Thiên Đạo Đồ Thư Quán 2: Thiên Mệnh Vĩnh Hằng
Viện trưởng Lục...
2024-10-29 00:44:43
Tiểu viện mà viện trưởng Bạch Nham Học Viện ở, luôn yên ắng, ít có người tới.
Lúc này lại vang lên tiếng gõ cửa dồn dập.
- Chu Hủ lão sư, xảy ra chuyện gì vậy? Nếu hôm nay ngươi không cho ta một lý do thích hợp, vậy đừng hòng đi nữa.
Một lát sau, viện trưởng Lục Minh Nhung vẻ mặt giận dữ đẩy cửa đi ra.
Hắn là một vị cường giả Nguyên Trì thất trọng đỉnh phong, ở toàn bộ Bạch Nham Thành đều được tính là đỉnh cấp nhất, lúc này mặt đầy giận dữ, cảm giác áp bức cường đại phả vào mặt, khiến người ta nói chuyện cũng có chút khó khăn.
- Hồi bẩm viện trưởng, hôm nay đang tiến hành Nguyên Trì Bình Trắc...
Chu Hủ lão sư cắn răng, cuối cùng vẫn nói ra.
Viện trưởng Lục Minh Nhung nheo mắt lại:
- Ta nhớ lúc trước từng nói, năm nay không nhận học sinh, loại việc nhỏ này, không nên báo cáo...
Chu Hủ lão sư:
- Ta, ta biết, nhưng nếu viện trưởng biết thành tích lần này, có lẽ sẽ thay đổi suy nghĩ.
Lục Minh Nhung:
- Chẳng lẽ xuất hiện một thiên tài luyện hóa 16 đạo nguyên khí à? Thiên phú ngũ phẩm, là rất hiếm có, nhưng cũng không đáng để ta thay đổi suy nghĩ.
Chu Hủ lão sư do dự một chút, hỏi dò:
- Vậy... Luyện hóa hơn 100 đạo thì sao?
- ???
Lục Minh Nhung...
Chu Hủ lão sư:
- Cho tới hiện tại trên Cửu Long Trụ đã biểu hiện ra hơn một trăm đạo, đồng thời vẫn chưa hề có dấu hiệu dừng lại... Ài, viện trưởng, ngươi, ngươi đi đâu thế?
Còn chưa nói hết, chỉ thấy viện trưởng Lục Minh Nhung đã co cẳng, bước nhanh ra ngoài.
Lục Minh Nhung xua tay:
- Diễn võ trường.
Chu Hủ lão sư ngẩn ra:
- Viện trưởng, không phải ngươi nói năm nay không nhận học sinh sao?
- Ta chỉ là tới xem thử, có nói là sẽ nhận đâu? Vả lại, nếu đối phương thật sự một lòng muốn bái ta làm thầy, làm lão sư, cự tuyệt có phải là rất không tốt không...
Dưới chân lướt nhanh, viện trưởng Lục Minh Nhung đã không thấy tung tích.
Thất phẩm, lục phẩm, thậm chí ngũ phẩm, đều có thể không nhận... Đây con mẹ nó đã sắp đạt tới nhị phẩm rồi, còn không nhận... Thực sự tưởng ta là đồ ngốc à!
Tốc độ nhanh chóng, trong chớp mắt đã tới vị trí khán đài.
- Viện trưởng.
Thấy hắn đi tới, đám người Vu Vân Châu vội vàng đứng dậy ôm quyền.
- Ừm!
Lục Minh Nhung tùy ý xua tay, cắt ngang lễ tiết của mọi người:
- Hiện tại thế nào rồi?
Vu Vân Châu:
- Đã. . . Luyện hóa 205 đạo rồi, còn vẫn đang tiếp tục gia tăng.
Lục Minh Nhung hơi run run:
- Hơn 200 đạo? Ý của ngươi là... Vị thiên tài này, có khả năng là thiên phú nhất phẩm à?
Đám người Vu Vân Châu, Nhiễm Thanh Hư, Ngô Lưu Vân đều liên tục gật đầu.
Đám người bọn họ, lúc ban đầu còn vô cùng giật mình, mà hiện tại đã biến thành chết lặng rồi.
1 đạo, 2 đạo, 4 đạo, 8 đạo, cho tới bây giờ là hơn 200 đạo... Liên tục phá nhận thức và tưởng tượng của nhân loại, khiến bọn họ cũng không biết phải nói gì.
- Tên là gì? Mạc Nhan Tuyết, Dư Tiểu Ngư hay là Liễu Minh Nguyệt?
Có được xác nhận, Lục Minh Nhung nín thở, không nhịn được hỏi.
Mấy vị thiên tài này, là viện trưởng hắn đã sớm nghe nói, vì vậy nếu thực sự ra trổ hết tài năng, cũng chỉ có thể từ trong bọn họ chọn ra.
Vu Vân Châu do dự một chút:
- Đều không phải, là... Người xem ở ngoài sân.
- Hả? Người, người xem?
Lục Minh Nhung ngẩn ra.
Văn tự rất tiểu chúng.
Đang nghi hoặc, chỉ thấy phó viện trưởng Vu Vân Châu chỉ về phía trước:
- Viện trưởng tự xem đi.
Không buồn hỏi nữa, viện trưởng Lục Minh Nhung quay đầu nhìn chín cột đá phía trước, quả nhiên nhìn thấy ở đỉnh một cột đá trong đó, hiện ra từng hàng chữ.
Tính danh: Chưa thu nhận.
Luyện hóa: Hai trăm mười bảy đạo.
Chỉ trong mấy hơi thở ngắn ngủi đã luyện hóa thêm 12 đạo.
- Chưa nhận...
Viện trưởng Lục Minh Nhung cuối cùng cũng biết vì sao Vu Vân Châu lại nói như vậy, chưa thu nhận, đại biểu cho không ở trên lôi đài, mà là ở dưới đài... Không phải người xem ngoài sân thì là gì?
Không sai sót nhầm lẫn gì cả.
Lại nhìn về phía cột đá khác, cho tới hiện tại, một cái tên cũng không có...
Nói cách khác, rất nhiều "Thiên tài" bọn họ tuyển chọn ra ở trong sân, ngay cả một đạo Thiên Mệnh Nguyên Lực cũng chưa luyện hóa thành công, người ở ngoài sân mà bọn họ không chọn, đã có một vị luyện hóa 217 đạo.
Chênh lệch quá lớn. . .
Đây đã không phải mắt có vấn đề, mà là mù hoàn toàn rồi.
Cái này giống như sân khấu, ca sĩ đỉnh cấp toàn quốc đều không hát lại người ngoại quốc, kết quả, ngoài sân xuất hiện một bảo vệ quét sân, tùy tiện gân cổ lên, liền nghiền ép tất cả mọi người cả trăm con phố.
Cho dù Lục Minh Nhung là viện trưởng, cũng sinh ra cảm giác bất lực nồng đậm, hít sâu một hơi, cố nén khiếp sợ, không nhịn được hỏi:
- Điều tra ra cụ thể là ai chưa?
- Chưa, có quá nhiều người, mọi người đều đang hấp thu, hiện tại tiến lên, rất dễ quấy rầy, ta sợ hấp thu sẽ vì vậy mà gián đoạn, từ đó dẫn tới vị thiên tài này xuất hiện biến cố không cần thiết.
Vu Vân Châu nói ra lo lắng của mình.
- Ngươi cân nhắc rất đúng.
Viện trưởng Lục Minh Nhung gật đầu:
- Nguyên Trì Bình Trắc, nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt (lần đầu tiên đánh trống dũng khí phấn chấn, lần thứ hai đánh trống dũng khí đi xuống, lần thứ ba đánh trống dũng khí khô kiệt), một khi cắt ngang, sẽ dẫn tới Nguyên Trì co rút lại, không thể gia tăng đến cực hạn, sau này còn muốn mở lại, cơ hồ là không thể...
Nguyên Trì hấp thu Thiên Mệnh Nguyên Lực, là quá trình luyện hóa, cũng là quá trình bản thân tăng trưởng, tùy tiện cắt ngang, là trăm hại chứ không có một lợi.
Đây cũng là nguyên nhân nhiều lão sư như vậy đến bây giờ vẫn chưa phát hiện ra vị tu luyện giả này là ai.
Thấy viện trưởng đồng ý với quan điểm của mình, Vu Vân Châu thở phào, tiếp tục nói:
- Ta nghĩ vị thiên tài này, đã hấp thu hơn hai trăm đạo nguyên khí, 256 đạo chính là nhất phẩm, cho dù thiên phú cao tới đâu, cũng sẽ đạt tới cực hạn, đến lúc đó, chỉ cần quan sát ai dừng hấp thu trước, vậy chính là người đó ... Muốn tìm ra cũng sẽ không quá khó.
- Không sai, cứ làm như vậy.
Lục Minh Nhung gật đầu hài lòng, lại nhìn về phía chín cột đá ở đằng trước.
Cột đá và Mệnh Bàn nối liền với nhau, hình thành trận pháp đặc thù, vô số Thiên Mệnh Nguyên Lực không ngừng rơi xuống, giống như gợn sóng hạ xuống lôi đài, hơn ba ngàn vị học sinh tắm trong gợn sóng, không biết "Người xem ngoài sân" đã làm tới hơn hai trăm đạo, mà bọn họ vẫn đang vì một đạo mà nỗ lực giao tranh...
Lại nhìn ra ngoài sân.
Giống như lúc trước nhị trưởng lão nói, có chín cột đá khóa khí tức, Thiên Mệnh Nguyên Lực có thể chảy ra vốn không nhiều lắm, chỉ có một tầng mỏng manh, lay động trong không trung giống như lụa mỏng.
- Chỉ dựa vào khí tức tản ra, cũng có thể luyện hóa hơn hai trăm đạo, vị thiên tài này đích xác vô cùng đáng sợ.
Thốt ra một câu cảm khái, Lục Minh Nhung nhớ tới gì đó, mắt sáng lên:
- Đã như vậy, không bằng giúp hắn một tay! Để căn cơ của hắn vững chắc hơn một chút...
- Giúp? Giúp thế nào?
Vu Vân Châu nghi hoặc nhìn tới.
- Rất đơn giản.
Viện trưởng Lục Minh Nhung mỉm cười:
- Cột đá đã khóa khí tức, chúng ta phá ra một lỗ thủng, để nguyên lực chảy ra là được, như vậy hắn cũng có thể hấp thu nhanh hơn một chút, lực lượng cũng có thể củng cố hơn.
Vu Vân Châu gật đầu:
- Cũng đúng! Vậy vất vả cho viện trưởng rồi.
- Ừm!
Lục Minh Nhung gật đầu, đi mấy bước tới trước cột đá, xiết chặt quyền đầu, đột nhiên vỗ một cái.
Rầm!
Cả cây cột không kìm được mà lắc lư, trong không trung chín luồng sáng nối với Mệnh Bàn khuấy động giống như gợn sóng, trong chốc lát, sương mù màu trắng bị phong tỏa giống như tìm được một cửa tháo nước, không ngừng tuôn ra ngoài, bao phủ các tu luyện giả ngoài lôi đài vào trong.
- Thành công rồi...
Lục Minh Nhung gật đầu, vừa xoay người muốn trở lại khán đài, chỉ thấy đám người phó viện trưởng Vu Vân Châu, Nhiễm Thanh Hư, Ngô Lưu Vân, ai nấy đều khẩn trương nhìn về phía trên cột đá, mắt trợn tròn, không ngừng run rẩy.
- Làm sao vậy?
Thấy thái độ này của bọn họ, Lục Minh Nhung không nhịn được quay đầu lại, đồng tử cũng co rút lại, cả người cứng đờ.
Chỉ thấy phía trên cùng của Cửu Long Trụ, con số vừa rồi chỉ có 217, lại nhẹ nhàng nhảy lên...
Hai trăm năm mươi bảy!
Lúc này lại vang lên tiếng gõ cửa dồn dập.
- Chu Hủ lão sư, xảy ra chuyện gì vậy? Nếu hôm nay ngươi không cho ta một lý do thích hợp, vậy đừng hòng đi nữa.
Một lát sau, viện trưởng Lục Minh Nhung vẻ mặt giận dữ đẩy cửa đi ra.
Hắn là một vị cường giả Nguyên Trì thất trọng đỉnh phong, ở toàn bộ Bạch Nham Thành đều được tính là đỉnh cấp nhất, lúc này mặt đầy giận dữ, cảm giác áp bức cường đại phả vào mặt, khiến người ta nói chuyện cũng có chút khó khăn.
- Hồi bẩm viện trưởng, hôm nay đang tiến hành Nguyên Trì Bình Trắc...
Chu Hủ lão sư cắn răng, cuối cùng vẫn nói ra.
Viện trưởng Lục Minh Nhung nheo mắt lại:
- Ta nhớ lúc trước từng nói, năm nay không nhận học sinh, loại việc nhỏ này, không nên báo cáo...
Chu Hủ lão sư:
- Ta, ta biết, nhưng nếu viện trưởng biết thành tích lần này, có lẽ sẽ thay đổi suy nghĩ.
Lục Minh Nhung:
- Chẳng lẽ xuất hiện một thiên tài luyện hóa 16 đạo nguyên khí à? Thiên phú ngũ phẩm, là rất hiếm có, nhưng cũng không đáng để ta thay đổi suy nghĩ.
Chu Hủ lão sư do dự một chút, hỏi dò:
- Vậy... Luyện hóa hơn 100 đạo thì sao?
- ???
Lục Minh Nhung...
Chu Hủ lão sư:
- Cho tới hiện tại trên Cửu Long Trụ đã biểu hiện ra hơn một trăm đạo, đồng thời vẫn chưa hề có dấu hiệu dừng lại... Ài, viện trưởng, ngươi, ngươi đi đâu thế?
Còn chưa nói hết, chỉ thấy viện trưởng Lục Minh Nhung đã co cẳng, bước nhanh ra ngoài.
Lục Minh Nhung xua tay:
- Diễn võ trường.
Chu Hủ lão sư ngẩn ra:
- Viện trưởng, không phải ngươi nói năm nay không nhận học sinh sao?
- Ta chỉ là tới xem thử, có nói là sẽ nhận đâu? Vả lại, nếu đối phương thật sự một lòng muốn bái ta làm thầy, làm lão sư, cự tuyệt có phải là rất không tốt không...
Dưới chân lướt nhanh, viện trưởng Lục Minh Nhung đã không thấy tung tích.
Thất phẩm, lục phẩm, thậm chí ngũ phẩm, đều có thể không nhận... Đây con mẹ nó đã sắp đạt tới nhị phẩm rồi, còn không nhận... Thực sự tưởng ta là đồ ngốc à!
Tốc độ nhanh chóng, trong chớp mắt đã tới vị trí khán đài.
- Viện trưởng.
Thấy hắn đi tới, đám người Vu Vân Châu vội vàng đứng dậy ôm quyền.
- Ừm!
Lục Minh Nhung tùy ý xua tay, cắt ngang lễ tiết của mọi người:
- Hiện tại thế nào rồi?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vu Vân Châu:
- Đã. . . Luyện hóa 205 đạo rồi, còn vẫn đang tiếp tục gia tăng.
Lục Minh Nhung hơi run run:
- Hơn 200 đạo? Ý của ngươi là... Vị thiên tài này, có khả năng là thiên phú nhất phẩm à?
Đám người Vu Vân Châu, Nhiễm Thanh Hư, Ngô Lưu Vân đều liên tục gật đầu.
Đám người bọn họ, lúc ban đầu còn vô cùng giật mình, mà hiện tại đã biến thành chết lặng rồi.
1 đạo, 2 đạo, 4 đạo, 8 đạo, cho tới bây giờ là hơn 200 đạo... Liên tục phá nhận thức và tưởng tượng của nhân loại, khiến bọn họ cũng không biết phải nói gì.
- Tên là gì? Mạc Nhan Tuyết, Dư Tiểu Ngư hay là Liễu Minh Nguyệt?
Có được xác nhận, Lục Minh Nhung nín thở, không nhịn được hỏi.
Mấy vị thiên tài này, là viện trưởng hắn đã sớm nghe nói, vì vậy nếu thực sự ra trổ hết tài năng, cũng chỉ có thể từ trong bọn họ chọn ra.
Vu Vân Châu do dự một chút:
- Đều không phải, là... Người xem ở ngoài sân.
- Hả? Người, người xem?
Lục Minh Nhung ngẩn ra.
Văn tự rất tiểu chúng.
Đang nghi hoặc, chỉ thấy phó viện trưởng Vu Vân Châu chỉ về phía trước:
- Viện trưởng tự xem đi.
Không buồn hỏi nữa, viện trưởng Lục Minh Nhung quay đầu nhìn chín cột đá phía trước, quả nhiên nhìn thấy ở đỉnh một cột đá trong đó, hiện ra từng hàng chữ.
Tính danh: Chưa thu nhận.
Luyện hóa: Hai trăm mười bảy đạo.
Chỉ trong mấy hơi thở ngắn ngủi đã luyện hóa thêm 12 đạo.
- Chưa nhận...
Viện trưởng Lục Minh Nhung cuối cùng cũng biết vì sao Vu Vân Châu lại nói như vậy, chưa thu nhận, đại biểu cho không ở trên lôi đài, mà là ở dưới đài... Không phải người xem ngoài sân thì là gì?
Không sai sót nhầm lẫn gì cả.
Lại nhìn về phía cột đá khác, cho tới hiện tại, một cái tên cũng không có...
Nói cách khác, rất nhiều "Thiên tài" bọn họ tuyển chọn ra ở trong sân, ngay cả một đạo Thiên Mệnh Nguyên Lực cũng chưa luyện hóa thành công, người ở ngoài sân mà bọn họ không chọn, đã có một vị luyện hóa 217 đạo.
Chênh lệch quá lớn. . .
Đây đã không phải mắt có vấn đề, mà là mù hoàn toàn rồi.
Cái này giống như sân khấu, ca sĩ đỉnh cấp toàn quốc đều không hát lại người ngoại quốc, kết quả, ngoài sân xuất hiện một bảo vệ quét sân, tùy tiện gân cổ lên, liền nghiền ép tất cả mọi người cả trăm con phố.
Cho dù Lục Minh Nhung là viện trưởng, cũng sinh ra cảm giác bất lực nồng đậm, hít sâu một hơi, cố nén khiếp sợ, không nhịn được hỏi:
- Điều tra ra cụ thể là ai chưa?
- Chưa, có quá nhiều người, mọi người đều đang hấp thu, hiện tại tiến lên, rất dễ quấy rầy, ta sợ hấp thu sẽ vì vậy mà gián đoạn, từ đó dẫn tới vị thiên tài này xuất hiện biến cố không cần thiết.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vu Vân Châu nói ra lo lắng của mình.
- Ngươi cân nhắc rất đúng.
Viện trưởng Lục Minh Nhung gật đầu:
- Nguyên Trì Bình Trắc, nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt (lần đầu tiên đánh trống dũng khí phấn chấn, lần thứ hai đánh trống dũng khí đi xuống, lần thứ ba đánh trống dũng khí khô kiệt), một khi cắt ngang, sẽ dẫn tới Nguyên Trì co rút lại, không thể gia tăng đến cực hạn, sau này còn muốn mở lại, cơ hồ là không thể...
Nguyên Trì hấp thu Thiên Mệnh Nguyên Lực, là quá trình luyện hóa, cũng là quá trình bản thân tăng trưởng, tùy tiện cắt ngang, là trăm hại chứ không có một lợi.
Đây cũng là nguyên nhân nhiều lão sư như vậy đến bây giờ vẫn chưa phát hiện ra vị tu luyện giả này là ai.
Thấy viện trưởng đồng ý với quan điểm của mình, Vu Vân Châu thở phào, tiếp tục nói:
- Ta nghĩ vị thiên tài này, đã hấp thu hơn hai trăm đạo nguyên khí, 256 đạo chính là nhất phẩm, cho dù thiên phú cao tới đâu, cũng sẽ đạt tới cực hạn, đến lúc đó, chỉ cần quan sát ai dừng hấp thu trước, vậy chính là người đó ... Muốn tìm ra cũng sẽ không quá khó.
- Không sai, cứ làm như vậy.
Lục Minh Nhung gật đầu hài lòng, lại nhìn về phía chín cột đá ở đằng trước.
Cột đá và Mệnh Bàn nối liền với nhau, hình thành trận pháp đặc thù, vô số Thiên Mệnh Nguyên Lực không ngừng rơi xuống, giống như gợn sóng hạ xuống lôi đài, hơn ba ngàn vị học sinh tắm trong gợn sóng, không biết "Người xem ngoài sân" đã làm tới hơn hai trăm đạo, mà bọn họ vẫn đang vì một đạo mà nỗ lực giao tranh...
Lại nhìn ra ngoài sân.
Giống như lúc trước nhị trưởng lão nói, có chín cột đá khóa khí tức, Thiên Mệnh Nguyên Lực có thể chảy ra vốn không nhiều lắm, chỉ có một tầng mỏng manh, lay động trong không trung giống như lụa mỏng.
- Chỉ dựa vào khí tức tản ra, cũng có thể luyện hóa hơn hai trăm đạo, vị thiên tài này đích xác vô cùng đáng sợ.
Thốt ra một câu cảm khái, Lục Minh Nhung nhớ tới gì đó, mắt sáng lên:
- Đã như vậy, không bằng giúp hắn một tay! Để căn cơ của hắn vững chắc hơn một chút...
- Giúp? Giúp thế nào?
Vu Vân Châu nghi hoặc nhìn tới.
- Rất đơn giản.
Viện trưởng Lục Minh Nhung mỉm cười:
- Cột đá đã khóa khí tức, chúng ta phá ra một lỗ thủng, để nguyên lực chảy ra là được, như vậy hắn cũng có thể hấp thu nhanh hơn một chút, lực lượng cũng có thể củng cố hơn.
Vu Vân Châu gật đầu:
- Cũng đúng! Vậy vất vả cho viện trưởng rồi.
- Ừm!
Lục Minh Nhung gật đầu, đi mấy bước tới trước cột đá, xiết chặt quyền đầu, đột nhiên vỗ một cái.
Rầm!
Cả cây cột không kìm được mà lắc lư, trong không trung chín luồng sáng nối với Mệnh Bàn khuấy động giống như gợn sóng, trong chốc lát, sương mù màu trắng bị phong tỏa giống như tìm được một cửa tháo nước, không ngừng tuôn ra ngoài, bao phủ các tu luyện giả ngoài lôi đài vào trong.
- Thành công rồi...
Lục Minh Nhung gật đầu, vừa xoay người muốn trở lại khán đài, chỉ thấy đám người phó viện trưởng Vu Vân Châu, Nhiễm Thanh Hư, Ngô Lưu Vân, ai nấy đều khẩn trương nhìn về phía trên cột đá, mắt trợn tròn, không ngừng run rẩy.
- Làm sao vậy?
Thấy thái độ này của bọn họ, Lục Minh Nhung không nhịn được quay đầu lại, đồng tử cũng co rút lại, cả người cứng đờ.
Chỉ thấy phía trên cùng của Cửu Long Trụ, con số vừa rồi chỉ có 217, lại nhẹ nhàng nhảy lên...
Hai trăm năm mươi bảy!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro