Thiên Đạo Đồ Thư Quán 2: Thiên Mệnh Vĩnh Hằng

Dư Tiểu Ngư

2024-10-29 00:44:43

Duỗi lưng, Trương Huyền ra khỏi phòng.

Tối hôm qua ăn xong bộ lòng của Túc Sương, không trực tiếp nghỉ ngơi, mà là cẩn thận nghiên cứu quan hệ của tân thế giới và nguyên khí.

Nguyên khí là căn cơ xây dựng tân thế giới, giống như mực in của máy in 3D, có thể tổ hợp vạn vật, có thể diễn biến thiên hạ, biến hóa ngàn vạn, uy lực vô cùng.

Chẳng trách Nhất giới chi chủ như Nhiếp Vân, cũng bị một bàn tay của thế giới này vỗ nát thiên đạo, Tiểu Hoàng Kê cũng bị đánh cho trùng sinh, thậm chí ngay cả là ai ra tay cũng không rõ... Một khi thực sự nắm giữ và luyện hóa loại vạn vật chi nguyên (nguồn gốc của vạn vật) này, đối với một phương tiểu thế giới như Danh Sư Đại Lục, đích xác có sức uy hiếp hủy thiên diệt địa.

Vì vậy, ngày hôm qua đánh cuộc với Phùng Tiến, theo Mạc Nhan Tuyết tới Bạch Nham Học Viện chỉ là chuyện nhỏ, mục đích chân chính là tìm cơ hội kiếm được công pháp tu luyện, giải trừ áp chế trên người, đồng thời kết nối Thiên Đạo Đồ Thư Quán mình sáng tạo và thiên đạo của Nguyên Thế Giới này, từ đó có thể tu luyện nhanh chóng.

Đương nhiên, còn có một mục đích, đó chính là đạt được thân phận cư dân của Nguyên Thế Giới, nếu không, cứ mãi là lưu dân thế này, làm gì cũng không tiện.

Đi tới chuồng ngựa, búng ngón tay, Túc Sương đã nằm cứng ngắc trên mặt đất đột nhiên nhảy lên, đuôi vẫy đi vẫy lại, lá rụng trên mặt đất đều bị cuốn lên.

Da mặt giật giật, Trương Huyền bỗng dưng nhíu mày.

Có mùi rồi.

Nắng gắt cuối thu đúng là đáng sợ.

Nhìn quanh một vòng, không nhịn được chỉ về một bên, thấp giọng dặn dò:

- Mau cút tới bên đó.

Chuồng ngựa bình thường cũng không tính là quá lớn, nhưng Mạc Nhan Tuyết để có thể khiến Túc Sương có hoàn cảnh sống tốt hơn, cố ý sửa một bãi cỏ, hoa tươi lớn nhỏ mọc không ít, đạt tới bốn, năm mét vuông, tỏa ra mùi thơm.

Nghe thấy mệnh lệnh, tuấn mã chạy chậm về phía trước, lăn tại chỗ, khí vị trên người quả nhiên bị át đi không ít, thay vào đó là mùi của cỏ xanh, bùn đất, hoa tươi.

Tuy vẫn có chút không thích hợp, nhưng ít nhất cũng không quá khó ngửi.

Thở phào, Trương Huyền cẩn thận chải chuốt lại lông ngựa một phen, khiến nó nhìn rất rực rỡ giống như còn sống, vừa chuẩn bị thỏa đáng, liền nghe thấy thanh âm vội vã vang lên ngoài sân, đám người Mạc Nhan Tuyết, Phùng Tiến, Ngô Tường bước vào.

Không chỉ ba người bọn họ, còn có một thiếu nữ mặt mày mượt mà, một thân váy hoa nhỏ màu trắng, bên hông thắt một chuỗi chuông đồng nhỏ, vừa đi đường liền vang lên tiếng leng keng.

- Tuyết Nhi, ngươi đã nói rồi, con thiên lý mã này hôm nay cho ta cưỡi, ngươi ngồi xe ngựa của ta, không được đổi ý...

Còn chưa đi tới, thiếu nữ đã hô lên.

Mạc Nhan Tuyết gật đầu:

- Ừ! Chỉ là... Túc Sương tính cách cao ngạo, hơi sợ người lạ, nếu khiến ngươi ngã, ta sẽ không chịu trách nhiệm.

- Sặc.

Thân hình lộ ra có chút nhỏ nhắn của thiếu nữ tiến về phía trước một bước, lục lạc trên người liên tiếp vang lên:

- Ngươi tưởng Dư Tiểu Ngư ta sợ à? Ta đã mở Nguyên Trì, là Nguyên Võ Giả có thể tu luyện đó, lại đi sợ một con ngựa sao?

- Được rồi.

Thấy thái độ này của hảo hữu, Mạc Nhan Tuyết cũng lười chẳng muốn khuyên can, nhìn về phía Trương Huyền:

- Đi dắt Túc Sương tới đây.

Trương Huyền cởi dây cương đi tới trước mặt hai người.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Không thể không nói, bất kể vị Mạc Nhan Tuyết này hay là Dư Tiểu Ngư, đều là mỹ nữ trong trăm chọn một, chỉ là một người lạnh lùng như hoa cúc, một người hoạt bát như chim tước, mang tới cho người ta cảm nhận khác nhau.

- Khà khà! Biết Tuyết Nhi là tốt với ta nhất mà.

Thấy Túc Sương hùng tuấn cao lớn, đích xác uy phong hơn xe ngựa của nàng không ít, Dư Tiểu Ngư cười một tiếng, đi lên trước, không nhịn được sờ đầu ngựa.

- Cẩn thận...

Mạc Nhan Tuyết giật nảy mình, vội vàng hô lên.

Con ngựa này của mình chỗ nào cũng tốt, chỉ là tính tình quá bướng, lúc trước khi phụ thân vừa cho nàng, cũng giống như đối phương muốn vuốt ve, kết quả bị một đá một cước, thiếu chút nữa thì ngất xỉu.

Người khác không biết thân phận của vị khuê mật này, nhưng nàng lại biết rất rõ, nữ nhi của thành chủ Bạch Nham Thành Dư Long Thanh, chỉ luận địa vị, so với mình đã cao hơn không chỉ một bậc.

Nếu thực sự bị đá trúng, đừng nói là Túc Sương, Mạc gia cũng có khả năng sẽ bị liên lụy.

Vươn tay, vừa nhận kéo nữ hài trước mắt về, chỉ thấy Túc Sương luôn nóng nảy, không những không tức giận, ngược lại chớp chớp mắt to, cái đầu đỏ rực cọ tới, vẻ mặt nhu thuận.

Giống như tính tình nóng nảy lúc trước căn bản không tồn tại.

- ? ? ?

Mạc Nhan Tuyết sửng sốt.

Ta không nhìn lầm chứ? Tại sao lại như vậy?

- Cẩn thận gì cơ?

Vừa vuốt ve đầu Túc Sương, Dư Tiểu Ngư vừa tò mò hỏi.

- Cái này...

Mạc Nhan Tuyết vừa định giải thích, lại thấy động tác tiếp theo của Dư Tiểu Ngư, khóe miệng không nhịn được mà giật giật.

Chỉ thấy nữ hài vẻ mặt đáng yêu này, đi tới trước mặt Túc Sương, lúc thì sờ đầu, lúc thì nhéo lỗ tai, thậm chí còn búng mấy cái vào gáy đối phương.

Vốn tưởng rằng loại thiên lý mã cao ngạo như Túc Sương, bị "Làm nhục" như vậy sẽ nổi trận lôi đình, kết quả, giống như biến thành một con chó cỏ đã nuôi lâu ngày, không những không tức giận, còn ngoan ngoãn phe phẩy đuôi, chỉ thiếu mỗi nước thè lưỡi ra liếm tới liếm lui. . .

- ...

Mạc Nhan Tuyết triệt để ngây đơ.

Một ngày không gặp, biến hóa lại lớn như vậy sao?

- Ta cảm thấy Túc Sương rất dễ ở chung, Tuyết Nhi, ngươi là không muốn ta cưỡi phải không?

Dư Tiểu Ngư đầy hưng phấn sờ soạng cả người Túc Sương một lượt, lầu bầu nói.

Trước khi đến, vị hảo hữu này nói con ngựa này thành mãnh thú hồng thủy, vì vậy nàng cũng đã làm tốt quyết định không tới quá gần, nhưng có thế nào cũng không ngờ, lại nhu thuận, đáng yêu như vậy.

Nghẹn tới sắc mặt đỏ lên, Mạc Nhan Tuyết muốn giải thích, lại không biết phải mở miệng thế nào.

Chẳng lẽ là vì nguyên nhân của bản thân nàng, con ngựa này thích người đáng yêu à?

- Không thích hợp...

Mạc Nhan Tuyết quay đầu nhìn về phía Trương Huyền nuôi ngựa.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Con ngựa này là đức hạnh gì, nàng biết rất rõ, rất nhiều hạ nhân đều bị đá cho không dám nuôi, mới để tên gia hỏa vừa vào phủ này có cơ hội, nhưng. . . Mới nuôi mấy ngày, lại có biến hóa lớn như vậy?

Thấy hảo hữu không trả lời, Dư Tiểu Ngư cũng không rối rắm nữa, đi tới trước mặt ngựa, ngón trỏ nâng cằm, nhìn mà có chút bối rối.

Chiều cao của nàng chỉ hơn một mét sáu, trong nữ hài tử không tính là cao, mà Túc Sương chính là thiên lý mã, độ cao của lưng đạt tới một mét bảy, đúng là dễ nhìn.

Thấy một màn này, Phùng Tiến nghĩ đến gì đó, nhìn về phía Trương Huyền, hừ lạnh một tiếng:

- Trương Huyền, làm mã phu, sao ngươi lại không có nhãn lực vậy, còn không lập tức nằm xuống làm ghế lên ngựa cho Dư tiểu thư.

- Ghế lên ngựa?

Trương Huyền sửng sốt.

- Không sai.

Ánh mắt Phùng Tiến lộ ra vẻ cười nhạo:

- Có thể để Dư tiểu thư giẫm lên ngựa, là vinh hạnh của ngươi, cơ hội đã cho rồi, đừng có không biết điều.

Ngày hôm qua không phải rất tinh vi à?

Nằm xuống để người ta giẫm, ta xem ngươi còn thể diện gì, nói đánh cuộc thắng ta.

Trương Huyền lắc đầu:

- Cơ hội này ta không cần...

- Sao, muốn cãi lệnh à? Đây là không để đại tiểu thư vào mắt sao?

Phùng Tiến xoay người xin lỗi:

- Đại tiểu thư, đều là ta giáo dục không tốt, để tiểu tử này không hiểu lễ số, trừng phạt thế nào, một câu của tiểu thư, ta lập tức làm theo, cũng để hạ nhân hắn hiểu quy củ nên tuân thủ.

Mạc Nhan Tuyết không trả lời, mà là nhìn về phía Trương Huyền, trên khuôn mặt trắng nõn không tỳ vết không có bất kỳ biểu cảm gì:

- Ta muốn biết lý do.

- Hồi bẩm tiểu thư, kỳ thật muốn cưỡi lên Túc Sương, cũng không cần ghế người.

Mỉm cười, Trương Huyền nhìn về phía tuấn mã trước mắt:

- Còn không nằm xuống.

Còn tưởng rằng là biện pháp, nghe thấy vậy, Phùng Tiến cười lạnh:

- Ngay cả đại tiểu thư cũng chưa bao giờ được hưởng thụ loại đãi ngộ này, ngươi cho rằng ngươi là ai, bảo nó làm gì thì nó làm đó à...

Còn chưa nói hết, liền nhìn thấy tuấn mã đỏ thẫm trước mắt, cái đầu thon dài liên tục gật mấy cái, lập tức, thân thể cao lớn chậm rãi nằm xuống.

Im lặng nằm dưới đất, nhu thuận như mèo, giống như nghe hiểu mệnh lệnh của Trương Huyền, cũng tuân thủ nghiêm khắc.

- Gì vậy?

Đám người Mạc Nhan Tuyết, Phùng Tiến đồng thời đứng đực tại chỗ, không thể tin được.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Đạo Đồ Thư Quán 2: Thiên Mệnh Vĩnh Hằng

Số ký tự: 0