Chương 27
2024-11-27 03:56:29
Ăn một miếng, hình như cảm nhận được hương vị gì đó, không chắc chắn lắm, cô lại ăn thêm một miếng nữa.
"Mùi vị cũng ổn." Đây là sự công nhận của cô dành cho hương vị của chiếc bánh.
Hiếm khi hôm nay cô ăn hết một bát cháo nhỏ, còn ăn một miếng bánh.
Không buồn nôn, cũng không khó chịu, chỉ là lần đầu tiên ăn nhiều như vậy, dạ dày hơi căng một chút.
Còn có chút ấm áp.
Cảm giác này quá xa lạ với Cố Phán, cô khẽ liếm môi, lại cảm nhận được chút vị mặn.
Hôm nay cháo có vị mặn.
"Trưa nay anh định nấu món gì?"
Cô lau miệng, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Phong Nghiên Thần.
"Cô muốn ăn gì?"
Người đối diện nhìn cô, trên mặt nở nụ cười nhạt.
"Tùy anh, anh tự quyết đi. Hôm nay tôi…"
Cố Phán nói được một nửa thì dừng lại, trong lòng hơi khó tin, sau đó bình tĩnh lại, chậm rãi nói ra suy nghĩ trong lòng, "Hôm nay tôi ăn khá ngon miệng, chắc cái gì cũng thích."
Đối với người bình thường, ăn no là chuyện đơn giản và bình thường.
Nhưng với Cố Phán, cảm giác này đã lâu rồi không cảm nhận được. Nói ra thì có vẻ hơi quá, cô gần như quên mất cảm giác này.
Gương mặt tràn đầy vui vẻ, sau khi đứng dậy, cô không nhìn Phong Nghiên Thần lấy một cái, mà trực tiếp cầm điện thoại gọi một cuộc.
Cô gọi cho bác sĩ tâm lý của mình.
Bác sĩ tâm lý của cô đang ở nước ngoài. Điện thoại kết nối vài giây nhưng không ai bắt máy, lúc này Cố Phán mới nhớ ra chuyện chênh lệch múi giờ.
Cô vui đến mức hơi mất kiểm soát, liền vội vàng nhấn nút dừng cuộc gọi.
Vì từng phản kháng trước những vấn đề mà bác sĩ tâm lý đặt ra, thậm chí còn trốn về nước, cô dường như đã hai tháng không tìm đến anh ta để hỗ trợ tâm lý.
Nhưng bây giờ, khi nhận ra mình dần tìm lại được vị giác, người đầu tiên cô muốn chia sẻ lại là anh ta.
Trong lòng cô cảm thấy có chút kỳ lạ.
Đang định bình tĩnh lại thì màn hình điện thoại sáng lên.
Là bác sĩ tâm lý của cô, chính xác hơn, là một cuộc gọi từ Lăng Khuyết.
“Cố Phán, em xảy ra chuyện gì à?” Giọng nói của Lăng Khuyết vang lên từ đầu dây bên kia, mang theo vài phần lười biếng, nhưng không giấu được sự quan tâm dành cho cô.
Khi còn ở nước B, anh ta luôn chăm sóc cô rất chu đáo.
“Không, chỉ là muốn báo cho anh một tin vui thôi.” Giọng của Cố Phán bất giác nhẹ nhàng hơn, cả người nằm xoài trên giường, ngữ điệu mang theo chút vui sướng.
Lăng Khuyết có thể nghe ra được, đây là niềm vui xuất phát từ tận đáy lòng cô.
"Mùi vị cũng ổn." Đây là sự công nhận của cô dành cho hương vị của chiếc bánh.
Hiếm khi hôm nay cô ăn hết một bát cháo nhỏ, còn ăn một miếng bánh.
Không buồn nôn, cũng không khó chịu, chỉ là lần đầu tiên ăn nhiều như vậy, dạ dày hơi căng một chút.
Còn có chút ấm áp.
Cảm giác này quá xa lạ với Cố Phán, cô khẽ liếm môi, lại cảm nhận được chút vị mặn.
Hôm nay cháo có vị mặn.
"Trưa nay anh định nấu món gì?"
Cô lau miệng, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Phong Nghiên Thần.
"Cô muốn ăn gì?"
Người đối diện nhìn cô, trên mặt nở nụ cười nhạt.
"Tùy anh, anh tự quyết đi. Hôm nay tôi…"
Cố Phán nói được một nửa thì dừng lại, trong lòng hơi khó tin, sau đó bình tĩnh lại, chậm rãi nói ra suy nghĩ trong lòng, "Hôm nay tôi ăn khá ngon miệng, chắc cái gì cũng thích."
Đối với người bình thường, ăn no là chuyện đơn giản và bình thường.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng với Cố Phán, cảm giác này đã lâu rồi không cảm nhận được. Nói ra thì có vẻ hơi quá, cô gần như quên mất cảm giác này.
Gương mặt tràn đầy vui vẻ, sau khi đứng dậy, cô không nhìn Phong Nghiên Thần lấy một cái, mà trực tiếp cầm điện thoại gọi một cuộc.
Cô gọi cho bác sĩ tâm lý của mình.
Bác sĩ tâm lý của cô đang ở nước ngoài. Điện thoại kết nối vài giây nhưng không ai bắt máy, lúc này Cố Phán mới nhớ ra chuyện chênh lệch múi giờ.
Cô vui đến mức hơi mất kiểm soát, liền vội vàng nhấn nút dừng cuộc gọi.
Vì từng phản kháng trước những vấn đề mà bác sĩ tâm lý đặt ra, thậm chí còn trốn về nước, cô dường như đã hai tháng không tìm đến anh ta để hỗ trợ tâm lý.
Nhưng bây giờ, khi nhận ra mình dần tìm lại được vị giác, người đầu tiên cô muốn chia sẻ lại là anh ta.
Trong lòng cô cảm thấy có chút kỳ lạ.
Đang định bình tĩnh lại thì màn hình điện thoại sáng lên.
Là bác sĩ tâm lý của cô, chính xác hơn, là một cuộc gọi từ Lăng Khuyết.
“Cố Phán, em xảy ra chuyện gì à?” Giọng nói của Lăng Khuyết vang lên từ đầu dây bên kia, mang theo vài phần lười biếng, nhưng không giấu được sự quan tâm dành cho cô.
Khi còn ở nước B, anh ta luôn chăm sóc cô rất chu đáo.
“Không, chỉ là muốn báo cho anh một tin vui thôi.” Giọng của Cố Phán bất giác nhẹ nhàng hơn, cả người nằm xoài trên giường, ngữ điệu mang theo chút vui sướng.
Lăng Khuyết có thể nghe ra được, đây là niềm vui xuất phát từ tận đáy lòng cô.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro