Thiên Đạo Đồ Thư Quán 2: Thiên Mệnh Vĩnh Hằng
Phủ thành chủ
2024-10-29 00:44:43
- Nguyên Trì Kim Hà?
Đám người Vu Vân Châu có chút khó hiểu.
Lúc trước, màu sắc đậm nhất từng thấy, chỉ là màu đỏ cam mà thôi, vừa đỏ vừa rực rỡ giống như ráng chiều thế này, đừng nói là từng thấy, nghe cũng chưa từng nghe.
- Nguyên Trì Sơn kiểm tra, ba màu đỏ, vàng xanh, đại biểu cho Nguyên Trì có vững chắc hay không.
Cố nén kích động, viện trưởng Lục Minh Nhung vội vàng giải thích:
- Dưới tình huống bình thường, Nguyên Trì cấp bậc nhất phẩm sau khi củng cố, cũng chỉ có thể biểu hiện ra màu đỏ thẫm, chỉ có vượt qua cấp bậc này, mới có thể khiến ba loại màu sắc giao hòa lẫn nhau, từ đó đản sinh ra màu sắc giống như mây vàng, vốn tưởng rằng chỉ là truyền thuyết, không ngờ... Không ngờ lại là thật, hơn nữa cứ vậy xuất hiện ở trước mặt chúng ta!
- Nếu nói như vậy…
Vu Vân Châu nuốt nước miếng, giọng nói cũng run run:
- Vừa rồi không phải Mệnh Bàn hư hao, mà là vị thiên tài siêu cấp đó thực sự tồn tại?
- Không sai! Không chỉ tồn tại, còn vừa đi qua Nguyên Trì Sơn! Về phần vì sao người đó đi hết mới hiện ra... Chắc là cấp bậc quá cao, cho dù Nguyên Trì Sơn trong khoảng thời gian ngắn cũng không thể kiểm tra ra chuẩn xác!
Lục Minh Nhung cười khổ.
Kiểm tra thiên tư cũng có thể có kéo dài, Nguyên Trì Sơn rách nát này, xem ra cũng có thể vứt đi rồi.
- Đã xác định, vậy toàn lực tìm kiếm, chỉ cần đủ nỗ lực, bất kể vị thiên tài này rốt cuộc nhún nhường cỡ nào, khẳng định cũng sẽ bị tìm ra.
Vu Vân Châu kích động, liên tục gật đầu.
- Đúng vậy! Người tài giỏi như vậy mà không tìm ra, tất nhiên sẽ trở thành tâm ma của chúng ta cả đời...
Đại trưởng lão Nhiễm Thanh Hư cũng nói.
Thiên phú thánh phẩm đó...
Toàn bộ vương triều, có thể tìm ra một vị hay không cũng khó nói, lại chui ra từ học viện của bọn họ, nếu không kịp bắt có, nhất định sẽ hối hận cả đời, cả đời đều tâm tâm niệm niệm.
- Viện trưởng, vừa rồi Nguyên Trì Sơn không tra ra rốt cuộc là ai, ta sợ. . . Vạn nhất vị thiên tài này ngày mai không tới đây nữa, vậy chúng ta phải đi đâu mà tìm?
Nhị trưởng lão Ngô Lưu Vân lộ ra vẻ lo lắng.
- Đây cũng là điều ta lo lắng…
Do dự một chút, Lục Minh Nhung nói:
- Vu viện trưởng, ngươi tới phủ thành chủ một chuyến, bảo Dư thành chủ phong tỏa cửa thành, phàm là học viên đã tới học viện hôm nay, bất kể tuổi tác lớn hay nhỏ, đều không cho phép ra khỏi thành.
- Vâng.
Vu Vân Châu ôm quyền.
Vẫn là viện trưởng suy nghĩ kín đáo, chỉ cần phong tỏa cửa ra, không cho người đó rời khỏi, tất nhiên có thể tìm được hắn.
...
Xe ngựa một đường chạy như điên, không đến nửa canh giờ, một dãy kiến trúc huy hoàng xuất hiện trước mắt, khí thế hơn cả Bạch Nham Học Viện, còn chưa đi tới, hai ba binh sĩ mặc khôi giáp đã đi lên đón.
- Tiểu thư, ngài kiểm tra xong rồi à?
Một giáp binh sĩ (binh sĩ mặc giáp) trung niên đi lên.
- Ừ.
Dư Tiểu Ngư từ trên xe ngựa đi xuống, nhẹ nhàng hạ xuống đất:
- Hồ đội trưởng, cha ta đâu?
Hồ đội trưởng mỉm cười:
- Hồi bẩm tiểu thư, thành chủ đang cùng Liêu sư gia ở thiên thính thuần phục Thương Bối Ưng...
- Vậy ta đến vừa đúng lúc.
Nghe thấy cha vẫn chưa thành công, mắt Dư Tiểu Ngư sáng lên, nhìn về phía Trương Huyền:
- Đi thôi.
Trương Huyền dạ một tiếng, nhảy xuống xe ngựa, vừa định đi cùng, chỉ thấy hai binh sĩ đi lên trước, trường thương đột nhiên giơ ngang, chặn đường.
Sắc mặt Dư Tiểu Ngư trầm xuống:
- Các ngươi làm gì thế?
Hồ đội trưởng:
- Tiểu thư, xin vị này lấy ra thân phận, ta sợ xuất hiện nguy hiểm...
- Thân phận? Đây là mã... Bằng hữu của Tuyết Nhi! Là ta đặc biệt mời tới, giúp cha thuần phục Thương Bối Ưng, chớ có vô lễ.
Dư Tiểu Ngư gân cổ, ra vẻ thâm trầm quát một tiếng.
- Cái này…
Hồ đội trưởng nhíu mày.
Thấy hắn vẫn không cho đi, Dư Tiểu Ngư tiếp tục nói:
- Sao, lời ta nói, hiện tại không có tác dụng nữa à?
Hồ đội trưởng vội vàng ôm quyền:
- Thuộc hạ không dám.
Hồ đội trưởng xua tay, các binh lính thu hồi trường thương.
- Đi thôi.
Hừ lạnh một tiếng, Dư Tiểu Ngư đi đến trước cửa thành, Trương Huyền theo sát phía sau, đi một lúc, thấy ừ Hồ đội trưởng đã rất xa, mới thè lưỡi, vươn tay quạt gió trước mặt:
- Nguy hiểm thật, Hồ đội trưởng này rất cứng nhắc, nếu cho hắn biết, ngươi chỉ là một hạ nhân không có thân phận, khẳng định sẽ không cho ngươi vào…
- Đa tạ Dư tiểu thư.
Trương Huyền ôm quyền.
Dư Tiểu Ngư lắc đầu:
- Cám ơn ta làm gì, ta cũng là tìm ngươi tới hỗ trợ mà! Yên tâm, ta khẳng định là hào phóng hơn đại tiểu thư nhà các ngươi, chỉ cần ngươi có thể giúp ta xử lý con Thương Bối Ưng đó, ta trực tiếp cho ngươi 200, à, không, 196 nguyên tệ!
- 196?
Trương Huyền sửng sốt.
Sao lại không phải cho chẵn 200.
Mặt Dư Tiểu Ngư đỏ lên:
- Hôm nay trên người ta chỉ có chừng ấy tiền... Có điều không sao, ngày mai ta lại xin cha.
Không ngờ đường đường là tiểu thư phủ thành chủ, gom hết lại cũng chỉ có chừng ấy tiền, vẻ mặt Trương Huyền bất đắc dĩ, khi nghĩ tới mình còn nghèo hơn, lập tức cảm thấy trong lòng chua xót...
Phủ thành chủ vô cùng rộng lớn, đình đài lâu các cái gì cần có đều có, nếu tự đi, không khéo sẽ lạc đường, theo sát sau lưng Dư Tiểu Ngư, không lâu sau liền đi tới một thiên điện rộng lớn.
- Cha...
Còn chưa vào cửa, Dư Tiểu Ngư đã gọi, thanh âm vừa vang lên, một thanh âm khẩn trương liền truyền tới:
- Xuỵt...
Trương Huyền nhìn lại, một người trung niên mặt chữ quốc, đang ngồi ngay ngắn trên ghế đàn hương ở giữa phòng, thấy nàng xông tới, vội vàng giơ ngón tay lên, người trung niên làm ra thủ thế im lặng.
Bên cạnh là người trung niên ăn mặc như sư gia, để râu dài, chắc chính là Liêu sư gia mà Hồ đội trưởng nói.
Trên cái giá phía trước, một con hùng ưng hình thể bằng con bê con đang đứng, toàn thân xanh biếc, lưng thì có màu xám đậm, giống như có một khối thép tấm hàn ở bên trên.
Nguyên Thú - Thương Bối Ưng.
Thương Bối Ưng lúc này, nào còn bộ dạng anh dũng của Nguyên Thú, hai mắt đỏ rực, thân thể đứng trên cái giá không ngừng lay động, tùy thời sẽ không chịu nổi mà ngã xuống...
Đương nhiên, Dư thành chủ ở đối diện cũng không tốt hơn là bao, trong ánh mắt toàn là tia máu, sắc mặt xanh mét, xem ra tùy thời sẽ rời khỏi nhân gian, mắt thấy không còn mấy ngày. . .
- Tiểu thư, ngài trở lại rồi à, Nguyên Trì Bình Trắc thế nào, kiểm tra ra thiên phú mấy phẩm? Lại đã bái ai làm lão sư?
Liêu sư gia hạ giọng tò mò nhìn tới.
- Mệnh Bàn của học viện đột nhiên hỏng, đành phải dời đến ngày mai...
Dư Tiểu Ngư giải thích.
- Mệnh Bàn chính là cao thủ Thiên Mệnh Điện luyện chế thành, tuy trình độ kiên cố không thể so với những Nguyên Binh lợi hại, nhưng cũng không kém quá nhiều, sao lại vỡ được?
Liêu sư gia sửng sốt.
- Ta cũng không biết.
Lắc đầu, Dư Tiểu Ngư nói ra mục đích của mình:
- Ta tới tìm cha, không phải để không phải nói những cái này, mà là... Cha, không phải vẫn chưa thuần phục được con Thương Bối Ưng này à? Ta tìm được một bằng hữu am hiểu thuần thú, mời hắn tới đây hỗ trợ.
- Am hiểu thuần thú?
Liêu sư gia sửng sốt.
- Đúng vậy!
Dư Tiểu Ngư lộ ra vẻ mặt kiêu ngạo chỉ vào Trương Huyền:
- Vị Trương Huyền này, trời sinh có thể khiến Nguyên Thú sinh ra hảo cảm, từ đó mà thuần phục dễ dàng.
- Có thể được gọi là Nguyên Thú, cơ hồ đều có suy nghĩ thuộc về mình, vô cùng kiêu ngạo, kiệt ngao bất tuần, nếu có thể thuần phục dễ dàng, Thành chủ đại nhân cũng không đến nỗi nửa tháng không ngừng không nghỉ, khổ sở thành như vậy...
Nghe xong giới thiệu của tiểu thư, lông mày Liêu sư gia không khỏi nhíu lại, sắc mặt lập tức biến thành có chút âm trầm:
- Tiểu thư e là bị một số kẻ ăn nói bừa bãi lừa rồi.
Đám người Vu Vân Châu có chút khó hiểu.
Lúc trước, màu sắc đậm nhất từng thấy, chỉ là màu đỏ cam mà thôi, vừa đỏ vừa rực rỡ giống như ráng chiều thế này, đừng nói là từng thấy, nghe cũng chưa từng nghe.
- Nguyên Trì Sơn kiểm tra, ba màu đỏ, vàng xanh, đại biểu cho Nguyên Trì có vững chắc hay không.
Cố nén kích động, viện trưởng Lục Minh Nhung vội vàng giải thích:
- Dưới tình huống bình thường, Nguyên Trì cấp bậc nhất phẩm sau khi củng cố, cũng chỉ có thể biểu hiện ra màu đỏ thẫm, chỉ có vượt qua cấp bậc này, mới có thể khiến ba loại màu sắc giao hòa lẫn nhau, từ đó đản sinh ra màu sắc giống như mây vàng, vốn tưởng rằng chỉ là truyền thuyết, không ngờ... Không ngờ lại là thật, hơn nữa cứ vậy xuất hiện ở trước mặt chúng ta!
- Nếu nói như vậy…
Vu Vân Châu nuốt nước miếng, giọng nói cũng run run:
- Vừa rồi không phải Mệnh Bàn hư hao, mà là vị thiên tài siêu cấp đó thực sự tồn tại?
- Không sai! Không chỉ tồn tại, còn vừa đi qua Nguyên Trì Sơn! Về phần vì sao người đó đi hết mới hiện ra... Chắc là cấp bậc quá cao, cho dù Nguyên Trì Sơn trong khoảng thời gian ngắn cũng không thể kiểm tra ra chuẩn xác!
Lục Minh Nhung cười khổ.
Kiểm tra thiên tư cũng có thể có kéo dài, Nguyên Trì Sơn rách nát này, xem ra cũng có thể vứt đi rồi.
- Đã xác định, vậy toàn lực tìm kiếm, chỉ cần đủ nỗ lực, bất kể vị thiên tài này rốt cuộc nhún nhường cỡ nào, khẳng định cũng sẽ bị tìm ra.
Vu Vân Châu kích động, liên tục gật đầu.
- Đúng vậy! Người tài giỏi như vậy mà không tìm ra, tất nhiên sẽ trở thành tâm ma của chúng ta cả đời...
Đại trưởng lão Nhiễm Thanh Hư cũng nói.
Thiên phú thánh phẩm đó...
Toàn bộ vương triều, có thể tìm ra một vị hay không cũng khó nói, lại chui ra từ học viện của bọn họ, nếu không kịp bắt có, nhất định sẽ hối hận cả đời, cả đời đều tâm tâm niệm niệm.
- Viện trưởng, vừa rồi Nguyên Trì Sơn không tra ra rốt cuộc là ai, ta sợ. . . Vạn nhất vị thiên tài này ngày mai không tới đây nữa, vậy chúng ta phải đi đâu mà tìm?
Nhị trưởng lão Ngô Lưu Vân lộ ra vẻ lo lắng.
- Đây cũng là điều ta lo lắng…
Do dự một chút, Lục Minh Nhung nói:
- Vu viện trưởng, ngươi tới phủ thành chủ một chuyến, bảo Dư thành chủ phong tỏa cửa thành, phàm là học viên đã tới học viện hôm nay, bất kể tuổi tác lớn hay nhỏ, đều không cho phép ra khỏi thành.
- Vâng.
Vu Vân Châu ôm quyền.
Vẫn là viện trưởng suy nghĩ kín đáo, chỉ cần phong tỏa cửa ra, không cho người đó rời khỏi, tất nhiên có thể tìm được hắn.
...
Xe ngựa một đường chạy như điên, không đến nửa canh giờ, một dãy kiến trúc huy hoàng xuất hiện trước mắt, khí thế hơn cả Bạch Nham Học Viện, còn chưa đi tới, hai ba binh sĩ mặc khôi giáp đã đi lên đón.
- Tiểu thư, ngài kiểm tra xong rồi à?
Một giáp binh sĩ (binh sĩ mặc giáp) trung niên đi lên.
- Ừ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dư Tiểu Ngư từ trên xe ngựa đi xuống, nhẹ nhàng hạ xuống đất:
- Hồ đội trưởng, cha ta đâu?
Hồ đội trưởng mỉm cười:
- Hồi bẩm tiểu thư, thành chủ đang cùng Liêu sư gia ở thiên thính thuần phục Thương Bối Ưng...
- Vậy ta đến vừa đúng lúc.
Nghe thấy cha vẫn chưa thành công, mắt Dư Tiểu Ngư sáng lên, nhìn về phía Trương Huyền:
- Đi thôi.
Trương Huyền dạ một tiếng, nhảy xuống xe ngựa, vừa định đi cùng, chỉ thấy hai binh sĩ đi lên trước, trường thương đột nhiên giơ ngang, chặn đường.
Sắc mặt Dư Tiểu Ngư trầm xuống:
- Các ngươi làm gì thế?
Hồ đội trưởng:
- Tiểu thư, xin vị này lấy ra thân phận, ta sợ xuất hiện nguy hiểm...
- Thân phận? Đây là mã... Bằng hữu của Tuyết Nhi! Là ta đặc biệt mời tới, giúp cha thuần phục Thương Bối Ưng, chớ có vô lễ.
Dư Tiểu Ngư gân cổ, ra vẻ thâm trầm quát một tiếng.
- Cái này…
Hồ đội trưởng nhíu mày.
Thấy hắn vẫn không cho đi, Dư Tiểu Ngư tiếp tục nói:
- Sao, lời ta nói, hiện tại không có tác dụng nữa à?
Hồ đội trưởng vội vàng ôm quyền:
- Thuộc hạ không dám.
Hồ đội trưởng xua tay, các binh lính thu hồi trường thương.
- Đi thôi.
Hừ lạnh một tiếng, Dư Tiểu Ngư đi đến trước cửa thành, Trương Huyền theo sát phía sau, đi một lúc, thấy ừ Hồ đội trưởng đã rất xa, mới thè lưỡi, vươn tay quạt gió trước mặt:
- Nguy hiểm thật, Hồ đội trưởng này rất cứng nhắc, nếu cho hắn biết, ngươi chỉ là một hạ nhân không có thân phận, khẳng định sẽ không cho ngươi vào…
- Đa tạ Dư tiểu thư.
Trương Huyền ôm quyền.
Dư Tiểu Ngư lắc đầu:
- Cám ơn ta làm gì, ta cũng là tìm ngươi tới hỗ trợ mà! Yên tâm, ta khẳng định là hào phóng hơn đại tiểu thư nhà các ngươi, chỉ cần ngươi có thể giúp ta xử lý con Thương Bối Ưng đó, ta trực tiếp cho ngươi 200, à, không, 196 nguyên tệ!
- 196?
Trương Huyền sửng sốt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sao lại không phải cho chẵn 200.
Mặt Dư Tiểu Ngư đỏ lên:
- Hôm nay trên người ta chỉ có chừng ấy tiền... Có điều không sao, ngày mai ta lại xin cha.
Không ngờ đường đường là tiểu thư phủ thành chủ, gom hết lại cũng chỉ có chừng ấy tiền, vẻ mặt Trương Huyền bất đắc dĩ, khi nghĩ tới mình còn nghèo hơn, lập tức cảm thấy trong lòng chua xót...
Phủ thành chủ vô cùng rộng lớn, đình đài lâu các cái gì cần có đều có, nếu tự đi, không khéo sẽ lạc đường, theo sát sau lưng Dư Tiểu Ngư, không lâu sau liền đi tới một thiên điện rộng lớn.
- Cha...
Còn chưa vào cửa, Dư Tiểu Ngư đã gọi, thanh âm vừa vang lên, một thanh âm khẩn trương liền truyền tới:
- Xuỵt...
Trương Huyền nhìn lại, một người trung niên mặt chữ quốc, đang ngồi ngay ngắn trên ghế đàn hương ở giữa phòng, thấy nàng xông tới, vội vàng giơ ngón tay lên, người trung niên làm ra thủ thế im lặng.
Bên cạnh là người trung niên ăn mặc như sư gia, để râu dài, chắc chính là Liêu sư gia mà Hồ đội trưởng nói.
Trên cái giá phía trước, một con hùng ưng hình thể bằng con bê con đang đứng, toàn thân xanh biếc, lưng thì có màu xám đậm, giống như có một khối thép tấm hàn ở bên trên.
Nguyên Thú - Thương Bối Ưng.
Thương Bối Ưng lúc này, nào còn bộ dạng anh dũng của Nguyên Thú, hai mắt đỏ rực, thân thể đứng trên cái giá không ngừng lay động, tùy thời sẽ không chịu nổi mà ngã xuống...
Đương nhiên, Dư thành chủ ở đối diện cũng không tốt hơn là bao, trong ánh mắt toàn là tia máu, sắc mặt xanh mét, xem ra tùy thời sẽ rời khỏi nhân gian, mắt thấy không còn mấy ngày. . .
- Tiểu thư, ngài trở lại rồi à, Nguyên Trì Bình Trắc thế nào, kiểm tra ra thiên phú mấy phẩm? Lại đã bái ai làm lão sư?
Liêu sư gia hạ giọng tò mò nhìn tới.
- Mệnh Bàn của học viện đột nhiên hỏng, đành phải dời đến ngày mai...
Dư Tiểu Ngư giải thích.
- Mệnh Bàn chính là cao thủ Thiên Mệnh Điện luyện chế thành, tuy trình độ kiên cố không thể so với những Nguyên Binh lợi hại, nhưng cũng không kém quá nhiều, sao lại vỡ được?
Liêu sư gia sửng sốt.
- Ta cũng không biết.
Lắc đầu, Dư Tiểu Ngư nói ra mục đích của mình:
- Ta tới tìm cha, không phải để không phải nói những cái này, mà là... Cha, không phải vẫn chưa thuần phục được con Thương Bối Ưng này à? Ta tìm được một bằng hữu am hiểu thuần thú, mời hắn tới đây hỗ trợ.
- Am hiểu thuần thú?
Liêu sư gia sửng sốt.
- Đúng vậy!
Dư Tiểu Ngư lộ ra vẻ mặt kiêu ngạo chỉ vào Trương Huyền:
- Vị Trương Huyền này, trời sinh có thể khiến Nguyên Thú sinh ra hảo cảm, từ đó mà thuần phục dễ dàng.
- Có thể được gọi là Nguyên Thú, cơ hồ đều có suy nghĩ thuộc về mình, vô cùng kiêu ngạo, kiệt ngao bất tuần, nếu có thể thuần phục dễ dàng, Thành chủ đại nhân cũng không đến nỗi nửa tháng không ngừng không nghỉ, khổ sở thành như vậy...
Nghe xong giới thiệu của tiểu thư, lông mày Liêu sư gia không khỏi nhíu lại, sắc mặt lập tức biến thành có chút âm trầm:
- Tiểu thư e là bị một số kẻ ăn nói bừa bãi lừa rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro