Theo Đuổi Ánh Trăng

Chương 7

2024-11-20 20:55:05

Nhiệt độ lúc hoàng hôn giảm mạnh, lạnh hơn ban ngày một chút, cô quấn chăn ngồi dậy, ngửi thấy một mùi hoa thoang thoảng.

Bên ngoài trời lại tối thêm chút nữa, trong phòng chưa bật đèn, nhờ ánh sáng bên ngoài hắt vào cũng có thể thấy bóng đồ nội thất trong nhà.

Gió không lớn như buổi trưa, nhỏ hơn một chút, nhưng vẫn mang khí lạnh, thổi qua những cành hoa trước mặt, phát ra âm thanh sàn sạt.

Cô đưa tay cầm lên một cành hoa.

Cành hoa được cắt tỉa sạch sẽ, không có gai, hoa nở cũng rất đẹp.

Cố Phán không quan tâm đến hoa lắm, không thích cũng không ghét.

Nhưng sau khi ngủ dậy phát hiện có hoa trước mặt, lại là một cảm giác khác, dường như không còn cô đơn đến thế…

Căn phòng rất lớn, cũng rất cô quạnh.

Trước đây khi lướt điện thoại, cô từng thấy một tài khoản chia sẻ rằng con người thường sợ hãi khi tỉnh dậy lúc trời tối, vì bóng đêm trong tự nhiên rất nguy hiểm, cảm xúc sẽ trở nên hoảng loạn, cảm thấy mình đã lạc khỏi cộng đồng và cần phải quay lại ngay.

Nhưng bây giờ cô lại không muốn về nhà.

Cô cắm lại cành hoa vào bình, nhìn thấy màn hình điện thoại không xa lóe sáng.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Danh sách tin nhắn rất tạp nham, phần lớn là những người lúc đi chơi tiện tay thêm vào, kéo vào vài nhóm chat, cô hầu như đều ẩn và xếp gọn.

Tin nhắn riêng vẫn có, nhưng cô phần lớn không đọc không trả lời, thậm chí còn bật chế độ không làm phiền với vài người hay nhốn nháo.

Người duy nhất có dấu chấm đỏ là Phong Nghiên Thần.

[Tỉnh chưa? Tối có muốn ăn cái này không?] [hình ảnh] [hình ảnh]

Anh gửi vài bức ảnh món ăn, trông cũng khá hấp dẫn, nhưng Cố Phán dường như không thấy ngon miệng, cô nhắn lại ba chữ.

[Gì cũng được.]

Dù sao cô cũng không kén ăn, nhưng cũng ăn không được nhiều, Phong Nghiên Thần muốn nấu gì thì nấu.

Cô dùng điện thoại điều khiển thiết bị trong nhà, trước tiên bật đèn, sau đó bật TV.

TV luôn chỉ để một kênh, kênh ca nhạc.

Không có vấn đề gì khác, chỉ đơn thuần không muốn nghe tiếng người nói, chỉ muốn nghe nhạc thôi.

Cô cứ thế nằm đó, đợi Phong Nghiên Thần đến nấu ăn.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Theo Đuổi Ánh Trăng

Số ký tự: 0