Đau thương
Trường Câu Lạc Nguyệt
2024-07-21 21:43:54
Nhưng Tôn cô cô không để cho hắn thêm thời gian nghĩ ngợi miên man.
"Số Thanh Uyển thật khổ." Cho dù đã nhiều năm trôi qua nhưng mỗi khi nhớ về chuyện năm đó, Tôn cô cô vẫn không nén được thương xót: "Một người tốt như vậy lại bị trượng phu và bạn tốt phản bội, giấu giếm nàng có hài tử. Trượng phu vì quyền thế cao sang mà để nàng làm cống nữ đưa đến bên lão hoàng đế. Nửa đường đi thì con của mình mất. Vào trong cung, hoàng đế ép nàng thị tẩm nhưng có chết nàng cũng không đồng ý nên bị đày tới hoán y cục. Ngươi có biết hoán y cục là nơi như nào không? Đó chính là nơi lao động khổ sai. Thái giám thấy nàng xinh đẹp nên có ý bắt nạt. Không còn cách nào khác, nàng đành cầm chày gỗ đánh lại, có điều bị người ta trả thù. Mùa đông vào tháng 12 âm lịch, một mình nàng phải giặt hết tất cả những chậu y phục lớn. Đôi tay nàng bị cái lạnh đông cứng, vừa đỏ vừa sưng, không còn cảm giác. Những việc này là thể xác chịu đựng nhưng đáng thương nhất là nỗi đau khổ trong tâm."
Nói đến đây, bà không kìm được đưa tay chỉ vào Thôi Quý Lăng: "Nàng là con gái nhà phú quý, vì ngươi mà chấp nhận đối đầu quyết liệt với phụ thân cũng như người trong nhà. Đêm khuya nàng đến gặp cũng chỉ vì muốn gả cho ngươi. Nhưng ngươi đối xử với nàng như thế nào? Nếu không phải do ngươi, sao nàng phải chịu những cay đắng kia? Chưa đến hai mươi tuổi, chỉ trong vòng chưa đầy một năm, mái tóc đen đã biến thành trắng. Khi kể với ta những chuyện trước kia, nàng muốn khóc cũng không khóc được."
Thôi Quý Lăng lắng nghe bà nói đồng thời cũng im lặng trước những chỉ trích của bà.
Trong lời của Tôn cô cô chứa rất nhiều tin tức, hắn biết trong đó còn nhiều uẩn khúc. Có lẽ Uyển Uyển đã hiểu lầm hắn.
Nhưng trước mắt việc đó không cần gấp, quan trọng là...
"Bây giờ nàng đang ở đâu?"
Tôn cô cô nghe vậy thì vô cùng tức giận. Bà trừng hắn: "Ngươi còn dám hỏi nàng ở đâu ư? Năm đó không phải đích thân ngươi chỉ huy binh linh xông vào hoàng cung sao? Ngày cung phá, binh sĩ gặp một người giết một người. Cho dù đó có là cung nhân tay không tấc sắt. Ta tận mắt thấy Thanh Uyển vì tránh sự truy sát của binh sĩ mà nhảy xuống hồ. Hôm ấy là ngày tuyết rơi, nước trong hồ lạnh thấu tận xương, hơn nữa hồ còn rất sâu. Nàng sao sống được nữa?"
Thôi Quý Lăng nhớ Uyển Uyển không biết bơi, nhưng nàng lại nhảy xuống hồ, có thể đoán được nàng không còn tha thiết sống.
Vả lại nhảy xuống hồ, nhảy xuống hồ...
Hắn chợt nhớ tới một chuyện. Ngày ấy, hắn ở trong cung, nhìn thấy bên hồ có mấy người vây quanh. Hắn sai thị vệ của mình qua đó hỏi xem có chuyện gì, sau đó thị vệ trở về bẩm rằng phát hiện thi thể của một cung nhân, hỏi hắn nên xử trí như thế nào.
Lúc đó hắn trả lời ra sao? Hình như là lệnh cho hai thị vệ ném thi thể vào bãi tha ma.
Uyển Uyển của hắn, khi nàng còn sống hắn không bảo vệ được. Hắn đã lướt qua chiếc xe ngựa trở nàng vào kinh thành. Đến khi nàng mất, hắn lại cho người ném thi thể nàng vào bãi tha ma.
Khuôn mặt Thôi Quý Lăng ngây dại, lùi bước rồi quay người đi.
Trong đầu hắn như mất đi ý thức, người lơ lửng trên mây, toàn thân không có khí lực, chỉ đờ đẫn bước về phía trước.
Năm đó hắn muốn quyền thế giàu sang để Uyển Uyển quay lại. Hắn gác bút nghiên dấn thân vào binh nghiệp, công phá kinh thành, lãnh binh vào hoàng cung, mới giành được tước vị Tĩnh Ninh hầu, vị trí đại đô đốc. Nhưng Uyển Uyển của hắn lại chết vào ngày hoàng cung bị phá.
Chiến công hắn đạt được, quyền lực, tiền tài hắn nắm giữ là đạp lên thi thể nàng mà có.
Ngay cả thi thể nàng hắn cũng chẳng thể an táng hẳn hoi. Hắn lại sai người ném tới bãi tha ma.
Chu Huy và Trần Bình nghĩ Thôi Quý Lăng nghe được tin phu nhân chết sẽ khổ sở hét lên, có khi tuyệt vọng không muốn sống, nhưng không ngờ hắn lại bình tĩnh như vậy. Hơn nữa thoáng nhìn qua như không một chút khổ đau, Thôi Quý Lăng chỉ quay người rời đi.
Bước nhanh tới bên cạnh ngựa, hắn cởi dây cương được buộc vào thân cây.
Chắc chắn có ẩn tình. Hắn như vậy càng khiến Chu Huy và Trần Bình lo lắng hơn
Hai người họ vội vàng đuổi theo Thôi Quý Lăng. Chu Huy còn cẩn thận hỏi: "Đại đô đốc, ngài, ngài muốn đi đâu?"
Thôi Quý Lăng không trả lời, chỉ lên ngựa, kéo mạnh dây cương. Con ngựa phi nhanh về phía trước.
Chu Huy thấy thế, gọi lớn Trần Bình: "Ngươi mau hộ tống Tôn cô cô hồi hầu phủ."
Nói xong, hắn cùng đội thị vệ lên ngựa, đuổi theo Thôi Quý Lăng.
Đến khi họ đến bãi tha ma thì mặt trời đã lặn.
Bãi tha ma, ý hiển hiện trong tên, nơi đây chuyên có những xác chết không ai nhận, không ai chôn cất. Ở đây nếu ai có một mảnh quan tài đã là hiếm bởi nhiều hơn cả là những thi thể được bọc trong manh chiếu rách. Thậm chí có người không được quấn gì cả, cứ thế bị vứt tới nơi này.
Bởi vì mai táng rất qua loa, chỉ cần có mưa thi thể sẽ bị lộ ra ngay, cho nên đàn quạ và bầy chó hoang thường xuyên xuất hiện ở đây.
Khi đám người Chu Huy đến thì thấy một đám chó hoang chạy tới chạy lui trên gò đất thấp. Chúng thấy Thôi Quý Lăng đi tới, có hai con chó hoang chạy lại sủa nhưng bị Thôi Quý Lăng dùng đao chặt đứt đầu.
Bầy chó hoang thấy thế rối rít vây lại, sủa ầm ĩ về phía Thôi Quý Lăng. Âm thanh cực kì inh tai, nhức óc.
Ngay lập tức có thị vệ rút đao bên hông ra muốn tiến lên gia nhập cuộc chiến, song bị Chu Huy quát ngăn lại.
Bởi Chu Huy tin rằng đám cho hoang không uy hiếp đến an nguy của Thôi Quý Lăng. Bên cạnh đó, nếu Thôi Qúy Lăng cứ im lặng, rất có thể sẽ bị tích tụ ưu phiền. Giải tỏa ra ngoài vẫn tốt hơn.
Đám chó hoang đúng là không hề gây nguy hiểm cho Thôi Quý Lăng. Lưỡi đao lia đến đâu, bầy chó ngã xuống đến đấy. Một đao cứa đầu, vết cắt gọn gàng, lưu loát.
Rất nhanh, cả một bầy chó đã ngã gục. Trên mặt đất loang lổ máu tươi, phía chân trời ánh tà dương dần bao phủ, không gian khiến người ta không khống chế được nỗi sợ hãi.
Thôi Quý Lăng vốn là người có bệnh sạch sẽ nhưng giờ đây hắn cắm loan đao, từ từ quỳ xuống mặt đất vương đầy vết máu.
Đập vào mắt hắn là cỏ dại um tùm và những mảnh xương trắng chất thành đống, thỉnh thoảng trên không trung lại có tiếng kêu thê lương của đám quạ bay ngang qua.
Trong những núi xương trắng này, đâu mới là Uyển Uyển của hắn?
Đến tận khi biết nàng đã chết, hắn muốn tìm kiếm hài cốt của nàng nhưng lại không biết đâu mới là thứ thuộc về nàng.
Uyển Uyển nhỏ bé, tốt bụng, khi nàng cười mắt sẽ cong cong, người hay gọi hắn là Thôi Quý Lăng đã chết rồi. Trước khi chết phải chịu nhiều uất ức như vậy, sau khi mất đi còn bị vứt bỏ ở nơi bãi tha ma lạnh lẽo này.
Nhưng điều này là do chính hắn hạ lệnh.
Nỗi đau cạo xương moi tim không đủ để hình dung cảm xúc của hắn lúc này. Tựa như máu không phải của mình, hắn nôn ra một ngụm máu lớn nhưng một chút cảm giác cũng không có.
Chu Huy đứng từ xa quan sát bỗng giật mình kêu lên, hắn vội vàng chạy đến đỡ Thôi Quý Lăng. Sau đó khuyên bảo: "Đại đô đốc, chuyện của phu nhân xin ngài nén đau thương."
Những khổ đau này chỉ có người trong cuộc mới hiểu, người ngoài không thể cảm nhận được hết. Dù biết mình nói nén bi thương là vô ích nhưng ngoại trừ hai chữ này, Chu Huy cũng không biết phải an ủi như thế nào.
Vạt áo Thôi Quý Lăng thấm đấm máu mà hắn nôn ra, một màu đỏ tươi, nhưng hắn vẫn quỳ, không hề có ý định đứng lên.
Hắn khoát tay với Chu Huy, nhẹ giọng nói: "Các ngươi về trước đi. Ta ở đây với Uyển Uyển một lát."
Chu Huy, một nam tử cao bảy thước, đã đồng hành cùng Thôi Quý Lăng trên chiến trường đồng thời cũng là trong núi thây biển máu, hắn cho rằng tâm mình đã cứng như sắt nhưng khi nghe Thôi Quý Lăng bình tĩnh nói câu này, mắt hắn bỗng đỏ hoe.
"Đại đô đốc " hắn nhẹ giọng khuyên nhủ, "Sao ngài phải khổ vậy chứ?"
Cả đống xương cốt, ai biết cái nào là của phu nhân? Hơn nữa đã qua sáu năm, phơi nắng, hứng gió, chưa chắc đã còn xương cốt của phu nhân.
Thôi Quý Lăng không nói lời nào, chỉ khoát tay áo. Chu Huy không còn cách nào khác đành than thầm một tiếng rồi quay người đi.
Nhưng tất nhiên hắn không trở về thật mà đứng từ phía xa để ý tới Thôi Quý Lăng.
Thôi Quý Lăng như tác phẩm điêu khắc bằng gỗ, cả người quỳ bất động ở nơi đó.
Mặt trời ngả về phía Tây, ánh nắng hoàng hôn tô màu cho đất trời, không gian dần dần được bao trùm bởi bóng tối. Lúc bấy giờ ánh trăng non mới lên, chiếu những vầng sáng màu xanh nhạt.
Tiếng côn trùng thì thầm gọi nhau to nhỏ trong bụi cỏ và thi thoảng sẽ nghe thấy một, hai tiếng sói tru thê lương từ phương xa truyền đến.
Thôi Quý Lăng vẫn quỳ, không hề nhúc nhích.
Vầng trăng khuyết từ từ biến mất sau màn trời đêm, chỉ còn thấy những vì sao sáng lấp lánh. Có hạt sương rơi xuống, đọng lại trên lá cây.
Bỗng thân hình của Thôi Quý Lăng khẽ cử động. Hai mắt mở to, trong đó đã có những tia máu nhỏ màu đỏ.
"Uyển Uyển, " cả đêm không lên tiếng, bây giờ hắn đột nhiên thì thào nói. Giọng hắn khàn khàn, "Ta vẫn ở đây, sao nàng không tới tìm ta?"
Trước đó, hắn kìm nén nỗi đau, không nói gì, hiện tại bỗng mở lòng sẽ rất khó dừng lại.
"Ta đã tìm nàng rất lâu. Uyển Uyển, chín năm qua, ta luôn đi tìm nàng. Thậm chí dù tròng lòng oán hận nàng đã vứt bỏ ta đi tìm Biện Ngọc Thành. Nhưng ta không biết, khi ta trách nàng thì nàng đang phải chịu khổ, thậm chí, thậm chí...” Thanh âm của hắn dần trở nên nghẹn ngào, vẻ mặt đau khổ, "Thậm chí nàng ở chỗ này. Sáu năm, nàng ở đây sáu năm, nàng có sợ hãi hay không? Khi sợ nàng có khóc không? Nàng mỏng manh như vậy, sao ta có thể để nàng một thân một mình ở nơi hoang dã như này? Nhưng chín năm qua, cái gì ta cũng không biết, cái gì ta cũng không biết, trong lòng ta còn luôn oán trách nàng."
Nghẹn ngào khôn xiết, nước mắt hắn rơi xuống, cả khuôn mặt đẫm nước mắt.
Im lặng một lúc, âm thanh khàn khàn của hắn lại vang lên: "Sao nàng có thể chết? Uyển Uyển, sao nàng có thể chết? Nàng phải sống, sống để còn trách ta không bảo vệ nàng chu toàn, khiến nàng chịu nhiều khổ sở như vậy. Nàng nên mắng ta, oán ta, đâm đao vào trái tim ta mới đúng. Nhưng nàng không còn nữa, ta đã hại chết nàng. Nếu không phải tại ta, có lẽ nàng sẽ sống hạnh phúc, bình an một đời, sao phải chịu nhiều cực khổ đến vậy. Ngay cả khi chết cũng không được an táng đàng hoàng mà phải ở nơi đây?"
Tuyệt vọng trong lòng khó diễn tả được bằng lời, hắn cảm thấy lục phủ ngũ tạng, máu tủy mình đều đau đớn.
Hắn buông cây đao, cứ thế cong người quỳ xuống. Mười ngón tay nắm chặt bùn đất, thân thể run rẩy, nghẹn ngào khó nói thành lời.
Mãi lâu sau, mới nghe giọng nói như thì thầm của hắn: "Ta phải đi đâu tìm nàng? Lên trời xuống biển, hoàng tuyền hay thiên đình, Uyển Uyển, ta phải đi đâu để gặp nàng đây?"
Nước mắt hắn tuôn trào, lưng gập hẳn xuống dưới, đau đớn khóc thành tiếng: "Ta không tìm thấy nàng. Uyển Uyển, ta không tìm được nàng nữa. Ta phải làm gì đây? Uyển Uyển, nàng nói cho ta biết, ta phải làm gì đây?"
"Số Thanh Uyển thật khổ." Cho dù đã nhiều năm trôi qua nhưng mỗi khi nhớ về chuyện năm đó, Tôn cô cô vẫn không nén được thương xót: "Một người tốt như vậy lại bị trượng phu và bạn tốt phản bội, giấu giếm nàng có hài tử. Trượng phu vì quyền thế cao sang mà để nàng làm cống nữ đưa đến bên lão hoàng đế. Nửa đường đi thì con của mình mất. Vào trong cung, hoàng đế ép nàng thị tẩm nhưng có chết nàng cũng không đồng ý nên bị đày tới hoán y cục. Ngươi có biết hoán y cục là nơi như nào không? Đó chính là nơi lao động khổ sai. Thái giám thấy nàng xinh đẹp nên có ý bắt nạt. Không còn cách nào khác, nàng đành cầm chày gỗ đánh lại, có điều bị người ta trả thù. Mùa đông vào tháng 12 âm lịch, một mình nàng phải giặt hết tất cả những chậu y phục lớn. Đôi tay nàng bị cái lạnh đông cứng, vừa đỏ vừa sưng, không còn cảm giác. Những việc này là thể xác chịu đựng nhưng đáng thương nhất là nỗi đau khổ trong tâm."
Nói đến đây, bà không kìm được đưa tay chỉ vào Thôi Quý Lăng: "Nàng là con gái nhà phú quý, vì ngươi mà chấp nhận đối đầu quyết liệt với phụ thân cũng như người trong nhà. Đêm khuya nàng đến gặp cũng chỉ vì muốn gả cho ngươi. Nhưng ngươi đối xử với nàng như thế nào? Nếu không phải do ngươi, sao nàng phải chịu những cay đắng kia? Chưa đến hai mươi tuổi, chỉ trong vòng chưa đầy một năm, mái tóc đen đã biến thành trắng. Khi kể với ta những chuyện trước kia, nàng muốn khóc cũng không khóc được."
Thôi Quý Lăng lắng nghe bà nói đồng thời cũng im lặng trước những chỉ trích của bà.
Trong lời của Tôn cô cô chứa rất nhiều tin tức, hắn biết trong đó còn nhiều uẩn khúc. Có lẽ Uyển Uyển đã hiểu lầm hắn.
Nhưng trước mắt việc đó không cần gấp, quan trọng là...
"Bây giờ nàng đang ở đâu?"
Tôn cô cô nghe vậy thì vô cùng tức giận. Bà trừng hắn: "Ngươi còn dám hỏi nàng ở đâu ư? Năm đó không phải đích thân ngươi chỉ huy binh linh xông vào hoàng cung sao? Ngày cung phá, binh sĩ gặp một người giết một người. Cho dù đó có là cung nhân tay không tấc sắt. Ta tận mắt thấy Thanh Uyển vì tránh sự truy sát của binh sĩ mà nhảy xuống hồ. Hôm ấy là ngày tuyết rơi, nước trong hồ lạnh thấu tận xương, hơn nữa hồ còn rất sâu. Nàng sao sống được nữa?"
Thôi Quý Lăng nhớ Uyển Uyển không biết bơi, nhưng nàng lại nhảy xuống hồ, có thể đoán được nàng không còn tha thiết sống.
Vả lại nhảy xuống hồ, nhảy xuống hồ...
Hắn chợt nhớ tới một chuyện. Ngày ấy, hắn ở trong cung, nhìn thấy bên hồ có mấy người vây quanh. Hắn sai thị vệ của mình qua đó hỏi xem có chuyện gì, sau đó thị vệ trở về bẩm rằng phát hiện thi thể của một cung nhân, hỏi hắn nên xử trí như thế nào.
Lúc đó hắn trả lời ra sao? Hình như là lệnh cho hai thị vệ ném thi thể vào bãi tha ma.
Uyển Uyển của hắn, khi nàng còn sống hắn không bảo vệ được. Hắn đã lướt qua chiếc xe ngựa trở nàng vào kinh thành. Đến khi nàng mất, hắn lại cho người ném thi thể nàng vào bãi tha ma.
Khuôn mặt Thôi Quý Lăng ngây dại, lùi bước rồi quay người đi.
Trong đầu hắn như mất đi ý thức, người lơ lửng trên mây, toàn thân không có khí lực, chỉ đờ đẫn bước về phía trước.
Năm đó hắn muốn quyền thế giàu sang để Uyển Uyển quay lại. Hắn gác bút nghiên dấn thân vào binh nghiệp, công phá kinh thành, lãnh binh vào hoàng cung, mới giành được tước vị Tĩnh Ninh hầu, vị trí đại đô đốc. Nhưng Uyển Uyển của hắn lại chết vào ngày hoàng cung bị phá.
Chiến công hắn đạt được, quyền lực, tiền tài hắn nắm giữ là đạp lên thi thể nàng mà có.
Ngay cả thi thể nàng hắn cũng chẳng thể an táng hẳn hoi. Hắn lại sai người ném tới bãi tha ma.
Chu Huy và Trần Bình nghĩ Thôi Quý Lăng nghe được tin phu nhân chết sẽ khổ sở hét lên, có khi tuyệt vọng không muốn sống, nhưng không ngờ hắn lại bình tĩnh như vậy. Hơn nữa thoáng nhìn qua như không một chút khổ đau, Thôi Quý Lăng chỉ quay người rời đi.
Bước nhanh tới bên cạnh ngựa, hắn cởi dây cương được buộc vào thân cây.
Chắc chắn có ẩn tình. Hắn như vậy càng khiến Chu Huy và Trần Bình lo lắng hơn
Hai người họ vội vàng đuổi theo Thôi Quý Lăng. Chu Huy còn cẩn thận hỏi: "Đại đô đốc, ngài, ngài muốn đi đâu?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thôi Quý Lăng không trả lời, chỉ lên ngựa, kéo mạnh dây cương. Con ngựa phi nhanh về phía trước.
Chu Huy thấy thế, gọi lớn Trần Bình: "Ngươi mau hộ tống Tôn cô cô hồi hầu phủ."
Nói xong, hắn cùng đội thị vệ lên ngựa, đuổi theo Thôi Quý Lăng.
Đến khi họ đến bãi tha ma thì mặt trời đã lặn.
Bãi tha ma, ý hiển hiện trong tên, nơi đây chuyên có những xác chết không ai nhận, không ai chôn cất. Ở đây nếu ai có một mảnh quan tài đã là hiếm bởi nhiều hơn cả là những thi thể được bọc trong manh chiếu rách. Thậm chí có người không được quấn gì cả, cứ thế bị vứt tới nơi này.
Bởi vì mai táng rất qua loa, chỉ cần có mưa thi thể sẽ bị lộ ra ngay, cho nên đàn quạ và bầy chó hoang thường xuyên xuất hiện ở đây.
Khi đám người Chu Huy đến thì thấy một đám chó hoang chạy tới chạy lui trên gò đất thấp. Chúng thấy Thôi Quý Lăng đi tới, có hai con chó hoang chạy lại sủa nhưng bị Thôi Quý Lăng dùng đao chặt đứt đầu.
Bầy chó hoang thấy thế rối rít vây lại, sủa ầm ĩ về phía Thôi Quý Lăng. Âm thanh cực kì inh tai, nhức óc.
Ngay lập tức có thị vệ rút đao bên hông ra muốn tiến lên gia nhập cuộc chiến, song bị Chu Huy quát ngăn lại.
Bởi Chu Huy tin rằng đám cho hoang không uy hiếp đến an nguy của Thôi Quý Lăng. Bên cạnh đó, nếu Thôi Qúy Lăng cứ im lặng, rất có thể sẽ bị tích tụ ưu phiền. Giải tỏa ra ngoài vẫn tốt hơn.
Đám chó hoang đúng là không hề gây nguy hiểm cho Thôi Quý Lăng. Lưỡi đao lia đến đâu, bầy chó ngã xuống đến đấy. Một đao cứa đầu, vết cắt gọn gàng, lưu loát.
Rất nhanh, cả một bầy chó đã ngã gục. Trên mặt đất loang lổ máu tươi, phía chân trời ánh tà dương dần bao phủ, không gian khiến người ta không khống chế được nỗi sợ hãi.
Thôi Quý Lăng vốn là người có bệnh sạch sẽ nhưng giờ đây hắn cắm loan đao, từ từ quỳ xuống mặt đất vương đầy vết máu.
Đập vào mắt hắn là cỏ dại um tùm và những mảnh xương trắng chất thành đống, thỉnh thoảng trên không trung lại có tiếng kêu thê lương của đám quạ bay ngang qua.
Trong những núi xương trắng này, đâu mới là Uyển Uyển của hắn?
Đến tận khi biết nàng đã chết, hắn muốn tìm kiếm hài cốt của nàng nhưng lại không biết đâu mới là thứ thuộc về nàng.
Uyển Uyển nhỏ bé, tốt bụng, khi nàng cười mắt sẽ cong cong, người hay gọi hắn là Thôi Quý Lăng đã chết rồi. Trước khi chết phải chịu nhiều uất ức như vậy, sau khi mất đi còn bị vứt bỏ ở nơi bãi tha ma lạnh lẽo này.
Nhưng điều này là do chính hắn hạ lệnh.
Nỗi đau cạo xương moi tim không đủ để hình dung cảm xúc của hắn lúc này. Tựa như máu không phải của mình, hắn nôn ra một ngụm máu lớn nhưng một chút cảm giác cũng không có.
Chu Huy đứng từ xa quan sát bỗng giật mình kêu lên, hắn vội vàng chạy đến đỡ Thôi Quý Lăng. Sau đó khuyên bảo: "Đại đô đốc, chuyện của phu nhân xin ngài nén đau thương."
Những khổ đau này chỉ có người trong cuộc mới hiểu, người ngoài không thể cảm nhận được hết. Dù biết mình nói nén bi thương là vô ích nhưng ngoại trừ hai chữ này, Chu Huy cũng không biết phải an ủi như thế nào.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vạt áo Thôi Quý Lăng thấm đấm máu mà hắn nôn ra, một màu đỏ tươi, nhưng hắn vẫn quỳ, không hề có ý định đứng lên.
Hắn khoát tay với Chu Huy, nhẹ giọng nói: "Các ngươi về trước đi. Ta ở đây với Uyển Uyển một lát."
Chu Huy, một nam tử cao bảy thước, đã đồng hành cùng Thôi Quý Lăng trên chiến trường đồng thời cũng là trong núi thây biển máu, hắn cho rằng tâm mình đã cứng như sắt nhưng khi nghe Thôi Quý Lăng bình tĩnh nói câu này, mắt hắn bỗng đỏ hoe.
"Đại đô đốc " hắn nhẹ giọng khuyên nhủ, "Sao ngài phải khổ vậy chứ?"
Cả đống xương cốt, ai biết cái nào là của phu nhân? Hơn nữa đã qua sáu năm, phơi nắng, hứng gió, chưa chắc đã còn xương cốt của phu nhân.
Thôi Quý Lăng không nói lời nào, chỉ khoát tay áo. Chu Huy không còn cách nào khác đành than thầm một tiếng rồi quay người đi.
Nhưng tất nhiên hắn không trở về thật mà đứng từ phía xa để ý tới Thôi Quý Lăng.
Thôi Quý Lăng như tác phẩm điêu khắc bằng gỗ, cả người quỳ bất động ở nơi đó.
Mặt trời ngả về phía Tây, ánh nắng hoàng hôn tô màu cho đất trời, không gian dần dần được bao trùm bởi bóng tối. Lúc bấy giờ ánh trăng non mới lên, chiếu những vầng sáng màu xanh nhạt.
Tiếng côn trùng thì thầm gọi nhau to nhỏ trong bụi cỏ và thi thoảng sẽ nghe thấy một, hai tiếng sói tru thê lương từ phương xa truyền đến.
Thôi Quý Lăng vẫn quỳ, không hề nhúc nhích.
Vầng trăng khuyết từ từ biến mất sau màn trời đêm, chỉ còn thấy những vì sao sáng lấp lánh. Có hạt sương rơi xuống, đọng lại trên lá cây.
Bỗng thân hình của Thôi Quý Lăng khẽ cử động. Hai mắt mở to, trong đó đã có những tia máu nhỏ màu đỏ.
"Uyển Uyển, " cả đêm không lên tiếng, bây giờ hắn đột nhiên thì thào nói. Giọng hắn khàn khàn, "Ta vẫn ở đây, sao nàng không tới tìm ta?"
Trước đó, hắn kìm nén nỗi đau, không nói gì, hiện tại bỗng mở lòng sẽ rất khó dừng lại.
"Ta đã tìm nàng rất lâu. Uyển Uyển, chín năm qua, ta luôn đi tìm nàng. Thậm chí dù tròng lòng oán hận nàng đã vứt bỏ ta đi tìm Biện Ngọc Thành. Nhưng ta không biết, khi ta trách nàng thì nàng đang phải chịu khổ, thậm chí, thậm chí...” Thanh âm của hắn dần trở nên nghẹn ngào, vẻ mặt đau khổ, "Thậm chí nàng ở chỗ này. Sáu năm, nàng ở đây sáu năm, nàng có sợ hãi hay không? Khi sợ nàng có khóc không? Nàng mỏng manh như vậy, sao ta có thể để nàng một thân một mình ở nơi hoang dã như này? Nhưng chín năm qua, cái gì ta cũng không biết, cái gì ta cũng không biết, trong lòng ta còn luôn oán trách nàng."
Nghẹn ngào khôn xiết, nước mắt hắn rơi xuống, cả khuôn mặt đẫm nước mắt.
Im lặng một lúc, âm thanh khàn khàn của hắn lại vang lên: "Sao nàng có thể chết? Uyển Uyển, sao nàng có thể chết? Nàng phải sống, sống để còn trách ta không bảo vệ nàng chu toàn, khiến nàng chịu nhiều khổ sở như vậy. Nàng nên mắng ta, oán ta, đâm đao vào trái tim ta mới đúng. Nhưng nàng không còn nữa, ta đã hại chết nàng. Nếu không phải tại ta, có lẽ nàng sẽ sống hạnh phúc, bình an một đời, sao phải chịu nhiều cực khổ đến vậy. Ngay cả khi chết cũng không được an táng đàng hoàng mà phải ở nơi đây?"
Tuyệt vọng trong lòng khó diễn tả được bằng lời, hắn cảm thấy lục phủ ngũ tạng, máu tủy mình đều đau đớn.
Hắn buông cây đao, cứ thế cong người quỳ xuống. Mười ngón tay nắm chặt bùn đất, thân thể run rẩy, nghẹn ngào khó nói thành lời.
Mãi lâu sau, mới nghe giọng nói như thì thầm của hắn: "Ta phải đi đâu tìm nàng? Lên trời xuống biển, hoàng tuyền hay thiên đình, Uyển Uyển, ta phải đi đâu để gặp nàng đây?"
Nước mắt hắn tuôn trào, lưng gập hẳn xuống dưới, đau đớn khóc thành tiếng: "Ta không tìm thấy nàng. Uyển Uyển, ta không tìm được nàng nữa. Ta phải làm gì đây? Uyển Uyển, nàng nói cho ta biết, ta phải làm gì đây?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro