Theo Đuổi Ánh Trăng

Chương 8

2024-11-20 20:55:05

Lúc Phong Nghiên Thần tới, Cố Phán vẫn đang ngồi trên ghế sofa.

Trên người vẫn đắp chiếc chăn đó, tay cầm máy chơi game.

Đó là một trò chơi giải đố rất thư giãn, kể về một hoàng tử vượt biển cứu công chúa bị nguyền rủa.

Trên đường đi có nhiều cửa ải, cô thì lại lười tìm hướng dẫn, một màn chơi có khi kẹt đến mấy ngày cũng không qua được.

Dù sao cô cũng chẳng có việc gì, mỗi ngày cứ chơi những trò chơi vô vị này, đi cứu một cô công chúa chưa từng gặp mặt.

Nhân vật trong game đi vào một căn phòng, bên trong có một pháp sư, bảo cô thu thập đủ thứ gì đó để pha chế thuốc giải cứu công chúa.

Trên đường đi cô đã nhặt được một ít dược liệu, đưa cho pháp sư, pháp sư ném vào vạc thuốc, trong game phát ra tiếng "ục ục" như tiếng bọt khí.

Đây là game thư giãn, phải nhấn từng bước, đến bước thứ ba thì trong thực tế cũng vang lên tiếng "ục ục".

Cố Phán ngẩng đầu, thấy Phong Nghiên Thần ở phía sau bàn bếp.

Anh cúi đầu, không thấy rõ biểu cảm.

Cố Phán lại nhấn nút game một lần nữa, vừa xong thì thấy Phong Nghiên Thần giơ tay, cũng phát ra một tiếng động nhỏ.

"Trẻ con."

Không hiểu sao cô lại bắt đầu muốn đối chọi với anh, nhấn thêm lần nữa.

Đây gọi là sự va chạm giữa trò chơi ảo và hiện thực. Đến lần thứ tư, Cố Phán nhấn tiếp cũng không nghe thấy gì nữa.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nguyên liệu vốn không nhiều, sao mà bằng được với lượng nguyên liệu nấu ăn trong tay Phong Nghiên Thần.

Cô dừng lại, liếc Phong Nghiên Thần một cái.

Sau đó lại nghe thấy vài tiếng "ục ục", ngay lúc này, cô trợn mắt ngán ngẩm.

Bên cạnh sofa có một bàn trà nhỏ, trên đó còn có một chiếc tai nghe chống ồn của cô, tiện tay cô lấy lên đeo vào, hoàn toàn cách biệt với Phong Nghiên Thần.

Lại tiếp tục tìm kiếm nguyên liệu trong game, quên cả thời gian, chỉ khi ngửi thấy mùi thức ăn mới đột nhiên cảm thấy đói.

Trước đây cô rất ít khi thấy đói, hôm nay không biết vì sao, cảm giác đói lại khá rõ ràng.

Khi cô đứng lên, Phong Nghiên Thần đã bê thức ăn ra, thấy cô đứng dậy, tay làm động tác chỉ vào tai nghe, ý bảo cô tháo xuống.

Vừa tháo tai nghe xuống, cô nghe thấy giọng anh vang lên: "Năm phút nữa ăn cơm."

"Ừm." Cô đáp một tiếng.

Tai nghe treo trên cổ, tay vẫn cầm máy chơi game, cô cứ thế uể oải đứng dậy từ ghế sofa, chuẩn bị qua ngồi xuống thì tai nghe bị người khác nhấc lên.

"Đi rửa tay trước."

"Thả tai nghe của tôi xuống."

Giọng điệu của Cố Phán lập tức lạnh đi, Phong Nghiên Thần không làm gì thêm, ngoan ngoãn đặt lại tai nghe lên cổ cô.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Theo Đuổi Ánh Trăng

Số ký tự: 0