Chương 16
2024-11-27 03:56:29
Phong Nghiên Thần lái xe khá ổn định.
Cố Phán trên xe suýt chút nữa ngủ thiếp đi, đôi mắt mơ màng, cả người như đang bay bổng.
Nói cũng lạ, nếu đổi lại là tài xế lạ mặt, cô chưa bao giờ dám thoải mái như vậy, ít nhất cũng cố gắng tỉnh táo đến lúc về nhà đóng cửa.
Nhưng nếu người đó là Phong Nghiên Thần, cô lại có thể buông lỏng cảnh giác, suýt nữa ngủ quên trên xe.
Quãng đường từ quán bar về nhà cô không xa lắm, khoảng 20 phút đi xe.
Xe đi vào tầng hầm, cô vẫn không mở mắt ra.
Phong Nghiên Thần không vội gọi cô dậy mà hạ cửa sổ ghế phụ để cô hít thở không khí.
Tầng hầm vốn đã hơi lạnh, hôm nay cô lại mặc áo dây, chẳng mấy chốc đã cảm thấy lạnh.
Cô không hài lòng, hừ hừ vài tiếng, rồi mới mơ màng tỉnh dậy.
“Cô khó chịu lắm à?”
Phong Nghiên Thần ở bên cạnh hỏi cô, nhưng cô không trả lời, chỉ hừ hừ vài tiếng.
“Đi lên nhà đi, tôi sẽ nấu cho cô một ít canh giải rượu, sáng mai cô sẽ dễ chịu hơn.”
Nói xong, anh tháo dây an toàn, xuống xe trước.
Gần đây, Cố Phán uống rượu khá thường xuyên, anh đã nấu canh giải rượu mấy ngày liền, thậm chí còn nghĩ rằng Cố Phán thuê mình vì mình nấu canh giải rượu giỏi.
Khi anh xuống xe, Cố Phán vẫn nhắm mắt, tự tháo dây an toàn rồi mơ màng mở cửa.
Xe của mình, cô quen thuộc nhất, nhắm mắt cũng xuống được.
Chỉ là quên mất bên cạnh còn có người, vừa đặt chân xuống đã đụng phải ngực của Phong Nghiên Thần.
“Cô cẩn thận chút.”
“Ừm.”
Cuối cùng cô cũng mở mắt, ngẩng đầu nhìn anh.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, thậm chí cô còn ngửi được mùi trầm hương nhè nhẹ trên người anh.
“Anh không uống rượu à?”
“Tôi uống rượu thì sao lái xe cho cô được?”
Phong Nghiên Thần cúi đầu nhìn cô, một tay ôm lấy cô, tay kia đóng cửa xe, khóe miệng không giấu nổi nụ cười.
Trước đây anh không dám nghĩ mình có thể gần gũi với Cố Phán như vậy, nhưng bây giờ, anh phát hiện ra mình có chút tham lam.
Ban đầu chỉ cần nắm tay là đủ, nhưng giờ anh còn muốn ôm cô thật chặt.
Tuy nhiên, hành động không thể quá lộ liễu, anh biết cô không thích người khác đụng vào mình.
Tất cả những gì cô làm ở quán bar hôm nay, từ Molly đến một nam sinh khác, anh đều quan sát rất kỹ.
Vì không đoán được Cố Phán nghĩ gì, nên anh muốn quan sát thêm.
Cố Phán trên xe suýt chút nữa ngủ thiếp đi, đôi mắt mơ màng, cả người như đang bay bổng.
Nói cũng lạ, nếu đổi lại là tài xế lạ mặt, cô chưa bao giờ dám thoải mái như vậy, ít nhất cũng cố gắng tỉnh táo đến lúc về nhà đóng cửa.
Nhưng nếu người đó là Phong Nghiên Thần, cô lại có thể buông lỏng cảnh giác, suýt nữa ngủ quên trên xe.
Quãng đường từ quán bar về nhà cô không xa lắm, khoảng 20 phút đi xe.
Xe đi vào tầng hầm, cô vẫn không mở mắt ra.
Phong Nghiên Thần không vội gọi cô dậy mà hạ cửa sổ ghế phụ để cô hít thở không khí.
Tầng hầm vốn đã hơi lạnh, hôm nay cô lại mặc áo dây, chẳng mấy chốc đã cảm thấy lạnh.
Cô không hài lòng, hừ hừ vài tiếng, rồi mới mơ màng tỉnh dậy.
“Cô khó chịu lắm à?”
Phong Nghiên Thần ở bên cạnh hỏi cô, nhưng cô không trả lời, chỉ hừ hừ vài tiếng.
“Đi lên nhà đi, tôi sẽ nấu cho cô một ít canh giải rượu, sáng mai cô sẽ dễ chịu hơn.”
Nói xong, anh tháo dây an toàn, xuống xe trước.
Gần đây, Cố Phán uống rượu khá thường xuyên, anh đã nấu canh giải rượu mấy ngày liền, thậm chí còn nghĩ rằng Cố Phán thuê mình vì mình nấu canh giải rượu giỏi.
Khi anh xuống xe, Cố Phán vẫn nhắm mắt, tự tháo dây an toàn rồi mơ màng mở cửa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Xe của mình, cô quen thuộc nhất, nhắm mắt cũng xuống được.
Chỉ là quên mất bên cạnh còn có người, vừa đặt chân xuống đã đụng phải ngực của Phong Nghiên Thần.
“Cô cẩn thận chút.”
“Ừm.”
Cuối cùng cô cũng mở mắt, ngẩng đầu nhìn anh.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, thậm chí cô còn ngửi được mùi trầm hương nhè nhẹ trên người anh.
“Anh không uống rượu à?”
“Tôi uống rượu thì sao lái xe cho cô được?”
Phong Nghiên Thần cúi đầu nhìn cô, một tay ôm lấy cô, tay kia đóng cửa xe, khóe miệng không giấu nổi nụ cười.
Trước đây anh không dám nghĩ mình có thể gần gũi với Cố Phán như vậy, nhưng bây giờ, anh phát hiện ra mình có chút tham lam.
Ban đầu chỉ cần nắm tay là đủ, nhưng giờ anh còn muốn ôm cô thật chặt.
Tuy nhiên, hành động không thể quá lộ liễu, anh biết cô không thích người khác đụng vào mình.
Tất cả những gì cô làm ở quán bar hôm nay, từ Molly đến một nam sinh khác, anh đều quan sát rất kỹ.
Vì không đoán được Cố Phán nghĩ gì, nên anh muốn quan sát thêm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro