Thiên Đạo Đồ Thư Quán 2: Thiên Mệnh Vĩnh Hằng
Nguyên Trì Kim...
2024-10-29 00:44:43
Vừa rồi Dư Tiểu Ngư có bảo hắn ngồi vào trong xe, nhưng hắn cảm thấy không thích hợp, cự tuyệt hảo ý của đối phương.
Bất kể có nói như thế nào, nữ hài này đều là thiên kim tiểu thư của phủ thành chủ, hơn nữa xinh đẹp như vậy, một khi để người ta biết ngồi cùng xe ngựa với một nam tử tuổi tác xấp xỉ, mình khẳng định sẽ gặp phải rất nhiều phiền phức không cần thiết.
- Vị lão ca này, vừa rồi xa giá của ngươi đỗ cùng Túc Sương, không biết có nhìn thấy Phùng quản gia chiếu cố tốt con ngựa không, ta nuôi lâu như vậy, đã sớm có tình cảm với nó, sợ xuất hiện chút vấn đề, lại thành không phải với giao phó của đại tiểu thư...
Trương Huyền hàm hậu nhìn tới.
- Cái này...
Mí mắt xa phu run lên:
- Có chiếu cố tốt, ngươi, ngươi cứ yên tâm đi.
- Vậy thì tốt.
Dường như không nhìn ra sự khác thường của hắn, Trương Huyền giả vờ giả vịt thở phào.
Sở dĩ Túc Sương bị Phùng Tiến sờ một cái đã tử vong tại chỗ, tất nhiên là do hắn bày mưu đặt kế.
Trước khi cùng Mạc Nhan Tuyết tới vườn trường, cố ý kéo lỗ tai của thiên lý mã này, nói vài câu, chính là làm dặn dò chi tiết.
Không có biện pháp, tên gia hỏa này đã sớm chết rồi, trời nóng như vậy, trải qua một đêm, mùi thối sẽ không che giấu được, nếu qua thêm nửa ngày, khẳng định sẽ bị người ta phát hiện, so với để đến lúc đó tìm ra vấn đề, còn không bằng chủ động khiến nó "Hi sinh".
Như vậy, mình cũng có thể rũ bỏ liên quan.
Lúc trước dặn dò Túc Sương, nhất định phải chết trước mặt xa phu này, thân là hạ nhân của phủ thành chủ, nếu làm nhân chứng, nói chuyện cũng có phân lượng hơn.
Hiện tại xem ra, con thiên lý mã đó làm không tồi, cho dù trước mắt không thừa nhận, nhưng chỉ cần Mạc đại tiểu thư hoặc Dư Tiểu Ngư tự mình hỏi, tất nhiên sẽ không kiên trì được lâu.
Biết lưới đã rải, có thể thoát ly Mạc Phủ khôi phục tự do hay không là ở đây, Trương Huyền không nghĩ nữa, mà là tâm niệm xoay chuyển, nhìn về phía thư tịch đã được thu vào đồ thư quán.
Ngón tay điểm một cái, thư tịch hạ xuống lòng bàn tay, nhẹ nhàng mở ra.
Hồng Sơn Tầm Trì Pháp: Chính là lão tổ Mạc gia Mạc Thanh Lưu sáng tạo ra vào 157 năm trước, bên trong gồm phương pháp tìm kiếm và mở Nguyên Trì.
Chỗ thiếu hụt: Thứ nhất, tìm kiếm Nguyên Trì, không thể dựa vào lực lượng của nguyên khí và thiên địa, quá chậm chạp, cần thí nghiệm nhiều lần, thường là làm việc vô dụng. Thứ hai, trong phương pháp mở, tài liệu cần quá đắt đỏ, khó có thể tìm kiếm. Thứ ba...
Chỗ thứ một trăm linh ba, khi mở Nguyên Trì, dùng núi làm lực, lại không dày nặng như núi.
- Nhiều như vậy à?
Chỉ nhìn một cái, khóe miệng Trương Huyền đã giật giật.
Đã lâu rồi không tu luyện công pháp có quá nhiều chỗ thiếu hụt như vậy, nếu thực sự luyện, tới năm khỉ tháng ngựa cũng khó có thể thành công.
Thôi, không xem vội, vẫn là giống như trước đây, trước tiên tìm thêm một số bí tịch, dung hợp thành Thiên Đạo Công Pháp rồi tính sau.
Giờ không phải vừa hay đang tới phủ thành chủ à? Có lẽ có thể nhờ vào cơ hội lần này, làm thành chuyện này.
Tâm thần rời khỏi Thiên Đạo Đồ Thư Quán, mới phát hiện, trong kinh mạch vẫn có một cỗ khí lưu đang du đãng.
Chính là đạo từ trên Nguyên Trì Sơn chui qua, lúc này vẫn đang chạy loạn chung quanh, giống như cá bơi không có mục đích, không tìm thấy Nguyên Trì, lại không muốn rời khỏi.
- Thôi, trước tiên cứ đưa đến tân thế giới đi.
Sợ nó lại gây ra vấn đề gì trong cơ thể, tinh thần Trương Huyền khẽ động, ném nó vào tân thế giới.
Đây không phải là Thiên Mệnh Nguyên Lực, ném tới đồ thư quán, vạn nhất làm hỏng sách vở thì sao?
Cùng thời khắc đó.
Bên cạnh Nguyên Trì Sơn, nhìn học viên cuối cùng đi xa, ánh mắt viện trưởng Lục Minh Nhung lộ ra vẻ thất vọng nồng đậm.
- Kiểm tra toàn bộ cũng không tìm ra... Viện trưởng, ngươi nói liệu có khả năng, Cửu Long Dẫn Thiên Mệnh xuất hiện không phải vì xuất hiện một vị thiên tài siêu cấp, mà là. . . Mệnh Bàn hỏng không?
Nhớ tới gì đó, Vu Vân Châu bỗng nhiên mở miệng.
- Cái này...
Lục Minh Nhung sửng sốt.
Nói thật, Mệnh Bàn và Cửu Long Trụ xuất hiện vấn đề, là có khả năng xuất hiện loại kết quả này.
Nếu thực sự là như vậy, chính là vô cùng mất mặt.
- Ta đi xem.
Ý thức được điểm này, Lục Minh Nhung vừa định nhìn Mệnh Bàn đã vỡ, bỗng nhiên Nguyên Trì Sơn trước mắt lay động kịch liệt, tức khắc, ánh sáng từ ba loại màu sắc đỏ, vàng, xanh hình thành chiếu thẳng lên, giống như ánh nắng chiều chói mắt.
Lục Minh Nhung lập tức đứng đờ tại chỗ, yết hầu khô khốc, hít sâu một hơi, tiếng lẩm bẩm lại chậm rãi vang lên:
- Đây, đây... Đây là Nguyên Trì Kim Hà, cấp bậc cao nhất mà Nguyên Trì Sơn kiểm tra ra.
Bất kể có nói như thế nào, nữ hài này đều là thiên kim tiểu thư của phủ thành chủ, hơn nữa xinh đẹp như vậy, một khi để người ta biết ngồi cùng xe ngựa với một nam tử tuổi tác xấp xỉ, mình khẳng định sẽ gặp phải rất nhiều phiền phức không cần thiết.
- Vị lão ca này, vừa rồi xa giá của ngươi đỗ cùng Túc Sương, không biết có nhìn thấy Phùng quản gia chiếu cố tốt con ngựa không, ta nuôi lâu như vậy, đã sớm có tình cảm với nó, sợ xuất hiện chút vấn đề, lại thành không phải với giao phó của đại tiểu thư...
Trương Huyền hàm hậu nhìn tới.
- Cái này...
Mí mắt xa phu run lên:
- Có chiếu cố tốt, ngươi, ngươi cứ yên tâm đi.
- Vậy thì tốt.
Dường như không nhìn ra sự khác thường của hắn, Trương Huyền giả vờ giả vịt thở phào.
Sở dĩ Túc Sương bị Phùng Tiến sờ một cái đã tử vong tại chỗ, tất nhiên là do hắn bày mưu đặt kế.
Trước khi cùng Mạc Nhan Tuyết tới vườn trường, cố ý kéo lỗ tai của thiên lý mã này, nói vài câu, chính là làm dặn dò chi tiết.
Không có biện pháp, tên gia hỏa này đã sớm chết rồi, trời nóng như vậy, trải qua một đêm, mùi thối sẽ không che giấu được, nếu qua thêm nửa ngày, khẳng định sẽ bị người ta phát hiện, so với để đến lúc đó tìm ra vấn đề, còn không bằng chủ động khiến nó "Hi sinh".
Như vậy, mình cũng có thể rũ bỏ liên quan.
Lúc trước dặn dò Túc Sương, nhất định phải chết trước mặt xa phu này, thân là hạ nhân của phủ thành chủ, nếu làm nhân chứng, nói chuyện cũng có phân lượng hơn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hiện tại xem ra, con thiên lý mã đó làm không tồi, cho dù trước mắt không thừa nhận, nhưng chỉ cần Mạc đại tiểu thư hoặc Dư Tiểu Ngư tự mình hỏi, tất nhiên sẽ không kiên trì được lâu.
Biết lưới đã rải, có thể thoát ly Mạc Phủ khôi phục tự do hay không là ở đây, Trương Huyền không nghĩ nữa, mà là tâm niệm xoay chuyển, nhìn về phía thư tịch đã được thu vào đồ thư quán.
Ngón tay điểm một cái, thư tịch hạ xuống lòng bàn tay, nhẹ nhàng mở ra.
Hồng Sơn Tầm Trì Pháp: Chính là lão tổ Mạc gia Mạc Thanh Lưu sáng tạo ra vào 157 năm trước, bên trong gồm phương pháp tìm kiếm và mở Nguyên Trì.
Chỗ thiếu hụt: Thứ nhất, tìm kiếm Nguyên Trì, không thể dựa vào lực lượng của nguyên khí và thiên địa, quá chậm chạp, cần thí nghiệm nhiều lần, thường là làm việc vô dụng. Thứ hai, trong phương pháp mở, tài liệu cần quá đắt đỏ, khó có thể tìm kiếm. Thứ ba...
Chỗ thứ một trăm linh ba, khi mở Nguyên Trì, dùng núi làm lực, lại không dày nặng như núi.
- Nhiều như vậy à?
Chỉ nhìn một cái, khóe miệng Trương Huyền đã giật giật.
Đã lâu rồi không tu luyện công pháp có quá nhiều chỗ thiếu hụt như vậy, nếu thực sự luyện, tới năm khỉ tháng ngựa cũng khó có thể thành công.
Thôi, không xem vội, vẫn là giống như trước đây, trước tiên tìm thêm một số bí tịch, dung hợp thành Thiên Đạo Công Pháp rồi tính sau.
Giờ không phải vừa hay đang tới phủ thành chủ à? Có lẽ có thể nhờ vào cơ hội lần này, làm thành chuyện này.
Tâm thần rời khỏi Thiên Đạo Đồ Thư Quán, mới phát hiện, trong kinh mạch vẫn có một cỗ khí lưu đang du đãng.
Chính là đạo từ trên Nguyên Trì Sơn chui qua, lúc này vẫn đang chạy loạn chung quanh, giống như cá bơi không có mục đích, không tìm thấy Nguyên Trì, lại không muốn rời khỏi.
- Thôi, trước tiên cứ đưa đến tân thế giới đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sợ nó lại gây ra vấn đề gì trong cơ thể, tinh thần Trương Huyền khẽ động, ném nó vào tân thế giới.
Đây không phải là Thiên Mệnh Nguyên Lực, ném tới đồ thư quán, vạn nhất làm hỏng sách vở thì sao?
Cùng thời khắc đó.
Bên cạnh Nguyên Trì Sơn, nhìn học viên cuối cùng đi xa, ánh mắt viện trưởng Lục Minh Nhung lộ ra vẻ thất vọng nồng đậm.
- Kiểm tra toàn bộ cũng không tìm ra... Viện trưởng, ngươi nói liệu có khả năng, Cửu Long Dẫn Thiên Mệnh xuất hiện không phải vì xuất hiện một vị thiên tài siêu cấp, mà là. . . Mệnh Bàn hỏng không?
Nhớ tới gì đó, Vu Vân Châu bỗng nhiên mở miệng.
- Cái này...
Lục Minh Nhung sửng sốt.
Nói thật, Mệnh Bàn và Cửu Long Trụ xuất hiện vấn đề, là có khả năng xuất hiện loại kết quả này.
Nếu thực sự là như vậy, chính là vô cùng mất mặt.
- Ta đi xem.
Ý thức được điểm này, Lục Minh Nhung vừa định nhìn Mệnh Bàn đã vỡ, bỗng nhiên Nguyên Trì Sơn trước mắt lay động kịch liệt, tức khắc, ánh sáng từ ba loại màu sắc đỏ, vàng, xanh hình thành chiếu thẳng lên, giống như ánh nắng chiều chói mắt.
Lục Minh Nhung lập tức đứng đờ tại chỗ, yết hầu khô khốc, hít sâu một hơi, tiếng lẩm bẩm lại chậm rãi vang lên:
- Đây, đây... Đây là Nguyên Trì Kim Hà, cấp bậc cao nhất mà Nguyên Trì Sơn kiểm tra ra.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro