Cảm Kích Người
Trường Câu Lạc Nguyệt
2024-07-21 21:43:54
Chân mày Mạnh di nương cau lại.
Bình thường bà ta không thể đến Tùng Hạc đường. Thân là thiếp thất, Mạnh di nương không có tư cách đó. Chỉ khi Lão thái thái có việc muốn bà ta làm mới gọi đến.
Lần này có chuyện gì muốn bà ta xử lý đây?
Nhớ tới chuyện hôm qua của Hà mụ mụ, trong lòng Mạnh di nương có chút suy đoán không tốt.
Mặc dù không tình nguyện nhưng lão thái thái gọi đến nhất định vẫn phải đi. Mạnh di nương đành phải trang điểm, đổi y phục rồi mới ra ngoài, sau đó mang theo Huệ Hương đến Tùng Hạc đường.
Đến lúc bà ta tới Tùng Hạc đường đã thấy Diêu thị và Khương Thanh Uyển cũng ở đây, đang ngồi trên ghế thưởng trà cùng Khương lão thái thái nói chuyện.
Mạnh di nương hành lễ với Khương lão thái rồi hướng Diêu thi vấn an, sau đó quy củ đứng một bên.
Suy đoán của bà ta quả không sai, Khương lão thái thái gọi Mạnh di nương tới quả thật vì chuyện nạp thiếp cho Khương Thiên Hữu.
Khi nãy Hà mụ mụ đã tới báo lại rằng Phùng gia cũng chính là Hồng Lư tự thiếu khanh muốn sính lễ. Bạc một trăm lượng, đồ trang sức đỏ kim một bộ, trâm cài một đôi, nhẫn vàng bốn chiếc, còn có tơ lụa.
Xem ra giá trị cũng không ít tuy nhiên Khương lão thái thái đáp ứng tất cả. Bây giờ gọi Mạnh di nương tới là để cho bà ta chuẩn bị những vật này.
Còn nói với bà ta Khương Thiên Hữu và nữ nhi của Phùng gia bát tự rất hợp nhau, đầu tháng tám là ngày tốt để đón nàng vào cửa. Mặc dù không mời nữ quyến nhà quyền quý tới uống rượu mừng nhưng cũng mời một ít người thân quen. Khương lão thái thái dặn dò Mạnh di nương an bài tiệc rượu cho tốt, nhất định phải náo nhiệt, vui mừng.
Phu quân mình nạp thiếp, bản thân mình không những phải chuẩn bị sính lễ cho nhà gái mà tiệc rượu cũng đích thân phải xử lí, trong lòng Mạnh di nương cảm thấy vô cùng thống khổ như ăn hoàng liên.
Nhưng nỗi khổ này lại không nói ra được.
Diêu thị là chính thất còn chẳng có ý kiến gì thì đâu đến lượt thiếp thất như bà ta lên tiếng, nên Mạnh di nương đành bất đắc dĩ mà đáp ứng.
Khương lão thái thái nhẹ gật đầu. Sau đó nói chuyện với Diêu thị: "Ta nghe nói tính tình vị Phùng cô nương này rất mềm mại. Nàng tuổi cũng nhỏ, mới mười sáu tuổi, đợi sau khi nàng vào cửa, có chỗ nào không hiểu, ngươi là thái thái thì nên chỉ bảo cho nàng."
Diêu thị cung thuận dạ vâng, dáng vẻ trên mặt rất dịu dàng.
Khương lão thái thái thấy vậy, hài lòng nhẹ gật đầu.
Bà vốn nghĩ Diêu thị sẽ làm chuyện ồn ào nhưng không nghĩ tới nàng đối với chuyện này không có một chút phản đối nào. Thật là ngoài ý muốn.
Ngược lại Mạnh di nương này mặc dù không nói rõ nhưng bà cũng nhìn ra được nàng ta không vui vẻ gì. Nhưng cũng chẳng ai quan tâm đ ến nàng ta liệu có vui vẻ hay không. Xử lí tốt mọi chuyện trong phủ nàng ta nhất định sẽ có được cuộc sống thoải mái, tiêu diêu tự tại.
Như chú ý đến Mạnh di nướng, Khương lão thái thái nói: "Ta phân phó cho ngươi những việc này ngươi cần phải chú tâm làm cho thỏa đáng."
Mạnh di nương đáp ứng, lại nghe được Khương lão thái thái nói: "Vậy ngươi lui xuống trước đi."
Mạnh di nương đành phải cáo lui.
Đi tới giữa cửa, Mạnh di nương quay đầu nhìn lại ba người đang ngồi uống trà, nói chuyện, tự tại vô cùng. Trong khi bà ta phải chuẩn bị biết bao việc.
Nào là chuẩn bị sính lễ, rồi lại còn tiệc rượu...
Trong lòng Mạnh di nương bắt đầu cảm thấy khó chịu. Hít sâu một hơi, tận lực đem sự bực bội cất giấu trong lòng, sau đó bà ta mới tiếp tục bước về phía trước.
Lúc này Tôn Ánh Huyên cũng cảm thấy vô cùng bực bội.
Biết Thôi Quý Lăng về kinh, mấy ngày trước nàng ta tới Tĩnh Ninh hầu phủ. Nàng ta ngọt nào nịnh nọt quả nhiên được Thôi lão thái thái lưu lại vài ngày ở trong phủ.
Nàng ta chỉ muốn đợi tới Thôi Quý Lăng trở về nhưng khi hắn trở về cũng không lập tức đến thỉnh an với Thôi lão thái thái. Nàng ta không kìm nén được chạy đến thư phòng của hắn ở viện tử, muốn gặp hắn cùng hắn trò chuyện nhưng mỗi lần đều bị thị vệ cản trở, không cho phép nàng vào trong.
Về sau nàng ta thấy được hắn đúng hôm Khương lão thái thái tới bái phỏng Thôi lão thái thái. Nhưng ai biết được người tên Khương Thanh Uyển cũng tới.
Mặc dù không phải người kia chỉ trùng danh tự đã khiến Thôi Quý Lăng thất thố đến như vậy. Lúc nàng ta đuổi theo còn bị Thôi Quý Lăng hung hăng tặng một bạt tai.
Sau đó nàng ta vẫn ở lại Diễn Khánh đường hai ngày, muốn chờ Thôi Quý Lăng tới thỉnh an Thôi lão thái thái thỉnh để gặp hắn một chút, tốt nhất có thể nói với hắn mấy câu. Nhưng không nghĩ tới hắn một lần cũng không tới.
Lúc này trong nhà có người tới nói Thôi hoàng hậu phái người mời nàng tiến cung một chuyến. Nàng ta không còn cách nào khác mới từ biệt Thôi lão thái thái trở về.
Vừa về đến nhà lại thấy phụ thân đang uống rượu, Tôn Hưng Bình đã uống đến say, thấy được nàng, liền lầm bầm phàn nàn chức quan của hắn quá thấp, tại chỉ huy sứ tư bị người ta khinh bỉ, còn la hét lớn: "Ta chịu đủ rồi. Không phải Thôi lão bà rất thích ngươi sao? Ngươi đi cầu xin bà ta nói với nhi tử cầu hoàng thượng giúp ta thăng quan. Nếu không ta sẽ đem chuyện năm đó nói ra. Ai cũng đừng hòng có kết quả tốt."
Tôn Ánh Huyên lạnh lùng nhìn hắn ta.
Cho tới tận bây giờ nàng ta mới cảm thấy phụ thân mình đúng là bùn loãng không thể chát được tường, đúng là không có tác dụng gì.
Năm đó thời điểm còn làm bách hộ ở Vân Châu, phụ thân làm mẫu thân nàng mang thai nhưng lại không nạp mẫu thân vào cửa, để cho mẫu thân nàng làm ngoại thất, đã vậy còn không cho hai mẹ con nàng gặp nhau. Sau đó việc bách hộ cũng bị thu lại, hoàn cảnh sống còn không bằng con ruồi, mỗi ngày Tôn Hưng Bình bị phu nhân của mình trào phúng chế nhạo, ghét bỏ hắn vô dụng. Cuối cùng Tôn Ánh Huyên mới đề xuất hắn tới Cam châu, cầu Khương Thanh Uyển nhờ cậy Thôi Quý Lăng. Cũng nhờ vậy mà hắn mới có chức đại thị vệ của vương phủ. Sau khi Ninh vương đăng cơ, hắn ta cũng được theo vào kinh, nên giờ mới có thể làm đến chức trấn phủ sứ, đứng hàng ngũ phẩm.
Nhưng hắn ta vẫn còn chê chức quan thấp, bị khinh bỉ. Phải biết, nếu không phải nàng bức bách Thôi Hoa Lan, hắn làm sao có được chức quan này cơ chứ.
Hiện tại hắn lại còn dám đem việc kia uy hiếp nàng. Chẳng lẽ hắn ta không rõ, dựa vào tính cách của Thôi Quý Lăng nếu như biết được sự việc kia, nàng tất nhiên làm gì có kết quả tốt, còn hắn đừng nói đến chuyện được sống yên ổn. Chuyện trước kia đã buộc hai người bọn họ như châu chấu đi trên sợi chỉ.
Nhưng bây giờ hắn ta lại ngốc đến mức đem chuyện này ra uy hiếp nàng!
Tôn Ánh Huyên bực tức hất cánh tay Tôn Hưng Bình đang kéo mình, quay người trở về trong phòng của mình, sai nha hoàn tới hầu hạ nàng trang điểm, đổi y phục để ra ngoài.
Đổi xong y phục, búi tóc cũng được chải kĩ càng, Tôn Ánh Huyên ngồi ở trước bàn trang điểm chọn lựa đồ trang sức muốn mang, mẫu thân lại tới.
Tôn Ánh Huyên nhíu mày.
Khi Tôn Hưng Bình đứng vững gót ở Cam Châu mới đem cả người nhà chuyển tới, Tôn Ánh Huyên bức bách Tôn Hưng Bình hưu chính thất, để đưa mẫu thân nàng ta lên thay vị trí đó. Lúc ấy Tôn Hưng Bình biết được Tôn Ánh Huyên là tỷ muội thân thân của thê tử của Thôi trường sử vương phủ, tương lai sau này của hắn tại Cam Châu còn phải trông cậy vào Tôn Ánh Huyên nên không thể không nghe theo nàng ta.
Tất nhiên chính thất trước đó của Tôn Hưng Bình không có kết quả tốt đẹp gì. Tôn Ánh Huyên một xu cũng không cho bà ta đã sai người đem đuổi luôn đi. Nghe nói về sau bà ta thành ăn xin phải trở lại Vân châu nhưng nhà chất nhi cũng không tiếp nhận bà, cuối cùng tìm được một am ni cô đã rách nát đành xuống tóc.
Thực tâm Tôn Ánh Huyên cũng không thích mẹ của mình, nàng ta cảm thấy bà quá nhu nhược, quá vô dụng. Nếu không phải vậy, nàng ta đã chẳng cần phải trải qua những năm tháng khổ cực từ thuở bé thơ.
Tôn phu nhân bước vào phòng, Tôn Ánh Huyên cũng không có ý đứng dậy tiếp đón. Nàng ta chỉ từ trong mặt gương đồng nhìn bà một cái, lạnh nhạt kêu một tiếng mẫu thân. Sau đó không tiếp tục nhìn bà, cúi đầu lại lựa đồ trang sức trong hộp.
Nhất định Tôn phu nhân đã nghe nha hoàn nói qua nên hỏi nàng: "Con muốn tiến cung gặp Thôi hoàng hậu sao?"
Tay Tôn phu nhân cầm một chuỗi tràng hạt, trên cổ cũng đeo phật châu. Cách ăn mặc rất mộc mạc, trên người có có hương thơm của đàn hương.
Tôn Ánh Huyên biết bà mới từ Phật đường tới đây.
Điều này thật giống Thôi lão thái thái, Tôn phu nhân cũng có một Phật đường. Dù sáng sớm hay tối muộn cũng ở trong Phật đường lễ rất lâu.
Tôn Ánh Huyên không trả lời câu hỏi của bà, không vui nói: "Trên người mẫu thân có mùi đàn hương nặng quá, đừng đứng quá gần ta."
Lại hỏi: " Chẳng lẽ thời gian qua người đã làm điều gì không tốt? Tại sao mỗi ngày đều lễ Phật? Người muốn cầu cái gì vậy?"
Theo quan điểm của Tôn Ánh Huyên chỉ có người sống không tốt mới đi lễ Phật, để cho Bồ Tát phù hộ chính mình.
Nhưng nàng ta lại cảm thấy đều này không có ích lợi gì. Cầu người không bằng cầu mình, muốn cái gì chính mình nghĩ phương pháp là tốt nhất.
Tôn phu nhân nghe vậy bình tĩnh trả lời: "Ta lễ Phật, không phải vì ta cầu cái gì cho bản thân mà là vì con chuộc tội."
"Mẫu thân nói những lời này là có ý gì?"
Nghe vậy Tôn Ánh Huyên giật mình, sau đó nhiên xoay người lại nhìn bà, nổi giận đùng đùng hỏi.
Tôn phu nhân không nói lời nào, chỉ nhìn nàng ta. Tôn Ánh Huyên lại ép hỏi một lần nữa, bà mới khẽ thở, nói thật nhỏ: "Biết con gái không ai bằng mẹ, con làm những việc kia, giấu giếm được người khác, nhưng không thể nào giấu được ta. Ta thật sự lo lắng con sau khi chết sẽ phải xuống mười tám tầng địa ngục. Hiện tại ta ngày ngày vì con mà sám hối, chỉ mong Bồ Tát bao dung độ lượng, đến lúc có thể giảm bớt tội nghiệp cho con."
Trong lòng Tôn Ánh Huyên kinh hãi.
Trước kia nàng ta không biết chữ là Khương Thanh Uyển dạy nàng đọc sách, nhận mặt chữ. Khương Thanh Uyển viết rất đẹp, nàng ta rất hâm mộ, muốn học, Khương Thanh Uyển tiện tay chép một bản kinh Phật kinh cho nàng tập viết theo. Thời gian trôi qua, nàng ta cũng có thể viết được. Tuy nhiên luôn luôn kém hơn so với chữ viết của Khương Thanh Uyển, trong lòng Tôn Ánh Huyên không phục lắm.
Ngày đó nàng ta muốn giả chữ của Khương Thanh Uyển viết cho Thôi Quý Lăng một phong hưu phu, nên ngày thường nàng ta hay nói đùa giỡn với Khương Thanh Uyển để biết được giọng điệu nói chuyện của nàng cùng những việc chung đụng với Thôi Quý Lăng, sau đó nghĩ kỹ lí do hưu phu rồi mới đem quyển kinh Phật Khương Thanh Uyển cho nàng ta trước kia tỉ mỉ xem cẩn thận, từng chữ, từng chữ viết ra.
Nàng ta vốn nghĩ chuyện này thần không biết quỷ không hay, đợi một ngày nàng ta có thể viết được thành thạo. Có một ngày Tôn Ánh Huyên nhìn thấy mẫu thân đi ra từ phòng của nàng, thần sắc trên mặt không được tốt. Đợi tới khi vào đến phòng nàng ta mới phát hiện ra vị trí gối đầu không giống với buổi sáng trước khi nàng ra ngoài.
Lá thư hưu phu nàng viết phỏng theo nét chữ của Khương Thanh Uyển vẫn còn ở dưới gối.
Như vậy ngày đó mẫu thân hẳn đã xem được phong hưu phu kia. Mặc dù lúc ấy khả năng bà không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng ngày sau Thôi gia phát sinh những việc kia, mẫu thân hẳn nhất định có thể đoán được...
Tôn Ánh Huyên nắm chặt cây trâm Bích Ngọc trong tay, ánh mắt ảm đạm nhìn Tôn phu nhân.
Khó trách từ đó về sau mẫu thân đối với nàng cũng không còn thân cận như trước. Về sau còn thường xuyên ngoài sáng trong tối bái Phật, chép kinh. Hóa ra bà đã sớm biết sự việc kia.
Tôn phu nhân bị nàng ta nhìn như vậy, ngược lại trên mặt rất bình tĩnh.
Khẽ gật đầu, nói: "Về sau con có rảnh rỗi, nên theo ta tới bái phật, chép kinh, tốt xấu cũng có thể chuộc chút tội nghiệt. Về phần Tĩnh Ninh hầu gia, mẫu thân khuyên con một câu, đừng nên tiếp tục vọng tưởng. Mấy ngày nữa ta sẽ nói với phụ thân con một tiếng để chọn lựa người thích hợp định chuyện hôn sự. Con cũng đã lớn như vậy rồi, còn ở nhà chờ đợi cũng không phải chuyện gì tốt. Muội muội của con ra ngoài cũng sẽ bị người khác đem ra làm chuyện tiêu khiển."
Tôn mẫu cùng Tôn Hưng Bình về sau cũng sinh thêm được một người con gái, một người con trai. Nhưng Tôn Ánh Huyên, trưởng nữ này nhất quyết không xuất giá, muội muội của nàng ra ngoài cũng sẽ bị người ta chỉ trỏ. Cũng chẳng có ai chịu tới cửa cầu thân.
Tôn phu nhân thầm than một hơi, mới từ từ rời khỏi phòng.
Đến cùng vẫn là nữ nhi của mình, cho dù năm đó biết rõ việc kia nhưng những năm này bà vẫn luôn giấu điều đó, không nhắc tới với bất kì ai. Dù sao người làm mẹ là bà vẫn luôn suy nghĩ thay con gái chuộc chút tội, nên bà luôn lễ Phật, cầu Bồ Tát có thể tha thứ Tôn Ánh Huyên.
Bình thường bà ta không thể đến Tùng Hạc đường. Thân là thiếp thất, Mạnh di nương không có tư cách đó. Chỉ khi Lão thái thái có việc muốn bà ta làm mới gọi đến.
Lần này có chuyện gì muốn bà ta xử lý đây?
Nhớ tới chuyện hôm qua của Hà mụ mụ, trong lòng Mạnh di nương có chút suy đoán không tốt.
Mặc dù không tình nguyện nhưng lão thái thái gọi đến nhất định vẫn phải đi. Mạnh di nương đành phải trang điểm, đổi y phục rồi mới ra ngoài, sau đó mang theo Huệ Hương đến Tùng Hạc đường.
Đến lúc bà ta tới Tùng Hạc đường đã thấy Diêu thị và Khương Thanh Uyển cũng ở đây, đang ngồi trên ghế thưởng trà cùng Khương lão thái thái nói chuyện.
Mạnh di nương hành lễ với Khương lão thái rồi hướng Diêu thi vấn an, sau đó quy củ đứng một bên.
Suy đoán của bà ta quả không sai, Khương lão thái thái gọi Mạnh di nương tới quả thật vì chuyện nạp thiếp cho Khương Thiên Hữu.
Khi nãy Hà mụ mụ đã tới báo lại rằng Phùng gia cũng chính là Hồng Lư tự thiếu khanh muốn sính lễ. Bạc một trăm lượng, đồ trang sức đỏ kim một bộ, trâm cài một đôi, nhẫn vàng bốn chiếc, còn có tơ lụa.
Xem ra giá trị cũng không ít tuy nhiên Khương lão thái thái đáp ứng tất cả. Bây giờ gọi Mạnh di nương tới là để cho bà ta chuẩn bị những vật này.
Còn nói với bà ta Khương Thiên Hữu và nữ nhi của Phùng gia bát tự rất hợp nhau, đầu tháng tám là ngày tốt để đón nàng vào cửa. Mặc dù không mời nữ quyến nhà quyền quý tới uống rượu mừng nhưng cũng mời một ít người thân quen. Khương lão thái thái dặn dò Mạnh di nương an bài tiệc rượu cho tốt, nhất định phải náo nhiệt, vui mừng.
Phu quân mình nạp thiếp, bản thân mình không những phải chuẩn bị sính lễ cho nhà gái mà tiệc rượu cũng đích thân phải xử lí, trong lòng Mạnh di nương cảm thấy vô cùng thống khổ như ăn hoàng liên.
Nhưng nỗi khổ này lại không nói ra được.
Diêu thị là chính thất còn chẳng có ý kiến gì thì đâu đến lượt thiếp thất như bà ta lên tiếng, nên Mạnh di nương đành bất đắc dĩ mà đáp ứng.
Khương lão thái thái nhẹ gật đầu. Sau đó nói chuyện với Diêu thị: "Ta nghe nói tính tình vị Phùng cô nương này rất mềm mại. Nàng tuổi cũng nhỏ, mới mười sáu tuổi, đợi sau khi nàng vào cửa, có chỗ nào không hiểu, ngươi là thái thái thì nên chỉ bảo cho nàng."
Diêu thị cung thuận dạ vâng, dáng vẻ trên mặt rất dịu dàng.
Khương lão thái thái thấy vậy, hài lòng nhẹ gật đầu.
Bà vốn nghĩ Diêu thị sẽ làm chuyện ồn ào nhưng không nghĩ tới nàng đối với chuyện này không có một chút phản đối nào. Thật là ngoài ý muốn.
Ngược lại Mạnh di nương này mặc dù không nói rõ nhưng bà cũng nhìn ra được nàng ta không vui vẻ gì. Nhưng cũng chẳng ai quan tâm đ ến nàng ta liệu có vui vẻ hay không. Xử lí tốt mọi chuyện trong phủ nàng ta nhất định sẽ có được cuộc sống thoải mái, tiêu diêu tự tại.
Như chú ý đến Mạnh di nướng, Khương lão thái thái nói: "Ta phân phó cho ngươi những việc này ngươi cần phải chú tâm làm cho thỏa đáng."
Mạnh di nương đáp ứng, lại nghe được Khương lão thái thái nói: "Vậy ngươi lui xuống trước đi."
Mạnh di nương đành phải cáo lui.
Đi tới giữa cửa, Mạnh di nương quay đầu nhìn lại ba người đang ngồi uống trà, nói chuyện, tự tại vô cùng. Trong khi bà ta phải chuẩn bị biết bao việc.
Nào là chuẩn bị sính lễ, rồi lại còn tiệc rượu...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong lòng Mạnh di nương bắt đầu cảm thấy khó chịu. Hít sâu một hơi, tận lực đem sự bực bội cất giấu trong lòng, sau đó bà ta mới tiếp tục bước về phía trước.
Lúc này Tôn Ánh Huyên cũng cảm thấy vô cùng bực bội.
Biết Thôi Quý Lăng về kinh, mấy ngày trước nàng ta tới Tĩnh Ninh hầu phủ. Nàng ta ngọt nào nịnh nọt quả nhiên được Thôi lão thái thái lưu lại vài ngày ở trong phủ.
Nàng ta chỉ muốn đợi tới Thôi Quý Lăng trở về nhưng khi hắn trở về cũng không lập tức đến thỉnh an với Thôi lão thái thái. Nàng ta không kìm nén được chạy đến thư phòng của hắn ở viện tử, muốn gặp hắn cùng hắn trò chuyện nhưng mỗi lần đều bị thị vệ cản trở, không cho phép nàng vào trong.
Về sau nàng ta thấy được hắn đúng hôm Khương lão thái thái tới bái phỏng Thôi lão thái thái. Nhưng ai biết được người tên Khương Thanh Uyển cũng tới.
Mặc dù không phải người kia chỉ trùng danh tự đã khiến Thôi Quý Lăng thất thố đến như vậy. Lúc nàng ta đuổi theo còn bị Thôi Quý Lăng hung hăng tặng một bạt tai.
Sau đó nàng ta vẫn ở lại Diễn Khánh đường hai ngày, muốn chờ Thôi Quý Lăng tới thỉnh an Thôi lão thái thái thỉnh để gặp hắn một chút, tốt nhất có thể nói với hắn mấy câu. Nhưng không nghĩ tới hắn một lần cũng không tới.
Lúc này trong nhà có người tới nói Thôi hoàng hậu phái người mời nàng tiến cung một chuyến. Nàng ta không còn cách nào khác mới từ biệt Thôi lão thái thái trở về.
Vừa về đến nhà lại thấy phụ thân đang uống rượu, Tôn Hưng Bình đã uống đến say, thấy được nàng, liền lầm bầm phàn nàn chức quan của hắn quá thấp, tại chỉ huy sứ tư bị người ta khinh bỉ, còn la hét lớn: "Ta chịu đủ rồi. Không phải Thôi lão bà rất thích ngươi sao? Ngươi đi cầu xin bà ta nói với nhi tử cầu hoàng thượng giúp ta thăng quan. Nếu không ta sẽ đem chuyện năm đó nói ra. Ai cũng đừng hòng có kết quả tốt."
Tôn Ánh Huyên lạnh lùng nhìn hắn ta.
Cho tới tận bây giờ nàng ta mới cảm thấy phụ thân mình đúng là bùn loãng không thể chát được tường, đúng là không có tác dụng gì.
Năm đó thời điểm còn làm bách hộ ở Vân Châu, phụ thân làm mẫu thân nàng mang thai nhưng lại không nạp mẫu thân vào cửa, để cho mẫu thân nàng làm ngoại thất, đã vậy còn không cho hai mẹ con nàng gặp nhau. Sau đó việc bách hộ cũng bị thu lại, hoàn cảnh sống còn không bằng con ruồi, mỗi ngày Tôn Hưng Bình bị phu nhân của mình trào phúng chế nhạo, ghét bỏ hắn vô dụng. Cuối cùng Tôn Ánh Huyên mới đề xuất hắn tới Cam châu, cầu Khương Thanh Uyển nhờ cậy Thôi Quý Lăng. Cũng nhờ vậy mà hắn mới có chức đại thị vệ của vương phủ. Sau khi Ninh vương đăng cơ, hắn ta cũng được theo vào kinh, nên giờ mới có thể làm đến chức trấn phủ sứ, đứng hàng ngũ phẩm.
Nhưng hắn ta vẫn còn chê chức quan thấp, bị khinh bỉ. Phải biết, nếu không phải nàng bức bách Thôi Hoa Lan, hắn làm sao có được chức quan này cơ chứ.
Hiện tại hắn lại còn dám đem việc kia uy hiếp nàng. Chẳng lẽ hắn ta không rõ, dựa vào tính cách của Thôi Quý Lăng nếu như biết được sự việc kia, nàng tất nhiên làm gì có kết quả tốt, còn hắn đừng nói đến chuyện được sống yên ổn. Chuyện trước kia đã buộc hai người bọn họ như châu chấu đi trên sợi chỉ.
Nhưng bây giờ hắn ta lại ngốc đến mức đem chuyện này ra uy hiếp nàng!
Tôn Ánh Huyên bực tức hất cánh tay Tôn Hưng Bình đang kéo mình, quay người trở về trong phòng của mình, sai nha hoàn tới hầu hạ nàng trang điểm, đổi y phục để ra ngoài.
Đổi xong y phục, búi tóc cũng được chải kĩ càng, Tôn Ánh Huyên ngồi ở trước bàn trang điểm chọn lựa đồ trang sức muốn mang, mẫu thân lại tới.
Tôn Ánh Huyên nhíu mày.
Khi Tôn Hưng Bình đứng vững gót ở Cam Châu mới đem cả người nhà chuyển tới, Tôn Ánh Huyên bức bách Tôn Hưng Bình hưu chính thất, để đưa mẫu thân nàng ta lên thay vị trí đó. Lúc ấy Tôn Hưng Bình biết được Tôn Ánh Huyên là tỷ muội thân thân của thê tử của Thôi trường sử vương phủ, tương lai sau này của hắn tại Cam Châu còn phải trông cậy vào Tôn Ánh Huyên nên không thể không nghe theo nàng ta.
Tất nhiên chính thất trước đó của Tôn Hưng Bình không có kết quả tốt đẹp gì. Tôn Ánh Huyên một xu cũng không cho bà ta đã sai người đem đuổi luôn đi. Nghe nói về sau bà ta thành ăn xin phải trở lại Vân châu nhưng nhà chất nhi cũng không tiếp nhận bà, cuối cùng tìm được một am ni cô đã rách nát đành xuống tóc.
Thực tâm Tôn Ánh Huyên cũng không thích mẹ của mình, nàng ta cảm thấy bà quá nhu nhược, quá vô dụng. Nếu không phải vậy, nàng ta đã chẳng cần phải trải qua những năm tháng khổ cực từ thuở bé thơ.
Tôn phu nhân bước vào phòng, Tôn Ánh Huyên cũng không có ý đứng dậy tiếp đón. Nàng ta chỉ từ trong mặt gương đồng nhìn bà một cái, lạnh nhạt kêu một tiếng mẫu thân. Sau đó không tiếp tục nhìn bà, cúi đầu lại lựa đồ trang sức trong hộp.
Nhất định Tôn phu nhân đã nghe nha hoàn nói qua nên hỏi nàng: "Con muốn tiến cung gặp Thôi hoàng hậu sao?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tay Tôn phu nhân cầm một chuỗi tràng hạt, trên cổ cũng đeo phật châu. Cách ăn mặc rất mộc mạc, trên người có có hương thơm của đàn hương.
Tôn Ánh Huyên biết bà mới từ Phật đường tới đây.
Điều này thật giống Thôi lão thái thái, Tôn phu nhân cũng có một Phật đường. Dù sáng sớm hay tối muộn cũng ở trong Phật đường lễ rất lâu.
Tôn Ánh Huyên không trả lời câu hỏi của bà, không vui nói: "Trên người mẫu thân có mùi đàn hương nặng quá, đừng đứng quá gần ta."
Lại hỏi: " Chẳng lẽ thời gian qua người đã làm điều gì không tốt? Tại sao mỗi ngày đều lễ Phật? Người muốn cầu cái gì vậy?"
Theo quan điểm của Tôn Ánh Huyên chỉ có người sống không tốt mới đi lễ Phật, để cho Bồ Tát phù hộ chính mình.
Nhưng nàng ta lại cảm thấy đều này không có ích lợi gì. Cầu người không bằng cầu mình, muốn cái gì chính mình nghĩ phương pháp là tốt nhất.
Tôn phu nhân nghe vậy bình tĩnh trả lời: "Ta lễ Phật, không phải vì ta cầu cái gì cho bản thân mà là vì con chuộc tội."
"Mẫu thân nói những lời này là có ý gì?"
Nghe vậy Tôn Ánh Huyên giật mình, sau đó nhiên xoay người lại nhìn bà, nổi giận đùng đùng hỏi.
Tôn phu nhân không nói lời nào, chỉ nhìn nàng ta. Tôn Ánh Huyên lại ép hỏi một lần nữa, bà mới khẽ thở, nói thật nhỏ: "Biết con gái không ai bằng mẹ, con làm những việc kia, giấu giếm được người khác, nhưng không thể nào giấu được ta. Ta thật sự lo lắng con sau khi chết sẽ phải xuống mười tám tầng địa ngục. Hiện tại ta ngày ngày vì con mà sám hối, chỉ mong Bồ Tát bao dung độ lượng, đến lúc có thể giảm bớt tội nghiệp cho con."
Trong lòng Tôn Ánh Huyên kinh hãi.
Trước kia nàng ta không biết chữ là Khương Thanh Uyển dạy nàng đọc sách, nhận mặt chữ. Khương Thanh Uyển viết rất đẹp, nàng ta rất hâm mộ, muốn học, Khương Thanh Uyển tiện tay chép một bản kinh Phật kinh cho nàng tập viết theo. Thời gian trôi qua, nàng ta cũng có thể viết được. Tuy nhiên luôn luôn kém hơn so với chữ viết của Khương Thanh Uyển, trong lòng Tôn Ánh Huyên không phục lắm.
Ngày đó nàng ta muốn giả chữ của Khương Thanh Uyển viết cho Thôi Quý Lăng một phong hưu phu, nên ngày thường nàng ta hay nói đùa giỡn với Khương Thanh Uyển để biết được giọng điệu nói chuyện của nàng cùng những việc chung đụng với Thôi Quý Lăng, sau đó nghĩ kỹ lí do hưu phu rồi mới đem quyển kinh Phật Khương Thanh Uyển cho nàng ta trước kia tỉ mỉ xem cẩn thận, từng chữ, từng chữ viết ra.
Nàng ta vốn nghĩ chuyện này thần không biết quỷ không hay, đợi một ngày nàng ta có thể viết được thành thạo. Có một ngày Tôn Ánh Huyên nhìn thấy mẫu thân đi ra từ phòng của nàng, thần sắc trên mặt không được tốt. Đợi tới khi vào đến phòng nàng ta mới phát hiện ra vị trí gối đầu không giống với buổi sáng trước khi nàng ra ngoài.
Lá thư hưu phu nàng viết phỏng theo nét chữ của Khương Thanh Uyển vẫn còn ở dưới gối.
Như vậy ngày đó mẫu thân hẳn đã xem được phong hưu phu kia. Mặc dù lúc ấy khả năng bà không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng ngày sau Thôi gia phát sinh những việc kia, mẫu thân hẳn nhất định có thể đoán được...
Tôn Ánh Huyên nắm chặt cây trâm Bích Ngọc trong tay, ánh mắt ảm đạm nhìn Tôn phu nhân.
Khó trách từ đó về sau mẫu thân đối với nàng cũng không còn thân cận như trước. Về sau còn thường xuyên ngoài sáng trong tối bái Phật, chép kinh. Hóa ra bà đã sớm biết sự việc kia.
Tôn phu nhân bị nàng ta nhìn như vậy, ngược lại trên mặt rất bình tĩnh.
Khẽ gật đầu, nói: "Về sau con có rảnh rỗi, nên theo ta tới bái phật, chép kinh, tốt xấu cũng có thể chuộc chút tội nghiệt. Về phần Tĩnh Ninh hầu gia, mẫu thân khuyên con một câu, đừng nên tiếp tục vọng tưởng. Mấy ngày nữa ta sẽ nói với phụ thân con một tiếng để chọn lựa người thích hợp định chuyện hôn sự. Con cũng đã lớn như vậy rồi, còn ở nhà chờ đợi cũng không phải chuyện gì tốt. Muội muội của con ra ngoài cũng sẽ bị người khác đem ra làm chuyện tiêu khiển."
Tôn mẫu cùng Tôn Hưng Bình về sau cũng sinh thêm được một người con gái, một người con trai. Nhưng Tôn Ánh Huyên, trưởng nữ này nhất quyết không xuất giá, muội muội của nàng ra ngoài cũng sẽ bị người ta chỉ trỏ. Cũng chẳng có ai chịu tới cửa cầu thân.
Tôn phu nhân thầm than một hơi, mới từ từ rời khỏi phòng.
Đến cùng vẫn là nữ nhi của mình, cho dù năm đó biết rõ việc kia nhưng những năm này bà vẫn luôn giấu điều đó, không nhắc tới với bất kì ai. Dù sao người làm mẹ là bà vẫn luôn suy nghĩ thay con gái chuộc chút tội, nên bà luôn lễ Phật, cầu Bồ Tát có thể tha thứ Tôn Ánh Huyên.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro