Chương 5
2024-11-20 20:55:05
Cố Phán không thích mùi lạ, phòng khách cũng phải thoáng khí, nhân tiện anh dọn dẹp luôn đống rác cũ và mang đi khi ra ngoài.
Đây đều là những công việc vặt vãnh trong nhà, nhưng anh lại làm rất vui vẻ.
Thậm chí anh còn đặt hoa, lấy chiếc bình lâu nay phủ bụi ra và cắm vào đó.
Ngôi nhà này khá quạnh quẽ, toàn bộ nội thất đều theo kiểu khuôn mẫu, Cố Phán sau khi mua về cũng không thay đổi phần nội thất chính, chỉ đổi vài món trang trí, còn lại thì chẳng động gì thêm.
Cô lười, và cũng biết rằng mình sẽ không sống lâu ở đây.
Nhưng tối nay sau khi tắm xong, nhìn thấy bình hoa, cô cảm thấy căn nhà bỗng có thêm chút hơi thở của cuộc sống.
“Cũng khá lãng mạn đấy.”
Cô hừ một tiếng, chỉ liếc nhìn thêm một cái, rồi ánh mắt dời đi chỗ khác.
Phong Nghiêm Thần đang phơi quần áo ngoài ban công nhỏ.
“Cũng rất đảm đang.”
Cô tiếp tục đánh giá, âm lượng không lớn, chỉ mình cô nghe được.
Tắm xong bước ra, tóc vẫn ướt, nhưng cô lười sấy, ra ngoài cũng chỉ để uống một ngụm nước.
Đúng lúc trên bàn có sẵn một cốc nước, là cốc của cô.
“Cái này mà cũng đoán được sao?” Cô nghi ngờ nhìn về phía Phong Nghiêm Thần đang phơi quần áo ngoài ban công, nheo mắt lại nhưng vẫn không thể thấy rõ biểu cảm của anh.
Cô bị cận nhẹ, tuy không đeo kính vẫn nhìn rõ được nhưng một số chi tiết nhỏ thì không thể thấy.
Chậc, thôi, cũng chỉ là một người giúp việc.
Dùng được thì tốt.
Nghĩ vậy, cô cầm cốc nước uống một hơi, người cũng mệt rã rời, định tìm chỗ nào đó để tóc tự khô.
Phong Nghiêm Thần vừa phơi đồ xong quay lại, nhìn thấy tóc cô ướt nhẹp, anh tiện tay đưa cái khăn vừa thu vào.
"Dùng cái này đi."
"Hửm?"
"Vừa mới phơi khô, sẽ dễ chịu lắm."
"Ồ."
Cố Phán đáp lời, không nhận lấy, thậm chí còn không liếc nhìn anh.
Cô bước đến ghế sofa, nằm xuống, đợi tóc tự khô.
Vì cô để tóc ngắn ngang tai.
Thời tiết hiện tại rất dễ chịu, gió tự nhiên thổi vào khiến người ta thư giãn, nằm đó chưa đến một giờ là tóc có thể khô.
Đây là lý do cô luôn để tóc ngắn.
Trước đây cô thường gội đầu vào buổi tối, mà Phong Nghiêm Thần không ở lại qua đêm, nên cũng không biết cô có thói quen này.
Bây giờ thì biết rồi, anh đặt quần áo vào phòng thay đồ rồi quay ra, vẫn cầm chiếc khăn đó.
Bước chân của anh rất nhẹ, nhẹ đến mức khi anh đứng bên cạnh Cố Phán cô mới phát hiện.
Cô mở mắt ra, thấy anh đang cúi người cầm chiếc khăn.
"Anh làm gì thế?"
"Dùng cái này lót dưới tóc, khăn thấm nước tốt, sẽ giúp tóc khô nhanh hơn."
Đây đều là những công việc vặt vãnh trong nhà, nhưng anh lại làm rất vui vẻ.
Thậm chí anh còn đặt hoa, lấy chiếc bình lâu nay phủ bụi ra và cắm vào đó.
Ngôi nhà này khá quạnh quẽ, toàn bộ nội thất đều theo kiểu khuôn mẫu, Cố Phán sau khi mua về cũng không thay đổi phần nội thất chính, chỉ đổi vài món trang trí, còn lại thì chẳng động gì thêm.
Cô lười, và cũng biết rằng mình sẽ không sống lâu ở đây.
Nhưng tối nay sau khi tắm xong, nhìn thấy bình hoa, cô cảm thấy căn nhà bỗng có thêm chút hơi thở của cuộc sống.
“Cũng khá lãng mạn đấy.”
Cô hừ một tiếng, chỉ liếc nhìn thêm một cái, rồi ánh mắt dời đi chỗ khác.
Phong Nghiêm Thần đang phơi quần áo ngoài ban công nhỏ.
“Cũng rất đảm đang.”
Cô tiếp tục đánh giá, âm lượng không lớn, chỉ mình cô nghe được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tắm xong bước ra, tóc vẫn ướt, nhưng cô lười sấy, ra ngoài cũng chỉ để uống một ngụm nước.
Đúng lúc trên bàn có sẵn một cốc nước, là cốc của cô.
“Cái này mà cũng đoán được sao?” Cô nghi ngờ nhìn về phía Phong Nghiêm Thần đang phơi quần áo ngoài ban công, nheo mắt lại nhưng vẫn không thể thấy rõ biểu cảm của anh.
Cô bị cận nhẹ, tuy không đeo kính vẫn nhìn rõ được nhưng một số chi tiết nhỏ thì không thể thấy.
Chậc, thôi, cũng chỉ là một người giúp việc.
Dùng được thì tốt.
Nghĩ vậy, cô cầm cốc nước uống một hơi, người cũng mệt rã rời, định tìm chỗ nào đó để tóc tự khô.
Phong Nghiêm Thần vừa phơi đồ xong quay lại, nhìn thấy tóc cô ướt nhẹp, anh tiện tay đưa cái khăn vừa thu vào.
"Dùng cái này đi."
"Hửm?"
"Vừa mới phơi khô, sẽ dễ chịu lắm."
"Ồ."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cố Phán đáp lời, không nhận lấy, thậm chí còn không liếc nhìn anh.
Cô bước đến ghế sofa, nằm xuống, đợi tóc tự khô.
Vì cô để tóc ngắn ngang tai.
Thời tiết hiện tại rất dễ chịu, gió tự nhiên thổi vào khiến người ta thư giãn, nằm đó chưa đến một giờ là tóc có thể khô.
Đây là lý do cô luôn để tóc ngắn.
Trước đây cô thường gội đầu vào buổi tối, mà Phong Nghiêm Thần không ở lại qua đêm, nên cũng không biết cô có thói quen này.
Bây giờ thì biết rồi, anh đặt quần áo vào phòng thay đồ rồi quay ra, vẫn cầm chiếc khăn đó.
Bước chân của anh rất nhẹ, nhẹ đến mức khi anh đứng bên cạnh Cố Phán cô mới phát hiện.
Cô mở mắt ra, thấy anh đang cúi người cầm chiếc khăn.
"Anh làm gì thế?"
"Dùng cái này lót dưới tóc, khăn thấm nước tốt, sẽ giúp tóc khô nhanh hơn."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro