Thiên Đạo Đồ Thư Quán 2: Thiên Mệnh Vĩnh Hằng
Minh chí
2024-10-29 00:44:43
- Cái này...
Thấy đối phương vẫn co giật, dường như có dấu hiệu không khang phục, Mạc Nhan Tuyết không nhịn được nữa, tiến lên mấy bước, kéo dây cương của Túc Sương:
- Ngươi không sao chứ?
- Yên tâm đi tiểu thư, ta vẫn có thể kiên trì được...
Thanh âm yếu ớt của Trương Huyền vang lên.
Hơi có chút xấu hổ, Mạc Nhan Tuyết ho khẽ một tiếng, nói:
- Cái này... Ma Vân Ngọc Thạch đã bị Túc Sương ăn rồi, không còn Sát lục chi khí nữa.
- Không còn?
Hơi sửng sốt, thân thể đang run rẩy của Trương Huyền rõ ràng hơi cứng đờ, chậm rãi mở mắt, lập tức nhìn thấy những ánh mắt khó hiểu ở chung quanh.
Sau khi biết rõ là có chuyện gì, mí mắt không khỏi giật giật, Trương Huyền hơi cảm thấy xấu hổ.
Có vẻ như... Giả vờ hơi quá rồi!
Sát lục chi khí Trong Ma Vân Ngọc Thạch, đối với loại Nhất giới chi chủ như hắn mà nói vốn không tính là gì, lại thêm bị Túc Sương ngăn cản chín thành chín, cơ hồ không cảm nhận được, nhưng nếu biểu hiện quá bình tĩnh, vậy rất dễ lộ... Thế là... Ngụy trang thành tâm thần phân liệt!
Hiện tại xem ra, phân liệt hơi quá...
Kỳ thật cũng không trách được hắn, không ai ngờ được, con ngựa bại gia này, năng lực ngụy trang kém như vậy, không những không sợ Ma Vân Ngọc Thạch, ngược lại còn ăn ngay tại chỗ.
Ngươi con mẹ nó có thể đáng tin chút không?
Trương Huyền ta đường đường là Vạn Thế Chi Sư, người đáng tin như vậy, sao lại kiếm ra một tên gia hỏa không đáng tin như ngươi.
Mất mặt!
- Nếu ta nói. . . Sát lục chi khí vừa rồi quá cường đại, khiến ta hiện tại vẫn chưa bình phục được... Đại tiểu thư có tin không?
Do dự một chút, Trương Huyền thăm dò.
Mạc Nhan Tuyết gật đầu.
Trừ giải thích này ra, nàng thật sự không nghĩ ra rốt cuộc là có chuyện gì.
Thở phào, Trương Huyền nhảy xuống lưng ngựa, vừa định hỏi 100 nguyên tệ mà đối phương hứa có tính không, liền nghe thấy một tiếng quát mắng phẫn nộ vang lên:
- Trả Ma Vân Ngọc Thạch lại cho ta...
Quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Liễu Minh Nguyệt vừa rồi còn vô cùng kiêu ngạo, lúc này hốc mắt lại đỏ bừng.
Mạc Nhan Tuyết:
- Thứ này là ngươi lấy ra để tỷ thí với chúng ta, hiện tại bị Túc Sương ăn, ta cũng không có bất kỳ biện pháp nào.
- Không được! Phải trả ta...
Vẻ mặt Liễu Minh Nguyệt đầy lo lắng.
Mạc Nhan Tuyết nhíu mày:
- Ngươi có thể giảng đạo lý chút không? Thua còn chưa xin lỗi, ngược lại đòi chúng ta...
- Oa...
Liễu Minh Nguyệt vừa rồi còn vênh váo hung hăng, bỗng nhiên oa một tiếng bật khóc:
- Đây là ta trộm ra từ trong nhà, một khi để cha ta biết, khẳng định sẽ mắng ta, mau trả ta...
Không ngờ nàng lại như vậy, Mạc Nhan Tuyết trong nhất thời cũng có chút chân tay luống cuống, quay đầu nhìn về phía Trương Huyền:
- Còn có thể. . . Lấy ra không?
Trầm ngâm một chút, Trương Huyền gật đầu:
- Có ăn thêm một chút cỏ khô, chắc có thể lôi ra rất nhanh...
- Oa...
Liễu Minh Nguyệt khóc càng to hơn.
- Được rồi, được rồi.
Bị làm ầm ĩ cho có chút phiền lòng, Mạc Nhan Tuyết xua tay:
- Lát nữa ta sẽ về trong tộc xin cho ngươi một viên, viên này bỏ đi, có điều, đánh cuộc thua, nên xin lỗi thì vẫn phải xin lỗi, khóc cũng vô dụng.
Tuy Ma Vân Ngọc Thạch hiếm có, nhưng đối với Mạc gia, một trong Tam đại gia tộc mà nói thì vẫn có thể lấy ra mấy viên.
Nghe thấy đối phương sẽ trả, lúc này Liễu Minh Nguyệt mới thở phào, nức nở mấy cái, ổn định cảm xúc một chút, mới nhìn xung quanh:
- Liễu Minh Nguyệt ta dám chơi dám chịu, thành khẩn xin lỗi Tiểu Ngư tiểu thư, Túc Sương, là ta sai, ta sai, ta sai.
Dựa theo ước định, nói liên tục ba lần "Ta sai".
- Thế còn được.
Mạc Nhan Tuyết thở phào, ngay cả Dư Tiểu Ngư cũng gật đầu hài lòng.
Tên gia hỏa này vừa thấy mặt đã muốn tranh đấu với bọn họ, có thể khiến nàng ngã ngựa như vậy, xem như là đại khoái nhân tâm, trong khoảng thời gian ngắn, chắc không dám tới gây phiền toái nữa.
- Đi thôi.
Vốn cũng không có cừu hận gì, thấy nàng xin lỗi, Mạc Nhan Tuyết lười chẳng muốn tiếp tục truy cứu, lập tức đi vào trong trường.
Lúc này, bởi vì tỷ thí của bọn họ, cửa đã đứng đầy người, nàng không muốn bị người ta nhìn như xem khỉ.
Mới đi được mấy bước, nhớ tới gì đó, Mạc Nhan Tuyết quay đầu lại nhìn:
- Trương Huyền đi cùng ta, Phùng quản gia và người khác thì ở lại nơi này chiếu cố Túc Sương...
- Ta...
Khóe miệng giật giật, Phùng Tiến cuối cùng không dám nhiều lời.
Đường đường là quản gia, không ngờ ngay cả tư cách cùng tiểu thư tiến vào vườn trường cũng không có, nếu truyền về xem như mất hết mặt mũi rồi, có điều, cũng không có biện pháp khác, ai bảo tiểu tử này có thể thuần phục Túc Sương chứ?
- Đa tạ đại tiểu thư.
Thấy đối phương thực sự mang theo hắn, Trương Huyền thở phào, giữ chặt lỗ tai Túc Sương, nhẹ giọng dặn dò một câu rồi mới nhanh chóng đi theo.
Bạch Nham Học Viện có diện tích hơn vạn mẫu, rất rộng lớn, học sinh sắp khảo hạch năm nay đều do người nhà dẫn theo, túi lớn túi nhỏ đi trên đường, cũng có một số lão sinh, bay qua bay lại, ân cần hỗ trợ các học muội sắp nhập môn.
Mạc Nhan Tuyết, Dư Tiểu Ngư đừng nói là toàn bộ học viện, cho dù ở Bạch Nham Thành cũng thuộc về cấp bậc trần nhà, vừa tiến vào vườn trường không lâu, liền dẫn tới rất nhiều học trưởng muốn hỗ trợ, có điều, thấy Dư Phong đứng trước mặt, ai nấy đều trở nên yên tĩnh.
Con của thành chủ, lại thêm thiên phú và thực lực của bản thân, vẫn không ai dám tùy ý càn rỡ.
- Nơi khảo hạch Nguyên Trì ở ngay diễn võ trường phía trước, chúng ta trực tiếp đi tới đó, đợi sau khi có được tư cách trúng tuyển, lại nghĩ biện pháp lựa chọn lão sư...
Dư Phong vừa đi vừa dặn dò.
Mạc Nhan Tuyết, Dư Tiểu Ngư đồng thời gật đầu, hai người cũng biết một chút về quy củ của học viện, cho dù không nói, cũng hiểu nên làm thế nào.
Đi được một lúc, thấy xung quanh không có ai, Dư Tiểu Ngư cười khanh khách đi tới trước mặt khuê mật, hạ giọng:
- Tuyết Nhi, mã phu này của ngươi rất có khả năng, nếu không cần thì... Tặng cho ta đi.
- Cho ngươi?
Mạc Nhan Tuyết nhìn sang.
Dư Tiểu Ngư:
- Đúng vậy, một hạ nhân mà thôi, nếu thật sự không được... Ta bỏ ra 1000 nguyên tệ để mua.
Mạc Nhan Tuyết lắc đầu:
- Không bán!
- Coi như ta xin ngươi...
Dư Tiểu Ngư ra sức chớp mắt.
Mạc Nhan Tuyết:
- Làm những cái này với ta là vô dụng, nói không bán là không.
...
Ngoài Vườn trường, thấy đám người Trương Huyền và đại tiểu thư đã biến mất trước mặt, Ngô Tường không nhịn được nữa:
- Phùng quản gia, tên gia hỏa Trương Huyền này hiện tại được tiểu thư nhìn với ánh mắt khác, ta sợ sau này sẽ tìm chúng ta gây phiền...
- Cho dù vậy thì cũng có biện pháp gì! Tính tình của tiểu thư, ngươi cũng không phải không biết, chuyện nàng nhận định, gia chủ cũng không thể phản đối...
Phùng Tiến càng nghĩ càng giận, xoa xoa mi tâm, nhìn Túc Sương Mã đứng cách đó không xa:
- Ngươi nói ngươi nghe ai không được, lại cứ nghe tên gia hỏa đó...
- Đúng vậy...
Nghĩ đến gì đó, mắt Ngô Tường sáng lên:
- Đúng rồi, Trương Huyền hắn đã có thể thuần phục, quản gia đại nhân phải chăng cũng có thể? Hay là nhân lúc này thử xem? Một khi thành công, dựa vào thân phận của lão nhân gia, còn có chỗ cho Trương Huyền hắn à?
- Đúng vậy, thử một chút, tiểu thư cũng không để ý.
Phùng Tiến không kìm được mà gật đầu, đi tới trước mặt Túc Sương, rụt rè vươn tay ra sờ.
Lúc trước Dư Tiểu Ngư chính là sờ chính là như vậy, đối phương vô cùng nhu thuận.
Thấy hắn vuốt ve, Túc Sương không hề né tránh, Phùng Tiến lập tức mừng rỡ.
Ầm ĩ cả nửa ngày, thuần phục lại đơn giản như vậy, sớm biết thế này, không để tiểu tử Trương Huyền đó thực hiện được...
Ừm, Ngô Tường rất thông minh, lát nữa về sẽ thưởng.
Cảm khái một tiếng, bàn tay hạ xuống khuôn mặt thon dài của tuấn mã, cảm nhận được sự vuốt ve của hắn, trong con mắt đen láy của Túc Sương, lộ ra vẻ bi phẫn và khuất nhục, giống như một hoàng hoa khuê nữ trong sạch, bị lưu manh đùa giỡn và gian dâm...
Một giọt nước mắt từ trong hốc mắt rơi xuống, đột nhiên, Túc Sương quay đầu, đâm thẳng vào bức tường ở cách đó không xa.
Rắc một tiếng, xương cổ gãy, đầu ngoẹo sang bên, con thiên lý mã vừa rồi còn uy vũ hùng tráng này, đoạn tuyệt hô hấp ngay tại chỗ.
- Gì vậy?
Trước mắt tối sầm, Phùng Tiến lập tức xụi lơ.
Tên gia hỏa này chết trong tay hắn, đại biểu cho hắn. . . Triệt để xong rồi!
Người khác sờ, ngươi cao hứng khoa chân múa tay, ta vừa sờ một cái, lại tự sát minh trí giống như bị làm nhục.
Ta con mẹ nó...
Tay của ta, rốt cuộc bẩn tới mức nào.
Quay đầu nhìn về phía Ngô Tường, đằng đằng sát khí.
Người quả thật rất biết suy nghĩ, lát nữa sẽ giết ngươi...
Thấy đối phương vẫn co giật, dường như có dấu hiệu không khang phục, Mạc Nhan Tuyết không nhịn được nữa, tiến lên mấy bước, kéo dây cương của Túc Sương:
- Ngươi không sao chứ?
- Yên tâm đi tiểu thư, ta vẫn có thể kiên trì được...
Thanh âm yếu ớt của Trương Huyền vang lên.
Hơi có chút xấu hổ, Mạc Nhan Tuyết ho khẽ một tiếng, nói:
- Cái này... Ma Vân Ngọc Thạch đã bị Túc Sương ăn rồi, không còn Sát lục chi khí nữa.
- Không còn?
Hơi sửng sốt, thân thể đang run rẩy của Trương Huyền rõ ràng hơi cứng đờ, chậm rãi mở mắt, lập tức nhìn thấy những ánh mắt khó hiểu ở chung quanh.
Sau khi biết rõ là có chuyện gì, mí mắt không khỏi giật giật, Trương Huyền hơi cảm thấy xấu hổ.
Có vẻ như... Giả vờ hơi quá rồi!
Sát lục chi khí Trong Ma Vân Ngọc Thạch, đối với loại Nhất giới chi chủ như hắn mà nói vốn không tính là gì, lại thêm bị Túc Sương ngăn cản chín thành chín, cơ hồ không cảm nhận được, nhưng nếu biểu hiện quá bình tĩnh, vậy rất dễ lộ... Thế là... Ngụy trang thành tâm thần phân liệt!
Hiện tại xem ra, phân liệt hơi quá...
Kỳ thật cũng không trách được hắn, không ai ngờ được, con ngựa bại gia này, năng lực ngụy trang kém như vậy, không những không sợ Ma Vân Ngọc Thạch, ngược lại còn ăn ngay tại chỗ.
Ngươi con mẹ nó có thể đáng tin chút không?
Trương Huyền ta đường đường là Vạn Thế Chi Sư, người đáng tin như vậy, sao lại kiếm ra một tên gia hỏa không đáng tin như ngươi.
Mất mặt!
- Nếu ta nói. . . Sát lục chi khí vừa rồi quá cường đại, khiến ta hiện tại vẫn chưa bình phục được... Đại tiểu thư có tin không?
Do dự một chút, Trương Huyền thăm dò.
Mạc Nhan Tuyết gật đầu.
Trừ giải thích này ra, nàng thật sự không nghĩ ra rốt cuộc là có chuyện gì.
Thở phào, Trương Huyền nhảy xuống lưng ngựa, vừa định hỏi 100 nguyên tệ mà đối phương hứa có tính không, liền nghe thấy một tiếng quát mắng phẫn nộ vang lên:
- Trả Ma Vân Ngọc Thạch lại cho ta...
Quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Liễu Minh Nguyệt vừa rồi còn vô cùng kiêu ngạo, lúc này hốc mắt lại đỏ bừng.
Mạc Nhan Tuyết:
- Thứ này là ngươi lấy ra để tỷ thí với chúng ta, hiện tại bị Túc Sương ăn, ta cũng không có bất kỳ biện pháp nào.
- Không được! Phải trả ta...
Vẻ mặt Liễu Minh Nguyệt đầy lo lắng.
Mạc Nhan Tuyết nhíu mày:
- Ngươi có thể giảng đạo lý chút không? Thua còn chưa xin lỗi, ngược lại đòi chúng ta...
- Oa...
Liễu Minh Nguyệt vừa rồi còn vênh váo hung hăng, bỗng nhiên oa một tiếng bật khóc:
- Đây là ta trộm ra từ trong nhà, một khi để cha ta biết, khẳng định sẽ mắng ta, mau trả ta...
Không ngờ nàng lại như vậy, Mạc Nhan Tuyết trong nhất thời cũng có chút chân tay luống cuống, quay đầu nhìn về phía Trương Huyền:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Còn có thể. . . Lấy ra không?
Trầm ngâm một chút, Trương Huyền gật đầu:
- Có ăn thêm một chút cỏ khô, chắc có thể lôi ra rất nhanh...
- Oa...
Liễu Minh Nguyệt khóc càng to hơn.
- Được rồi, được rồi.
Bị làm ầm ĩ cho có chút phiền lòng, Mạc Nhan Tuyết xua tay:
- Lát nữa ta sẽ về trong tộc xin cho ngươi một viên, viên này bỏ đi, có điều, đánh cuộc thua, nên xin lỗi thì vẫn phải xin lỗi, khóc cũng vô dụng.
Tuy Ma Vân Ngọc Thạch hiếm có, nhưng đối với Mạc gia, một trong Tam đại gia tộc mà nói thì vẫn có thể lấy ra mấy viên.
Nghe thấy đối phương sẽ trả, lúc này Liễu Minh Nguyệt mới thở phào, nức nở mấy cái, ổn định cảm xúc một chút, mới nhìn xung quanh:
- Liễu Minh Nguyệt ta dám chơi dám chịu, thành khẩn xin lỗi Tiểu Ngư tiểu thư, Túc Sương, là ta sai, ta sai, ta sai.
Dựa theo ước định, nói liên tục ba lần "Ta sai".
- Thế còn được.
Mạc Nhan Tuyết thở phào, ngay cả Dư Tiểu Ngư cũng gật đầu hài lòng.
Tên gia hỏa này vừa thấy mặt đã muốn tranh đấu với bọn họ, có thể khiến nàng ngã ngựa như vậy, xem như là đại khoái nhân tâm, trong khoảng thời gian ngắn, chắc không dám tới gây phiền toái nữa.
- Đi thôi.
Vốn cũng không có cừu hận gì, thấy nàng xin lỗi, Mạc Nhan Tuyết lười chẳng muốn tiếp tục truy cứu, lập tức đi vào trong trường.
Lúc này, bởi vì tỷ thí của bọn họ, cửa đã đứng đầy người, nàng không muốn bị người ta nhìn như xem khỉ.
Mới đi được mấy bước, nhớ tới gì đó, Mạc Nhan Tuyết quay đầu lại nhìn:
- Trương Huyền đi cùng ta, Phùng quản gia và người khác thì ở lại nơi này chiếu cố Túc Sương...
- Ta...
Khóe miệng giật giật, Phùng Tiến cuối cùng không dám nhiều lời.
Đường đường là quản gia, không ngờ ngay cả tư cách cùng tiểu thư tiến vào vườn trường cũng không có, nếu truyền về xem như mất hết mặt mũi rồi, có điều, cũng không có biện pháp khác, ai bảo tiểu tử này có thể thuần phục Túc Sương chứ?
- Đa tạ đại tiểu thư.
Thấy đối phương thực sự mang theo hắn, Trương Huyền thở phào, giữ chặt lỗ tai Túc Sương, nhẹ giọng dặn dò một câu rồi mới nhanh chóng đi theo.
Bạch Nham Học Viện có diện tích hơn vạn mẫu, rất rộng lớn, học sinh sắp khảo hạch năm nay đều do người nhà dẫn theo, túi lớn túi nhỏ đi trên đường, cũng có một số lão sinh, bay qua bay lại, ân cần hỗ trợ các học muội sắp nhập môn.
Mạc Nhan Tuyết, Dư Tiểu Ngư đừng nói là toàn bộ học viện, cho dù ở Bạch Nham Thành cũng thuộc về cấp bậc trần nhà, vừa tiến vào vườn trường không lâu, liền dẫn tới rất nhiều học trưởng muốn hỗ trợ, có điều, thấy Dư Phong đứng trước mặt, ai nấy đều trở nên yên tĩnh.
Con của thành chủ, lại thêm thiên phú và thực lực của bản thân, vẫn không ai dám tùy ý càn rỡ.
- Nơi khảo hạch Nguyên Trì ở ngay diễn võ trường phía trước, chúng ta trực tiếp đi tới đó, đợi sau khi có được tư cách trúng tuyển, lại nghĩ biện pháp lựa chọn lão sư...
Dư Phong vừa đi vừa dặn dò.
Mạc Nhan Tuyết, Dư Tiểu Ngư đồng thời gật đầu, hai người cũng biết một chút về quy củ của học viện, cho dù không nói, cũng hiểu nên làm thế nào.
Đi được một lúc, thấy xung quanh không có ai, Dư Tiểu Ngư cười khanh khách đi tới trước mặt khuê mật, hạ giọng:
- Tuyết Nhi, mã phu này của ngươi rất có khả năng, nếu không cần thì... Tặng cho ta đi.
- Cho ngươi?
Mạc Nhan Tuyết nhìn sang.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dư Tiểu Ngư:
- Đúng vậy, một hạ nhân mà thôi, nếu thật sự không được... Ta bỏ ra 1000 nguyên tệ để mua.
Mạc Nhan Tuyết lắc đầu:
- Không bán!
- Coi như ta xin ngươi...
Dư Tiểu Ngư ra sức chớp mắt.
Mạc Nhan Tuyết:
- Làm những cái này với ta là vô dụng, nói không bán là không.
...
Ngoài Vườn trường, thấy đám người Trương Huyền và đại tiểu thư đã biến mất trước mặt, Ngô Tường không nhịn được nữa:
- Phùng quản gia, tên gia hỏa Trương Huyền này hiện tại được tiểu thư nhìn với ánh mắt khác, ta sợ sau này sẽ tìm chúng ta gây phiền...
- Cho dù vậy thì cũng có biện pháp gì! Tính tình của tiểu thư, ngươi cũng không phải không biết, chuyện nàng nhận định, gia chủ cũng không thể phản đối...
Phùng Tiến càng nghĩ càng giận, xoa xoa mi tâm, nhìn Túc Sương Mã đứng cách đó không xa:
- Ngươi nói ngươi nghe ai không được, lại cứ nghe tên gia hỏa đó...
- Đúng vậy...
Nghĩ đến gì đó, mắt Ngô Tường sáng lên:
- Đúng rồi, Trương Huyền hắn đã có thể thuần phục, quản gia đại nhân phải chăng cũng có thể? Hay là nhân lúc này thử xem? Một khi thành công, dựa vào thân phận của lão nhân gia, còn có chỗ cho Trương Huyền hắn à?
- Đúng vậy, thử một chút, tiểu thư cũng không để ý.
Phùng Tiến không kìm được mà gật đầu, đi tới trước mặt Túc Sương, rụt rè vươn tay ra sờ.
Lúc trước Dư Tiểu Ngư chính là sờ chính là như vậy, đối phương vô cùng nhu thuận.
Thấy hắn vuốt ve, Túc Sương không hề né tránh, Phùng Tiến lập tức mừng rỡ.
Ầm ĩ cả nửa ngày, thuần phục lại đơn giản như vậy, sớm biết thế này, không để tiểu tử Trương Huyền đó thực hiện được...
Ừm, Ngô Tường rất thông minh, lát nữa về sẽ thưởng.
Cảm khái một tiếng, bàn tay hạ xuống khuôn mặt thon dài của tuấn mã, cảm nhận được sự vuốt ve của hắn, trong con mắt đen láy của Túc Sương, lộ ra vẻ bi phẫn và khuất nhục, giống như một hoàng hoa khuê nữ trong sạch, bị lưu manh đùa giỡn và gian dâm...
Một giọt nước mắt từ trong hốc mắt rơi xuống, đột nhiên, Túc Sương quay đầu, đâm thẳng vào bức tường ở cách đó không xa.
Rắc một tiếng, xương cổ gãy, đầu ngoẹo sang bên, con thiên lý mã vừa rồi còn uy vũ hùng tráng này, đoạn tuyệt hô hấp ngay tại chỗ.
- Gì vậy?
Trước mắt tối sầm, Phùng Tiến lập tức xụi lơ.
Tên gia hỏa này chết trong tay hắn, đại biểu cho hắn. . . Triệt để xong rồi!
Người khác sờ, ngươi cao hứng khoa chân múa tay, ta vừa sờ một cái, lại tự sát minh trí giống như bị làm nhục.
Ta con mẹ nó...
Tay của ta, rốt cuộc bẩn tới mức nào.
Quay đầu nhìn về phía Ngô Tường, đằng đằng sát khí.
Người quả thật rất biết suy nghĩ, lát nữa sẽ giết ngươi...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro