Thiên Đạo Đồ Thư Quán 2: Thiên Mệnh Vĩnh Hằng
Xua ruồi nhặng
2024-10-29 00:44:43
Dựa theo hiểu biết của bọn họ đối với con ngựa trước mắt này, chỉ cho người ta sờ đã đủ ngạc nhiên rồi, nhưng có thể chấp nhận được, nhưng. . . Nằm xuống để tùy tiện cho người ta cưỡi lên, nghe theo mệnh lệnh của mã phu, vậy thì lại có chút quá đáng.
- Chẳng lẽ Túc Sương thật sự đã thành bằng hữu với ngươi, có thể nghe hiểu lời nói của ngươi?
Phùng Tiến không nhịn được mở miệng.
Hôm qua, con ngựa này chính là nghe mệnh lệnh của đối phương, nằm trên mặt đất giả chết, mới khiến hắn đánh cuộc thua.
- Đương nhiên! Trương Huyền gật đầu.
- Chuyện gì thế?
Mạc Nhan Tuyết nhìn tới.
- Là như vầy...
Phùng Tiến vội vàng kể lại chi tiết chuyện phát sinh ngày hôm qua, chỉ nói Túc Sương phối hợp với Trương Huyền, về phần chuyện đánh cuộc thì ngậm miệng không nói.
- Túc Sương không chỉ không phản kháng, còn ngoan ngoãn nghe lời, bảo nó làm gì thì nó làm đó.
Hơi giật mình nhìn về phía Trương Huyền, ánh mắt Mạc Nhan Tuyết lộ ra một tia nghi hoặc:
- Chẳng lẽ ngươi biết thuần thú?
Thế giới này, cũng có loại năng lực thuần thú, nhưng đầu tiên cần tri mệnh, nhận mệnh... Cuối cùng sau khi xác lập thiên mệnh, mới có thể thi triển ra đủ loại dị năng, tạo hóa vô song.
Loại người này mỗi một vị đều là tu vi cao tuyệt, vạn dặm không có một, một mã phu nho nhỏ tùy tiện bắt về, cũng có thể làm được, thật hay giả đấy?
Không biết suy nghĩ của nàng, Trương Huyền gãi gãi đầu, vẻ mặt hàm hậu:
- Cũng không biết có chuyện gì, chỉ cảm thấy khiến những Nguyên Thú này cảm thấy thân thiết với ta là vô cùng đơn giản...
Nếu Thiên Đạo Đồ Thư Quán có thể sử dụng, dựa vào Thiên đạo chi khí, hắn thuần thú đích xác rất mạnh, hiện tại thì... Chỉ lo mở linh, không liên quan nửa xu tới thuần thú.
Nếu thực sự am hiểu, cũng không đến nỗi mấy ngày nay đều bị đánh thành mắt gấu mèo...
Đương nhiên, những cái này là không thể nói ra, nếu không, chẳng những không có cơ hội đi tới Bạch Nham Học Viện, không khéo còn có thể bị coi là quái vật mà giết, cho nên, chỉ có thể thuận theo lời đối phương nói.
Mạc Nhan Tuyết sửng sốt:
- Vô cùng đơn giản? Thực sự có người trời sinh đã có loại năng lực này? Sao ta chưa bao giờ nghe qua. . .
- Mặc kệ đã từng nghe qua hay chưa, có năng lực này không phải là tốt à?
Dư Tiểu Ngư kích động tới nhảy lên, lục lạc trên người kêu leng keng:
- Phụ thân ta vừa hay bắt được một con Thương Bối Ưng, mất nửa tháng vẫn không thuần phục được, đến lúc đó ngươi cho ta mượn mã phu này một chút, chờ ta kiểm tra Nguyên Trì xong, sẽ khiến tên gia hỏa quật cường đó phải nghe lời.
- Cái này...
Trương Huyền quay đầu nhìn về phía Mạc Nhan Tuyết.
Thân là mã phu, không thể tùy ý rời khỏi.
Hiểu ý của hắn, Mạc Nhan Tuyết gật đầu:
- Nếu có thể làm được, giúp Tiểu Ngư một chút cũng không ngại.
Trước tiên không nói tình nghĩa khuê mật, người muốn giúp chính là thành chủ, một khi thành công, cũng có lợi ích cực lớn đối với Mạc gia.
Trương Huyền vội vàng ôm quyền:
- Vâng, đại tiểu thư.
Đã đốt cháy tân thế giới, có thể sử dụng thuật mở linh, năng lực thuần thú chắc có thể có thể sử dụng, nếu thật sự không được, cùng lắm thì lại đốt thêm hai ngọn núi... Đương nhiên, lợi ích khẳng định là phải lấy trước.
- Thời gian không còn sớm, còn không tranh thủ, chỉ sợ không kịp Nguyên Trì Bình Trắc rồi, Tiểu Ngư, đừng lề mề nữa, mau lên ngựa đi.
Nhìn mặt trời trên đầu, Mạc Nhan Tuyết không nói nhiều nữa.
Dư Tiểu Ngư gật đầu, ngồi lên lưng ngựa, Túc Sương hí khẽ một tiếng, chậm rãi đứng lên, bước nhanh ra ngoài sân.
Thấy con ngựa này hoàn toàn khác với lúc trước, Mạc Nhan Tuyết vội vàng đi theo, vừa đi mấy bước, quay đầu nhìn Trương Huyền một cái:
- Ngươi cũng cùng đi đi.
- Vâng.
Trương Huyền thầm thở phào.
Bước đầu thành công rồi.
Tuy Phùng Tiến cũng nói sẽ dẫn hắn theo, nhưng vị đại tiểu thư này tự mình mở miệng, hiệu quả tất nhiên là tốt hơn, mấu chốt nhất là, khi đã có ấn tượng sâu sắc, về sau bất kể làm gì cũng sẽ thông thuận hơn.
Ngoài Mạc Phủ, một chiếc xe ngựa xa hoa đỗ ở đó, toàn thân đều từ gỗ thịt làm thành, vô cùng kiên cố, chung quanh treo đầy các loại trang sức, gió thổi qua vang leng keng, không cần đoán cũng biết, khẳng định là của vị Dư Tiểu Ngư này.
Thiếu nữ ngồi ngay ngắn trên lưng Túc Sương, quay đầu nhìn về phía đại tiểu thư Mạc gia đang đi theo:
- Ngươi ngồi xe của ta.
Mạc Nhan Tuyết gật đầu, đi tới trước xa giá rồi ngừng lại.
Trương Huyền nhìn về phía Phùng Tiến theo sát phía sau, cười khẽ một tiếng:
- Phùng quản gia, chắc sẽ nằm xuống cho đại tiểu thư làm ghế xe chứ.
Ghế xe chính là ghế dùng để lên xe ngựa, tác dụng tương tự như ghế lên ngựa, vừa rồi đối phương cố ý làm nhục, lúc này có cơ hội, tất nhiên sẽ không bỏ qua.
Bắt hắn phải chịu thiệt á? Không có đâu.
Sao không hiểu ý của hắn, sắc mặt Phùng Tiến biến thành vô cùng khó coi.
Làm đại quản gia Mạc Phủ, quỳ nằm trước mặt mọi người, sau này ở trước mặt thuộc hạ, còn uy nghiêm gì nữa?
Đang rối rắm liền nghe thấy thanh âm của mã phu lại vang lên:
- Vừa rồi nói để Dư tiểu thư giẫm lên chính là vinh hạnh, hiện tại đại tiểu thư cần lên xe, sao ngược lại thành do dự thế...
- Ngươi. . . Ta đương nhiên sẽ làm ghế xe, đây không phải là vẫn chưa đi tới nơi à?
Sợ đối phương nói tiếp, Phùng Tiến cố nén phẫn nộ, đi tới phía trước chiếc xe, chậm rãi nằm xuống, một thân thịt béo bởi vì động tác quá mạnh mà không ngừng run run.
Hai người cãi nhau, Mạc Nhan Tuyết không nhiều lời, mà là lại nhìn Trương Huyền một cái, giẫm lên Phùng Tiến tiến vào thùng xe.
- Mã phu ngươi không ngờ cũng thú vị.
Dư Tiểu Ngư ở còn lại cũng nhìn ra mâu thuẫn của hai người, vẫy tay với Trương Huyền, trên mặt lộ ra hai má núm đồng tiền rất sâu:
- Tới đây dắt ngựa giúp ta, ta lo vì sợ mà không điều khiển được.
- Vâng.
Trương Huyền đi tới phía trước.
Gan của con này đã bị mình nướng ăn rồi, khả năng bị dọa sợ cơ hồ là không có, có điều, hắn cũng biết ý của đối phương, rõ ràng là có chút hảo cảm với mình.
Mà hắn cũng vui vẻ phụng bồi, cũng có thể quét cảm giác tồn tại tốt hơn.
Thiên lý mã anh tuấn cao thằng đi ở phía trước, lục lạc trên người Dư Tiểu Ngư kêu leng keng, một đường tiến về phía trước, dẫn tới sự chú ý của không ít người.
Có điều, khi nhìn thấy khí thế của Túc Sương, cùng với sự xa hoa của chiếc xe, cũng biết là không thể đắc tội, vì vậy không có kẻ nào đui mù tới khiêu khích.
Đi được nửa canh giờ, một tòa kiến trúc to lớn xuất hiện trong tầm mắt, ngoài tường viện cao lớn, khó có thể che đi được bốn chữ to rực rỡ trên bảng hiệu treo ở cửa - Bạch Nham Học Viện.
Ngoài cửa đã đứng đầy người, đại bộ phận đều là thiếu nam, thiếu nữ mười sáu, mười bảy tuổi.
- Tiểu Ngư, ngươi đến rồi à...
Nghe thấy tiếng lục lạc, một thanh niên đi tới.
Bộ dạng khoảng hờ hững hai mươi tuổi, mặc y phục màu xám xanh, cách ăn mặc và hình thái khác nhau, nhưng bộ dạng lại có vài phần tương tự với Dư Tiểu Ngư.
- Ca ca...
Dư Tiểu Ngư hưng phấn vẫy tay.
Không phải ai khác, chính là trưởng tử của thành chủ, cũng là ca ca của Dư Tiểu Ngư, Dư Phong.
- Không phải đã chuẩn bị xe ngựa cho ngươi rồi à? Sao lại cưỡi ngựa?
Dư Phong đầy nghi hoặc.
- Đây chính là thiên lý mã, người bình thường muốn cưỡi cũng không có cơ hội đâu.
Thấy ca ca không nhìn ra hàng, Dư Tiểu Ngư bĩu môi.
- Thiên lý mã?
Dư Phong nhìn kỹ tuấn mã trước mắt.
Không thể không nói, hình thể của gia hỏa này đích xác rất đẹp, lông đỏ thẫm, dáng người thần tuấn cao thẳng, đi đến đâu cũng tạo cho người ta một loại cảm giác cao lớn, gật đầu hài lòng, Dư Phong vừa định lên tiếng, mắt liền hạ xuống một chỗ, không nhịn được mà đứng yên bất động.
- Gia hỏa này... Sao lại kéo ruồi nhặng tới?
Thuận theo phương hướng ngón tay mà vị đại công tử phủ thành chủ này chỉ, ở bụng Túc Sương có mấy chục con ruồi đang bay vo ve, giống như đang đuổi theo mỹ vị nhân gian...
Lông mày nhướng lên, mắt Trương Huyền không khỏi đảo quanh:
- Quên mất chuyện này rồi, hoa tươi là có thể át đi một số mùi, nhưng thứ này thì lại không cản được...
Ong bướm đến thì còn dễ nói, dụ ruồi nhặng đến... Dù ngốc tới mấy cũng biết là có vấn đề.
- Chẳng lẽ Túc Sương thật sự đã thành bằng hữu với ngươi, có thể nghe hiểu lời nói của ngươi?
Phùng Tiến không nhịn được mở miệng.
Hôm qua, con ngựa này chính là nghe mệnh lệnh của đối phương, nằm trên mặt đất giả chết, mới khiến hắn đánh cuộc thua.
- Đương nhiên! Trương Huyền gật đầu.
- Chuyện gì thế?
Mạc Nhan Tuyết nhìn tới.
- Là như vầy...
Phùng Tiến vội vàng kể lại chi tiết chuyện phát sinh ngày hôm qua, chỉ nói Túc Sương phối hợp với Trương Huyền, về phần chuyện đánh cuộc thì ngậm miệng không nói.
- Túc Sương không chỉ không phản kháng, còn ngoan ngoãn nghe lời, bảo nó làm gì thì nó làm đó.
Hơi giật mình nhìn về phía Trương Huyền, ánh mắt Mạc Nhan Tuyết lộ ra một tia nghi hoặc:
- Chẳng lẽ ngươi biết thuần thú?
Thế giới này, cũng có loại năng lực thuần thú, nhưng đầu tiên cần tri mệnh, nhận mệnh... Cuối cùng sau khi xác lập thiên mệnh, mới có thể thi triển ra đủ loại dị năng, tạo hóa vô song.
Loại người này mỗi một vị đều là tu vi cao tuyệt, vạn dặm không có một, một mã phu nho nhỏ tùy tiện bắt về, cũng có thể làm được, thật hay giả đấy?
Không biết suy nghĩ của nàng, Trương Huyền gãi gãi đầu, vẻ mặt hàm hậu:
- Cũng không biết có chuyện gì, chỉ cảm thấy khiến những Nguyên Thú này cảm thấy thân thiết với ta là vô cùng đơn giản...
Nếu Thiên Đạo Đồ Thư Quán có thể sử dụng, dựa vào Thiên đạo chi khí, hắn thuần thú đích xác rất mạnh, hiện tại thì... Chỉ lo mở linh, không liên quan nửa xu tới thuần thú.
Nếu thực sự am hiểu, cũng không đến nỗi mấy ngày nay đều bị đánh thành mắt gấu mèo...
Đương nhiên, những cái này là không thể nói ra, nếu không, chẳng những không có cơ hội đi tới Bạch Nham Học Viện, không khéo còn có thể bị coi là quái vật mà giết, cho nên, chỉ có thể thuận theo lời đối phương nói.
Mạc Nhan Tuyết sửng sốt:
- Vô cùng đơn giản? Thực sự có người trời sinh đã có loại năng lực này? Sao ta chưa bao giờ nghe qua. . .
- Mặc kệ đã từng nghe qua hay chưa, có năng lực này không phải là tốt à?
Dư Tiểu Ngư kích động tới nhảy lên, lục lạc trên người kêu leng keng:
- Phụ thân ta vừa hay bắt được một con Thương Bối Ưng, mất nửa tháng vẫn không thuần phục được, đến lúc đó ngươi cho ta mượn mã phu này một chút, chờ ta kiểm tra Nguyên Trì xong, sẽ khiến tên gia hỏa quật cường đó phải nghe lời.
- Cái này...
Trương Huyền quay đầu nhìn về phía Mạc Nhan Tuyết.
Thân là mã phu, không thể tùy ý rời khỏi.
Hiểu ý của hắn, Mạc Nhan Tuyết gật đầu:
- Nếu có thể làm được, giúp Tiểu Ngư một chút cũng không ngại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trước tiên không nói tình nghĩa khuê mật, người muốn giúp chính là thành chủ, một khi thành công, cũng có lợi ích cực lớn đối với Mạc gia.
Trương Huyền vội vàng ôm quyền:
- Vâng, đại tiểu thư.
Đã đốt cháy tân thế giới, có thể sử dụng thuật mở linh, năng lực thuần thú chắc có thể có thể sử dụng, nếu thật sự không được, cùng lắm thì lại đốt thêm hai ngọn núi... Đương nhiên, lợi ích khẳng định là phải lấy trước.
- Thời gian không còn sớm, còn không tranh thủ, chỉ sợ không kịp Nguyên Trì Bình Trắc rồi, Tiểu Ngư, đừng lề mề nữa, mau lên ngựa đi.
Nhìn mặt trời trên đầu, Mạc Nhan Tuyết không nói nhiều nữa.
Dư Tiểu Ngư gật đầu, ngồi lên lưng ngựa, Túc Sương hí khẽ một tiếng, chậm rãi đứng lên, bước nhanh ra ngoài sân.
Thấy con ngựa này hoàn toàn khác với lúc trước, Mạc Nhan Tuyết vội vàng đi theo, vừa đi mấy bước, quay đầu nhìn Trương Huyền một cái:
- Ngươi cũng cùng đi đi.
- Vâng.
Trương Huyền thầm thở phào.
Bước đầu thành công rồi.
Tuy Phùng Tiến cũng nói sẽ dẫn hắn theo, nhưng vị đại tiểu thư này tự mình mở miệng, hiệu quả tất nhiên là tốt hơn, mấu chốt nhất là, khi đã có ấn tượng sâu sắc, về sau bất kể làm gì cũng sẽ thông thuận hơn.
Ngoài Mạc Phủ, một chiếc xe ngựa xa hoa đỗ ở đó, toàn thân đều từ gỗ thịt làm thành, vô cùng kiên cố, chung quanh treo đầy các loại trang sức, gió thổi qua vang leng keng, không cần đoán cũng biết, khẳng định là của vị Dư Tiểu Ngư này.
Thiếu nữ ngồi ngay ngắn trên lưng Túc Sương, quay đầu nhìn về phía đại tiểu thư Mạc gia đang đi theo:
- Ngươi ngồi xe của ta.
Mạc Nhan Tuyết gật đầu, đi tới trước xa giá rồi ngừng lại.
Trương Huyền nhìn về phía Phùng Tiến theo sát phía sau, cười khẽ một tiếng:
- Phùng quản gia, chắc sẽ nằm xuống cho đại tiểu thư làm ghế xe chứ.
Ghế xe chính là ghế dùng để lên xe ngựa, tác dụng tương tự như ghế lên ngựa, vừa rồi đối phương cố ý làm nhục, lúc này có cơ hội, tất nhiên sẽ không bỏ qua.
Bắt hắn phải chịu thiệt á? Không có đâu.
Sao không hiểu ý của hắn, sắc mặt Phùng Tiến biến thành vô cùng khó coi.
Làm đại quản gia Mạc Phủ, quỳ nằm trước mặt mọi người, sau này ở trước mặt thuộc hạ, còn uy nghiêm gì nữa?
Đang rối rắm liền nghe thấy thanh âm của mã phu lại vang lên:
- Vừa rồi nói để Dư tiểu thư giẫm lên chính là vinh hạnh, hiện tại đại tiểu thư cần lên xe, sao ngược lại thành do dự thế...
- Ngươi. . . Ta đương nhiên sẽ làm ghế xe, đây không phải là vẫn chưa đi tới nơi à?
Sợ đối phương nói tiếp, Phùng Tiến cố nén phẫn nộ, đi tới phía trước chiếc xe, chậm rãi nằm xuống, một thân thịt béo bởi vì động tác quá mạnh mà không ngừng run run.
Hai người cãi nhau, Mạc Nhan Tuyết không nhiều lời, mà là lại nhìn Trương Huyền một cái, giẫm lên Phùng Tiến tiến vào thùng xe.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Mã phu ngươi không ngờ cũng thú vị.
Dư Tiểu Ngư ở còn lại cũng nhìn ra mâu thuẫn của hai người, vẫy tay với Trương Huyền, trên mặt lộ ra hai má núm đồng tiền rất sâu:
- Tới đây dắt ngựa giúp ta, ta lo vì sợ mà không điều khiển được.
- Vâng.
Trương Huyền đi tới phía trước.
Gan của con này đã bị mình nướng ăn rồi, khả năng bị dọa sợ cơ hồ là không có, có điều, hắn cũng biết ý của đối phương, rõ ràng là có chút hảo cảm với mình.
Mà hắn cũng vui vẻ phụng bồi, cũng có thể quét cảm giác tồn tại tốt hơn.
Thiên lý mã anh tuấn cao thằng đi ở phía trước, lục lạc trên người Dư Tiểu Ngư kêu leng keng, một đường tiến về phía trước, dẫn tới sự chú ý của không ít người.
Có điều, khi nhìn thấy khí thế của Túc Sương, cùng với sự xa hoa của chiếc xe, cũng biết là không thể đắc tội, vì vậy không có kẻ nào đui mù tới khiêu khích.
Đi được nửa canh giờ, một tòa kiến trúc to lớn xuất hiện trong tầm mắt, ngoài tường viện cao lớn, khó có thể che đi được bốn chữ to rực rỡ trên bảng hiệu treo ở cửa - Bạch Nham Học Viện.
Ngoài cửa đã đứng đầy người, đại bộ phận đều là thiếu nam, thiếu nữ mười sáu, mười bảy tuổi.
- Tiểu Ngư, ngươi đến rồi à...
Nghe thấy tiếng lục lạc, một thanh niên đi tới.
Bộ dạng khoảng hờ hững hai mươi tuổi, mặc y phục màu xám xanh, cách ăn mặc và hình thái khác nhau, nhưng bộ dạng lại có vài phần tương tự với Dư Tiểu Ngư.
- Ca ca...
Dư Tiểu Ngư hưng phấn vẫy tay.
Không phải ai khác, chính là trưởng tử của thành chủ, cũng là ca ca của Dư Tiểu Ngư, Dư Phong.
- Không phải đã chuẩn bị xe ngựa cho ngươi rồi à? Sao lại cưỡi ngựa?
Dư Phong đầy nghi hoặc.
- Đây chính là thiên lý mã, người bình thường muốn cưỡi cũng không có cơ hội đâu.
Thấy ca ca không nhìn ra hàng, Dư Tiểu Ngư bĩu môi.
- Thiên lý mã?
Dư Phong nhìn kỹ tuấn mã trước mắt.
Không thể không nói, hình thể của gia hỏa này đích xác rất đẹp, lông đỏ thẫm, dáng người thần tuấn cao thẳng, đi đến đâu cũng tạo cho người ta một loại cảm giác cao lớn, gật đầu hài lòng, Dư Phong vừa định lên tiếng, mắt liền hạ xuống một chỗ, không nhịn được mà đứng yên bất động.
- Gia hỏa này... Sao lại kéo ruồi nhặng tới?
Thuận theo phương hướng ngón tay mà vị đại công tử phủ thành chủ này chỉ, ở bụng Túc Sương có mấy chục con ruồi đang bay vo ve, giống như đang đuổi theo mỹ vị nhân gian...
Lông mày nhướng lên, mắt Trương Huyền không khỏi đảo quanh:
- Quên mất chuyện này rồi, hoa tươi là có thể át đi một số mùi, nhưng thứ này thì lại không cản được...
Ong bướm đến thì còn dễ nói, dụ ruồi nhặng đến... Dù ngốc tới mấy cũng biết là có vấn đề.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro