Theo Đuổi Ánh Trăng

Chương 4

2024-11-20 20:55:05

Cô châm điếu thuốc, lười biếng nhìn bóng lưng Phong Nghiên Thần đang dọn dẹp trong bếp.

Vai rộng eo thon, mặc một bộ quần áo ở nhà màu nhạt, nhìn thoáng qua còn có chút dáng dấp của người đàn ông của gia đình.

Ban đầu, yêu cầu đầu tiên khi cô chọn người là ít nói, không tò mò về đời tư của chủ nhà, giờ xem ra Phong Nghiên Thần thực sự làm rất tốt.

Nghỉ ngơi một lát, điếu thuốc đã cháy được một nửa.

Đầu óc Cố Phán có chút mơ màng, tay cầm nửa điếu thuốc, để mặc nó cháy dần.

Nhìn thấy tàn thuốc trên bàn chất thành đống, cô mới từ từ đứng dậy.

"Dọn dẹp đi, làm nhẹ nhàng thôi."

Nói xong câu đó, cô đã đi về phía phòng ngủ chính.

Phòng bếp được thiết kế theo kiểu nửa mở ra, Phong Nghiên Thần có thể thấy bóng cô bước vào phòng, mãi đến khi không còn nghe thấy tiếng động nào anh mới đi ra ngoài.

Điếu thuốc trên bàn vẫn còn cháy.

Việc anh cần làm là vứt điếu thuốc đó đi, nhưng không biết vì sao, anh lại cầm lên, cắn vào chỗ dấu răng của Cố Phán trên điếu thuốc, hút hết điếu thuốc.

Vẫn giống như trước đây, cô thích vị đào ngọt.



Phong Nghiên Thần trước đây xác thực có quen biết Cố Phán, cô đã quên, nhưng anh vẫn nhớ.

Cũng chẳng sao, anh vốn không hy vọng cô nhớ đến mình.

Ngậm lấy điếu thuốc, anh dọn dẹp đĩa thức ăn cô chưa ăn hết.

Dọn dẹp xong, chỉ cần nhìn qua là có thể nhận ra món nào cô thích ăn, món nào cô không thích.

Đến khi bàn ăn đã dọn xong, điếu thuốc trong miệng cũng đã hút hết.

Phong Nghiêm Thần liếm đôi môi khô nứt, cuối cùng không kiềm được mà nhìn về phía Cố Phán đang ở.

Con người không thể nhàn rỗi, một khi nhàn rỗi, một số hình ảnh sẽ không ngừng xuất hiện trong đầu, chẳng hạn như cảnh tượng Cố Phán vừa để lộ ra bộ ngực sữa.

Một khi những suy nghĩ đó xuất hiện thì khó mà dừng lại được, chỉ là trong lúc nghĩ ngợi, động tác dọn dẹp phòng khách của anh cũng chậm đi đôi chút.

Trên ghế vẫn còn vương vãi quần áo của cô, bao gồm cả đồ cá nhân.

Khi hai người viết hợp đồng lao động trước đó, Cố Phán đã đặc biệt gạch bỏ điều khoản giặt đồ cá nhân.

Anh nhìn chiếc quần lót tam giác ở góc phòng, ngón cái và ngón trỏ bất giác vuốt nhẹ, đắn đo chưa đầy ba giây, anh cầm lên, rồi thả vào chiếc máy giặt chuyên dùng cho đồ lót của cô.

Quần áo còn lại anh phân loại vào một chiếc máy giặt khác.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Theo Đuổi Ánh Trăng

Số ký tự: 0