyệt hảo long, độ hiệp nhiều vì lấy ong eo hiệp làm chủ, sinh khí yếu, thường thường chính là hạc đầu gối chiếm đa số.
(Thực sự dịch chỗ này tui không hiểu gì hết, nên mọi người cứ đọc cho qua đi ha, tui sẽ để bản convert đoạn này dưới phần coment cho các bạn đọc rồi tự hiểu theo ý mình chứ đoạn này thì tui chịu.)
Bất quá nơi ở này của Tiểu Triệu cũng đã mời cao nhân chỉ điểm qua, vị trí của nhà này cơ bản đã hướng tới vị trí của long khí, chỉ sợ chặn khí của hạc đầu cốc, hướng của hồ nước kia cũng là vì đả động long thần, lưu lại long khí.
Ở một số địa phương, hồ nước có thể lớn hơn một chút, hồ càng lớn thì càng thoáng khí hơn, nhưng ở nơi này thì không thể, hạc đầu cốc kết huyệt dựng nhà, nếu hồ quá lớn, khí sẽ bị phân tán, hồ nước ở chỗ Tiểu Triệu làm vừa đủ, hồ ngước nhỏ làm ảnh hưởng đến vận khí và tiền tài, cái hồ nước này của Tiểu Triệu có thể giúp hắn làm ăn hái ra tiền trong những năm gần đây.
Lại xem về hướng núi, hai ngọn núi hai bên chính là hai hộ vệ trấn thủ, trước sau đối nhau, thế núi cao chót vót, bố cục này có tên là "Song tiến quý nhân", được quý nhân nâng đỡ, có tài, có vận, có quý, Tiểu Triệu có được ngày hôm nay, có thể nói là do ứng nghiệm của lần phong thủy này."
Vân Cảnh nghe vậy gật gật đầu, cậu nghe không hiểu lắm ý tứ trong lời nói của Tấn tiên sinh, nhưng cậu có thể xem hiểu linh khí, mỗi một nơi mà Tấn tiên sinh chỉ qua đều là vị trí quan trọng mà linh khí lưu động, chính bởi vì bố cục này đã xúc tiên linh khí lưu động, linh khí mới có thể nồng đậm hơn không ít so với những chỗ khác.
Nhưng sự chú ý của Vân Cảnh không nằm ở núi, mà là dưới lòng đất.
Từ nơi đổ trạch đến Triệu trạch, đi mất ba giờ đồng hồ, nhìn qua vô số phong cảnh, trong đó biệt thự cao cấp không phải chưa từng thấy qua, nhưng không có chỗ nào có thể khiến cậu kinh tâm động phách- mất hồn mất vía đến vậy.
Càng đến gần, Vân Cảnh càng cảm giác được dưới mặt đất ẩn chứa một cỗ năng lượng khiến người ta chấn động, nguồn năng lượng này kích phát cảm ứng của Vân Cảnh, làm cậu dự đoán được sắp có chuyện sắp xảy ra.
Giống như ngọn núi nửa sắp phun trào, vô số linh khí bị nén lại, bị vây, mắc kẹt dưới lòng đất, tùy thời sẽ bùng nổ, làm cho người ta kinh sợ.
Linh khí này cũng thật sự khủng bố, lại che dấu sâu như vậy, ngay cả tinh thần lực của Vân Cảnh đi gần như vậy mới miễn cưỡng nhìn ra một vài điều bất thường, Vân Cảnh nhìn biệt thự cao cấp của Triệu gia, đối với đồ vật bên dưới càng thêm hứng thú.
Cỗ cảm giác thần bí lại một lần nữa vọt tới, đồ vật bị che dấu dưới căn biệt thự của Triệu gia sẽ là thứ khiến cậu hy vọng sao?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro