Cố Ý Kết Thân
Trường Câu Lạc Nguyệt
2024-07-21 21:43:54
Khương Thanh Uyển bị thị vệ đưa đi cả đoạn đường, cuối cùng đụng phải Lục La. Nàng ấy đang ngó hết đông rồi lại tây.
Nhìn thấy nàng, Lục La thở dài một hơi. Nàng ta chạy chậm tới, gọi: "Tiểu thư."
Ánh mắt nàng đáng giá thị vệ sau lưng Khương Thanh Uyển.
Khương Thanh Uyển gật nhẹ đầu với thị vệ kia: " Đã làm phiền ngươi. Đây là nha hoàn của ta, nàng sẽ dẫn đường, bây giờ ngươi có thể quay về."
Thị vệ không chờ thêm, hắn chắp tay hành lễ với nàng rồi xoay người đi mất.
Nhìn Khương Thanh Uyển có vẻ hiền lành, nhưng Lục La biết nàng không thích hạ nhân nhiều lời, nên mặc dù trong lòng có rất nhiều điều muốn nói như thị vệ đó là ai, nhưng nàng ta một chữ cũng không hỏi.
Khương Thanh Uyển thích nhất điểm này ở nàng ta. Nàng khẽ hỏi: "Hồng Dược và nha hoàn của Chu gia đang ở đâu?"
"Hồng Dược lôi kéo nha hoàn kia đi nói chuyện. Còn đưa một nắm hạt dưa cho nàng ta, hai người cùng nhau cắn. Nhưng chắc chẳng kéo dài được lâu. Tiểu thư, chúng ta phải mau trở về."
Lúc nãy khi chờ ở đây, nàng ta chỉ lo rằng Khương Thanh Uyển sẽ không trở lại. Cũng may không xảy ra chuyện gì, giờ đây nàng ta mới nhẹ nhõm.
Khương Thanh Uyển nhẹ gật đầu, hai chủ tớ bước nhanh trở về.
Quay trở về tịch phòng nàng thấy Hồng Dược và nha hoàn của Chu gia đã trở về.
Hồng Dược thở phào nhẹ nhõm khi thấy Khương Thanh Uyển. Nàng còn đưa tay vỗ nhẹ ngực.
Nha hoàn Chu gia không nhìn thấy động tác nhỏ của Hồng Dược, nàng cười nói chuyện với Khương Thanh Uyển: "Khương tiểu thư vẫn ổn chứ?"
Dù trong lòng nàng buồn bực vì phải chờ đợi Khương Thanh Uyển một thời gian dài nhưng nghĩ đến bữa tiệc hôm nay đều mấy món dầu mỡ, mà Khương tiểu thư có vẻ lại kén ăn, nên đau bụng cũng là chuyện thường tình.
Nàng ta không suy nghĩ nhiều, dẫn chủ tớ các nàng trở về nội viện.
Khương lão thái thái và Diêu thị thấy các nàng trở về muộn hơn Hà phu nhân và Triệu phu nhân nên khó tránh khỏi hỏi thêm vài câu, Khương Thanh Uyển cười nói nàng đến tịnh phòng, cho nên trở về chậm trễ, Khương lão thái thái và Diêu thị không nghĩ ngợi nhiều. Đợi nàng ngồi xuống mới nhẹ giọng hỏi nàng Chu chỉ huy nói chuyện gì với nàng.
Khương Thanh Uyển đáp thực ra Chu chỉ huy một câu cũng không nói với nàng, hắn chỉ nói mấy câu với Triệu phu nhân. Hơn nữa Thôi Quý Lăng cũng có ở đó.
Những việc này Khương lão thái thái chỉ cần hỏi qua Hà phu nhân và Triệu phu nhân là biết, nên nàng cũng không giấu diếm. Sợ khiến bà nghi ngờ chẳng bằng nàng cứ nói thẳng thắn.
Khương lão thái thái nghe xong, trăm mối nghi ngờ vẫn không tìm được lời giải đáp. Nhưng bàn về bối phận Thôi Quý Lăng là thế thúc của Khương Thanh Uyển, đối với chất nữ này, chắc hắn cũng sẽ chiếu cố hơn. Còn có Hà phu nhân và Triệu phu nhân ở đó...
Hẳn không có chuyện gì, bà bảo nàng tiếp tục nghe hí.
Khương Thanh Uyển vâng lời, ánh mắt nàng nhìn sân kịch trước mặt.
Khương Thanh Ngọc ngồi bên cạnh khinh thường liếc nàng. Ánh mắt nàng ta nhìn Khương lão thái cũng có vẻ bất mãn.
Suốt ngày răn dạy tiểu thư khuê các phải thận trọng, vậy mà Chu chỉ huy vừa cho người gọi, chẳng phải bà đã để Khương Thanh Uyển qua đó sao? Nếu như người đó chức vị bình thường, lão thái thái nhất định không đồng ý. Nói trắng ra là phải xem đối phương là ai.
Nghĩ vậy nàng ta càng muốn tiến cung bồi công chúa, để có thể leo lên làm thái tử phi hoặc hoàng tử phi. Đến lúc đó, không phải lão thái thái sẽ khúm núm với nàng ta ư? Sao còn dám động một chút là mắng, là phạt nàng chép nữ giới?
Nàng ta khẽ hừ một tiếng, vênh cái cằm lên, ánh mắt nhìn sân khấu kịch phía trước.
Thời gian dần trôi qua, tiệc mừng cũng đến lúc tàn. Các nữ quyến lần lượt xin cáo từ.
Khương lão thái thái mang theo Diêu thị, và tỷ muội Khương Thanh Uyển đứng dậy.
Tân nương tử không thể đi ra, cho nên Hà phu nhân đứng ở cửa tiễn khách.
Cũng không biết vì sao, mỗi khi nàng nhìn thấy Khương Thanh Uyển lại cảm thấy rất thân thuộc, trong lòng cũng vô cùng yêu thích nàng.
Khi nói chuyện trong buổi tiệc, nàng biết được Khương lão thái thái rất thân thiết với Thôi lão thái thái, hai nhà còn là thế giao, lúc này nàng cười nói với Khương lão thái thái: "Bình thường ta hay đến vấn an Thôi lão thái thái. Nếu như ngài muốn tới thăm hỏi Thôi lão thái thái, không bằng cho người báo ta một tiếng, ta cũng đến góp một phần náo nhiệt, như vậy có được không?"
Khương lão thái thái cũng biết Thôi lão thái thái và Thôi Quý Lăng đối xử rất tốt với Hà phu nhân. Hơn nữa nhi tử của Hà phu nhân còn là nghĩa tử của Thôi Quý Lăng, hắn là tân khoa trạng nguyên, con đường công danh nhất định rộng mở. Bà cười nói: "Đương nhiên là được."
Bà cũng mời Hà phu nhân khi nào rảnh rỗi ghé Vĩnh Xương bá phủ.
Hà phu nhân đáp ứng, sau đó cầm tay Khương Thanh Uyển, thuận thế đem vòng tay bạch ngọc đeo vào cổ tay trắng nõn của nàng, vừa cười vừa nói: "Ta rất thích tam tiểu thư, nếu lão thái thái đến hầu phủ, có thể để tam tiểu thư đi cùng. Khi đó chúng ta cùng nhau trò chuyện."
Khương Thanh Uyển giật mình.
Đời trước nàng và Hà phu nhân rất hợp nhau, nên bây giờ Hà phu nhân cảm thấy thân thiết với nàng cũng không có gì lạ. Nhưng lần đầu gặp mặt đã cho nàng hậu lễ, chuyện này không ổn.
Hơn nữa hôm nay Vĩnh Xương bá phủ có ba vị tiểu thư sao Hà phu nhân chỉ tặng cho mình nàng...
Trong lòng nàng có dự cảm bất thường. Nàng muốn tháo vòng xuống trả lại cho Hà phu nhân, nhất quyết không chịu nhận.
Nhưng Khương lão thái thái đồng ý cho nàng nhận. Bà còn nói những lời khiến lòng người mơ hồ: "Hà phu nhân đã cảm thấy quý mến, vậy sau này có rảnh rỗi đừng quên tới phủ chúng ta chơi."
Khương lão thái thái là người tinh ý, chẳng lẽ lại không rõ ý tứ của Hà phu nhân? Nàng ta hẳn muốn làm mai cho nhi tử mình.
Tuy nhiên, hiện tại Khương lão thái thái cũng chưa đáp ứng cửa hôn sự này. Trong lòng bà dự định mấy ngày nữa sẽ đưa Khương Thanh Uyển vào cung bồi đọc cho công chúa. Nếu nàng được thái tử điện hạ hoặc hoàng tử nào đó nhìn trúng, có thể thành người hoàng tộc, như vậy là tốt nhất. Nếu không được, bà sẽ bắt đầu tìm cho nàng một mối hôn sự tốt.
Tuy trượng phu của Hà phu nhân không còn, nhưng Thôi Quý Lăng rất chiếu cố nhà bọn họ. Hà Cảnh Minh cũng không thua kém, mới mười chín tuổi đã thi đậu trạng nguyên.
Quan trọng nhất hắn còn là nghĩa tử của Thôi Quý Lăng...
Nếu chưa tìm được mối nào tốt, cứ kéo dài việc này ra, thái độ mập mờ với Hà phu nhân.
Cáo từ nhau, Khương lão thái thái mang theo mọi người đi ra bên ngoài.
Khương Thanh Ngọc không được vui.
Đều là tiểu thư của bá phủ, sao Hà phu nhân chỉ tặng lễ gặp mặt cho Khương Thanh Uyển? Ngày trước khi Khương Thanh Uyển chưa lên kinh thành, mỗi lần ra khỏi nhà, người bên ngoài sẽ vây quanh nàng, gọi nàng là tiểu thư của bá phủ. Nhưng từ ngày Khương Thanh Uyển tới, trong mắt người ngoài chỉ có Khương Thanh Uyển, không có nàng.
Hôm nay Khương Khương lão thái thái cũng chỉ mang theo Diêu thị và các nàng, không để di nương đi cùng. Nhưng trước kia, đều là di nương cùng các nàng đi.
Nàng ta cảm thấy phẫn hận, bất bình nên bước nhanh về phía trước. Không để ý xung quanh nên đến gần cửa nàng ta đụng phải một tiểu cô nương.
Người đó chính là Triệu Ngọc Uyển.
Khương Thanh Ngọc quen thói kiêu căng, rõ ràng mình đụng phải người ta nhưng không có ý xin lỗi lại còn mở miệng mắng: "Mắt ngươi có mù không? Không thấy ta đang đi sao mà còn dám cản đường?"
Dù Triệu Ngọc Uyển chỉ mới năm, sáu tuổi, nhưng rất lanh lợi. Rõ ràng Khương Thanh Ngọc không đụng đau nàng, nhưng bị nàng ta mắng, tiểu cô nương bịch một tiếng ngã xuống mặt đất. Còn mếu máo khóc rống lên: "Tỷ tỷ, ngươi đừng mắng ta. Ta không cố ý đứng ở đây để chắn ngươi."
Mắt thấy Khương Thanh Ngọc muốn đánh người, nên tiểu cô nương đưa tay che lại đầu của mình, khóc lớn tiếng hơn: "Tỷ tỷ, ngươi đừng đánh ta. Ta vẫn là tiểu hài tử, rất sợ đau."
Những người chưa đi xa nghe được vậy đều quay lại nhìn. Ánh mắt họ nhìn Khương Thanh Ngọc tràn đầy sự ngạc nhiên và khinh bỉ. Họ không rõ vì sao đã đụng vào người ta lại còn muốn đánh, mắng chửi người. Không những thế đối phương chỉ là một tiểu hài tử.
Họ rối rít bàn luận đây là tiểu thư nhà ai, sao lại không có giáo dục như vậy.
Khương Thanh Ngọc nào đã trải qua chuyện như thế này? Lúc này khuôn mặt của nàng ta hết đỏ lại trắng. Nàng đưa chân muốn đạp tiểu cô nương kia, nàng ta gào lớn tiếng như vậy, người bên cạnh ai cũng đang nhìn...
Khương lão thái thái thấy thế tức đến phát run. Gọi lớn Đào Chi đem Khương Thanh Ngọc kéo ra ngoài, nhét nàng ta vào xe ngựa.
Triệu phu nhân đưa tay đỡ Triệu Ngọc Uyển. Còn có nam tử từ nghi môn chạy đến chỗ đó, ngồi xổm trước mặt Triệu Ngọc Uyển, ân cần hỏi nàng có đau ở đâu hay không.
Tướng mạo hắn nho nhã, khí chất rất ôn nhuận.
Khương lão thái thái suy đoán vị này là Công bộ hữu thị lang mới nhậm chức.
Bà biết chỉ huy sứ của kinh vệ do Công bộ cai quản, Khương Thiên Hữu nhậm chức chỉ huy sứ, vậy đương nhiên không thể đắc tội với vị Công bộ hữu thị lang này.
Bà bảo Đào Diệp đỡ mình qua đó, tạ lỗi với Biện Ngọc Thành: "Là lão thân dạy bảo không đến nơi đến chốn, mới khiến tôn nữ đụng phải lệnh ái. Sau khi trở về ta nhất định sẽ quản giáo nàng chặt chẽ."
Còn ân cần hỏi Triệu Ngọc Uyển có bị đau ở đâu hay không.
Ban đầu Biện Ngọc Thành rất tức giận.
Hắn đến tuổi trung niên, dưới gối cũng chỉ có một nữ nhi nên yêu quý, nâng niu nàng như hòn ngọc quý trên tay. Nhưng con mình lại bị người ta đụng ngã, còn suýt bị đánh. Thấy nữ nhi khóc như vậy, sao hắn có thể không đau lòng, không tức giận?
Hắn muốn nói Khương lão thái thái vài câu. Tốt nhất gọi Khương Thanh Ngọc đến, răn dạy nàng ta một phen.
Nhưng hắn chợt thấy Khương Thanh Uyển đứng sau lưng Khương lão thái thái.
Hắn nhận ra đây là vị cô nương vừa mới xông vào phòng, làm gián đoạn cuộc nói chuyện của hắn với Thôi Quý Lăng.
Lúc rời đi vị cô nương này nói câu kia là muốn giúp đỡ cho hắn. Hơn nữa ánh mắt nàng nhìn hắn khi đó cũng mang theo sự quan tâm. Hắn nhìn ra được.
Tuy nhiên trước kia rõ ràng hắn chưa từng gặp qua vị cô nương này, hai người vốn không quen biết...
Nên hắn muốn biết vị cô nương này là ai. Hắn hỏi Khương lão thái thái: "Xin hỏi vị cô nương này là?"
Khương lão thái thái rất kinh ngạc, không biết sao thị lang đại nhân lại hỏi tới Khương Thanh Uyển. Nhưng bà vẫn trả lời: "Đây là tôn nữ của lão thân."
Bà gọi Khương Thanh Uyển: "Thanh Uyển, tới gặp qua Triệu thị lang."
Nhìn thấy nàng, Lục La thở dài một hơi. Nàng ta chạy chậm tới, gọi: "Tiểu thư."
Ánh mắt nàng đáng giá thị vệ sau lưng Khương Thanh Uyển.
Khương Thanh Uyển gật nhẹ đầu với thị vệ kia: " Đã làm phiền ngươi. Đây là nha hoàn của ta, nàng sẽ dẫn đường, bây giờ ngươi có thể quay về."
Thị vệ không chờ thêm, hắn chắp tay hành lễ với nàng rồi xoay người đi mất.
Nhìn Khương Thanh Uyển có vẻ hiền lành, nhưng Lục La biết nàng không thích hạ nhân nhiều lời, nên mặc dù trong lòng có rất nhiều điều muốn nói như thị vệ đó là ai, nhưng nàng ta một chữ cũng không hỏi.
Khương Thanh Uyển thích nhất điểm này ở nàng ta. Nàng khẽ hỏi: "Hồng Dược và nha hoàn của Chu gia đang ở đâu?"
"Hồng Dược lôi kéo nha hoàn kia đi nói chuyện. Còn đưa một nắm hạt dưa cho nàng ta, hai người cùng nhau cắn. Nhưng chắc chẳng kéo dài được lâu. Tiểu thư, chúng ta phải mau trở về."
Lúc nãy khi chờ ở đây, nàng ta chỉ lo rằng Khương Thanh Uyển sẽ không trở lại. Cũng may không xảy ra chuyện gì, giờ đây nàng ta mới nhẹ nhõm.
Khương Thanh Uyển nhẹ gật đầu, hai chủ tớ bước nhanh trở về.
Quay trở về tịch phòng nàng thấy Hồng Dược và nha hoàn của Chu gia đã trở về.
Hồng Dược thở phào nhẹ nhõm khi thấy Khương Thanh Uyển. Nàng còn đưa tay vỗ nhẹ ngực.
Nha hoàn Chu gia không nhìn thấy động tác nhỏ của Hồng Dược, nàng cười nói chuyện với Khương Thanh Uyển: "Khương tiểu thư vẫn ổn chứ?"
Dù trong lòng nàng buồn bực vì phải chờ đợi Khương Thanh Uyển một thời gian dài nhưng nghĩ đến bữa tiệc hôm nay đều mấy món dầu mỡ, mà Khương tiểu thư có vẻ lại kén ăn, nên đau bụng cũng là chuyện thường tình.
Nàng ta không suy nghĩ nhiều, dẫn chủ tớ các nàng trở về nội viện.
Khương lão thái thái và Diêu thị thấy các nàng trở về muộn hơn Hà phu nhân và Triệu phu nhân nên khó tránh khỏi hỏi thêm vài câu, Khương Thanh Uyển cười nói nàng đến tịnh phòng, cho nên trở về chậm trễ, Khương lão thái thái và Diêu thị không nghĩ ngợi nhiều. Đợi nàng ngồi xuống mới nhẹ giọng hỏi nàng Chu chỉ huy nói chuyện gì với nàng.
Khương Thanh Uyển đáp thực ra Chu chỉ huy một câu cũng không nói với nàng, hắn chỉ nói mấy câu với Triệu phu nhân. Hơn nữa Thôi Quý Lăng cũng có ở đó.
Những việc này Khương lão thái thái chỉ cần hỏi qua Hà phu nhân và Triệu phu nhân là biết, nên nàng cũng không giấu diếm. Sợ khiến bà nghi ngờ chẳng bằng nàng cứ nói thẳng thắn.
Khương lão thái thái nghe xong, trăm mối nghi ngờ vẫn không tìm được lời giải đáp. Nhưng bàn về bối phận Thôi Quý Lăng là thế thúc của Khương Thanh Uyển, đối với chất nữ này, chắc hắn cũng sẽ chiếu cố hơn. Còn có Hà phu nhân và Triệu phu nhân ở đó...
Hẳn không có chuyện gì, bà bảo nàng tiếp tục nghe hí.
Khương Thanh Uyển vâng lời, ánh mắt nàng nhìn sân kịch trước mặt.
Khương Thanh Ngọc ngồi bên cạnh khinh thường liếc nàng. Ánh mắt nàng ta nhìn Khương lão thái cũng có vẻ bất mãn.
Suốt ngày răn dạy tiểu thư khuê các phải thận trọng, vậy mà Chu chỉ huy vừa cho người gọi, chẳng phải bà đã để Khương Thanh Uyển qua đó sao? Nếu như người đó chức vị bình thường, lão thái thái nhất định không đồng ý. Nói trắng ra là phải xem đối phương là ai.
Nghĩ vậy nàng ta càng muốn tiến cung bồi công chúa, để có thể leo lên làm thái tử phi hoặc hoàng tử phi. Đến lúc đó, không phải lão thái thái sẽ khúm núm với nàng ta ư? Sao còn dám động một chút là mắng, là phạt nàng chép nữ giới?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nàng ta khẽ hừ một tiếng, vênh cái cằm lên, ánh mắt nhìn sân khấu kịch phía trước.
Thời gian dần trôi qua, tiệc mừng cũng đến lúc tàn. Các nữ quyến lần lượt xin cáo từ.
Khương lão thái thái mang theo Diêu thị, và tỷ muội Khương Thanh Uyển đứng dậy.
Tân nương tử không thể đi ra, cho nên Hà phu nhân đứng ở cửa tiễn khách.
Cũng không biết vì sao, mỗi khi nàng nhìn thấy Khương Thanh Uyển lại cảm thấy rất thân thuộc, trong lòng cũng vô cùng yêu thích nàng.
Khi nói chuyện trong buổi tiệc, nàng biết được Khương lão thái thái rất thân thiết với Thôi lão thái thái, hai nhà còn là thế giao, lúc này nàng cười nói với Khương lão thái thái: "Bình thường ta hay đến vấn an Thôi lão thái thái. Nếu như ngài muốn tới thăm hỏi Thôi lão thái thái, không bằng cho người báo ta một tiếng, ta cũng đến góp một phần náo nhiệt, như vậy có được không?"
Khương lão thái thái cũng biết Thôi lão thái thái và Thôi Quý Lăng đối xử rất tốt với Hà phu nhân. Hơn nữa nhi tử của Hà phu nhân còn là nghĩa tử của Thôi Quý Lăng, hắn là tân khoa trạng nguyên, con đường công danh nhất định rộng mở. Bà cười nói: "Đương nhiên là được."
Bà cũng mời Hà phu nhân khi nào rảnh rỗi ghé Vĩnh Xương bá phủ.
Hà phu nhân đáp ứng, sau đó cầm tay Khương Thanh Uyển, thuận thế đem vòng tay bạch ngọc đeo vào cổ tay trắng nõn của nàng, vừa cười vừa nói: "Ta rất thích tam tiểu thư, nếu lão thái thái đến hầu phủ, có thể để tam tiểu thư đi cùng. Khi đó chúng ta cùng nhau trò chuyện."
Khương Thanh Uyển giật mình.
Đời trước nàng và Hà phu nhân rất hợp nhau, nên bây giờ Hà phu nhân cảm thấy thân thiết với nàng cũng không có gì lạ. Nhưng lần đầu gặp mặt đã cho nàng hậu lễ, chuyện này không ổn.
Hơn nữa hôm nay Vĩnh Xương bá phủ có ba vị tiểu thư sao Hà phu nhân chỉ tặng cho mình nàng...
Trong lòng nàng có dự cảm bất thường. Nàng muốn tháo vòng xuống trả lại cho Hà phu nhân, nhất quyết không chịu nhận.
Nhưng Khương lão thái thái đồng ý cho nàng nhận. Bà còn nói những lời khiến lòng người mơ hồ: "Hà phu nhân đã cảm thấy quý mến, vậy sau này có rảnh rỗi đừng quên tới phủ chúng ta chơi."
Khương lão thái thái là người tinh ý, chẳng lẽ lại không rõ ý tứ của Hà phu nhân? Nàng ta hẳn muốn làm mai cho nhi tử mình.
Tuy nhiên, hiện tại Khương lão thái thái cũng chưa đáp ứng cửa hôn sự này. Trong lòng bà dự định mấy ngày nữa sẽ đưa Khương Thanh Uyển vào cung bồi đọc cho công chúa. Nếu nàng được thái tử điện hạ hoặc hoàng tử nào đó nhìn trúng, có thể thành người hoàng tộc, như vậy là tốt nhất. Nếu không được, bà sẽ bắt đầu tìm cho nàng một mối hôn sự tốt.
Tuy trượng phu của Hà phu nhân không còn, nhưng Thôi Quý Lăng rất chiếu cố nhà bọn họ. Hà Cảnh Minh cũng không thua kém, mới mười chín tuổi đã thi đậu trạng nguyên.
Quan trọng nhất hắn còn là nghĩa tử của Thôi Quý Lăng...
Nếu chưa tìm được mối nào tốt, cứ kéo dài việc này ra, thái độ mập mờ với Hà phu nhân.
Cáo từ nhau, Khương lão thái thái mang theo mọi người đi ra bên ngoài.
Khương Thanh Ngọc không được vui.
Đều là tiểu thư của bá phủ, sao Hà phu nhân chỉ tặng lễ gặp mặt cho Khương Thanh Uyển? Ngày trước khi Khương Thanh Uyển chưa lên kinh thành, mỗi lần ra khỏi nhà, người bên ngoài sẽ vây quanh nàng, gọi nàng là tiểu thư của bá phủ. Nhưng từ ngày Khương Thanh Uyển tới, trong mắt người ngoài chỉ có Khương Thanh Uyển, không có nàng.
Hôm nay Khương Khương lão thái thái cũng chỉ mang theo Diêu thị và các nàng, không để di nương đi cùng. Nhưng trước kia, đều là di nương cùng các nàng đi.
Nàng ta cảm thấy phẫn hận, bất bình nên bước nhanh về phía trước. Không để ý xung quanh nên đến gần cửa nàng ta đụng phải một tiểu cô nương.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người đó chính là Triệu Ngọc Uyển.
Khương Thanh Ngọc quen thói kiêu căng, rõ ràng mình đụng phải người ta nhưng không có ý xin lỗi lại còn mở miệng mắng: "Mắt ngươi có mù không? Không thấy ta đang đi sao mà còn dám cản đường?"
Dù Triệu Ngọc Uyển chỉ mới năm, sáu tuổi, nhưng rất lanh lợi. Rõ ràng Khương Thanh Ngọc không đụng đau nàng, nhưng bị nàng ta mắng, tiểu cô nương bịch một tiếng ngã xuống mặt đất. Còn mếu máo khóc rống lên: "Tỷ tỷ, ngươi đừng mắng ta. Ta không cố ý đứng ở đây để chắn ngươi."
Mắt thấy Khương Thanh Ngọc muốn đánh người, nên tiểu cô nương đưa tay che lại đầu của mình, khóc lớn tiếng hơn: "Tỷ tỷ, ngươi đừng đánh ta. Ta vẫn là tiểu hài tử, rất sợ đau."
Những người chưa đi xa nghe được vậy đều quay lại nhìn. Ánh mắt họ nhìn Khương Thanh Ngọc tràn đầy sự ngạc nhiên và khinh bỉ. Họ không rõ vì sao đã đụng vào người ta lại còn muốn đánh, mắng chửi người. Không những thế đối phương chỉ là một tiểu hài tử.
Họ rối rít bàn luận đây là tiểu thư nhà ai, sao lại không có giáo dục như vậy.
Khương Thanh Ngọc nào đã trải qua chuyện như thế này? Lúc này khuôn mặt của nàng ta hết đỏ lại trắng. Nàng đưa chân muốn đạp tiểu cô nương kia, nàng ta gào lớn tiếng như vậy, người bên cạnh ai cũng đang nhìn...
Khương lão thái thái thấy thế tức đến phát run. Gọi lớn Đào Chi đem Khương Thanh Ngọc kéo ra ngoài, nhét nàng ta vào xe ngựa.
Triệu phu nhân đưa tay đỡ Triệu Ngọc Uyển. Còn có nam tử từ nghi môn chạy đến chỗ đó, ngồi xổm trước mặt Triệu Ngọc Uyển, ân cần hỏi nàng có đau ở đâu hay không.
Tướng mạo hắn nho nhã, khí chất rất ôn nhuận.
Khương lão thái thái suy đoán vị này là Công bộ hữu thị lang mới nhậm chức.
Bà biết chỉ huy sứ của kinh vệ do Công bộ cai quản, Khương Thiên Hữu nhậm chức chỉ huy sứ, vậy đương nhiên không thể đắc tội với vị Công bộ hữu thị lang này.
Bà bảo Đào Diệp đỡ mình qua đó, tạ lỗi với Biện Ngọc Thành: "Là lão thân dạy bảo không đến nơi đến chốn, mới khiến tôn nữ đụng phải lệnh ái. Sau khi trở về ta nhất định sẽ quản giáo nàng chặt chẽ."
Còn ân cần hỏi Triệu Ngọc Uyển có bị đau ở đâu hay không.
Ban đầu Biện Ngọc Thành rất tức giận.
Hắn đến tuổi trung niên, dưới gối cũng chỉ có một nữ nhi nên yêu quý, nâng niu nàng như hòn ngọc quý trên tay. Nhưng con mình lại bị người ta đụng ngã, còn suýt bị đánh. Thấy nữ nhi khóc như vậy, sao hắn có thể không đau lòng, không tức giận?
Hắn muốn nói Khương lão thái thái vài câu. Tốt nhất gọi Khương Thanh Ngọc đến, răn dạy nàng ta một phen.
Nhưng hắn chợt thấy Khương Thanh Uyển đứng sau lưng Khương lão thái thái.
Hắn nhận ra đây là vị cô nương vừa mới xông vào phòng, làm gián đoạn cuộc nói chuyện của hắn với Thôi Quý Lăng.
Lúc rời đi vị cô nương này nói câu kia là muốn giúp đỡ cho hắn. Hơn nữa ánh mắt nàng nhìn hắn khi đó cũng mang theo sự quan tâm. Hắn nhìn ra được.
Tuy nhiên trước kia rõ ràng hắn chưa từng gặp qua vị cô nương này, hai người vốn không quen biết...
Nên hắn muốn biết vị cô nương này là ai. Hắn hỏi Khương lão thái thái: "Xin hỏi vị cô nương này là?"
Khương lão thái thái rất kinh ngạc, không biết sao thị lang đại nhân lại hỏi tới Khương Thanh Uyển. Nhưng bà vẫn trả lời: "Đây là tôn nữ của lão thân."
Bà gọi Khương Thanh Uyển: "Thanh Uyển, tới gặp qua Triệu thị lang."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro