Thế Giới Của Tôi Chỉ Có Anh Ấy
Đánh giá:
8.2
/10 từ 50 lượt
Đọc truyện Full Thế Giới Của Tôi Chỉ Có Anh Ấy trọn bộ dịch chuẩn nhất - DocTruyen.Pro. Thế Giới Của Tôi Chỉ Có Anh Ấy - Tưởng Mục Đồng
Giới thiệu truyện ngôn tình lôi cuốn này:
Bắc Kinh, sân bay thủ đô.
Trong loa phát thanh sân bay đang nhắc nhở, hành khách đi Pari lên máy bay, lặp đi lặp lại tên hành khách chưa lên máy bay. Lối ra của chuyến bay quốc tế, người đẩy hành lý ra ngoài, lúc nhìn thấy người đang đợi mình, không nhịn được vẫy tay ra hiệu.
Dần dần, người đi ra càng lúc càng ít, có lẽ là hành khách của chuyến bay này đều đã đi gần hết rồi.
Người đứng ở sau hàng rào mặc quần áo màu trắng, nhón mũi chân ra sức nhìn vào bên trong.
Sau đó, thì thấy một cô gái mặc áo khoác vest dài màu đen, đi đến trạm ra. Trên mặt cô đeo kính đen lớn, gần như che nửa khuôn mặt to bằng bàn tay, trên chân còn mang giày gót nhọn, mu bàn chân trắng như tuyết thẳng tắp.
Tiết lạnh mùa xuân tháng ba của Bắc Kinh chưa đẩy lùi, có nhiều người sợ lạnh, trên người còn mặc áo ấm.
Nhưng người đeo kính đen, bên trong áo khoác vest dài đến gối là áo sơ mi và quần sort màu đen, một đôi chân dài vừa trắng vừa thẳng.
Vóc dáng cô tốt, dáng vẻ lại đẹp, đoàn người đứng phía sau lan can cũng không nhịn được mà nhìn cô.
Càng thu hút sự chú ý của người khác là hai người đàn ông vạm vỡ mặc vest đen đi theo phía sau cô, một người trong tay đẩy xe hành lý, phía trên để bốn năm va li hành lý, một người đi theo sát bên cạnh cô.
Một cảnh như thế, muốn không hấp dẫn cái nhìn của người khác cũng khó.
Giới thiệu truyện ngôn tình lôi cuốn này:
Bắc Kinh, sân bay thủ đô.
Trong loa phát thanh sân bay đang nhắc nhở, hành khách đi Pari lên máy bay, lặp đi lặp lại tên hành khách chưa lên máy bay. Lối ra của chuyến bay quốc tế, người đẩy hành lý ra ngoài, lúc nhìn thấy người đang đợi mình, không nhịn được vẫy tay ra hiệu.
Dần dần, người đi ra càng lúc càng ít, có lẽ là hành khách của chuyến bay này đều đã đi gần hết rồi.
Người đứng ở sau hàng rào mặc quần áo màu trắng, nhón mũi chân ra sức nhìn vào bên trong.
Sau đó, thì thấy một cô gái mặc áo khoác vest dài màu đen, đi đến trạm ra. Trên mặt cô đeo kính đen lớn, gần như che nửa khuôn mặt to bằng bàn tay, trên chân còn mang giày gót nhọn, mu bàn chân trắng như tuyết thẳng tắp.
Tiết lạnh mùa xuân tháng ba của Bắc Kinh chưa đẩy lùi, có nhiều người sợ lạnh, trên người còn mặc áo ấm.
Nhưng người đeo kính đen, bên trong áo khoác vest dài đến gối là áo sơ mi và quần sort màu đen, một đôi chân dài vừa trắng vừa thẳng.
Vóc dáng cô tốt, dáng vẻ lại đẹp, đoàn người đứng phía sau lan can cũng không nhịn được mà nhìn cô.
Càng thu hút sự chú ý của người khác là hai người đàn ông vạm vỡ mặc vest đen đi theo phía sau cô, một người trong tay đẩy xe hành lý, phía trên để bốn năm va li hành lý, một người đi theo sát bên cạnh cô.
Một cảnh như thế, muốn không hấp dẫn cái nhìn của người khác cũng khó.