Theo Đuổi Ánh Trăng

Chương 29

2024-11-27 03:56:29

Sau đó, cô khóa màn hình, ném điện thoại từ trên giường xuống đất.

Chiếc điện thoại rơi xuống nhưng không phát ra tiếng động.

Vì trên sàn có một tấm thảm, cô thích đi chân trần, tấm thảm là thứ cô yêu thích nhất.

Điện thoại luôn để chế độ im lặng, thậm chí không bật chế độ rung.

Dù Lăng Khuyết có gọi lại, cô cũng sẽ không nhận được bất kỳ thông báo nào.

Không, cô hiểu anh ta, anh ta sẽ không gọi lại nữa.

Cố Phán cứ nằm như vậy trên giường, cơ thể tạo thành một chữ “Đại” (大).

Cô phát hiện Phong Nghiên Thần đã đi đến cửa phòng, vừa nhìn vào, anh đã thấy đôi chân đang dang rộng của cô.

Cùng với nơi riêng tư giữa hai chân.

Anh thật sự không cố ý.

Anh theo bản năng dời ánh mắt đi, nhưng lại phát hiện bản thân không thể rời mắt nổi.

“Hôm nay thay ga trải giường rồi, còn tấm thảm thì có cần làm sạch không?”

Phong Nghiên Thần cẩn thận hỏi, cố gắng chuyển ánh mắt đi chỗ khác.

Thực ra đây chỉ là một cái cớ. Anh muốn biết nụ cười trên mặt Cố Phán vừa rồi là dành cho ai, càng muốn biết cô đang làm gì trong phòng.

Con người thường ích kỷ như vậy, đôi khi không thể kiềm chế được sự thôi thúc muốn đến gần, lại càng không thể ngăn bản thân muốn biết mọi hành động của đối phương.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nhìn cô nằm trên giường, Phong Nghiên Thần bỗng cảm thấy mừng thầm.

Nhưng dường như cô không vui, điều đó làm anh có chút khổ sở.

Câu hỏi của anh giống như đá ném xuống biển, đợi mãi cũng không thấy Cố Phán trả lời.

Anh cầm chiếc máy hút bụi, nghĩ một lúc rồi vẫn quyết định không bước vào.

Nếu cô đang không vui thì tạm thời không nên quấy rầy, đợi đến giờ ăn trưa, anh vẫn còn cơ hội tiếp cận.

Phong Nghiên Thần tiếp tục làm những việc vặt khác.

Còn Cố Phán nằm trên giường, chẳng mấy chốc liền cảm thấy buồn ngủ.

Cô kéo tấm chăn bên cạnh đắp ngang bụng, trở mình một cái, ánh mắt dừng lại ở chiếc điện thoại dưới sàn.

Màn hình đã tắt, yên lặng không một tiếng động, nhìn giống như một viên gạch màu đen.

Cô cứ nhìn chằm chằm như vậy, không chớp mắt, cho đến khi cảm giác cay xè ở mắt khiến cho nước mắt tràn ra khỏi khóe mi.

Cái này không tính là khóc.

Cố Phán nghĩ, dùng tay lau đi nước mắt rồi úp mặt xuống gối.

Cô tự nhủ: Ngủ một giấc có khi sẽ ổn hơn.

Giấc ngủ này rất sâu.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Theo Đuổi Ánh Trăng

Số ký tự: 0