Chương 28
2024-11-27 03:56:29
Nhưng anh ta cũng vừa nghe được một tin liên quan đến Cố Phán, cả người lập tức tỉnh táo hơn, giả vờ nhẹ nhàng hỏi: “Là sắp kết hôn à?”
“Anh biết chuyện này sao?”
“Ừ, có người nói với anh rằng em vội vàng về nước là để kết hôn.” Ở đầu dây bên kia, giọng anh ta nghe như rất thản nhiên, đối với chuyện này rất nhẹ nhàng bâng quơ: “Chẳng trách không nói tiếng nào đã về nước, mất tích mấy tháng trời, giờ gọi điện để báo tin vui cho anh đúng không?”
Giọng điệu đó khiến tâm tình của Cố Phán thay đổi, “Không phải, em chỉ muốn nói với anh là bệnh của em hình như đã tốt hơn một chút…”
“Hử?”
“Hôm nay em đã có thể cảm nhận được vị mặn, cũng ăn được một chút.”
Niềm vui trong lòng giảm đi phân nửa, giọng của Cố Phán trở lại lạnh nhạt như ngày thường, ngữ điệu có chút lãnh đạm.
Vì quá vui mừng nên cô gần như quên đi mất giữa cô và Lăng Khuyết chỉ tồn tại mối quan hệ bác sĩ và bệnh nhân.
Chính vì mối quan hệ đó, giữa họ sẽ không bao giờ xảy ra bất cứ chuyện gì.
Đây là nguyên tắc.
Bên kia điện thoại, đối phương im lặng một hồi lâu, sau đó mới truyền đến một tiếng thở dài nhẹ đến mức gần như không nghe thấy.
Không rõ là thở phào nhẹ nhõm hay mang ý gì khác.
Nhưng không hiểu sao, Cố Phán nắm chặt lấy điện thoại, nhìn chăm chăm vào hai chữ “Lăng Khuyết” trên màn hình, có chút thất thần.
Khi sự việc mới xảy ra, trạng thái tinh thần của cô không tốt chút nào.
Lăng Khuyết là bác sĩ tâm lý gốc Hoa, cũng là người mà gia đình cô sắp xếp cho cô. Anh ta đã ngày đêm chăm sóc, giúp cô từng bước vực dậy. Mặc dù sau này vẫn có đôi lúc mất kiểm soát, nhưng ít nhất đã vượt qua được.
Trước khi về nước, cô từng tìm gặp Lăng Khuyết.
Cô hỏi anh ta, nếu anh ta muốn cô ở lại, cô có thể không quay về.
Nhưng lúc đó, Lăng Khuyết đã nói một câu khiến cô nhớ mãi.
Anh nói: “Cố Phán, anh là bác sĩ của em, và em hiện tại đang là một người bệnh.”
Cô là bệnh nhân, nên cảm giác cô dành cho anh ta có lẽ chỉ là sự phụ thuộc.
Vì vậy, anh ta sẽ không níu giữ, cũng sẽ không vì cô mà làm gì.
Ngày hôm sau cô liền về nước, từ đó không còn tìm anh ta nữa.
Thật kỳ lạ, trước đó cô từng tự nhủ cả đời này sẽ không tìm đến Lăng Khuyết nữa, nhưng khi biết vị giác của mình hồi phục được một chút, người đầu tiên cô nghĩ đến vẫn là anh ta.
Trầm mặc một hồi lâu, khi đối phương vừa cất lời, không hiểu vì sao Cố Phán lại đưa tay lên và nhấn “kết thúc cuộc gọi”.
“Anh biết chuyện này sao?”
“Ừ, có người nói với anh rằng em vội vàng về nước là để kết hôn.” Ở đầu dây bên kia, giọng anh ta nghe như rất thản nhiên, đối với chuyện này rất nhẹ nhàng bâng quơ: “Chẳng trách không nói tiếng nào đã về nước, mất tích mấy tháng trời, giờ gọi điện để báo tin vui cho anh đúng không?”
Giọng điệu đó khiến tâm tình của Cố Phán thay đổi, “Không phải, em chỉ muốn nói với anh là bệnh của em hình như đã tốt hơn một chút…”
“Hử?”
“Hôm nay em đã có thể cảm nhận được vị mặn, cũng ăn được một chút.”
Niềm vui trong lòng giảm đi phân nửa, giọng của Cố Phán trở lại lạnh nhạt như ngày thường, ngữ điệu có chút lãnh đạm.
Vì quá vui mừng nên cô gần như quên đi mất giữa cô và Lăng Khuyết chỉ tồn tại mối quan hệ bác sĩ và bệnh nhân.
Chính vì mối quan hệ đó, giữa họ sẽ không bao giờ xảy ra bất cứ chuyện gì.
Đây là nguyên tắc.
Bên kia điện thoại, đối phương im lặng một hồi lâu, sau đó mới truyền đến một tiếng thở dài nhẹ đến mức gần như không nghe thấy.
Không rõ là thở phào nhẹ nhõm hay mang ý gì khác.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng không hiểu sao, Cố Phán nắm chặt lấy điện thoại, nhìn chăm chăm vào hai chữ “Lăng Khuyết” trên màn hình, có chút thất thần.
Khi sự việc mới xảy ra, trạng thái tinh thần của cô không tốt chút nào.
Lăng Khuyết là bác sĩ tâm lý gốc Hoa, cũng là người mà gia đình cô sắp xếp cho cô. Anh ta đã ngày đêm chăm sóc, giúp cô từng bước vực dậy. Mặc dù sau này vẫn có đôi lúc mất kiểm soát, nhưng ít nhất đã vượt qua được.
Trước khi về nước, cô từng tìm gặp Lăng Khuyết.
Cô hỏi anh ta, nếu anh ta muốn cô ở lại, cô có thể không quay về.
Nhưng lúc đó, Lăng Khuyết đã nói một câu khiến cô nhớ mãi.
Anh nói: “Cố Phán, anh là bác sĩ của em, và em hiện tại đang là một người bệnh.”
Cô là bệnh nhân, nên cảm giác cô dành cho anh ta có lẽ chỉ là sự phụ thuộc.
Vì vậy, anh ta sẽ không níu giữ, cũng sẽ không vì cô mà làm gì.
Ngày hôm sau cô liền về nước, từ đó không còn tìm anh ta nữa.
Thật kỳ lạ, trước đó cô từng tự nhủ cả đời này sẽ không tìm đến Lăng Khuyết nữa, nhưng khi biết vị giác của mình hồi phục được một chút, người đầu tiên cô nghĩ đến vẫn là anh ta.
Trầm mặc một hồi lâu, khi đối phương vừa cất lời, không hiểu vì sao Cố Phán lại đưa tay lên và nhấn “kết thúc cuộc gọi”.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro