Đệ nhất khẩu huyết
Trường Câu Lạc Nguyệt
2024-07-21 21:43:54
Đầu óc Thôi Quý Lăng trở nên trống rỗng, hai mắt đờ đẫn nhìn Khương Thanh Uyển.
Qua một lúc lâu, tay hắn đột nhiên nắm chặt bả vai của Khương Thanh Uyển, ánh mắt nhìn nàng lạnh tựa lưỡi kiếm, có cảm giác như chỉ trong một khoảnh khắc sẽ đâm nàng đau thấu.
“Tại sao nàng có thể chết? Nàng chắc chắn không chết. Ngươi đang gạt ta."
Lục La, Hồng Dược và Hà Cảnh Minh đứng bên cạnh đều giật mình kêu lên, ba người cùng xông về phía trước.
Lục La và Hồng Dược lo lắng kêu hầu gia, Hà Cảnh Minh thì liên tục gọi nghĩa phụ.
Nhưng Thôi Quý Lăng như không nghe thấy, câu nói kia được tua đi tua lại trong đầu, người kia đã không còn. Người kia đã chết rồi...
Điều này như thanh kiếm sắc bén được nung đỏ đâm vào trái tim khiến hắn đau đớn như bị gọt xương bỏ thịt. Mỗi lần nghĩ đến, thanh kiếm kia lại đâm sâu hơn một tấc.
Khí huyết trong lồ ng ngực của hắn không ngừng di chuyển, cuối cùng không kìm được mà phun ra một ngụm máu lớn.
Tuy nhiên y phục của hắn không bị dính máu mà Khương Thanh Uyển đứng trước mặt mới xui xẻo.
Vạt áo xanh ngọc, váy sa trắng, thậm chí quạt lụa nàng cầm trên tay cũng dính máu của Thôi Quý Lăng.
Sức khỏe hắn vẫn bình thường tự nhiên lại phun ra máu làm cho nha hoàn và Hà Cảnh Minh trong phòng ai cũng hoảng hốt kêu lên. Nha hoàn lúc nãy tiến đến gõ cửa thấy vậy, vội vàng chạy ra bên ngoài.
Nàng ấy là nha hoàn hầu hạ Thôi lão thái thái, hiện tại xảy ra chuyện lớn nên muốn đi bẩm báo cho bà biết.
Nhưng lại bị Thôi Quý Lăng nhìn thấy, hắn nghiêm nghị quát lên: "Trần Bình."
Trần Bình hiểu rõ suy nghĩ của hắn, mũi chân vận nội lực, nhẹ nhàng cản lại nha hoàn đang chạy kia. Hơn nữa còn ép nàng phải quay lại bên trong thủy các.
Nha hoàn bị dọa, khuôn mặt trở nên trắng bệch. Khi quỳ trên mặt đất, toàn thân nàng ta run rẩy sợ hãi.
Thôi Quý Lăng liếc qua nàng ta, sau đó lại nhìn bọn nha hoàn còn bên trong thủy các, thấp giọng hạ lệnh: "Chuyện phát sinh ngày hôm nay, một chút cũng không được để lão thái thái biết. Có hiểu hay không?"
Đám nha hoàn phải chịu ánh mắt sương giá của hắn đều cúi thấp đầu, giọng nói run run vâng dạ.
Đến lúc này, Thôi Quý Lăng mới nhìn Khương Thanh Uyển.
Khương Thanh Uyển đứng đơ người, ánh mắt kinh ngạc nhìn hắn.
Nàng chưa từng chứng kiến ai thổ huyết. Mà đặc biệt đối phương còn là Thôi Quý Lăng.
Tại sao nghe tin nàng chết hắn lại thổ huyết? Chẳng lẽ hắn đang đau lòng? Hắn đau lòng vì nàng ư?
Có lẽ những chuyện năm đó Thôi Quý Lăng làm với nàng khiến bản thân hắn không dễ chịu? Nhưng kể cả như vậy cũng không thể ngăn được sự dụ dỗ của quyền thế và cái tội bất hiểu, trong đó nặng nhất là không có con nối dõi.
Đời trước nàng gả cho Thôi Quý Lăng ba năm vẫn không mang thai nên Thôi lão thái thái suốt ngày trào phúng nàng là gà mái không đẻ được trứng. Còn nhờ bà mối tìm cô nương thích hợp để nạp thiếp cho Thôi Quý Lăng. Thôi Quý Lăng không nguyện ý, bà mẫu lại lôi ba tội bất hiếu của đời người ra mắng, còn bắt hắn phải quỳ trước bài vị của phụ thân cả đêm.
Sau này, Thôi lão thái thái vẫn không lay chuyển được hắn, không còn cách nào khác, bà đành phải đi tìm thuốc cổ truyền sắc cho nàng uống.
Khương Thanh Uyển vẫn còn nhớ như in vị đắng của những phương thuốc kia. Nàng thậm chí còn phải uống lá bùa được đốt thành tro do cao tăng làm phép để có thể sinh được nhi tử.
Nhớ tới những việc này, tâm trạng hòa hoãn bỗng biến mất, chỉ còn một trái tim lạnh lẽo, cứng rắn.
Nàng quay đầu sang chỗ khác không nhìn Thôi Quý Lăng nữa. Đúng lúc lại đụng phải ánh mắt ân cần của Hà Cảnh Minh.
Bấy giờ, từ trong điên cuồng Thôi Quý Lăng mới từ từ tỉnh táo. Tuy vậy lòng hắn vẫn đau, đau đến nỗi không thể đứng dậy được, chỉ có thể cong lưng xuống.
Bàn tay buông vai của Khương Thanh Uyển ra, bước chân hắn có chút tập tễnh đi về phía ghế đá ngồi xuống.
Lục La và Hồng Dược đang lo lắng thấy Thôi Quý Lăng buông Khương Thanh Uyển, hai người vội vàng đi lên phía trước, một trái một phải đứng bên cạnh Khương Thanh Uyển.
Hà Cảnh Minh lo lắng nhìn về phía Khương Thanh Uyển xong mới đi đến bên cạnh Thôi Quý Lăng.
Hắn đứng ở giữa Thôi Quý Lăng và Khương Thanh Uyển, nếu Thôi Quý Lăng lại không kìm chế được, tốt xấu gì hắn cũng có thể ngăn cản tạm thời.
Không biết vì sao khi nhìn thấy Khương Thanh Uyển yếu ớt bị Thôi Quý Lăng nắm bả vai ép hỏi, trong lòng hắn lại loạn như cào cào, không kìm được lo lắng.
May mắn Thôi Quý Lăng không làm khó nàng. Nếu không, hắn cũng không biết phải giải quyết chuyện này như thế nào. Dù sao Thôi Quý Lăng cũng là nghĩa phụ, mấy năm nay vẫn luôn chiếu cố cho hắn.
Cũng may Thôi Quý Lăng không có ý định làm khó Khương Thanh Uyển.
Thôi Quý Lăng khổ sở th ở dốc, đem máu còn trong miệng nuốt xuống. Sau đó chậm rãi hỏi: "Ngươi gặp được người kia vào lúc nào? Lúc ấy hoàn cảnh của nàng như thế nào? Nàng nói với ngươi những gì?"
Giọng hắn rất khàn. Cổ họng giống như vừa bị ma sát bằng sỏi đá.
Trong lòng hắn vẫn không chịu tin Khương Thanh Uyển đã chết. Hắn tin tưởng Uyển Uyển nhất định vẫn còn sống.
Dù nàng không thông minh, làm việc thẳng thắn nhưng lại dễ mềm lòng, người khác nói gì nàng cũng tin tưởng, hơn nữa còn là người thiện lương, đối xử với mọi người rất tốt. Nếu thấy chú chó bị thương trên đường nàng cũng sẽ ôm về chăm sóc cẩn thận.
Người tốt như vậy sao có thể chết được?
Khương Thanh Uyển nắm chặt cán quạt.
Hắn không tin? Chẳng lẽ hắn không biết phản binh tràn vào cung, thấy người nào giết người nấy ư? Hay tuy là chủ soái nhưng hắn không nắm được mọi chuyện, không quản được thủ hạ của mình?
Bỗng nhiên, nàng cảm thấy không còn kiên nhẫn. Lý do gì mà hắn cứ nhắc đến những chuyện kia, nói tới nói lui khiến nàng phải nhớ về kí ức thống khổ.
Để cho đời này của nàng yên bình, an ổn mà sống không được sao?
Nàng nói: "Ta cũng không nhớ rõ lắm. Khoảng sáu năm trước vào mùa hè bỗng có một vị phu nhân tới ăn xin, khi biết tên ta, nàng nói chúng ta trùng danh tự. Trên mặt nàng cũng có một nốt ruồi. Nhưng nàng không nói thêm với ta điều gì, ta cho nàng một cái bánh bao rồi nàng đi mất."
"Vậy sao ngươi biết nàng đã chết?" Thôi Quý Lăng vội vàng truy vấn, "Là ngươi tận mắt chứng kiến ư?"
Khương Thanh Uyển nghĩ thầm, không chỉ tận mắt thấy mà ta còn được cảm nhận trược tiếp. Tháng chạp giữa tiết trời đông, người chết chìm có thể thoải mái được ư? Thực tế là chết vì lạnh cóng.
Trong lòng nàng tự nhiên tê tái.
Nghĩ đến những cực khổ đã trải qua, nàng chỉ muốn rời đi ngay, không muốn nhìn thấy người trước mắt này.
Khương Thanh Uyển phẩy nhẹ quạt lụa, nói ra: "Không có, ta đoán vậy thôi. Sắc mặt nàng ấy không tốt lại còn ho ra máu, giống như chỉ cần một cơn gió thổi qua sẽ gục ngã. Chắc hẳn nàng ấy sống chẳng được bao lâu nữa."
Thôi Quý Lăng trầm mặc, ánh mắt không rõ hỉ nộ nhìn nàng như đang phán đoán xem những câu trả lời là thật hay giả.
Khương Thanh Uyển không nhìn hắn. Ánh mắt của nàng hướng về phía hồ sen.
Thôi Quý Lăng nhìn nàng một lúc mới quay đi. Suy nghĩ trong chốc lát hắn vẫn tiếp tục hỏi: "Nàng có ổn hay không?"
Khương Thanh Uyển cười lạnh.
Làm sao có thể ổn được?
Những ngày mùa đông giá rét, nàng phải giặt y phục bằng nước lạnh tại hoán y cục. Nếu chẳng may nhiễm phong hàn, thái giám và cô cô quản sự cũng chẳng thèm quan tâm, bệnh cứ thế mà nặng lên, chẳng những ho mà còn nôn ra máu.
Vậy nên giờ Thôi Quý Lăng thổ huyết cũng đâu tính là gì? Nàng cũng từng như vậy.
Khương Thanh Uyển thờ ơ nói: "Không tốt. Ta thấy nàng ấy yếu ớt, mặt cắt không còn một giọt máu, tay lại nứt da, vừa đỏ vừa sưng, giọng nói khàn khàn. Chắc hẳn trước đó phải chịu rất nhiều cực khổ."
Thần sắc Thôi Quý Lăng nhợt nhạt. Song hắn cũng không hỏi thêm, chỉ sai nha hoàn bên cạnh: "Y phục của Khương cô nương bị bẩn, đưa nàng đi đổi bộ khác sạch sẽ hơn."
Biểu tình hờ hững, giọng nói lạnh lùng, hắn giống như chẳng màng tới chuyện gì.
Người bên ngoài nhìn vào sẽ cho rằng bộ dạng bị thương vừa nãy của Tĩnh Ninh hầu gia chỉ là ảo giác.
Khương Thanh Uyển không rõ cảm xúc lòng mình.
Thấy Thôi Quý Lăng nghe tin nàng mất mà thổ huyết, trong lòng Khương Thanh Uyển ngoài cảm thấy thoải mái còn có chút nghi ngờ. Lẽ nào nàng đã trách nhầm hắn chuyện năm đó? Suýt chút nữa đã hỏi hắn về chuyện năm đó. Nhưng vẻ mặt Thôi Quý Lăng lại lạnh nhạt, dáng vẻ hờ hững khi biết nàng sống không tốt. Đúng là nàng vẫn quá khờ.
Sao có thể nghĩ mình đã trách oan hắn được? Rõ ràng hắn đối với chuyện nàng sống tốt hay không thì vẫn rất lạnh lùng. Nếu nàng hỏi hắn chuyện năm đó, chẳng phải hắn sẽ biết thân phận thật của nàng ư? Lỡ hắn sai người ám sát thì nàng phải làm sao bây giờ?
Nàng chỉ có một cái mạng, không đánh cược nổi cho nên không hỏi thêm.
Dù nàng khó bình tĩnh nhưng cũng không dám chọc giận Thôi Quý Lăng, đành phải cúi đầu hành lễ với hắn rồi đi theo nha hoàn ra bên ngoài.
Hà Cảnh Minh nhìn nàng rời đi thì bao lo lắng, bất an mới biến mất. Có điều không hiểu sao nhìn bóng lưng nàng, hắn lại thấy buồn rầu vô cớ.
Chẳng biết khi nào mới có thể gặp lại nàng.
Hắn rất mong chờ lần gặp gỡ tiếp theo.
Thôi Quý Lăng nhìn thấy rõ sự buồn bã không che giấu nổi trên gương mặt hắn. Hơn nữa, ánh mắt Hà Cảnh Minh luôn bám theo bóng lưng dần xa của Khương Thanh Uyển, Thôi Quý Lăng có lòng muốn thành toàn cho hắn nên nói: "Ngươi đi tiễn Khương cô nương đi."
Hắn biết Hà Cảnh Minh là người hiếu thuận lại hay ngại ngùng. Nếu mình không chủ động nói câu này, Hà Cảnh Minh nhất định sẽ không chịu rời đi.
Trên mặt Hà Cảnh Minh quả nhiên vui mừng ngay lập tức. Nhưng hắn vẫn không di chuyển mà là lo lắng hỏi: "Nghĩa phụ, người vừa mới thổ huyết..."
"Không sao." Thôi Quý Lăng chen ngang lời hắn, hững hờ nói, "Chỉ là vết thương cũ, thời điểm kích động sẽ bị như vậy, không phải chuyện to tát gì. Ngươi vẫn nên nhanh đuổi theo Khương cô nương đi, nếu chậm một chút sẽ không thấy nàng đâu."
Hà Cảnh Minh biết chuyện hắn từng bị trúng độc tiễn trên chiến trường nhưng không loại bỏ được hết độc tố nên thỉnh thoảng sẽ bị thổ huyết. Tuy trong lòng lo lắng, nhưng dù hắn có ở lại cũng không giúp đỡ được gì. Hơn nữa ý của nghĩa phụ như muốn hắn rời khỏi, cho nên hắn cũng không nói thêm mà chỉ cung kính hành lễ rời khỏi thủy các.
Đợi hắn đi xa, Thôi Quý Lăng mới gọi Trần Bình tới, nghiêm túc hạ lệnh: "Chọn một người làm việc cẩn thận âm thầm đi theo Khương tiểu thư. Nếu nàng ta có hành động lạ nào nhất định phải báo ngay với ta. Mặt khác ngươi phái người về Cam châu điều tra những chuyện liên quan đến vị Khương tiểu thư này."
Qua một lúc lâu, tay hắn đột nhiên nắm chặt bả vai của Khương Thanh Uyển, ánh mắt nhìn nàng lạnh tựa lưỡi kiếm, có cảm giác như chỉ trong một khoảnh khắc sẽ đâm nàng đau thấu.
“Tại sao nàng có thể chết? Nàng chắc chắn không chết. Ngươi đang gạt ta."
Lục La, Hồng Dược và Hà Cảnh Minh đứng bên cạnh đều giật mình kêu lên, ba người cùng xông về phía trước.
Lục La và Hồng Dược lo lắng kêu hầu gia, Hà Cảnh Minh thì liên tục gọi nghĩa phụ.
Nhưng Thôi Quý Lăng như không nghe thấy, câu nói kia được tua đi tua lại trong đầu, người kia đã không còn. Người kia đã chết rồi...
Điều này như thanh kiếm sắc bén được nung đỏ đâm vào trái tim khiến hắn đau đớn như bị gọt xương bỏ thịt. Mỗi lần nghĩ đến, thanh kiếm kia lại đâm sâu hơn một tấc.
Khí huyết trong lồ ng ngực của hắn không ngừng di chuyển, cuối cùng không kìm được mà phun ra một ngụm máu lớn.
Tuy nhiên y phục của hắn không bị dính máu mà Khương Thanh Uyển đứng trước mặt mới xui xẻo.
Vạt áo xanh ngọc, váy sa trắng, thậm chí quạt lụa nàng cầm trên tay cũng dính máu của Thôi Quý Lăng.
Sức khỏe hắn vẫn bình thường tự nhiên lại phun ra máu làm cho nha hoàn và Hà Cảnh Minh trong phòng ai cũng hoảng hốt kêu lên. Nha hoàn lúc nãy tiến đến gõ cửa thấy vậy, vội vàng chạy ra bên ngoài.
Nàng ấy là nha hoàn hầu hạ Thôi lão thái thái, hiện tại xảy ra chuyện lớn nên muốn đi bẩm báo cho bà biết.
Nhưng lại bị Thôi Quý Lăng nhìn thấy, hắn nghiêm nghị quát lên: "Trần Bình."
Trần Bình hiểu rõ suy nghĩ của hắn, mũi chân vận nội lực, nhẹ nhàng cản lại nha hoàn đang chạy kia. Hơn nữa còn ép nàng phải quay lại bên trong thủy các.
Nha hoàn bị dọa, khuôn mặt trở nên trắng bệch. Khi quỳ trên mặt đất, toàn thân nàng ta run rẩy sợ hãi.
Thôi Quý Lăng liếc qua nàng ta, sau đó lại nhìn bọn nha hoàn còn bên trong thủy các, thấp giọng hạ lệnh: "Chuyện phát sinh ngày hôm nay, một chút cũng không được để lão thái thái biết. Có hiểu hay không?"
Đám nha hoàn phải chịu ánh mắt sương giá của hắn đều cúi thấp đầu, giọng nói run run vâng dạ.
Đến lúc này, Thôi Quý Lăng mới nhìn Khương Thanh Uyển.
Khương Thanh Uyển đứng đơ người, ánh mắt kinh ngạc nhìn hắn.
Nàng chưa từng chứng kiến ai thổ huyết. Mà đặc biệt đối phương còn là Thôi Quý Lăng.
Tại sao nghe tin nàng chết hắn lại thổ huyết? Chẳng lẽ hắn đang đau lòng? Hắn đau lòng vì nàng ư?
Có lẽ những chuyện năm đó Thôi Quý Lăng làm với nàng khiến bản thân hắn không dễ chịu? Nhưng kể cả như vậy cũng không thể ngăn được sự dụ dỗ của quyền thế và cái tội bất hiểu, trong đó nặng nhất là không có con nối dõi.
Đời trước nàng gả cho Thôi Quý Lăng ba năm vẫn không mang thai nên Thôi lão thái thái suốt ngày trào phúng nàng là gà mái không đẻ được trứng. Còn nhờ bà mối tìm cô nương thích hợp để nạp thiếp cho Thôi Quý Lăng. Thôi Quý Lăng không nguyện ý, bà mẫu lại lôi ba tội bất hiếu của đời người ra mắng, còn bắt hắn phải quỳ trước bài vị của phụ thân cả đêm.
Sau này, Thôi lão thái thái vẫn không lay chuyển được hắn, không còn cách nào khác, bà đành phải đi tìm thuốc cổ truyền sắc cho nàng uống.
Khương Thanh Uyển vẫn còn nhớ như in vị đắng của những phương thuốc kia. Nàng thậm chí còn phải uống lá bùa được đốt thành tro do cao tăng làm phép để có thể sinh được nhi tử.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhớ tới những việc này, tâm trạng hòa hoãn bỗng biến mất, chỉ còn một trái tim lạnh lẽo, cứng rắn.
Nàng quay đầu sang chỗ khác không nhìn Thôi Quý Lăng nữa. Đúng lúc lại đụng phải ánh mắt ân cần của Hà Cảnh Minh.
Bấy giờ, từ trong điên cuồng Thôi Quý Lăng mới từ từ tỉnh táo. Tuy vậy lòng hắn vẫn đau, đau đến nỗi không thể đứng dậy được, chỉ có thể cong lưng xuống.
Bàn tay buông vai của Khương Thanh Uyển ra, bước chân hắn có chút tập tễnh đi về phía ghế đá ngồi xuống.
Lục La và Hồng Dược đang lo lắng thấy Thôi Quý Lăng buông Khương Thanh Uyển, hai người vội vàng đi lên phía trước, một trái một phải đứng bên cạnh Khương Thanh Uyển.
Hà Cảnh Minh lo lắng nhìn về phía Khương Thanh Uyển xong mới đi đến bên cạnh Thôi Quý Lăng.
Hắn đứng ở giữa Thôi Quý Lăng và Khương Thanh Uyển, nếu Thôi Quý Lăng lại không kìm chế được, tốt xấu gì hắn cũng có thể ngăn cản tạm thời.
Không biết vì sao khi nhìn thấy Khương Thanh Uyển yếu ớt bị Thôi Quý Lăng nắm bả vai ép hỏi, trong lòng hắn lại loạn như cào cào, không kìm được lo lắng.
May mắn Thôi Quý Lăng không làm khó nàng. Nếu không, hắn cũng không biết phải giải quyết chuyện này như thế nào. Dù sao Thôi Quý Lăng cũng là nghĩa phụ, mấy năm nay vẫn luôn chiếu cố cho hắn.
Cũng may Thôi Quý Lăng không có ý định làm khó Khương Thanh Uyển.
Thôi Quý Lăng khổ sở th ở dốc, đem máu còn trong miệng nuốt xuống. Sau đó chậm rãi hỏi: "Ngươi gặp được người kia vào lúc nào? Lúc ấy hoàn cảnh của nàng như thế nào? Nàng nói với ngươi những gì?"
Giọng hắn rất khàn. Cổ họng giống như vừa bị ma sát bằng sỏi đá.
Trong lòng hắn vẫn không chịu tin Khương Thanh Uyển đã chết. Hắn tin tưởng Uyển Uyển nhất định vẫn còn sống.
Dù nàng không thông minh, làm việc thẳng thắn nhưng lại dễ mềm lòng, người khác nói gì nàng cũng tin tưởng, hơn nữa còn là người thiện lương, đối xử với mọi người rất tốt. Nếu thấy chú chó bị thương trên đường nàng cũng sẽ ôm về chăm sóc cẩn thận.
Người tốt như vậy sao có thể chết được?
Khương Thanh Uyển nắm chặt cán quạt.
Hắn không tin? Chẳng lẽ hắn không biết phản binh tràn vào cung, thấy người nào giết người nấy ư? Hay tuy là chủ soái nhưng hắn không nắm được mọi chuyện, không quản được thủ hạ của mình?
Bỗng nhiên, nàng cảm thấy không còn kiên nhẫn. Lý do gì mà hắn cứ nhắc đến những chuyện kia, nói tới nói lui khiến nàng phải nhớ về kí ức thống khổ.
Để cho đời này của nàng yên bình, an ổn mà sống không được sao?
Nàng nói: "Ta cũng không nhớ rõ lắm. Khoảng sáu năm trước vào mùa hè bỗng có một vị phu nhân tới ăn xin, khi biết tên ta, nàng nói chúng ta trùng danh tự. Trên mặt nàng cũng có một nốt ruồi. Nhưng nàng không nói thêm với ta điều gì, ta cho nàng một cái bánh bao rồi nàng đi mất."
"Vậy sao ngươi biết nàng đã chết?" Thôi Quý Lăng vội vàng truy vấn, "Là ngươi tận mắt chứng kiến ư?"
Khương Thanh Uyển nghĩ thầm, không chỉ tận mắt thấy mà ta còn được cảm nhận trược tiếp. Tháng chạp giữa tiết trời đông, người chết chìm có thể thoải mái được ư? Thực tế là chết vì lạnh cóng.
Trong lòng nàng tự nhiên tê tái.
Nghĩ đến những cực khổ đã trải qua, nàng chỉ muốn rời đi ngay, không muốn nhìn thấy người trước mắt này.
Khương Thanh Uyển phẩy nhẹ quạt lụa, nói ra: "Không có, ta đoán vậy thôi. Sắc mặt nàng ấy không tốt lại còn ho ra máu, giống như chỉ cần một cơn gió thổi qua sẽ gục ngã. Chắc hẳn nàng ấy sống chẳng được bao lâu nữa."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thôi Quý Lăng trầm mặc, ánh mắt không rõ hỉ nộ nhìn nàng như đang phán đoán xem những câu trả lời là thật hay giả.
Khương Thanh Uyển không nhìn hắn. Ánh mắt của nàng hướng về phía hồ sen.
Thôi Quý Lăng nhìn nàng một lúc mới quay đi. Suy nghĩ trong chốc lát hắn vẫn tiếp tục hỏi: "Nàng có ổn hay không?"
Khương Thanh Uyển cười lạnh.
Làm sao có thể ổn được?
Những ngày mùa đông giá rét, nàng phải giặt y phục bằng nước lạnh tại hoán y cục. Nếu chẳng may nhiễm phong hàn, thái giám và cô cô quản sự cũng chẳng thèm quan tâm, bệnh cứ thế mà nặng lên, chẳng những ho mà còn nôn ra máu.
Vậy nên giờ Thôi Quý Lăng thổ huyết cũng đâu tính là gì? Nàng cũng từng như vậy.
Khương Thanh Uyển thờ ơ nói: "Không tốt. Ta thấy nàng ấy yếu ớt, mặt cắt không còn một giọt máu, tay lại nứt da, vừa đỏ vừa sưng, giọng nói khàn khàn. Chắc hẳn trước đó phải chịu rất nhiều cực khổ."
Thần sắc Thôi Quý Lăng nhợt nhạt. Song hắn cũng không hỏi thêm, chỉ sai nha hoàn bên cạnh: "Y phục của Khương cô nương bị bẩn, đưa nàng đi đổi bộ khác sạch sẽ hơn."
Biểu tình hờ hững, giọng nói lạnh lùng, hắn giống như chẳng màng tới chuyện gì.
Người bên ngoài nhìn vào sẽ cho rằng bộ dạng bị thương vừa nãy của Tĩnh Ninh hầu gia chỉ là ảo giác.
Khương Thanh Uyển không rõ cảm xúc lòng mình.
Thấy Thôi Quý Lăng nghe tin nàng mất mà thổ huyết, trong lòng Khương Thanh Uyển ngoài cảm thấy thoải mái còn có chút nghi ngờ. Lẽ nào nàng đã trách nhầm hắn chuyện năm đó? Suýt chút nữa đã hỏi hắn về chuyện năm đó. Nhưng vẻ mặt Thôi Quý Lăng lại lạnh nhạt, dáng vẻ hờ hững khi biết nàng sống không tốt. Đúng là nàng vẫn quá khờ.
Sao có thể nghĩ mình đã trách oan hắn được? Rõ ràng hắn đối với chuyện nàng sống tốt hay không thì vẫn rất lạnh lùng. Nếu nàng hỏi hắn chuyện năm đó, chẳng phải hắn sẽ biết thân phận thật của nàng ư? Lỡ hắn sai người ám sát thì nàng phải làm sao bây giờ?
Nàng chỉ có một cái mạng, không đánh cược nổi cho nên không hỏi thêm.
Dù nàng khó bình tĩnh nhưng cũng không dám chọc giận Thôi Quý Lăng, đành phải cúi đầu hành lễ với hắn rồi đi theo nha hoàn ra bên ngoài.
Hà Cảnh Minh nhìn nàng rời đi thì bao lo lắng, bất an mới biến mất. Có điều không hiểu sao nhìn bóng lưng nàng, hắn lại thấy buồn rầu vô cớ.
Chẳng biết khi nào mới có thể gặp lại nàng.
Hắn rất mong chờ lần gặp gỡ tiếp theo.
Thôi Quý Lăng nhìn thấy rõ sự buồn bã không che giấu nổi trên gương mặt hắn. Hơn nữa, ánh mắt Hà Cảnh Minh luôn bám theo bóng lưng dần xa của Khương Thanh Uyển, Thôi Quý Lăng có lòng muốn thành toàn cho hắn nên nói: "Ngươi đi tiễn Khương cô nương đi."
Hắn biết Hà Cảnh Minh là người hiếu thuận lại hay ngại ngùng. Nếu mình không chủ động nói câu này, Hà Cảnh Minh nhất định sẽ không chịu rời đi.
Trên mặt Hà Cảnh Minh quả nhiên vui mừng ngay lập tức. Nhưng hắn vẫn không di chuyển mà là lo lắng hỏi: "Nghĩa phụ, người vừa mới thổ huyết..."
"Không sao." Thôi Quý Lăng chen ngang lời hắn, hững hờ nói, "Chỉ là vết thương cũ, thời điểm kích động sẽ bị như vậy, không phải chuyện to tát gì. Ngươi vẫn nên nhanh đuổi theo Khương cô nương đi, nếu chậm một chút sẽ không thấy nàng đâu."
Hà Cảnh Minh biết chuyện hắn từng bị trúng độc tiễn trên chiến trường nhưng không loại bỏ được hết độc tố nên thỉnh thoảng sẽ bị thổ huyết. Tuy trong lòng lo lắng, nhưng dù hắn có ở lại cũng không giúp đỡ được gì. Hơn nữa ý của nghĩa phụ như muốn hắn rời khỏi, cho nên hắn cũng không nói thêm mà chỉ cung kính hành lễ rời khỏi thủy các.
Đợi hắn đi xa, Thôi Quý Lăng mới gọi Trần Bình tới, nghiêm túc hạ lệnh: "Chọn một người làm việc cẩn thận âm thầm đi theo Khương tiểu thư. Nếu nàng ta có hành động lạ nào nhất định phải báo ngay với ta. Mặt khác ngươi phái người về Cam châu điều tra những chuyện liên quan đến vị Khương tiểu thư này."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro