Thiên Đạo Đồ Thư Quán 2: Thiên Mệnh Vĩnh Hằng
Cửu Long Dẫn Th...
2024-10-29 00:44:43
- Cái này...
Cho dù là Lục Minh Nhung kiến thức rộng rãi, cũng cảm thấy không kịp phản ứng.
Cực hạn của Nguyên Trì Bình Trắc là nhất phẩm, cũng chính là 256 đạo, giờ trên cột đá trực tiếp đạt tới 257. . .
Vốn tưởng rằng bảo vệ quét sân là Tôn Nam, ầm ĩ cả nửa ngày, lại trực tiếp là Luciano Pavarotti... Thế này còn chơi làm sao được?
- Viện trưởng, hình như... Hình như vẫn chưa kết thúc?
Ngay khi Lục Minh Nhung còn đang khiếp sợ không sao diễn tả được, thanh âm run rẩy lại từ trong đám người truyền ra, vị viện trưởng này ngẩng đầu, trước mắt lại tối sầm.
258!
259!
260. . .
Có Thiên Mệnh Nguyên Lực cuồn cuộn không ngừng gia nhập, học viên chưa thu nhận vừa rồi giống như giao long gặp mưa to, trực tiếp bay lên, con số nhảy lên nhanh hơn lúc trước không biết bao nhiêu lần, trong hơn mười hơi thở ngắn ngủi, đã phá tan cánh cửa lớn 500, trùng kích tới 1000.
Mệnh Bàn trên bầu trời, dường như cũng không ngờ lại có người có thể hấp thu Thiên Mệnh Nguyên Lực nhanh chóng như vậy, giống như bị kích hoạt lực lượng ẩn tàng, liên tục xoay tròn, đột nhiên phóng thích ra màu đỏ rực chói mắt, tức khắc, Thiên Mệnh Nguyên Lực vô cùng vô tận không ngừng rải xuống phía dưới.
Ầm ầm!
Cùng với nguyên lực hàng lâm càng lúc càng nhiều, chín long trụ dường như phải thừa nhận cự lực vạn tấn, hoặc lại như phải thừa nhận từng thế giới, phát ra tiếng sấm rền giống như cối xay lăn, mặt đất cũng xuất hiện lay động rất nhỏ.
Từng luồng sương mù trắng phau giống như nước biển thùy triều ập tới, vỗ lên bờ, tạo cho người ta một loại cảm giác áp bức rất mạnh.
- Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Nguyên Trì Bình Trắc nhiều năm như vậy, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy loại tình huống này, tất cả lão sư đều không nói ra lời, cẩn thận tìm kiếm tri thức dự trữ trong đầu, tìm kiếm phương pháp đối ứng, lại phát hiện trống rỗng không có gì, trong thư tịch dường như chưa bao giờ từng có ghi chép tương tự.
Ngay cả phó viện trưởng Vu Vân Châu cũng không khỏi nhíu mày, qua nửa ngày, không nhịn được hỏi:
- Viện trưởng, xuất hiện biến cố, có đình chỉ bình trắc để ngày khác lại tiếp tục không... Viện trưởng? Viện trưởng?
Liên tục gọi hai tiếng, mới phát hiện Lục Minh Nhung căn bản không nghe thấy.
Vu Vân Châu quay đầu lại, lập tức sửng sốt.
Chỉ thấy Lục Minh Nhung lúc này, không còn vẻ uy nghiêm vừa rồi, mà giống như nhớ tới gì đó, trong mắt đầy khiếp sợ, hai tay mất khống chế mà run rẩy rất khẽ.
- Viện trưởng...
Sợ xảy ra chuyện gì, lại gọi, còn chưa nói hết, thanh âm của viện trưởng đã vang lên:
- Chẳng lẽ, chẳng lẽ đây chính là Cửu Long Dẫn Thiên Mệnh trong truyền thuyết?
- Cửu Long Dẫn Thiên Mệnh?
Vẻ mặt Vu Vân Châu đầy nghi hoặc.
Đám người Ngô Lưu Vân, Nhiễm Thanh Hư cũng đều từ trong mắt đối phương nhìn ra vẻ mê mang.
Biết tri thức của bọn họ có hạn, có thể chưa nghe qua, hít sâu một hơi, áp chế chấn động trong lòng, viện trưởng Lục Minh Nhung giải thích:
- Nguyên Trì là cơ sở tu luyện nguyên khí, theo chúng ta được biết, tổng cộng chia làm nhất phẩm tới cửu phẩm! Bạch Nham Học Viện chúng ta, lúc dạy và truyền thụ cho học sinh cũng như vậy.
Mọi người gật đầu.
Cấp bậc Nguyên Trì, không chỉ là bọn họ, ngay cả hài đồng ven đường cũng biết rất rõ.
- Kỳ thật mọi người đều không biết là...
Viện trưởng Lục Minh Nhung nói tiếp:
- Trên nhất phẩm, còn có thánh phẩm.
Vu Vân Châu:
- Thánh phẩm?
Lục Minh Nhung:
- Không sai! Loại thiên tài này lần đầu tiên hấp thu Thiên Mệnh Nguyên Lực, không chỉ có thể dung nạp hơn 256 đạo, thậm chí còn có thể thoải mái đột phá con số 500... Bởi vì tốc độ hấp thu nguyên lực quá nhanh, lực lượng mà Mệnh Bàn bình thường cung cấp không đủ, sẽ dẫn động trận pháp ẩn tàng, chín long trụ sẽ phối hợp với nó, từ đó dẫn tới nhiều nguyên lực hơn... Vì vậy cũng được gọi là - Cửu Long Dẫn Thiên Mệnh.
Mọi người bừng tỉnh đại ngộ.
Lúc này Vu Vân Châu mới hiểu được nỗi khiếp sợ của viện trưởng, không nhịn được hỏi:
- Ý của viện trưởng là... Vị học viên chưa được thu nhận này rất có khả năng đạt tới thiên phú thánh phẩm?
Thiên phú nhất phẩm đã vô cùng ít ỏi, toàn bộ vương triều cũng khó có thể tìm ra, thánh phẩm... Không cần nghĩ cũng biết, càng cường đại hơn, cũng đáng sợ hơn!
- Đúng vậy!
Lục Minh Nhung gật đầu:
- Có điều, có thiên phú thánh phẩm, cũng chưa chắc đã là một chuyện tốt.
- Lời này có ý gì?
Lần này không chỉ Vu Vân Châu không hiểu, tất cả lão sư cũng đều vô cùng mê mang.
Thiên phú không phải càng cao càng tốt sao?
Có thể đạt tới thánh phẩm, tất nhiên là cầu còn không được, sao viện trưởng lại nói như vậy?
Biết bọn họ khó hiểu, Lục Minh Nhung cũng không giấu giếm, tiếp tục nói:
- Cửu Long Dẫn Thiên Mệnh kích phát, Thiên Mệnh Nguyên Lực hàng lâm sẽ càng lúc càng nhiều, tốc độ chảy cũng sẽ càng lúc càng nhanh, là giúp đỡ cũng là khảo hạch, một khi người hấp thu có thể theo kịp, thiên phú thánh phẩm sẽ có thể mở ra, từ đó bước lên con đường chí cường, không theo kịp thì chắc chắn sẽ đối mặt với kết quả khó có thể thừa nhận... Giống như ống nước quá hẹp, không thể thừa nhận dòng nước lớn, vậy chỉ có một hậu quả. . .'Ầm' một cái nổ tung.
Viện trưởng Lục Minh Nhung xiết chặt quyền đầu:
- Nếu thật sự là như vậy, vị thiên tài này. . . Rất có khả năng sẽ chịu trọng thương, đừng nói là vượt qua nhất phẩm, có thể ngay cả bát phẩm cũng không bằng, thậm chí triệt để luân lạc thành phế nhân.
- Có cơ hội vượt qua nhất phẩm, trực tiếp biến thành không bằng bát phẩm?
- Chênh lệch này không khỏi quá lớn rồi.
Mọi người đều lộ vẻ kinh ngạc.
Còn tưởng rằng chui ra một thiên tài siêu cấp, ầm ĩ cả nửa ngày, không ngờ lại đang đánh cược.
Phúc họa tương liên, một uống một mổ, đều là trời định!
Có đôi khi vừa bắt đầu đã là thiên tài, cũng chưa chắc đã là một chuyện tốt.
- Mau nhìn kìa, tốc độ hàng lâm của Thiên Mệnh Nguyên Lực càng lúc càng nhanh, chỉ mong hắn có thể thành công...
Thấy mọi người đều hiểu rồi, viện trưởng Lục Minh Nhung không nhiều lời coi, mà là nhìn về phía mọi người ở dưới đài, trong ánh mắt đầy lo lắng.
Đám người Vu Vân Châu cũng không nói nữa, đều đồng loạt nhìn tới, từng đôi mắt quan sát cẩn thận, đều muốn nhìn rõ, thiên tài gây ra động tĩnh lớn như vậy, rốt cuộc đang ở đâu.
Đối với nghị luận của mọi người, cùng với cái gọi là Cửu Long Dẫn Thiên Mệnh, Trương Huyền hoàn toàn không biết, hắn lúc này, biết mình không tìm được Nguyên Trì, không thể tu luyện, trong lòng đầy chán nản.
Cơ hội tốt như vậy lại bỏ lỡ, sau này còn muốn kiếm Thiên Mệnh Nguyên Lực miễn phí, không biết phải đợi tới năm nào tháng nào.
- Thôi.
Vứt bỏ tình tự tiêu cực, Trương Huyền khống chế Thiên Đạo Đồ Thư Quán, đẩy nhanh tốc độ cắn nuốt nguyên lực rơi xuống, đối với hắn mà nói, chỉ cần không lãng phí cơ hội là được.
Cùng với Thiên Mệnh Nguyên Lực được hấp thu càng lúc càng nhiều, thư tịch rõ ràng cũng càng lúc càng nhiều, lúc này, Trương Huyền cảm nhận được nguyên lực trong không trung biến thành nồng đậm hơn, cũng dễ hấp thu hơn, lập tức không do dự nữa, khống chế đồ thư quán, điên cuồng cắn nuốt.
Đồ thư quán giống như thiên đạo nối liền với Nguyên Thế Giới, điên cuồng vận chuyển, bầu trời giống như xuất hiện hư ảnh của một tòa đồ thư quán, trong chớp mắt đã bao phủ chín cây long trụ ở bên trong.
Rầm rầm rầm!
Từng dòng sương mù trắng phau, bị cắn nuốt giống như cá voi hút nước, hóa thành tẩm bổ đặc thù, rơi vào trong từng trang sách của đồ thư quán.
1000 đạo.
2000 đạo.
5000 đạo.
...
Đồ thư quán càng nuốt càng nhanh, giống như cái động không đáy, Thiên Mệnh Nguyên Lực vừa rồi gia tốc rơi xuống, lúc này lại không đủ dùng. . .
Nói cách khác, Cửu Long Dẫn Thiên Mệnh là rất thần kỳ, Thiên Mệnh Nguyên Lực dẫn tới cũng rất nhiều, nhưng đối với loại cắn nuốt cấp bậc này của Thiên Đạo Đồ Thư Quán, vẫn kém một đoạn rất xa.
Dường như cũng cảm nhận được tốc độ nguyên lực biến mất quá nhanh, Mệnh Bàn và chín cây long trụ trên bầu trời lại đẩy nhanh tốc độ, nhất là Mệnh Bàn, lúc này biến thành đỏ rực, giống như bốc cháy.
Ầm ầm!
Lay động dưới mặt đất và tiếng nổ trong không trung càng lúc càng to rõ.
- Không tốt.
Sắc mặt Lục Minh Nhung bỗng nhiên biến đổi, không lo tìm kiếm vị học sinh chưa được nhận đó nữa, mà là vội vàng ngẩng đầu, lập tức nhìn thấy Mệnh Bàn đang xoay tròn không trung lúc này không chịu nổi nguyên lực tiêu hao quá nhanh, rắc một tiếng, từ giữa xuất hiện một vết nứt rõ ràng.
Lập tức, vết nứt không ngừng gia tăng, hóa thành một đoàn lực lượng tinh thuần đổ xuống xung quanh.
Mệnh Bàn mà Bạch Nham Học Viện đã sử dụng không biết bao nhiêu lần, từng tiến hành bao nhiêu lần khảo hạch Nguyên Trì, lúc này... lại vỡ mất rồi.
Cho dù là Lục Minh Nhung kiến thức rộng rãi, cũng cảm thấy không kịp phản ứng.
Cực hạn của Nguyên Trì Bình Trắc là nhất phẩm, cũng chính là 256 đạo, giờ trên cột đá trực tiếp đạt tới 257. . .
Vốn tưởng rằng bảo vệ quét sân là Tôn Nam, ầm ĩ cả nửa ngày, lại trực tiếp là Luciano Pavarotti... Thế này còn chơi làm sao được?
- Viện trưởng, hình như... Hình như vẫn chưa kết thúc?
Ngay khi Lục Minh Nhung còn đang khiếp sợ không sao diễn tả được, thanh âm run rẩy lại từ trong đám người truyền ra, vị viện trưởng này ngẩng đầu, trước mắt lại tối sầm.
258!
259!
260. . .
Có Thiên Mệnh Nguyên Lực cuồn cuộn không ngừng gia nhập, học viên chưa thu nhận vừa rồi giống như giao long gặp mưa to, trực tiếp bay lên, con số nhảy lên nhanh hơn lúc trước không biết bao nhiêu lần, trong hơn mười hơi thở ngắn ngủi, đã phá tan cánh cửa lớn 500, trùng kích tới 1000.
Mệnh Bàn trên bầu trời, dường như cũng không ngờ lại có người có thể hấp thu Thiên Mệnh Nguyên Lực nhanh chóng như vậy, giống như bị kích hoạt lực lượng ẩn tàng, liên tục xoay tròn, đột nhiên phóng thích ra màu đỏ rực chói mắt, tức khắc, Thiên Mệnh Nguyên Lực vô cùng vô tận không ngừng rải xuống phía dưới.
Ầm ầm!
Cùng với nguyên lực hàng lâm càng lúc càng nhiều, chín long trụ dường như phải thừa nhận cự lực vạn tấn, hoặc lại như phải thừa nhận từng thế giới, phát ra tiếng sấm rền giống như cối xay lăn, mặt đất cũng xuất hiện lay động rất nhỏ.
Từng luồng sương mù trắng phau giống như nước biển thùy triều ập tới, vỗ lên bờ, tạo cho người ta một loại cảm giác áp bức rất mạnh.
- Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Nguyên Trì Bình Trắc nhiều năm như vậy, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy loại tình huống này, tất cả lão sư đều không nói ra lời, cẩn thận tìm kiếm tri thức dự trữ trong đầu, tìm kiếm phương pháp đối ứng, lại phát hiện trống rỗng không có gì, trong thư tịch dường như chưa bao giờ từng có ghi chép tương tự.
Ngay cả phó viện trưởng Vu Vân Châu cũng không khỏi nhíu mày, qua nửa ngày, không nhịn được hỏi:
- Viện trưởng, xuất hiện biến cố, có đình chỉ bình trắc để ngày khác lại tiếp tục không... Viện trưởng? Viện trưởng?
Liên tục gọi hai tiếng, mới phát hiện Lục Minh Nhung căn bản không nghe thấy.
Vu Vân Châu quay đầu lại, lập tức sửng sốt.
Chỉ thấy Lục Minh Nhung lúc này, không còn vẻ uy nghiêm vừa rồi, mà giống như nhớ tới gì đó, trong mắt đầy khiếp sợ, hai tay mất khống chế mà run rẩy rất khẽ.
- Viện trưởng...
Sợ xảy ra chuyện gì, lại gọi, còn chưa nói hết, thanh âm của viện trưởng đã vang lên:
- Chẳng lẽ, chẳng lẽ đây chính là Cửu Long Dẫn Thiên Mệnh trong truyền thuyết?
- Cửu Long Dẫn Thiên Mệnh?
Vẻ mặt Vu Vân Châu đầy nghi hoặc.
Đám người Ngô Lưu Vân, Nhiễm Thanh Hư cũng đều từ trong mắt đối phương nhìn ra vẻ mê mang.
Biết tri thức của bọn họ có hạn, có thể chưa nghe qua, hít sâu một hơi, áp chế chấn động trong lòng, viện trưởng Lục Minh Nhung giải thích:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Nguyên Trì là cơ sở tu luyện nguyên khí, theo chúng ta được biết, tổng cộng chia làm nhất phẩm tới cửu phẩm! Bạch Nham Học Viện chúng ta, lúc dạy và truyền thụ cho học sinh cũng như vậy.
Mọi người gật đầu.
Cấp bậc Nguyên Trì, không chỉ là bọn họ, ngay cả hài đồng ven đường cũng biết rất rõ.
- Kỳ thật mọi người đều không biết là...
Viện trưởng Lục Minh Nhung nói tiếp:
- Trên nhất phẩm, còn có thánh phẩm.
Vu Vân Châu:
- Thánh phẩm?
Lục Minh Nhung:
- Không sai! Loại thiên tài này lần đầu tiên hấp thu Thiên Mệnh Nguyên Lực, không chỉ có thể dung nạp hơn 256 đạo, thậm chí còn có thể thoải mái đột phá con số 500... Bởi vì tốc độ hấp thu nguyên lực quá nhanh, lực lượng mà Mệnh Bàn bình thường cung cấp không đủ, sẽ dẫn động trận pháp ẩn tàng, chín long trụ sẽ phối hợp với nó, từ đó dẫn tới nhiều nguyên lực hơn... Vì vậy cũng được gọi là - Cửu Long Dẫn Thiên Mệnh.
Mọi người bừng tỉnh đại ngộ.
Lúc này Vu Vân Châu mới hiểu được nỗi khiếp sợ của viện trưởng, không nhịn được hỏi:
- Ý của viện trưởng là... Vị học viên chưa được thu nhận này rất có khả năng đạt tới thiên phú thánh phẩm?
Thiên phú nhất phẩm đã vô cùng ít ỏi, toàn bộ vương triều cũng khó có thể tìm ra, thánh phẩm... Không cần nghĩ cũng biết, càng cường đại hơn, cũng đáng sợ hơn!
- Đúng vậy!
Lục Minh Nhung gật đầu:
- Có điều, có thiên phú thánh phẩm, cũng chưa chắc đã là một chuyện tốt.
- Lời này có ý gì?
Lần này không chỉ Vu Vân Châu không hiểu, tất cả lão sư cũng đều vô cùng mê mang.
Thiên phú không phải càng cao càng tốt sao?
Có thể đạt tới thánh phẩm, tất nhiên là cầu còn không được, sao viện trưởng lại nói như vậy?
Biết bọn họ khó hiểu, Lục Minh Nhung cũng không giấu giếm, tiếp tục nói:
- Cửu Long Dẫn Thiên Mệnh kích phát, Thiên Mệnh Nguyên Lực hàng lâm sẽ càng lúc càng nhiều, tốc độ chảy cũng sẽ càng lúc càng nhanh, là giúp đỡ cũng là khảo hạch, một khi người hấp thu có thể theo kịp, thiên phú thánh phẩm sẽ có thể mở ra, từ đó bước lên con đường chí cường, không theo kịp thì chắc chắn sẽ đối mặt với kết quả khó có thể thừa nhận... Giống như ống nước quá hẹp, không thể thừa nhận dòng nước lớn, vậy chỉ có một hậu quả. . .'Ầm' một cái nổ tung.
Viện trưởng Lục Minh Nhung xiết chặt quyền đầu:
- Nếu thật sự là như vậy, vị thiên tài này. . . Rất có khả năng sẽ chịu trọng thương, đừng nói là vượt qua nhất phẩm, có thể ngay cả bát phẩm cũng không bằng, thậm chí triệt để luân lạc thành phế nhân.
- Có cơ hội vượt qua nhất phẩm, trực tiếp biến thành không bằng bát phẩm?
- Chênh lệch này không khỏi quá lớn rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mọi người đều lộ vẻ kinh ngạc.
Còn tưởng rằng chui ra một thiên tài siêu cấp, ầm ĩ cả nửa ngày, không ngờ lại đang đánh cược.
Phúc họa tương liên, một uống một mổ, đều là trời định!
Có đôi khi vừa bắt đầu đã là thiên tài, cũng chưa chắc đã là một chuyện tốt.
- Mau nhìn kìa, tốc độ hàng lâm của Thiên Mệnh Nguyên Lực càng lúc càng nhanh, chỉ mong hắn có thể thành công...
Thấy mọi người đều hiểu rồi, viện trưởng Lục Minh Nhung không nhiều lời coi, mà là nhìn về phía mọi người ở dưới đài, trong ánh mắt đầy lo lắng.
Đám người Vu Vân Châu cũng không nói nữa, đều đồng loạt nhìn tới, từng đôi mắt quan sát cẩn thận, đều muốn nhìn rõ, thiên tài gây ra động tĩnh lớn như vậy, rốt cuộc đang ở đâu.
Đối với nghị luận của mọi người, cùng với cái gọi là Cửu Long Dẫn Thiên Mệnh, Trương Huyền hoàn toàn không biết, hắn lúc này, biết mình không tìm được Nguyên Trì, không thể tu luyện, trong lòng đầy chán nản.
Cơ hội tốt như vậy lại bỏ lỡ, sau này còn muốn kiếm Thiên Mệnh Nguyên Lực miễn phí, không biết phải đợi tới năm nào tháng nào.
- Thôi.
Vứt bỏ tình tự tiêu cực, Trương Huyền khống chế Thiên Đạo Đồ Thư Quán, đẩy nhanh tốc độ cắn nuốt nguyên lực rơi xuống, đối với hắn mà nói, chỉ cần không lãng phí cơ hội là được.
Cùng với Thiên Mệnh Nguyên Lực được hấp thu càng lúc càng nhiều, thư tịch rõ ràng cũng càng lúc càng nhiều, lúc này, Trương Huyền cảm nhận được nguyên lực trong không trung biến thành nồng đậm hơn, cũng dễ hấp thu hơn, lập tức không do dự nữa, khống chế đồ thư quán, điên cuồng cắn nuốt.
Đồ thư quán giống như thiên đạo nối liền với Nguyên Thế Giới, điên cuồng vận chuyển, bầu trời giống như xuất hiện hư ảnh của một tòa đồ thư quán, trong chớp mắt đã bao phủ chín cây long trụ ở bên trong.
Rầm rầm rầm!
Từng dòng sương mù trắng phau, bị cắn nuốt giống như cá voi hút nước, hóa thành tẩm bổ đặc thù, rơi vào trong từng trang sách của đồ thư quán.
1000 đạo.
2000 đạo.
5000 đạo.
...
Đồ thư quán càng nuốt càng nhanh, giống như cái động không đáy, Thiên Mệnh Nguyên Lực vừa rồi gia tốc rơi xuống, lúc này lại không đủ dùng. . .
Nói cách khác, Cửu Long Dẫn Thiên Mệnh là rất thần kỳ, Thiên Mệnh Nguyên Lực dẫn tới cũng rất nhiều, nhưng đối với loại cắn nuốt cấp bậc này của Thiên Đạo Đồ Thư Quán, vẫn kém một đoạn rất xa.
Dường như cũng cảm nhận được tốc độ nguyên lực biến mất quá nhanh, Mệnh Bàn và chín cây long trụ trên bầu trời lại đẩy nhanh tốc độ, nhất là Mệnh Bàn, lúc này biến thành đỏ rực, giống như bốc cháy.
Ầm ầm!
Lay động dưới mặt đất và tiếng nổ trong không trung càng lúc càng to rõ.
- Không tốt.
Sắc mặt Lục Minh Nhung bỗng nhiên biến đổi, không lo tìm kiếm vị học sinh chưa được nhận đó nữa, mà là vội vàng ngẩng đầu, lập tức nhìn thấy Mệnh Bàn đang xoay tròn không trung lúc này không chịu nổi nguyên lực tiêu hao quá nhanh, rắc một tiếng, từ giữa xuất hiện một vết nứt rõ ràng.
Lập tức, vết nứt không ngừng gia tăng, hóa thành một đoàn lực lượng tinh thuần đổ xuống xung quanh.
Mệnh Bàn mà Bạch Nham Học Viện đã sử dụng không biết bao nhiêu lần, từng tiến hành bao nhiêu lần khảo hạch Nguyên Trì, lúc này... lại vỡ mất rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro