Chương 15
2024-11-27 03:56:29
Cố Phán ngẩng đầu, nhìn thấy người trước mặt là Phong Nghiên Thần, trong lòng mới dần thả lỏng.
“Anh cũng ở đây sao?”
“Ừ, tôi đến để tìm nhà đầu tư.”
Anh nhẹ nhàng nói, ánh mắt nhìn lướt qua phía sau, ra hiệu cho Cố Phán rằng mình ngồi ở một chỗ cách đó không xa.
Hạ Lăng đang ngồi ở đó, còn tưởng họ đang chào mình, liền giơ tay tươi cười đáp lại.
Để tạo không khí, cuối cùng cũng gom đủ năm, sáu người ngồi cùng nhau, trong đó có ba người bị ép phải đến sau giờ làm, vẫn mặc nguyên bộ vest, trông có vẻ khá nghiêm túc.
“Bây giờ làm ăn đều chọn nơi thế này à?”
“Không biết nữa, có lẽ là sở thích của mấy người lãnh đạo.”
Phong Nghiên Thần mặt không đổi sắc nói dối, kéo tay cô đi về phía góc khuất.
Lúc này Cố Phán cũng chẳng muốn nghĩ nhiều, đi theo anh, trong đầu vẫn quanh quẩn câu chuyện vừa rồi.
Cuối cùng cũng thoát khỏi sự ồn ào, tai cô được yên tĩnh hơn một chút, nhưng dạ dày bắt đầu cồn cào, khiến cô muốn nôn.
Khoảng cách từ đây đến nhà vệ sinh hay lối ra đều rất xa, chưa kể Phong Nghiên Thần vẫn ở đây, cô thật sự sắp phát điên.
Túi xách trên tay cũng khá lớn, bên trong chẳng có gì quan trọng.
Cố Phán lấy điện thoại và chìa khóa xe ra đưa cho Phong Nghiên Thần, sau đó chạy nhanh vào góc phòng, cúi xuống túi mà nôn thốc nôn tháo.
Chiếc túi hàng hiệu đắt tiền lúc này trở thành túi nôn của cô. Cô nôn sạch những gì có trong dạ dày, may mà không ăn gì nhiều.
Cô nhăn mặt, ném chiếc túi đi, lau miệng rồi bước đến bên Phong Nghiên Thần.
“Ra ngoài mà dám nói bậy về đối tác, công việc của anh cẩn thận đi tong.”
“Ừ, tôi sẽ không nói.”
Phong Nghiên Thần cầm lấy đồ của cô, vô thức nắm tay cô. Trong khoảnh khắc đó, ánh mắt anh cười sáng lên.
Dù ánh sáng ở góc này mờ tối, nhưng đôi mắt hơi cận nhẹ của Cố Phán lại nhìn rõ vẻ mặt anh. Trong một thoáng, cô ngẩn người. Dù không thích bị người khác chạm vào, nhưng lần này cô lại không hề bài xích hành động của Phong Nghiên Thần.
“Đi thôi, ra ngoài nào.”
Anh nói, dẫn cô bước đi.
Toàn bộ quá trình, Cố Phán ngoan ngoãn đi theo. Một phần vì cô đã say, đầu óc không phản ứng kịp. Đến khi ra ngoài và bị gió lạnh thổi qua, cô mới tỉnh táo lại một chút.
Cúi đầu nhìn tay mình đang bị nắm, cô định nổi cáu thì Phong Nghiên Thần đã chủ động buông ra.
Bên ngoài có một máy bán hàng tự động. Anh mua một chai nước khoáng và một gói khăn giấy, rồi quay lại đưa cho cô.
“Súc miệng đi.”
“Ừ…”
Cố Phán không từ chối, giờ miệng cô khó chịu lắm, đúng là cần súc miệng.
Cô cầm lấy đồ anh đưa, đi ra góc đường chỉnh trang lại vẻ ngoài của mình.
Thực lòng mà nói, rất hiếm khi cô xuất hiện với dáng vẻ thảm hại như thế này.
Nhưng nghĩ đến người chứng kiến là Phong Nghiên Thần, cô lại chẳng cảm thấy xấu hổ nhiều.
Dù sao anh cũng chỉ là giúp việc mà cô thuê, hôm nay đến đây cũng là để tìm nhà đầu tư. Lấy chuyện đuổi việc ra dọa, chắc chắn anh không dám nói lung tung.
Nghĩ thế, tâm trạng cô thoải mái hơn một chút.
Khi quay lại, Cố Phán đã trở lại với khuôn mặt lạnh lùng, dường như không quan tâm đến bất cứ điều gì xung quanh.
Phong Nghiên Thần vẫn đứng đó, nhưng trong tay lại có thêm vài món đồ.
“Tôi mua một ít kẹo, cô muốn vị nào?”
“Không cần đâu, tôi về nhà đây.”
Cố Phán nhìn túi kẹo trong tay trái của anh, nhưng chỉ lấy điện thoại và chìa khóa xe từ tay phải của anh.
“Cô uống rượu, không thể lái xe.”
“Tôi có thể gọi người lái hộ.”
“Vậy tại sao không gọi tôi?”
“Hả?”
Cố Phán nhíu mày ngẩng đầu, cảm giác mình nghe nhầm.
“Tôi đang cần tiền. Nếu cô cần…”
Phong Nghiên Thần cúi đầu, ánh mắt mang chút vẻ tội nghiệp, giọng nói cố tình hạ thấp, tạo ra cảm giác đáng thương, vô hại.
Cố Phán thực sự đã uống nhiều, đầu óc mơ màng, lại thấy lời anh nói cũng có lý.
“Vậy thì tăng lương cho anh, sau này buổi tối làm tài xế cho tôi.”
“Được, thưa sếp.”
“Anh cũng ở đây sao?”
“Ừ, tôi đến để tìm nhà đầu tư.”
Anh nhẹ nhàng nói, ánh mắt nhìn lướt qua phía sau, ra hiệu cho Cố Phán rằng mình ngồi ở một chỗ cách đó không xa.
Hạ Lăng đang ngồi ở đó, còn tưởng họ đang chào mình, liền giơ tay tươi cười đáp lại.
Để tạo không khí, cuối cùng cũng gom đủ năm, sáu người ngồi cùng nhau, trong đó có ba người bị ép phải đến sau giờ làm, vẫn mặc nguyên bộ vest, trông có vẻ khá nghiêm túc.
“Bây giờ làm ăn đều chọn nơi thế này à?”
“Không biết nữa, có lẽ là sở thích của mấy người lãnh đạo.”
Phong Nghiên Thần mặt không đổi sắc nói dối, kéo tay cô đi về phía góc khuất.
Lúc này Cố Phán cũng chẳng muốn nghĩ nhiều, đi theo anh, trong đầu vẫn quanh quẩn câu chuyện vừa rồi.
Cuối cùng cũng thoát khỏi sự ồn ào, tai cô được yên tĩnh hơn một chút, nhưng dạ dày bắt đầu cồn cào, khiến cô muốn nôn.
Khoảng cách từ đây đến nhà vệ sinh hay lối ra đều rất xa, chưa kể Phong Nghiên Thần vẫn ở đây, cô thật sự sắp phát điên.
Túi xách trên tay cũng khá lớn, bên trong chẳng có gì quan trọng.
Cố Phán lấy điện thoại và chìa khóa xe ra đưa cho Phong Nghiên Thần, sau đó chạy nhanh vào góc phòng, cúi xuống túi mà nôn thốc nôn tháo.
Chiếc túi hàng hiệu đắt tiền lúc này trở thành túi nôn của cô. Cô nôn sạch những gì có trong dạ dày, may mà không ăn gì nhiều.
Cô nhăn mặt, ném chiếc túi đi, lau miệng rồi bước đến bên Phong Nghiên Thần.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ra ngoài mà dám nói bậy về đối tác, công việc của anh cẩn thận đi tong.”
“Ừ, tôi sẽ không nói.”
Phong Nghiên Thần cầm lấy đồ của cô, vô thức nắm tay cô. Trong khoảnh khắc đó, ánh mắt anh cười sáng lên.
Dù ánh sáng ở góc này mờ tối, nhưng đôi mắt hơi cận nhẹ của Cố Phán lại nhìn rõ vẻ mặt anh. Trong một thoáng, cô ngẩn người. Dù không thích bị người khác chạm vào, nhưng lần này cô lại không hề bài xích hành động của Phong Nghiên Thần.
“Đi thôi, ra ngoài nào.”
Anh nói, dẫn cô bước đi.
Toàn bộ quá trình, Cố Phán ngoan ngoãn đi theo. Một phần vì cô đã say, đầu óc không phản ứng kịp. Đến khi ra ngoài và bị gió lạnh thổi qua, cô mới tỉnh táo lại một chút.
Cúi đầu nhìn tay mình đang bị nắm, cô định nổi cáu thì Phong Nghiên Thần đã chủ động buông ra.
Bên ngoài có một máy bán hàng tự động. Anh mua một chai nước khoáng và một gói khăn giấy, rồi quay lại đưa cho cô.
“Súc miệng đi.”
“Ừ…”
Cố Phán không từ chối, giờ miệng cô khó chịu lắm, đúng là cần súc miệng.
Cô cầm lấy đồ anh đưa, đi ra góc đường chỉnh trang lại vẻ ngoài của mình.
Thực lòng mà nói, rất hiếm khi cô xuất hiện với dáng vẻ thảm hại như thế này.
Nhưng nghĩ đến người chứng kiến là Phong Nghiên Thần, cô lại chẳng cảm thấy xấu hổ nhiều.
Dù sao anh cũng chỉ là giúp việc mà cô thuê, hôm nay đến đây cũng là để tìm nhà đầu tư. Lấy chuyện đuổi việc ra dọa, chắc chắn anh không dám nói lung tung.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghĩ thế, tâm trạng cô thoải mái hơn một chút.
Khi quay lại, Cố Phán đã trở lại với khuôn mặt lạnh lùng, dường như không quan tâm đến bất cứ điều gì xung quanh.
Phong Nghiên Thần vẫn đứng đó, nhưng trong tay lại có thêm vài món đồ.
“Tôi mua một ít kẹo, cô muốn vị nào?”
“Không cần đâu, tôi về nhà đây.”
Cố Phán nhìn túi kẹo trong tay trái của anh, nhưng chỉ lấy điện thoại và chìa khóa xe từ tay phải của anh.
“Cô uống rượu, không thể lái xe.”
“Tôi có thể gọi người lái hộ.”
“Vậy tại sao không gọi tôi?”
“Hả?”
Cố Phán nhíu mày ngẩng đầu, cảm giác mình nghe nhầm.
“Tôi đang cần tiền. Nếu cô cần…”
Phong Nghiên Thần cúi đầu, ánh mắt mang chút vẻ tội nghiệp, giọng nói cố tình hạ thấp, tạo ra cảm giác đáng thương, vô hại.
Cố Phán thực sự đã uống nhiều, đầu óc mơ màng, lại thấy lời anh nói cũng có lý.
“Vậy thì tăng lương cho anh, sau này buổi tối làm tài xế cho tôi.”
“Được, thưa sếp.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro