Thiên Đạo Đồ Thư Quán 2: Thiên Mệnh Vĩnh Hằng
Thắng thua
2024-10-29 00:44:43
Bị một con ngựa cười nhạo?
Liễu Minh Nguyệt triệt để ngây đơ, có chút không thể tin được vào hai mắt của mình, nhưng sự thực đang bày ra trước mặt!
Không nhịn được mà nhìn về phía mã phu trên lưng ngựa, chỉ thấy hắn vừa hay cũng tò mò nhìn tới, bốn mắt nhìn nhau, trên mặt đối phương lập tức lộ ra vẻ thống khổ... Giống như tùy thời sẽ không chịu nổi.
- ...
Khóe miệng Liễu Minh Nguyệt giật giật.
Đây là đang diễn kịch cho ta xem à?
Đầy nghi hoặc, nhìn kỹ lại, chỉ thấy thanh niên đã đau đớn tới sắp phát ra tiếng, nào có giống giả vờ.
Thôi, đã không nghĩ thông, vậy chỉ đành tạm thời bỏ qua, cắn chặt răng, hừ lạnh một tiếng:
- Đi đến năm mét thì sao? Ta không tin con ngựa nhỏ chưa dứt sữa ngươi thật sự có thể so được với Đạo Ly.
Cái đùi thon dài đột nhiên kẹp chặt bụng ngựa, một người một ngựa lại tiến về phía trước.
Lại tiến về phía trước hai bước, lúc này, cách Ma Vân Ngọc Thạch đã cách không tới ba mét, Sát lục chi khí nồng đậm giống như thực chất, không ngừng tuôn ra, không ngừng tấn công tinh thần của một người một ngựa.
- Ba mét, cự ly ba mét cũng có thể thừa nhận được, không hổ là thiên lý mã...
- Quá mạnh, xem ra Túc Sương của Mạc tiểu thư phải thua rồi.
Thành tích này, cho dù ở trên người chiến mã có kinh nghiệm sa trường, cũng đã được tính là cực cao, mà Túc Sương chỉ là mã câu chưa trưởng thành, muốn làm được, đích xác không có khả năng.
Nghe thấy nghị luận của mọi người, Liễu Minh Nguyệt cố nén khí tức xộc vào trong đầu, quay đầu nhìn về phía mã phu ở cách đó không xa, lạnh lùng cười:
- Ta khuyên ngươi hay là chủ động nhận thua đi! Cự ly này, không phải là một hạ nhân như ngươi có thể hi vọng xa vời...
- Ta không...
Thanh niên trên lưng ngựa đã trán nổi gân xanh, dường như tùy thời sẽ ngã xuống, lại vẫn liều mạng kiên trì, về phần Túc Sương, bốn chân không ngừng run run, xem ra đã sắp bị chấn kinh, triệt để không nắm giữ được.
Nhìn thấy những điều này, Mạc Nhan Tuyết hơi nhíu mày, thanh âm trong trẻo vang lên:
- Trương Huyền, nếu không kiên trì được thì lui về đây đi.
Chênh lệch có tồn tại, mặc dù không muốn thua, nhưng cũng không muốn Túc Sương phải chịu tổn thương không thể bù đắp.
- Tiểu thư yên tâm, hôm nay cho dù chết, ta cũng sẽ không cô phụ sự tín nhiệm của ngài đối với của ta.
Trương Huyền cắn răng.
Không ngờ hắn nói ra như vậy, cho dù là Mạc Nhan Tuyết tính cách lạnh lùng, vẫn gật đầu hài lòng.
- Tên gia hỏa này...
Mí mắt Phùng Tiến giật giật.
Có thể ở Mạc Phủ lên làm đại quản gia hơn mười năm, nhãn lực tất nhiên là có, nhìn thấy biểu cảm của tiểu thư, hắn liền hiểu được, trải qua sự kiện lần này, còn muốn tìm đối phương làm phiền, e là không thể rồi.
Thôi, sau này đối đãi cho tốt vậy.
- Tiếp tục đi tới.
Phía trước, Trương Huyền hét to một tiếng, tiếng chân vang lên, một người một ngựa cũng đi lên hai bước.
Lúc này, mặt ngựa vặn vẹo giống như hoa đay, mã phu thì run rẩy giống như dê điên, còn thiếu mỗi nước sùi bọt mép. . .
Dù vậy, vẫn kiên trì, vị trí đã ngang với Liễu Minh Nguyệt.
- ...
Liễu Minh Nguyệt triệt để ngây đơ.
Nàng đã mở Nguyên Trì, sắp trở thành một Nguyên Võ Giả, tố chất thân thể vốn là rất mạnh, lại thêm Đạo Ly từng trải qua sa trường chân chính, mới đi được đến đây, mà một mã câu chưa thành niên như đối phương, phối với một hạ nhân không có tu vi, lại cũng làm được. . .
- Ta không tin, giá.
Quát một tiếng, lại giục ngựa tiến tới, có điều, lần này Đạo Ly không nghe lời nàng nữa, mà là giận dữ hí dài, đột nhiên nhảy lên, xoay người cảm thấy về xa xa.
Bị sợ rồi.
Con ngựa dưới người nàng, cho dù là thiên lý mã, lúc này cũng không chịu nổi áp lực, triệt để sụp đổ.
Rầm rầm.
Liễu Minh Nguyệt lập tức bị hất xuống khỏi lưng ngựa, nặng nề ngã xuống đất.
Vội vã lui đến ngoài mười mét, lúc này nữ hài mới thở phào, nhìn về phía Trương Huyền ở cách đó không xa:
- Ba mét là cực hạn của ta rồi, không tin ngươi còn có thể tiến thêm một bước... Cùng lắm thì ngang nhau thôi...
Vừa dứt lời, chỉ thấy vẻ mặt Trương Huyền dữ tợn, điều động Túc Sương tiến về phía trước, lúc này, cách Ma Vân Ngọc Thạch chỉ có không tới hai mét.
Không chỉ như vậy, đối mặt với Sát lục chi khí vượt xa tưởng tượng, vẫn không có ý dừng lại, tiếp tục tiến tới.
Lộc cộc.
Một mét, nửa mét. . .
Hai hô hấp ngắn ngủi, một người một ngựa nhìn thì tùy thời sẽ không chịu nổi, lại đã đi tới phía trước Ma Vân Ngọc Thạch, triệt để không còn cự ly.
- Thừa nhận Sát lục chi khí Trực diện, lại không hề chấn kinh... Thế này, cũng quá lợi hại rồi.
- Cho dù là chiến mã nhất đẳng trong vương quốc, cũng không làm được tới điểm này.
- Lúc trước một mực cho rằng Đạo Ly của Minh Nguyệt tiểu thư mới là chung điểm của thiên lý mã, thì ra Túc Sương của Mạc tiểu thư, mới là thâm tàng bất lộ chân chính.
Một trận xôn xao vang lên, tất cả mọi người nhìn nhau, đều từ trong mắt đối phương nhìn ra vẻ khiếp sợ.
Đối mặt với Sát lục chi khí Ma Vân Ngọc Thạch mang đến, đừng nói chỉ là một con ngựa, cho dù là Nguyên Võ Giả có tu vi, có thể làm được cũng không tính là nhiều, chỉ bằng vào điểm này, đã khiến tất cả mọi người phải kính trọng rồi.
- Không thể nào, sao ta lại thua được?
Người khác khiếp sợ, Liễu Minh Nguyệt lại có chút không thể tin được.
Đạo Ly chính là thiên lý mã từ chiến trường xuống, cũng chỉ đi đến ba mét, một mã câu chưa tới ba tuổi, vốn tưởng rằng vừa tiến vào phạm vi mười mét sẽ thua trận, ai ngờ lại một hơi đi đến cuối cùng...
Rõ ràng nhìn thì tùy thời đều sẽ chết toi, lại không biết vì sao càng chạy càng có lực. . .
Tạo cho người ta một loại cảm giác "Từ khi mắc bệnh tâm thần, tinh thần tốt hơn nhiều".
Nhất là mã phu nhìn thì ngốc nghếch đó, miệng méo mắt xéo, ngón tay rút gân, nhìn từ xa, đã bị Sát lục chi khí trùng kích cho có chút ngu ngốc, kết quả, mông lại như mọc trên lưng ngựa, không nhúc nhích, trong miệng còn thỉnh thoảng hô to "đi, đi", điều động ngựa tiếp tục tiến về phía trước...
Vốn tưởng rằng để thầm gia hỏa này quyết định, có lúc Mạc Nhan Tuyết sẽ phải khóc, có thế nào cũng không ngờ được, đích xác là có người khóc, chỉ có điều đối tượng lại biến thành mình...
Quá bịp.
- Chúng ta thắng rồi...
Dư Tiểu Ngư ở cách đó không xa kích động nhảy lên, lục lạc trên người vang leng keng, giống như gió thu làm lá cây xào xạc.
Mạc Nhan Tuyết cũng thở phào, lại nhìn về phía mã phu trên lưng ngựa, không kìm được mà gật đầu.
Tên gia hỏa này chẳng những có thể thuần phục tuấn mã, còn có nghị lực như vậy, không đơn giản.
Đợi một lát, thấy đối phương vẫn run rẩy tại chỗ, không có ý dừng lại, Mạc Nhan Tuyết có chút không nhịn được:
- Trương Huyền, đã giành chiến thắng rồi, có thể trở lại.
- Vâng.
Lúc này mã phu bị Sát lục chi khí trùng kích, không ngừng run rẩy mới thở phào, cố nén thống khổ đáp lại một câu, vừa định giục ngựa rời khỏi, dị biến nảy sinh.
Đúng vào lúc này, Túc Sương cũng không ngừng run rẩy bỗng nhiên cúi đầu, cắn lấy Ma Vân Ngọc Thạch trên mặt đất vào trong miệng.
Tuy Sát lục chi khí có thể áp bức tinh thần, lại cũng là công cụ thối luyện tinh thần, đối với linh tính cũng có hiệu quả tương tự.
Linh tính Túc Sương Mã sinh ra, cho dù nói gì nghe nấy đối với mệnh lệnh của Trương Huyền, nhưng cũng có một số tư tưởng thuộc về mình, tựa như lúc trước nghe lệnh bảo nó mổ bụng lấy lòng mề, chứ không muốn bị nướng thịt vậy...
Lúc này, nhìn thấy bảo vật có ích với nó ở ngay trước mắt, sao còn nhịn được, không chút chậm trễ, miệng không buồn nhai, trực tiếp nuốt xuống ngọc thạch.
- Ăn Ma Vân Ngọc Thạch?
Tất cả mọi người nhìn nhau, đều trở nên đờ đẫn.
Một con ngựa không sợ Sát lục chi khí thì cũng thôi, còn muốn nuốt cả nguồn phóng thích Sát lục chi khí vào trong bụng, đây là ngươi muốn nghịch thiên à...
- Mau nhìn mã phu đó...
Một thanh âm run rẩy vang lên, mọi người đồng loạt ngẩng đầu.
Chỉ thấy mã phu "Trung thành và tận tâm" đó, lúc này vẫn hai tay ôm đầu, không ngừng run rẩy, mí mắt đảo loạn, tay chân co giật... Dường như dưới sự trùng kích của Sát lục chi khí, sắp không chịu nổi mà bỏ mạng.
- Ma Vân Ngọc Thạch đã bị ăn rồi, không còn Sát lục chi khí! Sao hắn lại có biểu cảm này?
Thanh âm khó hiểu của Dư Tiểu Ngư vang lên.
Lặng ngắt như tờ.
Ma Vân Ngọc Thạch bị ăn, tương đương với ngăn cách Sát lục chi khí một cách vật lý, lúc này, cho dù là hài tử bình thường ở trên lưng ngựa, cũng sẽ không chịu chút ảnh hưởng, mã phu này lại vẫn đang run rẩy. . .
Sao thứ này lại vẫn tiếp tục.
Liễu Minh Nguyệt triệt để ngây đơ, có chút không thể tin được vào hai mắt của mình, nhưng sự thực đang bày ra trước mặt!
Không nhịn được mà nhìn về phía mã phu trên lưng ngựa, chỉ thấy hắn vừa hay cũng tò mò nhìn tới, bốn mắt nhìn nhau, trên mặt đối phương lập tức lộ ra vẻ thống khổ... Giống như tùy thời sẽ không chịu nổi.
- ...
Khóe miệng Liễu Minh Nguyệt giật giật.
Đây là đang diễn kịch cho ta xem à?
Đầy nghi hoặc, nhìn kỹ lại, chỉ thấy thanh niên đã đau đớn tới sắp phát ra tiếng, nào có giống giả vờ.
Thôi, đã không nghĩ thông, vậy chỉ đành tạm thời bỏ qua, cắn chặt răng, hừ lạnh một tiếng:
- Đi đến năm mét thì sao? Ta không tin con ngựa nhỏ chưa dứt sữa ngươi thật sự có thể so được với Đạo Ly.
Cái đùi thon dài đột nhiên kẹp chặt bụng ngựa, một người một ngựa lại tiến về phía trước.
Lại tiến về phía trước hai bước, lúc này, cách Ma Vân Ngọc Thạch đã cách không tới ba mét, Sát lục chi khí nồng đậm giống như thực chất, không ngừng tuôn ra, không ngừng tấn công tinh thần của một người một ngựa.
- Ba mét, cự ly ba mét cũng có thể thừa nhận được, không hổ là thiên lý mã...
- Quá mạnh, xem ra Túc Sương của Mạc tiểu thư phải thua rồi.
Thành tích này, cho dù ở trên người chiến mã có kinh nghiệm sa trường, cũng đã được tính là cực cao, mà Túc Sương chỉ là mã câu chưa trưởng thành, muốn làm được, đích xác không có khả năng.
Nghe thấy nghị luận của mọi người, Liễu Minh Nguyệt cố nén khí tức xộc vào trong đầu, quay đầu nhìn về phía mã phu ở cách đó không xa, lạnh lùng cười:
- Ta khuyên ngươi hay là chủ động nhận thua đi! Cự ly này, không phải là một hạ nhân như ngươi có thể hi vọng xa vời...
- Ta không...
Thanh niên trên lưng ngựa đã trán nổi gân xanh, dường như tùy thời sẽ ngã xuống, lại vẫn liều mạng kiên trì, về phần Túc Sương, bốn chân không ngừng run run, xem ra đã sắp bị chấn kinh, triệt để không nắm giữ được.
Nhìn thấy những điều này, Mạc Nhan Tuyết hơi nhíu mày, thanh âm trong trẻo vang lên:
- Trương Huyền, nếu không kiên trì được thì lui về đây đi.
Chênh lệch có tồn tại, mặc dù không muốn thua, nhưng cũng không muốn Túc Sương phải chịu tổn thương không thể bù đắp.
- Tiểu thư yên tâm, hôm nay cho dù chết, ta cũng sẽ không cô phụ sự tín nhiệm của ngài đối với của ta.
Trương Huyền cắn răng.
Không ngờ hắn nói ra như vậy, cho dù là Mạc Nhan Tuyết tính cách lạnh lùng, vẫn gật đầu hài lòng.
- Tên gia hỏa này...
Mí mắt Phùng Tiến giật giật.
Có thể ở Mạc Phủ lên làm đại quản gia hơn mười năm, nhãn lực tất nhiên là có, nhìn thấy biểu cảm của tiểu thư, hắn liền hiểu được, trải qua sự kiện lần này, còn muốn tìm đối phương làm phiền, e là không thể rồi.
Thôi, sau này đối đãi cho tốt vậy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Tiếp tục đi tới.
Phía trước, Trương Huyền hét to một tiếng, tiếng chân vang lên, một người một ngựa cũng đi lên hai bước.
Lúc này, mặt ngựa vặn vẹo giống như hoa đay, mã phu thì run rẩy giống như dê điên, còn thiếu mỗi nước sùi bọt mép. . .
Dù vậy, vẫn kiên trì, vị trí đã ngang với Liễu Minh Nguyệt.
- ...
Liễu Minh Nguyệt triệt để ngây đơ.
Nàng đã mở Nguyên Trì, sắp trở thành một Nguyên Võ Giả, tố chất thân thể vốn là rất mạnh, lại thêm Đạo Ly từng trải qua sa trường chân chính, mới đi được đến đây, mà một mã câu chưa thành niên như đối phương, phối với một hạ nhân không có tu vi, lại cũng làm được. . .
- Ta không tin, giá.
Quát một tiếng, lại giục ngựa tiến tới, có điều, lần này Đạo Ly không nghe lời nàng nữa, mà là giận dữ hí dài, đột nhiên nhảy lên, xoay người cảm thấy về xa xa.
Bị sợ rồi.
Con ngựa dưới người nàng, cho dù là thiên lý mã, lúc này cũng không chịu nổi áp lực, triệt để sụp đổ.
Rầm rầm.
Liễu Minh Nguyệt lập tức bị hất xuống khỏi lưng ngựa, nặng nề ngã xuống đất.
Vội vã lui đến ngoài mười mét, lúc này nữ hài mới thở phào, nhìn về phía Trương Huyền ở cách đó không xa:
- Ba mét là cực hạn của ta rồi, không tin ngươi còn có thể tiến thêm một bước... Cùng lắm thì ngang nhau thôi...
Vừa dứt lời, chỉ thấy vẻ mặt Trương Huyền dữ tợn, điều động Túc Sương tiến về phía trước, lúc này, cách Ma Vân Ngọc Thạch chỉ có không tới hai mét.
Không chỉ như vậy, đối mặt với Sát lục chi khí vượt xa tưởng tượng, vẫn không có ý dừng lại, tiếp tục tiến tới.
Lộc cộc.
Một mét, nửa mét. . .
Hai hô hấp ngắn ngủi, một người một ngựa nhìn thì tùy thời sẽ không chịu nổi, lại đã đi tới phía trước Ma Vân Ngọc Thạch, triệt để không còn cự ly.
- Thừa nhận Sát lục chi khí Trực diện, lại không hề chấn kinh... Thế này, cũng quá lợi hại rồi.
- Cho dù là chiến mã nhất đẳng trong vương quốc, cũng không làm được tới điểm này.
- Lúc trước một mực cho rằng Đạo Ly của Minh Nguyệt tiểu thư mới là chung điểm của thiên lý mã, thì ra Túc Sương của Mạc tiểu thư, mới là thâm tàng bất lộ chân chính.
Một trận xôn xao vang lên, tất cả mọi người nhìn nhau, đều từ trong mắt đối phương nhìn ra vẻ khiếp sợ.
Đối mặt với Sát lục chi khí Ma Vân Ngọc Thạch mang đến, đừng nói chỉ là một con ngựa, cho dù là Nguyên Võ Giả có tu vi, có thể làm được cũng không tính là nhiều, chỉ bằng vào điểm này, đã khiến tất cả mọi người phải kính trọng rồi.
- Không thể nào, sao ta lại thua được?
Người khác khiếp sợ, Liễu Minh Nguyệt lại có chút không thể tin được.
Đạo Ly chính là thiên lý mã từ chiến trường xuống, cũng chỉ đi đến ba mét, một mã câu chưa tới ba tuổi, vốn tưởng rằng vừa tiến vào phạm vi mười mét sẽ thua trận, ai ngờ lại một hơi đi đến cuối cùng...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Rõ ràng nhìn thì tùy thời đều sẽ chết toi, lại không biết vì sao càng chạy càng có lực. . .
Tạo cho người ta một loại cảm giác "Từ khi mắc bệnh tâm thần, tinh thần tốt hơn nhiều".
Nhất là mã phu nhìn thì ngốc nghếch đó, miệng méo mắt xéo, ngón tay rút gân, nhìn từ xa, đã bị Sát lục chi khí trùng kích cho có chút ngu ngốc, kết quả, mông lại như mọc trên lưng ngựa, không nhúc nhích, trong miệng còn thỉnh thoảng hô to "đi, đi", điều động ngựa tiếp tục tiến về phía trước...
Vốn tưởng rằng để thầm gia hỏa này quyết định, có lúc Mạc Nhan Tuyết sẽ phải khóc, có thế nào cũng không ngờ được, đích xác là có người khóc, chỉ có điều đối tượng lại biến thành mình...
Quá bịp.
- Chúng ta thắng rồi...
Dư Tiểu Ngư ở cách đó không xa kích động nhảy lên, lục lạc trên người vang leng keng, giống như gió thu làm lá cây xào xạc.
Mạc Nhan Tuyết cũng thở phào, lại nhìn về phía mã phu trên lưng ngựa, không kìm được mà gật đầu.
Tên gia hỏa này chẳng những có thể thuần phục tuấn mã, còn có nghị lực như vậy, không đơn giản.
Đợi một lát, thấy đối phương vẫn run rẩy tại chỗ, không có ý dừng lại, Mạc Nhan Tuyết có chút không nhịn được:
- Trương Huyền, đã giành chiến thắng rồi, có thể trở lại.
- Vâng.
Lúc này mã phu bị Sát lục chi khí trùng kích, không ngừng run rẩy mới thở phào, cố nén thống khổ đáp lại một câu, vừa định giục ngựa rời khỏi, dị biến nảy sinh.
Đúng vào lúc này, Túc Sương cũng không ngừng run rẩy bỗng nhiên cúi đầu, cắn lấy Ma Vân Ngọc Thạch trên mặt đất vào trong miệng.
Tuy Sát lục chi khí có thể áp bức tinh thần, lại cũng là công cụ thối luyện tinh thần, đối với linh tính cũng có hiệu quả tương tự.
Linh tính Túc Sương Mã sinh ra, cho dù nói gì nghe nấy đối với mệnh lệnh của Trương Huyền, nhưng cũng có một số tư tưởng thuộc về mình, tựa như lúc trước nghe lệnh bảo nó mổ bụng lấy lòng mề, chứ không muốn bị nướng thịt vậy...
Lúc này, nhìn thấy bảo vật có ích với nó ở ngay trước mắt, sao còn nhịn được, không chút chậm trễ, miệng không buồn nhai, trực tiếp nuốt xuống ngọc thạch.
- Ăn Ma Vân Ngọc Thạch?
Tất cả mọi người nhìn nhau, đều trở nên đờ đẫn.
Một con ngựa không sợ Sát lục chi khí thì cũng thôi, còn muốn nuốt cả nguồn phóng thích Sát lục chi khí vào trong bụng, đây là ngươi muốn nghịch thiên à...
- Mau nhìn mã phu đó...
Một thanh âm run rẩy vang lên, mọi người đồng loạt ngẩng đầu.
Chỉ thấy mã phu "Trung thành và tận tâm" đó, lúc này vẫn hai tay ôm đầu, không ngừng run rẩy, mí mắt đảo loạn, tay chân co giật... Dường như dưới sự trùng kích của Sát lục chi khí, sắp không chịu nổi mà bỏ mạng.
- Ma Vân Ngọc Thạch đã bị ăn rồi, không còn Sát lục chi khí! Sao hắn lại có biểu cảm này?
Thanh âm khó hiểu của Dư Tiểu Ngư vang lên.
Lặng ngắt như tờ.
Ma Vân Ngọc Thạch bị ăn, tương đương với ngăn cách Sát lục chi khí một cách vật lý, lúc này, cho dù là hài tử bình thường ở trên lưng ngựa, cũng sẽ không chịu chút ảnh hưởng, mã phu này lại vẫn đang run rẩy. . .
Sao thứ này lại vẫn tiếp tục.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro