Thay Tỷ Tỷ Vào Phủ Làm Kế Thất
Chương 22
2024-11-09 12:52:24
Doãn gia khá khó xử trước thiệp mời thứ hai của Quận chúa Vị Dương. Nhưng sau khi Doãn phụ và Hàn thị bàn bạc, theo chủ ý của Hàn thị lại một lần nữa từ chối.
Bị từ chối một lần rồi lại hai lần, Quận chúa Vị Dương rất tức giận. Trước mặt mọi người mỉa mai: “Doãn Nhị Nương này thật là ra vẻ ta đây. Ngay cả ta cũng không xem vào mắt.”
Nàng ta quyết tâm phải dạy cho Doãn Minh Dục một bài học, bèn nói ra bên ngoài những lời mỉa mai nửa thật nửa giả. Thậm chí còn lôi kéo các thiên kim tiểu thư khác vào, sau đó lại gửi thiệp mời lần thứ ba với lời lẽ gay gắt.
Nói thẳng nếu nàng không đến, chính là không nể mặt các vị tiểu thư khuê các. Ép Doãn gia phải để Doãn Minh Dục đến dự tiệc.
Quận chúa Vị Dương hung hăng như vậy, Doãn phụ và Hàn thị đều rất tức giận. Nhưng phe cánh của Vương gia trong kinh thành cùng với một số phu nhân có ý với Tạ Khâm lại hùa theo Quận chúa Vị Dương.
Một chuyện nhỏ trong khuê các, vậy mà lại gây xôn xao trong giới thượng lưu kinh thành.
Doãn gia bị đẩy vào thế khó. Vợ chồng hai người đương nhiên không muốn để nữ nhi của Doãn gia ra ngoài vào lúc này. Nhưng sau này Doãn Minh Dục không thể tránh khỏi việc phải đối mặt với Quận chúa Vị Dương cùng đám người kia.
Sớm muộn gì cũng phải gặp, tránh cũng không được.
Vì vậy, thiệp mời được đưa đến tây viện, để nàng tự mình quyết định.
Doãn Minh Nhuế nhìn những lời khoa trương trên thiệp mời, lúc này thật sự sợ hãi. Chuyện Tạ lang quân phong hoa tuyệt đại gì đó, đều bị nàng vứt ra sau đầu.
“Chỗ tốt còn chưa được hưởng, đã gặp phải phiền toái lớn, lại không thể nhờ Tạ gia giúp đỡ giải quyết, nếu vị hôn phu của tỷ tỷ là Hàn tam lang, thì đâu đến nỗi thế này?”
Doãn Minh Dục không để ý đến thiệp mời, nàng vẫn đang sai bảo tỳ nữ phân loại và sắp xếp tài sản riêng của mình.
Vào lúc đang dọn dẹp, họ tình cờ tìm thấy một hộp gỗ đào chứa đầy đồ trang sức: vòng tay gỗ đào, trâm cài gỗ đào, ống bút gỗ đào... Thậm chí còn có vài thanh kiếm gỗ đào lớn nhỏ.
Hơn nữa, từ nhỏ nàng đã đặc biệt yêu thích hoa đào. Hầu như mọi món đồ trang sức nàng đeo đều có hình hoa đào, từ quạt tròn, khăn tay, đến trâm cài...
Doãn Minh Nhuế đang nói chuyện chính sự, thấy nhị tỷ cứ thong thả, nàng lại không nhịn được mà lạc đề: “Hoa đào thì cũng thôi đi, nhị tỷ tỷ giữ lại nhiều đồ gỗ đào như vậy để làm gì?”
Doãn Minh Dục giơ một thanh kiếm gỗ đào to bằng bàn tay lên, nghiêm túc nói: “Trừ tà.”
Doãn Minh Nhuế và Doãn Minh Nhược: “...”
Doãn Minh Dục không hề có ý đùa cợt. Tuy rằng thời cổ đại có nhiều điều bất tiện, nhưng nàng sống vẫn khá thoải mái, lỡ như bị bắt đi thì sao?
Gỗ đào không tiện mang theo bên người, hoa đào thì tiện hơn nhiều, lại tao nhã.
Doãn Minh Nhuế hít sâu: “Nhị tỷ tỷ, tỷ có thể nghiêm túc một chút không?”
Doãn Minh Nhược đẩy nhẹ tam tỷ tỷ, sau đó nhỏ giọng hỏi Doãn Minh Dục: “Nhị tỷ tỷ, tỷ có muốn đi dự tiệc không?”
Doãn Minh Dục dứt khoát nói: “Không đi.”
Bị từ chối một lần rồi lại hai lần, Quận chúa Vị Dương rất tức giận. Trước mặt mọi người mỉa mai: “Doãn Nhị Nương này thật là ra vẻ ta đây. Ngay cả ta cũng không xem vào mắt.”
Nàng ta quyết tâm phải dạy cho Doãn Minh Dục một bài học, bèn nói ra bên ngoài những lời mỉa mai nửa thật nửa giả. Thậm chí còn lôi kéo các thiên kim tiểu thư khác vào, sau đó lại gửi thiệp mời lần thứ ba với lời lẽ gay gắt.
Nói thẳng nếu nàng không đến, chính là không nể mặt các vị tiểu thư khuê các. Ép Doãn gia phải để Doãn Minh Dục đến dự tiệc.
Quận chúa Vị Dương hung hăng như vậy, Doãn phụ và Hàn thị đều rất tức giận. Nhưng phe cánh của Vương gia trong kinh thành cùng với một số phu nhân có ý với Tạ Khâm lại hùa theo Quận chúa Vị Dương.
Một chuyện nhỏ trong khuê các, vậy mà lại gây xôn xao trong giới thượng lưu kinh thành.
Doãn gia bị đẩy vào thế khó. Vợ chồng hai người đương nhiên không muốn để nữ nhi của Doãn gia ra ngoài vào lúc này. Nhưng sau này Doãn Minh Dục không thể tránh khỏi việc phải đối mặt với Quận chúa Vị Dương cùng đám người kia.
Sớm muộn gì cũng phải gặp, tránh cũng không được.
Vì vậy, thiệp mời được đưa đến tây viện, để nàng tự mình quyết định.
Doãn Minh Nhuế nhìn những lời khoa trương trên thiệp mời, lúc này thật sự sợ hãi. Chuyện Tạ lang quân phong hoa tuyệt đại gì đó, đều bị nàng vứt ra sau đầu.
“Chỗ tốt còn chưa được hưởng, đã gặp phải phiền toái lớn, lại không thể nhờ Tạ gia giúp đỡ giải quyết, nếu vị hôn phu của tỷ tỷ là Hàn tam lang, thì đâu đến nỗi thế này?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Doãn Minh Dục không để ý đến thiệp mời, nàng vẫn đang sai bảo tỳ nữ phân loại và sắp xếp tài sản riêng của mình.
Vào lúc đang dọn dẹp, họ tình cờ tìm thấy một hộp gỗ đào chứa đầy đồ trang sức: vòng tay gỗ đào, trâm cài gỗ đào, ống bút gỗ đào... Thậm chí còn có vài thanh kiếm gỗ đào lớn nhỏ.
Hơn nữa, từ nhỏ nàng đã đặc biệt yêu thích hoa đào. Hầu như mọi món đồ trang sức nàng đeo đều có hình hoa đào, từ quạt tròn, khăn tay, đến trâm cài...
Doãn Minh Nhuế đang nói chuyện chính sự, thấy nhị tỷ cứ thong thả, nàng lại không nhịn được mà lạc đề: “Hoa đào thì cũng thôi đi, nhị tỷ tỷ giữ lại nhiều đồ gỗ đào như vậy để làm gì?”
Doãn Minh Dục giơ một thanh kiếm gỗ đào to bằng bàn tay lên, nghiêm túc nói: “Trừ tà.”
Doãn Minh Nhuế và Doãn Minh Nhược: “...”
Doãn Minh Dục không hề có ý đùa cợt. Tuy rằng thời cổ đại có nhiều điều bất tiện, nhưng nàng sống vẫn khá thoải mái, lỡ như bị bắt đi thì sao?
Gỗ đào không tiện mang theo bên người, hoa đào thì tiện hơn nhiều, lại tao nhã.
Doãn Minh Nhuế hít sâu: “Nhị tỷ tỷ, tỷ có thể nghiêm túc một chút không?”
Doãn Minh Nhược đẩy nhẹ tam tỷ tỷ, sau đó nhỏ giọng hỏi Doãn Minh Dục: “Nhị tỷ tỷ, tỷ có muốn đi dự tiệc không?”
Doãn Minh Dục dứt khoát nói: “Không đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro