Mong được tái kiến
Trường Câu Lạc Nguyệt
2024-07-21 21:43:54
Khương Thiên Hữu còn đang ngồi trong phòng nói chuyện cùng Tiết Minh Thành. Bỗng thấy Hồng Dược tới mời ông ra bên ngoài có chuyện muốn bẩm.
Nghe tin Khương lão thái thái hôn mê là do trúng độc, hơn nữa biết trong phủ có người muốn gây bất lợi cho lão thái thái, Khương Thiên Hữu bàng hoàng, sau đó cảm xúc giận dữ đã chiếm trọn tâm trí ông.
Lại có người muốn gây bất lợi cho lão thái thái ư? Nếu ông biết được người này là ai, nhất định sẽ không tha thứ cho hắn.
Trong lòng vừa phẫn nộ vừa lo lắng. Ông muốn nhanh chóng đến Tùng Hạc đường vấn an lão thái thái. Và làm rõ là người nào cả gan làm hại bà, đâu còn có tâm trạng để ngồi trò chuyện cùng Tiết Minh Thành?
Ông nhanh chóng quay vào phòng, chắp tay tạ lỗi với Tiết Minh Thành: "Quốc công gia thứ lỗi. Bệnh tình mẫu thân không tốt, trong lòng tại hạ lo lắng muốn đến tận nơi cho yên tâm. Ngày khác nhất định sẽ đến quốc công phủ để tạ tội."
Tiết Minh Thành không phải là người thích trò chuyện. Mới nãy có thể hàn huyên với Khương Thiên Hữu lâu như vậy, hắn cũng tự bội phục chính mình.
Không biết bản thân hắn đang chờ đợi điều gì. Có lẽ muốn đợi nàng đi ra, nói thêm được vài câu với nàng ư? Nhưng thấy dáng vẻ muốn vạch rõ giới hạn của nàng, nào có lý sẽ ra gặp hắn.
Cười giễu chính mình, hắn mới nhẹ gật đầu với Khương Thiên Hữu: "Bá gia cứ tùy ý."
Sau đó còn trấn an Khương Thiên Hữu: "Vương ngự y y thuật cao minh, có ông ta ở chỗ này, lão thái thái sẽ không sao đâu. Bá gia không cần quá lo lắng."
Khương Thiên Hữu cảm ơn và tự mình tiễn hắn rời phủ.
Tiết Minh Thành đi đến cửa viện song vẫn không lòng được. Hắn dừng bước, xoay người nhìn Hồng Dược, nói: "Ngươi trở về nói cho tiểu thư của mình rằng lá của cây hoa lan trong nhà ta đã trở nên khô vàng. Nếu rảnh, mong nàng qua phủ xem xét giúp. Đến lúc đó, nhất định ta sẽ sai người tới nghênh đón."
Hồng Dược kinh ngạc, theo bản năng nhìn sang Khương Thiên Hữu.
Vệ quốc công này lại ngang nhiên nói ra những lời như vậy trước mặt lão gia. Cũng không biết lão gia có nghĩ lung tung hay không...
Nên nàng không dám trả lời.
Mà Khương Thiên Hữu đúng là có một vài suy nghĩ. Có điều ông ta thấy rất vui.
"Quốc công gia xin yên tâm, lát nữa ta sẽ đích thân nói với Uyển nhi. Không cần phiền quốc công gia cho người tới đón, ta tự sẽ sai người đưa nó đến quý phủ."
"Vậy đành làm phiền bá gia."
Tiết Minh Thành chắp tay chào, giọng điệu vô tư mang theo ý cười.
Dưới ánh mặt trời ấm áp của ngày thu, nam nhân một thân lục y, dáng đứng thẳng tắp, bên hông treo bạch ngọc, cử chỉ ưu nhã. Nhìn như thế nào cũng đúng là một quý công tử.
Khương Thiên Hữu nhìn bóng lưng thẳng tắp của hắn dần khuất xa, chợt nghĩ nếu như Uyển nhi có thể gả cho vị quốc công gia trẻ tuổi này, Vĩnh Xương bá phủ còn thiếu vinh hoa sao?
Ông ta vui như mở cờ trong bụng,
Nhưng bỗng nhiên nhớ đến chuyện Hồng Dược vừa bẩm báo, vẻ tươi cười trên mặt ông ta biến mất ngay lập tức. Nhanh chóng xoay người đến Tùng Hạc đường.
Bên trong Tùng Hạc đường, những nha hoàn và bà vú già còn chưa trở về. Diêu thị ngồi chờ cùng Khương Thanh Uyển, Mạnh di nương đứng ở một bên.
Mạnh di nương trong lòng khẩn trương và bất an, khăn gấm nắm trong tay bị nắm đến nhàu nát.
Khương Thanh Uyển lạnh lùng nhìn, cũng không hề nói chuyện, chỉ uống trà và nói vài câu với Diêu thị.
Lát sau, nha hoàn tiến lên bẩm rằng Vương ngự y đã kê xong thuốc. Còn nói đợi đến khi uống xong hai thang thuốc, lão thái thái chắc chắn sẽ tỉnh. Lúc này gã sai vặt đã đi bốc thuốc. Còn Vương ngự y đã được nha hoàn dẫn đường đến Cẩm Vân quán chẩn trị cho nhị cô nương.
Mạnh di nương nghe vậy, trong lòng vô cùng tức giận.
Bà ta vốn muốn Khương lão thái thái biến mất mới suy nghĩ ra cách này. Quản sự thiện phòng đã sớm bị bà ta bỏ nhiều tiền ra mua chuộng. Mong rằng Huệ Hương truyền rõ ràng được ý tứ của bà, tìm một kẻ ra thế tội, chỉ cần nói hắn lấy nhầm hạnh nhân. Đến lúc đó, chuyện này chẳng liên quan gì đến bà ta nữa.
Sau lại nghĩ đến việc Vương ngự y tới xem bệnh Khương Thanh Ngọc, bà ta rất mong có thể trị khỏi mặt cho nữ nhi mình. Nhưng cũng lo lắng rằng Vương ngự y sẽ nhìn ra được điều gì đó. Nếu như vậy, bà ta tuyệt đối không còn đường sống.
Còn có đại phu mời đến đây xem bệnh cho Khương lão thái thái cũng là do bà ta dùng bạc mua chuộc. Vậy nên ông ta mới phán rằng trận bệnh này là do tuổi tác, khiến mọi người không sinh nghi. Nhưng bà ta quên sai Huệ Hương thông báo với đại phu kia, nhắn ông ta không được tiết lộ bất cứ chuyện gì.
Song có điều đại phu là lang trung ngao du tư phương, chắc không ở lại đây lâu ngày. Lão gia chắc chắn không tìm được ông ta.
Sự bất an trong lòng bà ta bây giờ mới dịu xuống.
Nhưng thấy Khương Thiên Hữu vội vã đi tới, trái tim bà ta lại lo lắng, đập dồn dập.
Khương Thiên Hữu vừa vào trong phòng đã hỏi mấy câu liên tiếp: "Ngự y nói thế nào? Mẫu thân trúng độc ra sao? Người có gì đáng ngại không? Khi nào thì người tỉnh? Rốt cuộc là kẻ nào dám mưu hại mẫu thân?"
Ông ta hỏi liên tiếp như vậy, người nào đáp cho kịp?
Khương Thanh Uyển và Diêu thị thấy ông ta bước vào. Hai mẫu tử đều đứng dậy.
Diêu thị nhìn về Khương Thanh Uyển, Khương Thanh Uyển đành phải mở miệng, nhẹ nhàng giải đáp từng câu hỏi của Khương Thiên Hữu: "Vương ngự y nói tổ mẫu trúng độc do ăn phải hạnh nhân đắng, tạm thời không có gì đáng ngại. Ngự y đã kê thuốc, chỉ cần uống 2 thang tổ mẫu sẽ tỉnh lại. Về phần ai muốn hại tổ mẫu, nữ nhi sẽ cho người điều tra rõ ràng."
Khương Thiên Hữu nghe vậy, liền nổi trận lôi đình: "Mẫu thân đang yên đang lành, sao lại ăn hạnh nhân đắng? Là ai cho người ăn? Nhất định phải tìm ra kẻ đứng sau, ta phải đánh c.h.ế.t hắn."
Mạnh di nương nghe vậy cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Bởi vì có Phùng di nương nên Mạnh di nương có thể cảm nhận được Khương Thiên Hữu không còn sủng ái bà ta như trước. Bây giờ nếu để Khương Thanh Uyển tra được chuyện này liên quan đến bà ta, dựa vào sự hiếu thuận của Khương Thiên Hữu đối với Khương lão thái thái, e rằng...
Mạnh di nương không dám nghĩ.
Vội mở miệng nói: "Mối sáng, lão thái thái sẽ uống một chén trà hạnh nhân do thiện phòng chuẩn bị. Trù nương sơ xuất không để ý mới khiến lão thái thái ăn phải hạnh nhân đắng."
Lại quỳ xuống nói với Khương Thiên Hữu: "Mặc dù chuyện này do quản sự thiện phòng và trù nương làm việc không tỉ mỉ nhưng thiếp thân là người quản gia, khó thoát khỏi trách nhiệm. Xin lão gia trách phạt."
Hôm nay bà ta mặc y phục màu lam nhạt, khuôn mặt tái nhợt, hai mắt còn ngân ngấn nước mắt. Dáng vẻ như vậy thật sự khiến người khác nảy sinh cảm giác muốn che chở.
Khương Thiên Hữu thấy cằm bà có vẻ nhọn, lại nghĩ đến dạo gần đây hắn luôn nghỉ ở chỗ Phùng di nương, rất ít khi đặt chân tới Nghi Xuân uyển của Mạnh di nương. Khoảng thời gian trước Khương Thanh Ngọc lại xảy ra chuyện như vậy, trong lòng Mạnh di nương sẽ đau khổ cỡ nào? Bây giờ lão thái thái xảy ra chuyện, bà còn quỳ xuống nói mình quản gia không nghiêm, xin bị phạt...
Ông ta khom lưng dìu Mạnh di nương đứng dậy, nhẹ nhàng an ủi: "Mặc dù nàng quản gia, nhưng trong phủ trên dưới có tới hơn trăm người. Dù nàng tỉ mỉ đến đâu cũng không tránh khỏi sơ xuất. Không cần đem mọi việc đổ hết lên đầu mình."
Mạnh di nương nghe vậy, vành mắt đỏ hoe. Những buồn bực, oán trách Khương Thiên Hữu tiêu tán không ít.
Trong lòng của ông vẫn có bà ta nên mới giúp giải vậy. Chỉ mong chuyện này đừng tra ra được cái gì liên quan đến bà ta.
Khương Thanh Uyển thấy vậy, cười trào phúng.
Phải thán phục khen Mạnh di nương thông minh. Trước tiên cứ quỳ xuống thỉnh tội, còn đẩy trách nhiệm trong chuyện này lên quản gia ngự thiện và trù nương. Nói bọn họ làm việc bất cẩn mới để xảy ra chuyện này. Quan trọng là, Khương Thiên Hữu rất bảo vệ Mạnh di nương.
Trải những chuyện đời trước, dù Khương Thanh Uyển không muốn gả cho ai, nhưng nàng cũng biết chuyện này mình không thể quyết định được. Sau này, không thể sống mãi tại Vĩnh Xương bá phủ. Nếu Mạnh di nương vẫn ở đây, chắc chắn sẽ gây rất nhiều khó khăn cho Diêu thị.
Nếu có thể loại bỏ, vẫn nên hành động.
Trong lòng lại hoài nghi chuyện này có ít nhiều dính líu tới Mạnh di nương
Nhưng dù chuyện này không liên quan tới Mạnh di nương nàng cũng muốn tìm cách để Khương Thiên Hữu nghi ngờ bà ta có chút dính líu.
Lúc này nha hoàn đến thiện phòng đã tiến vào cùng quản sự và trù nương. Bên cạnh còn có Lục La và Huệ Hương đi cùng. Có điều Huệ Hương bị Lục La kéo đi, nàng ta không ngừng giãy dụa, trong miệng hét lên: "Ngươi mau buông ta ra."
Lục La nhìn có vẻ là người trầm tính, không ngờ lại có sức đến vậy. Bất kể Huệ Hương có giãy dụa như thế nào thì nàng ấy cũng không buông.
Lục La kéo Huệ Hương vào phòng, cũng không sợ nàng ta chạy mới thả tay ra. Huệ Hương vội vàng chạy tới bên cạnh Mạnh di nương
Mạnh di nương dùng ánh mắt hỏi thăm nàng ta. Mặt nàng ta trắng mặt, nhìn Mạnh di nương lắc đầu.
Mạnh di nương biết chuyện không tốt sắp xảy đến, khuôn mặt bắt đầu trắng bệch, đứng cũng không còn vững.
Khương Thanh Uyển lúc này mới hỏi Lục La: "Có chuyện gì vậy? Sao ngươi lại kéo Huệ Hương trở về?"
Lục La hành lễ với Khương Thiên Hữu, Diêu thị và Khương Thanh Uyển mới quay ra nói: "Mới nãy nô tỳ ra ngoài châm trà, nhìn thấy Huệ Hương lén lén lút lút chạy ra khỏi Tùng Hạc đường. Trong lòng nô tỳ cảm thấy nghi ngờ, nên bám theo nàng. Thì thấy được nàng ta đến thiện phòng, gọi Ngô quản sự ra. Hai người họ lén lút nói chuyện. Nô tỳ nghe được Huệ Hương nói chuyện gì sắp bại lộ, di nãi nãi bảo đẩy người khác ra thế tội. Cứ đẩy chuyện dùng nhầm hạnh nhân lên người hắn, nhất định không được liên lụy đến di nãi nãi. Ngô quản sự nghe những lời này, cũng sợ đến mặt mũi tái nhợt. Đang định trở về thì thấy có người tới nói là thái thái và tam tiêu thư gọi quản sự tới hỏi. Huệ Hương lúc đó định chạy, nô tỳ thấy vậy liền lôi nàng ta đến đây."
Lời nói hết sức rõ ràng. Khương Thiên Hữu nghe vậy trong lòng khó tránh khỏi hoài nghi.
Ông ta nhìn về phía Huệ Hương, cao giọng mà hỏi: "Ngươi nói những lời này với quản sự thiện phòng là có ý gì? Cái gì bại lộ, ai là dê thế tội? Những điều này có liên quan gì đến di nãi nãi? Ngươi nhắc đến nàng làm cái gì?"
Ông ta là võ tướng cho nên thanh âm khá lớn. Lúc này tức giận, đâu chỉ là âm thanh quát mắng bình thường mà giọng nói như một tiếng sấm đùng đoàng, dọa Huệ Hương sợ giật thót tim, hai đầu gối mềm nhũn, phịch một tiếng liền quỳ xuống.
Chuyện gì cũng không nói, toàn thân phát run.
Ánh mắt Khương Thiên Hữu lại nhìn về phía Mạnh di nương, một hồi lâu không nói gì. Cuối cùng mới chậm rãi mà hỏi: "Những lời Lục La vừa nói là có ý gì?"
Mặc dù ông ta là người thô lỗ, nhưng cũng không ngốc. Vừa mới nghe Khương Thanh Uyển nói qua chuyện hạnh nhân, Mạnh di nương cũng nói quản sự thiện phòng làm việc không tỉ mỉ gây nên. Nhưng giờ đây người khác nghe được nha hoàn thiếp thân của bà nói những lời như vậy với quản sự...
Nếu đối phương không phải Mạnh di nương, lúc này ông ta đã đạp ngay một cước vào ngực rồi tra hỏi. Nhưng vì là Mạnh di nương, nên ông mới im lặng một lúc rồi dùng ngữ khí tràn ngập nghi vấn hỏi bà.
Bởi vì ông ta không tin Mạnh di nương sẽ làm ra chuyện như vậy.
Trong lòng ông, bà luôn là một người lương thiện. Sao có thể làm ra được loại chuyện như vậy?
Nghe tin Khương lão thái thái hôn mê là do trúng độc, hơn nữa biết trong phủ có người muốn gây bất lợi cho lão thái thái, Khương Thiên Hữu bàng hoàng, sau đó cảm xúc giận dữ đã chiếm trọn tâm trí ông.
Lại có người muốn gây bất lợi cho lão thái thái ư? Nếu ông biết được người này là ai, nhất định sẽ không tha thứ cho hắn.
Trong lòng vừa phẫn nộ vừa lo lắng. Ông muốn nhanh chóng đến Tùng Hạc đường vấn an lão thái thái. Và làm rõ là người nào cả gan làm hại bà, đâu còn có tâm trạng để ngồi trò chuyện cùng Tiết Minh Thành?
Ông nhanh chóng quay vào phòng, chắp tay tạ lỗi với Tiết Minh Thành: "Quốc công gia thứ lỗi. Bệnh tình mẫu thân không tốt, trong lòng tại hạ lo lắng muốn đến tận nơi cho yên tâm. Ngày khác nhất định sẽ đến quốc công phủ để tạ tội."
Tiết Minh Thành không phải là người thích trò chuyện. Mới nãy có thể hàn huyên với Khương Thiên Hữu lâu như vậy, hắn cũng tự bội phục chính mình.
Không biết bản thân hắn đang chờ đợi điều gì. Có lẽ muốn đợi nàng đi ra, nói thêm được vài câu với nàng ư? Nhưng thấy dáng vẻ muốn vạch rõ giới hạn của nàng, nào có lý sẽ ra gặp hắn.
Cười giễu chính mình, hắn mới nhẹ gật đầu với Khương Thiên Hữu: "Bá gia cứ tùy ý."
Sau đó còn trấn an Khương Thiên Hữu: "Vương ngự y y thuật cao minh, có ông ta ở chỗ này, lão thái thái sẽ không sao đâu. Bá gia không cần quá lo lắng."
Khương Thiên Hữu cảm ơn và tự mình tiễn hắn rời phủ.
Tiết Minh Thành đi đến cửa viện song vẫn không lòng được. Hắn dừng bước, xoay người nhìn Hồng Dược, nói: "Ngươi trở về nói cho tiểu thư của mình rằng lá của cây hoa lan trong nhà ta đã trở nên khô vàng. Nếu rảnh, mong nàng qua phủ xem xét giúp. Đến lúc đó, nhất định ta sẽ sai người tới nghênh đón."
Hồng Dược kinh ngạc, theo bản năng nhìn sang Khương Thiên Hữu.
Vệ quốc công này lại ngang nhiên nói ra những lời như vậy trước mặt lão gia. Cũng không biết lão gia có nghĩ lung tung hay không...
Nên nàng không dám trả lời.
Mà Khương Thiên Hữu đúng là có một vài suy nghĩ. Có điều ông ta thấy rất vui.
"Quốc công gia xin yên tâm, lát nữa ta sẽ đích thân nói với Uyển nhi. Không cần phiền quốc công gia cho người tới đón, ta tự sẽ sai người đưa nó đến quý phủ."
"Vậy đành làm phiền bá gia."
Tiết Minh Thành chắp tay chào, giọng điệu vô tư mang theo ý cười.
Dưới ánh mặt trời ấm áp của ngày thu, nam nhân một thân lục y, dáng đứng thẳng tắp, bên hông treo bạch ngọc, cử chỉ ưu nhã. Nhìn như thế nào cũng đúng là một quý công tử.
Khương Thiên Hữu nhìn bóng lưng thẳng tắp của hắn dần khuất xa, chợt nghĩ nếu như Uyển nhi có thể gả cho vị quốc công gia trẻ tuổi này, Vĩnh Xương bá phủ còn thiếu vinh hoa sao?
Ông ta vui như mở cờ trong bụng,
Nhưng bỗng nhiên nhớ đến chuyện Hồng Dược vừa bẩm báo, vẻ tươi cười trên mặt ông ta biến mất ngay lập tức. Nhanh chóng xoay người đến Tùng Hạc đường.
Bên trong Tùng Hạc đường, những nha hoàn và bà vú già còn chưa trở về. Diêu thị ngồi chờ cùng Khương Thanh Uyển, Mạnh di nương đứng ở một bên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mạnh di nương trong lòng khẩn trương và bất an, khăn gấm nắm trong tay bị nắm đến nhàu nát.
Khương Thanh Uyển lạnh lùng nhìn, cũng không hề nói chuyện, chỉ uống trà và nói vài câu với Diêu thị.
Lát sau, nha hoàn tiến lên bẩm rằng Vương ngự y đã kê xong thuốc. Còn nói đợi đến khi uống xong hai thang thuốc, lão thái thái chắc chắn sẽ tỉnh. Lúc này gã sai vặt đã đi bốc thuốc. Còn Vương ngự y đã được nha hoàn dẫn đường đến Cẩm Vân quán chẩn trị cho nhị cô nương.
Mạnh di nương nghe vậy, trong lòng vô cùng tức giận.
Bà ta vốn muốn Khương lão thái thái biến mất mới suy nghĩ ra cách này. Quản sự thiện phòng đã sớm bị bà ta bỏ nhiều tiền ra mua chuộng. Mong rằng Huệ Hương truyền rõ ràng được ý tứ của bà, tìm một kẻ ra thế tội, chỉ cần nói hắn lấy nhầm hạnh nhân. Đến lúc đó, chuyện này chẳng liên quan gì đến bà ta nữa.
Sau lại nghĩ đến việc Vương ngự y tới xem bệnh Khương Thanh Ngọc, bà ta rất mong có thể trị khỏi mặt cho nữ nhi mình. Nhưng cũng lo lắng rằng Vương ngự y sẽ nhìn ra được điều gì đó. Nếu như vậy, bà ta tuyệt đối không còn đường sống.
Còn có đại phu mời đến đây xem bệnh cho Khương lão thái thái cũng là do bà ta dùng bạc mua chuộc. Vậy nên ông ta mới phán rằng trận bệnh này là do tuổi tác, khiến mọi người không sinh nghi. Nhưng bà ta quên sai Huệ Hương thông báo với đại phu kia, nhắn ông ta không được tiết lộ bất cứ chuyện gì.
Song có điều đại phu là lang trung ngao du tư phương, chắc không ở lại đây lâu ngày. Lão gia chắc chắn không tìm được ông ta.
Sự bất an trong lòng bà ta bây giờ mới dịu xuống.
Nhưng thấy Khương Thiên Hữu vội vã đi tới, trái tim bà ta lại lo lắng, đập dồn dập.
Khương Thiên Hữu vừa vào trong phòng đã hỏi mấy câu liên tiếp: "Ngự y nói thế nào? Mẫu thân trúng độc ra sao? Người có gì đáng ngại không? Khi nào thì người tỉnh? Rốt cuộc là kẻ nào dám mưu hại mẫu thân?"
Ông ta hỏi liên tiếp như vậy, người nào đáp cho kịp?
Khương Thanh Uyển và Diêu thị thấy ông ta bước vào. Hai mẫu tử đều đứng dậy.
Diêu thị nhìn về Khương Thanh Uyển, Khương Thanh Uyển đành phải mở miệng, nhẹ nhàng giải đáp từng câu hỏi của Khương Thiên Hữu: "Vương ngự y nói tổ mẫu trúng độc do ăn phải hạnh nhân đắng, tạm thời không có gì đáng ngại. Ngự y đã kê thuốc, chỉ cần uống 2 thang tổ mẫu sẽ tỉnh lại. Về phần ai muốn hại tổ mẫu, nữ nhi sẽ cho người điều tra rõ ràng."
Khương Thiên Hữu nghe vậy, liền nổi trận lôi đình: "Mẫu thân đang yên đang lành, sao lại ăn hạnh nhân đắng? Là ai cho người ăn? Nhất định phải tìm ra kẻ đứng sau, ta phải đánh c.h.ế.t hắn."
Mạnh di nương nghe vậy cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Bởi vì có Phùng di nương nên Mạnh di nương có thể cảm nhận được Khương Thiên Hữu không còn sủng ái bà ta như trước. Bây giờ nếu để Khương Thanh Uyển tra được chuyện này liên quan đến bà ta, dựa vào sự hiếu thuận của Khương Thiên Hữu đối với Khương lão thái thái, e rằng...
Mạnh di nương không dám nghĩ.
Vội mở miệng nói: "Mối sáng, lão thái thái sẽ uống một chén trà hạnh nhân do thiện phòng chuẩn bị. Trù nương sơ xuất không để ý mới khiến lão thái thái ăn phải hạnh nhân đắng."
Lại quỳ xuống nói với Khương Thiên Hữu: "Mặc dù chuyện này do quản sự thiện phòng và trù nương làm việc không tỉ mỉ nhưng thiếp thân là người quản gia, khó thoát khỏi trách nhiệm. Xin lão gia trách phạt."
Hôm nay bà ta mặc y phục màu lam nhạt, khuôn mặt tái nhợt, hai mắt còn ngân ngấn nước mắt. Dáng vẻ như vậy thật sự khiến người khác nảy sinh cảm giác muốn che chở.
Khương Thiên Hữu thấy cằm bà có vẻ nhọn, lại nghĩ đến dạo gần đây hắn luôn nghỉ ở chỗ Phùng di nương, rất ít khi đặt chân tới Nghi Xuân uyển của Mạnh di nương. Khoảng thời gian trước Khương Thanh Ngọc lại xảy ra chuyện như vậy, trong lòng Mạnh di nương sẽ đau khổ cỡ nào? Bây giờ lão thái thái xảy ra chuyện, bà còn quỳ xuống nói mình quản gia không nghiêm, xin bị phạt...
Ông ta khom lưng dìu Mạnh di nương đứng dậy, nhẹ nhàng an ủi: "Mặc dù nàng quản gia, nhưng trong phủ trên dưới có tới hơn trăm người. Dù nàng tỉ mỉ đến đâu cũng không tránh khỏi sơ xuất. Không cần đem mọi việc đổ hết lên đầu mình."
Mạnh di nương nghe vậy, vành mắt đỏ hoe. Những buồn bực, oán trách Khương Thiên Hữu tiêu tán không ít.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong lòng của ông vẫn có bà ta nên mới giúp giải vậy. Chỉ mong chuyện này đừng tra ra được cái gì liên quan đến bà ta.
Khương Thanh Uyển thấy vậy, cười trào phúng.
Phải thán phục khen Mạnh di nương thông minh. Trước tiên cứ quỳ xuống thỉnh tội, còn đẩy trách nhiệm trong chuyện này lên quản gia ngự thiện và trù nương. Nói bọn họ làm việc bất cẩn mới để xảy ra chuyện này. Quan trọng là, Khương Thiên Hữu rất bảo vệ Mạnh di nương.
Trải những chuyện đời trước, dù Khương Thanh Uyển không muốn gả cho ai, nhưng nàng cũng biết chuyện này mình không thể quyết định được. Sau này, không thể sống mãi tại Vĩnh Xương bá phủ. Nếu Mạnh di nương vẫn ở đây, chắc chắn sẽ gây rất nhiều khó khăn cho Diêu thị.
Nếu có thể loại bỏ, vẫn nên hành động.
Trong lòng lại hoài nghi chuyện này có ít nhiều dính líu tới Mạnh di nương
Nhưng dù chuyện này không liên quan tới Mạnh di nương nàng cũng muốn tìm cách để Khương Thiên Hữu nghi ngờ bà ta có chút dính líu.
Lúc này nha hoàn đến thiện phòng đã tiến vào cùng quản sự và trù nương. Bên cạnh còn có Lục La và Huệ Hương đi cùng. Có điều Huệ Hương bị Lục La kéo đi, nàng ta không ngừng giãy dụa, trong miệng hét lên: "Ngươi mau buông ta ra."
Lục La nhìn có vẻ là người trầm tính, không ngờ lại có sức đến vậy. Bất kể Huệ Hương có giãy dụa như thế nào thì nàng ấy cũng không buông.
Lục La kéo Huệ Hương vào phòng, cũng không sợ nàng ta chạy mới thả tay ra. Huệ Hương vội vàng chạy tới bên cạnh Mạnh di nương
Mạnh di nương dùng ánh mắt hỏi thăm nàng ta. Mặt nàng ta trắng mặt, nhìn Mạnh di nương lắc đầu.
Mạnh di nương biết chuyện không tốt sắp xảy đến, khuôn mặt bắt đầu trắng bệch, đứng cũng không còn vững.
Khương Thanh Uyển lúc này mới hỏi Lục La: "Có chuyện gì vậy? Sao ngươi lại kéo Huệ Hương trở về?"
Lục La hành lễ với Khương Thiên Hữu, Diêu thị và Khương Thanh Uyển mới quay ra nói: "Mới nãy nô tỳ ra ngoài châm trà, nhìn thấy Huệ Hương lén lén lút lút chạy ra khỏi Tùng Hạc đường. Trong lòng nô tỳ cảm thấy nghi ngờ, nên bám theo nàng. Thì thấy được nàng ta đến thiện phòng, gọi Ngô quản sự ra. Hai người họ lén lút nói chuyện. Nô tỳ nghe được Huệ Hương nói chuyện gì sắp bại lộ, di nãi nãi bảo đẩy người khác ra thế tội. Cứ đẩy chuyện dùng nhầm hạnh nhân lên người hắn, nhất định không được liên lụy đến di nãi nãi. Ngô quản sự nghe những lời này, cũng sợ đến mặt mũi tái nhợt. Đang định trở về thì thấy có người tới nói là thái thái và tam tiêu thư gọi quản sự tới hỏi. Huệ Hương lúc đó định chạy, nô tỳ thấy vậy liền lôi nàng ta đến đây."
Lời nói hết sức rõ ràng. Khương Thiên Hữu nghe vậy trong lòng khó tránh khỏi hoài nghi.
Ông ta nhìn về phía Huệ Hương, cao giọng mà hỏi: "Ngươi nói những lời này với quản sự thiện phòng là có ý gì? Cái gì bại lộ, ai là dê thế tội? Những điều này có liên quan gì đến di nãi nãi? Ngươi nhắc đến nàng làm cái gì?"
Ông ta là võ tướng cho nên thanh âm khá lớn. Lúc này tức giận, đâu chỉ là âm thanh quát mắng bình thường mà giọng nói như một tiếng sấm đùng đoàng, dọa Huệ Hương sợ giật thót tim, hai đầu gối mềm nhũn, phịch một tiếng liền quỳ xuống.
Chuyện gì cũng không nói, toàn thân phát run.
Ánh mắt Khương Thiên Hữu lại nhìn về phía Mạnh di nương, một hồi lâu không nói gì. Cuối cùng mới chậm rãi mà hỏi: "Những lời Lục La vừa nói là có ý gì?"
Mặc dù ông ta là người thô lỗ, nhưng cũng không ngốc. Vừa mới nghe Khương Thanh Uyển nói qua chuyện hạnh nhân, Mạnh di nương cũng nói quản sự thiện phòng làm việc không tỉ mỉ gây nên. Nhưng giờ đây người khác nghe được nha hoàn thiếp thân của bà nói những lời như vậy với quản sự...
Nếu đối phương không phải Mạnh di nương, lúc này ông ta đã đạp ngay một cước vào ngực rồi tra hỏi. Nhưng vì là Mạnh di nương, nên ông mới im lặng một lúc rồi dùng ngữ khí tràn ngập nghi vấn hỏi bà.
Bởi vì ông ta không tin Mạnh di nương sẽ làm ra chuyện như vậy.
Trong lòng ông, bà luôn là một người lương thiện. Sao có thể làm ra được loại chuyện như vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro