Thế Giới Tặng Em Cho Anh
Đánh giá:
8.3
/10 từ 19 lượt
Đọc truyện Full Thế Giới Tặng Em Cho Anh trọn bộ dịch chuẩn nhất - DocTruyen.Pro. Một câu truyện ngôn tình nhẹ nhàng, có ngược một chút nhưng không đáng kể, nhìn chung vẫn ngọt của tác giả Lam Bạch Sắc. Nam chính trong Thế Giới Tặng Em Cho Anh kạnh lùng nhưng mà ấm áp, chú ý đến người mình yêu từng chi tiết nhỏ, khi cần cũng biết nên vứt cái tôi của mình đi để theo đuổi người mình yêu. Nữ chính đủ mạnh mẽ khi cần thiết trong cuộc sống, trong tình yêu, đủ yếu đuối âm thầm để thấy thương, đủ vui vẻ để làm người bên cạnh luôn thoải mái, đủ độc lập để tạo riêng cho mình chỗ đứng.
Giới thiệu truyện:
Nhiếp ảnh gia Diệp Nam Bình là một vị nam sĩ có giá trị cực cao tại Trung Quốc.
Một người có dang tiếng truyền xa như vậy lần đầu tiên tiếp nhận phỏng vấn.
Đoàn đội Tân Vãn Thành vượt khó khăn, gian nan bắt được cơ hội hiếm có này.
Nhìn Diệp Nam Bình xuất hiện, mọi người ai cũng thầm nghĩ: "Vị tiên sinh chuyên nghiệp này, nhìn sao mà...ngon miệng thế!"
Trước ống kính máy ảnh, anh theo thói quen cau mày né đi.
Cô lấy máy ảnh ra khỏi chân máy, đưa nó lại gần anh hơn: “Anh hãy tưởng tượng như ống kính là người yêu anh, dùng ánh mắt vuốt ve nó.”
Anh nhìn vào máy ảnh theo lời cô nói, nhưng chỉ một giây sau, ánh mắt lại nhìn cô với nụ cười vừa ngang tàng vừa xấu xa: “Tưởng tượng em là người yêu anh thì có lẽ sẽ dễ hơn.”
“Niềm vui là gì?”
“Gió xuân mười dặm, ngoái đầu nhìn lại nguyện vọng.”
“Cụ thể hơn?”
“Kề tai, sát má, thỏa ước ao.”
“Cụ thể hơn chút nữa?”
“Ở bên em.”
Giới thiệu truyện:
Nhiếp ảnh gia Diệp Nam Bình là một vị nam sĩ có giá trị cực cao tại Trung Quốc.
Một người có dang tiếng truyền xa như vậy lần đầu tiên tiếp nhận phỏng vấn.
Đoàn đội Tân Vãn Thành vượt khó khăn, gian nan bắt được cơ hội hiếm có này.
Nhìn Diệp Nam Bình xuất hiện, mọi người ai cũng thầm nghĩ: "Vị tiên sinh chuyên nghiệp này, nhìn sao mà...ngon miệng thế!"
Trước ống kính máy ảnh, anh theo thói quen cau mày né đi.
Cô lấy máy ảnh ra khỏi chân máy, đưa nó lại gần anh hơn: “Anh hãy tưởng tượng như ống kính là người yêu anh, dùng ánh mắt vuốt ve nó.”
Anh nhìn vào máy ảnh theo lời cô nói, nhưng chỉ một giây sau, ánh mắt lại nhìn cô với nụ cười vừa ngang tàng vừa xấu xa: “Tưởng tượng em là người yêu anh thì có lẽ sẽ dễ hơn.”
“Niềm vui là gì?”
“Gió xuân mười dặm, ngoái đầu nhìn lại nguyện vọng.”
“Cụ thể hơn?”
“Kề tai, sát má, thỏa ước ao.”
“Cụ thể hơn chút nữa?”
“Ở bên em.”