Thế Thúc

Thay Hình Đổi Dạng

Trường Câu Lạc Nguyệt

2024-07-21 21:43:54

Khương Thanh Uyển cùng Diêu thị một mặt quan sát bốn phía trong phòng, một mặt nói chuyện.

"Mẫu thân, người là thái thái. Nói như vậy, bên trong Vĩnh Xương bá phủ này nếu không có tổ mẫu cùng phụ thân, coi như người lớn nhất. Người là nữ chủ nhân trong phủ, khác hết thảy mọi người, bao gồm cả Mạnh di nương, mấy vị tỷ tỷ các nàng, nhìn thấy người đều đối hành lễ, thời điểm nói chuyện rất cung  kính. Nếu thái độ các nàng đối với người không tốt, đó chính là phạm thượng, người có thể xử phạt các nàng theo gia pháp. Không người nào dám nói người một câu."

Cái này Lưu Hương viên cùng Tùng Hạc đường đều giống nhau, cũng là năm gian phòng trên, hai bên sương phòng. Dù không lớn như Tùng Hạc đường nhưng cũng đủ ở. Bên trong thu thập cũng rất sạch sẽ.

Khương Thanh Uyển đến bên bàn trang điểm bên cạnh cửa sổ, trên bàn đặt mấy hộp đồ mở ra thấy rất nhiều đồ trang sức. Đều là đồ trang sức làm từ mã não, trân châu. Đồ trang sức cũng có hai ba bộ.

Chắc hẳn sau khi sắp xếp xong những thứ này Mạnh di nương đều để cho Khương Thiên Hữu nhìn qua, Khương Thiên Hữu khẳng định cũng tán dương nàng rộng lượng, làm việc ổn thỏa. Nói không chừng trong lòng còn đối với nàng áy náy.

Khương Thanh Uyển khóe môi cong lên một độ cong trào phúng, bắt đầu phân loại trang sức trong tay một cách hợp lí.

Diêu thị trước kia chưa từng thấy qua nhiều đồ trang sức quý giá như vậy, lúc này chỉ cảm thấy hai mắt đều bị những này đồ trang sức này làm cho chói mắt. Có chút không dám tin tưởng hỏi: "Những đồ trang sức này, đều là của ta sao?"

Khương Thanh Uyển quay đầu nhìn nàng, mặt mỉm cười nói: "Đương nhiên. Không phải chỉ là những đồ trang sức này mà tất cả mọi thứ bên trong Lưu Hương viên, thậm chí những gì bên trong Vĩnh Xương bá phủ gồm cả nha hoàn bà tử, đều là của người. Người chính là nữ chủ nhân của Vĩnh Xương bá phủ, muốn xử trí vật dụng như thế nào cũng có thể."

Diêu thị trước kia đều ở Cam châu, hiểu biết dù sao cũng có hạn. Nói không dễ nghe, chỉ sợ kiến thức của nha hoàn nhị đẳng trong phủ còn rộng hơn cả nàng. Cho nên hiện tại quan trọng nhất là tạo được niềm tin của nàng đối với mình. Nếu không, thật đúng là người tốt bị người khi dễ.

Diêu thị nghe lời nàng nói, trên mặt có phần khiếp sợ. Dừng một chút, nàng lấy từ hộp đồ trang sức trong tay một cây trâm chi phượng.

Ánh đỏ tỏa ra từ trâm phượng, có năm cái đuôi phượng thật mỏng uốn lượn tinh tế hướng lên. Trong miệng phượng ngậm ba viên trân châu tua cờ. Nhìn ra được đây là loại trân châu tốt nhất, mỗi một viên đều tỏa quang trạch. Dưới đáy có trân châu hình giọt nước mang màu đỏ.

Có ánh nắng bên ngoài chiếu qua khe cửa, rơi vào cây trâm phượng đỏ trên tay nàng, khiến nó lấp lánh huy hoàng.

Diêu thị trong lòng bỗng nhiên có một loại cảm giác khó nói thành lời.

Nàng trước kia thấy qua thứ đồ trang  sức tốt nhất là được làm từ bạc, còn lại không có mấy thứ. Nhưng hiện tại, một cây trâm chi phượng, còn có mấy cái hộp đồ trang sức trước mặt này, vậy mà đều của nàng?

Khương Thanh Uyển lúc này cầm cây trâm phượng qua, đưa tay cài tại bên tóc mai của nàng, cười cầm gương đồng tới để nàng nhìn vào.

Diêu thị kinh ngạc nhìn chính mình trong gương, không nói gì.

Trong thôn trước kia nàng là đệ nhất phu nhân, nhưng chưa từng dùng qua đồ tốt như vậy.

Khương Thanh Uyển lại lôi kéo nàng đến tủ quần áo sơn son mạ vàng phía trước, kéo cửa tủ ra, để nàng nhìn các loại tơ lụa váy áo bên trong.

Diêu thị đưa tay sờ lấy một kiện áo xanh nhạt, quay đầu chần chờ hỏi Khương Thanh Uyển: "Những này cũng đều là của ta sao?"

Khương Thanh Uyển cười gật đầu: "Đúng thế. Mẫu thân, những thứ ở đây hết thảy đều là của ngài. Về sau ngài muốn cái gì, một mực kêu Mạnh di nương tới, để nàng đem đồ cần tới."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Vĩnh Xương bá phủ trên dưới cũng gần một trăm người, sự tình đã phức tạp lại vụn vặt, hiện tại nếu để Diêu thị làm chưởng trung quỹ khẳng định là không dễ dàng. Tạm thời chỉ có thể tạm để cho Mạnh di nương quản lý, chờ thời cơ chín muồi, sẽ chậm chậm đem quyền lợi của chưởng trung quỹ trở về.

Trong lòng liền thay Diêu thị tiếc hận, cũng rất bất bình.

Diêu thị dù sao cũng là nữ nhi nhà tú tài, Mạnh di nương lại chỉ là nữ nhi nhà bình thường. Về sau cha mẹ đều chết, huynh trưởng bị Ninh vương bắt đi lính, nàng một chữ bẻ đôi cũng không nhận ra. Nhưng về sau nàng một mực đi theo bên người Khương Thiên Hữu, sống trong cẩm y ngọc thực. Bây giờ lại là chưởng trung quỹ, đối nhân xử thế cũng rất hào phóng, một chút đều không luống cuống.

Diêu thị nếu không phải một mực ở lại Cam châu thay Khương Thiên Hữu tận hiếu, nàng còn hiểu chữ nghĩa, thân là bá phủ phu nhân, hiện tại khẳng định đã sớm làm chưởng trung quỹ, cũng học được như thế nào hào phóng, cũng có thể cùng gia quyến của các thế gia đại tộc khác trò chuyện, sẽ không giống như hôm nay, đứng trước mặt thiếp thân cùng thứ nữ mà rụt rè, bỡ ngỡ. 

Diêu thị vẫn cảm thấy không chân thực, liền được Khương Thanh Uyển vịn đi đến trên giường ngồi. Sau đó cách cửa sổ gọi nha hoàn dâng trà, lấy điểm tâm.

Thải Hà dùng trà bàn phụng hai bát trà tới, Thải Vân dùng sơn son phương bàn cầm một đĩa đậu tây quyển, một đĩa bánh đậu xanh tới.

Điểm tâm đều đặt ở tô, lại lấy sứ Thanh Hoa trắng, đều rất tinh xảo.

Khương Thanh Uyển nhìn hai người bọn họ. Tướng mạo cũng rất dễ nhìn, đều rất nhanh nhẹn. Bất quá đến cùng vẫn là Mạnh di nương sai khiến người tới, vẫn là thiếp thân phục vụ đại nha hoàn, vẫn phải quan sát trước một hồi xem có thể dùng được hay không?

Ngữ khí liền nhàn nhạt bảo các nàng lui xuống dưới, ngược lại kêu Cẩm Bình tới hầu hạ.

Cẩm Bình tuy không nhanh nhẹn được như Thải Vân, Thải Hà, nhưng đến cùng là người trong nhà mang tới, hiểu rõ, dùng cũng yên tâm hơn.

Hôm nay giữa trưa trên đường chưa ăn cơm, lúc này Diêu thị cùng Khương Thanh Uyển cảm thấy đói bụng.

Khương Thanh Uyển ăn một khối đậu tây quyển, hai khối bánh đậu xanh, cuối cùng cảm thấy đã no. Sau đó vừa uống trà, vừa cùng Diêu thị nói chuyện.

Diêu thị nói với nàng: "Chúng ta bây giờ đi dạo ở trong viện nhìn một chút."

Làm mẹ, muốn tận mắt nhìn thấy nơi ở của nữ nhi mình, mới có thể cảm thấy an tâm.

Khương Thanh Uyển lại không nóng nảy, chỉ cười khoát tay áo: "Không cần nóng vội như vậy.."

Diêu thị luôn có một loại ảo giác, nữ nhi từ sau khi lần sinh bệnh kia tỉnh lại về sau tính tình bắt đầu trở nên trầm tĩnh. Người cũng có chủ kiến, không như dĩ vãng, tinh nghịch tùy hứng.

Nàng không suy nghĩ nhiều, còn cảm thấy như thế này rất tốt. Dù sao Khương Thanh Uyển trước kia thật sự không làm cho người ta yêu thích được, nhưng hiện tại, nhìn ra được lão thái thái rất thích nàng. Lúc trên đường đến kinh thành có đôi khi sẽ còn chủ động gọi Khương Thanh Uyển ngồi cùng xe ngựa với mình, cùng nàng nói chuyện giải buồn. Sẽ còn tự mình dạy nàng đọc sách, biết chữ.

Hiện tại Khương Thanh Uyển đã nói như vậy, Diêu thị liền không tiếp tục hỏi. Hai mẹ con nhàn thoại chốc lát, sau đó hai người bắt đầu nghỉ ngơi. Cả người cực kì mệt mỏi, chỉ trong chốc lát đã ngủ thiếp đi.

Chờ Cẩm Bình tới đánh thức đã là quá trưa.

Nhìn ra được Cẩm Bình đã rửa mặt, một đường phong trần mệt mỏi cũng không có, đổi một kiện xanh gấm bóp răng sau lưng, trên mặt mang theo cười, trông rất có tinh thần.

"Thái thái, tiểu thư, nước tắm nô tỳ đã gọi người đốt tốt, đều để trong phòng kế. Chờ tắm rửa xong, chúng ta có thể đến chỗ lão thái thái dùng bữa tối."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đi đường hơn một tháng trời, phải tắm rửa sạch sẽ mới có thể cảm thấy thoải mái. Mà cũng là ý tứ đuổi cái cũ đón cái mới.

Diêu thị cùng Khương Thanh Uyển liền từ giường đi xuống, riêng phần mình đi tắm. Bên cạnh có tiểu nha hoàn hầu hạ, Diêu thị không quen, cách bình phong đều có thể nghe được ý tứ nàng lúc nói chuyện thật không tốt.

Chờ tắm rửa xong, Cẩm Bình đã cầm váy áo tới.

Những quần áo từ lúc ở Cam châu cũng mang đi một ít, nhưng chất vải đều rất bình thường, thậm chí cũng không sánh nổi so với y phục của nha hoàn trong phủ. Tự nhiên đều muốn đổi.

Chờ đến lúc hai người trang điểm xong, cũng đã đến giờ Dậu. Liền mang theo nha hoàn hướng Tùng Hạc đường đi tới.

Khương Thanh Huyên cùng Tôn di nương đã đến, bồi Khương lão thái thái nói chuyện.

Diêu thị cùng Khương Thanh Uyển vừa tiến đến, trong phòng mọi người đều quay đầu nhìn qua. Trong nháy mắt chỉ cảm thấy hai mắt tỏa sáng.

Cái gọi người đẹp vì lụa quả thực không sai. Hôm nay thời điểm gặp Diêu thị, nhìn ra được nàng mặc dù dụng tâm ăn mặc, nhưng đến cùng y phục trên người không tốt, trên đầu cũng không có quá nhiều đồ trang sức, nhìn xem liền biết là không phóng khoáng.

Nhưng lúc này Diêu thị mặc một bộ xanh lá, cổ áo thêu lá trúc, là hàng lụa vải bồi đế giày, màu xanh nhạt lụa trắng lai váy, trên búi tóc trâm phượng năm đuôi tại lúc ánh chiều tà xuất hiện, trang phục thanh nhã, cây trâm chiếu sáng rạng rỡ, đây chính là khí chất của một thái thái.

Khương Thanh Huyên cùng Tôn di nương trong lòng chấn kinh trong chốc lát, sau đó Khương Thanh Huyên đứng dậy, cùng Tôn di nương cùng nhau đối Diêu thị hành lễ, gọi nàng thái thái.

Diêu thị trong lòng vẫn không quen người bên ngoài đối nàng hành lễ như vậy, bất quá nhớ tới buổi chiều Khương Thanh Uyển nói lời, vẫn là ghi nhớ, đối với các nàng liền hiền lành nhẹ gật đầu, sau đó mang theo Khương Thanh Uyển đối Khương lão thái thái hành lễ.

Khương lão thái thái nhìn thấy Diêu thị ăn mặc như vậy trong lòng cũng có chút giật mình. Ngày trước chỉ thấy nàng bình thường, lúc này đổi lại một thân hoa phục, trên mặt một lớp son phấn mỏng, vậy mà liền trở thành một viên trân châu. Vẫn là rất có thần thái của của phu nhân bá phủ.

Bất quá lão thái thái đã kinh qua rất nhiều chuyện trong đời nên chỉ kinh ngạc trong chớp mắt, lập tức sắc mặt liền như thường gọi Diêu thị cùng Khương Thanh Uyển ngồi. Sau đó hỏi các nàng chỗ ở như thế nào, đã quen thuộc địa hình chưa.

Diêu thị cung thuận trả lời, đến phiên Khương Thanh Uyển, nàng nói: "Tổ mẫu, con không nghĩ ở tại Bích Ngô viện."

Khương lão thái thái liền hỏi nàng: "Vì cái gì không muốn ở tại Bích Ngô viện? Chẳng lẽ nơi đó không tốt?"

Lông mày cũng có chút nhíu lại. Cảm thấy Mạnh di nương hẳn là không hiểu chuyện. Khẳng định là Bích Ngô viện chưa thu thập ổn thỏa, cho nên Khương Thanh Uyển mới không nguyện ý ở.

Lại nghe được Khương Thanh Uyển trả lời: "Nơi đó không có cái gì không tốt, chỉ là con muốn theo tổ mẫu ở cùng một chỗ. Tổ mẫu ngài nói qua, muốn dạy con đọc sách nhận thức chữ, cũng không thể không tính toán gì hết."

Nàng lúc trước đã hỏi nha hoàn, biết Bích Ngô viện cách Tùng Hạc đường có một đoạn. Ngẫm lại về sau khẳng định sớm muộn sẽ phải đi thỉnh an Khương lão thái thái, một ngày ba bữa cũng sẽ đều tại chỗ lão thái thái ăn, nàng không nghĩ phiền toái như vậy, dứt khoát không bằng trực tiếp ở tại nội đường Tùng Hạc đường.

Mà trọng yếu nhất chính là, nàng cẩn thận nghĩ qua, nàng cùng Diêu thị vừa tới Vĩnh Xương bá phủ, còn chưa đứng vững gót chân. Khương Thanh Ngọc nhìn là biết nàng ta là người kiêu căng, ương ngạnh, Mạnh di nương  lòng dạ thâm trầm, hết lần này tới lần khác Khương Thiên Hữu luôn đứng về phía các nàng, nàng cùng Diêu thị khẳng định không dựa được vào hắn. Cũng chỉ có thể dựa vào cái cây to Khương lão thái thái này.

Đến cùng vẫn là ở cùng nhau nhiều năm, nàng lại dùng tâm để lão thái thái thích, nàng không tin nàng cùng Diêu thị tại Vĩnh Xương bá phủ thời gian này không được dễ chịu. 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thế Thúc

Số ký tự: 0