Thiên Đạo Đồ Thư Quán 2: Thiên Mệnh Vĩnh Hằng
Thuần ưng
2024-10-29 00:44:43
- Người Tiểu thư nói chính là hắn?
Mắt Liêu sư gia hạ xuống trên người Trương Huyền, không vui nói:
- Tiểu tử, ta mặc kệ mục đích của ngươi là gì, nhưng dám lừa đến phủ thành chủ, lá gan cũng không nhỏ, người đâu, bắt tên gia hỏa này lại cho ta...
- Chậm đã.
Không ngờ vị này sư gia không nói hai lời, muốn động thủ với Trương Huyền, Dư Tiểu Ngư lập tức bước một bước về phía trước:
- Liêu sư gia, ngươi muốn làm gì, đây là muốn động thủ với bằng hữu của ta sao?
Liêu sư gia ôm quyền:
- Thuộc hạ chỉ là sợ tiểu thư bị lừa gạt...
- Là ta mời Trương Huyền đến.
Dư Tiểu Ngư bĩu môi:
- Ý của ngươi là ta bị hắn lừa sao?
Liêu sư gia lắc đầu:
- Thuộc hạ chưa bao giờ nghe qua về thiên phú thuần thú gì cả, cho nên không khỏi có chút lo lắng, chắc tiểu thư cũng biết, hạng lừa đảo ở bên ngoài có rất nhiều...
- Ngươi chưa từng nghe qua, không có nghĩa là không có, mấy ngày trước Trương Huyền đã thuần phục Túc Sương Mã của Tuyết Nhi rất dễ dàng...
Dư Tiểu Ngư hừ một tiếng.
Lúc này Liêu sư gia mới hiểu ra, đầy khinh thường:
- Túc Sương sao có thể so với loại Nguyên Thú chân chính như Thương Bối Ưng, một con ngựa mà thôi, chỉ cần nuôi nấng một đoạn thời gian đều có thể hàng phục.
Ngựa là một trong những loại động vật rất dễ thuần phục, nếu không, cũng không thể mỗi người đều cưỡi ngựa, ngay cả Nguyên Thú cũng không được tính.
Lấy cái thứ thuần phục này ra mà nói là biết thuần thú, không phải bị lừa thì là thế nào?
- Thế á? Túc Sương khác, Tuyết Nhi nói rất khó thuần phục, nàng cũng không làm được...
Dư Tiểu Ngư cũng không quá hiểu, nghe lời nói xác thực của đối phương, bắt đầu có chút không tự tin nữa.
- Liêu sư gia nói không sai! Ngựa đích xác là dễ thuần phục hơn một chút.
Thành chủ Dư Long Thanh vẫn mắt to nhìn mắt nhỏ với Thương Bối Ưng đột nhiên mở miệng.
Nghe phụ thân nói như vậy, trên mặt Dư Tiểu Ngư lộ ra một tia xấu hổ:
- Vậy... Ta chuyên môn mời hắn đến, muốn giúp phụ thân thuần phục tên gia hỏa này...
- Ha ha ha, nữ nhi trưởng thành rồi, có thể phân ưu cho vi phụ, có điều, không cần lo lắng, ta sắp thuần phục được Thương Bối Ưng rồi, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, trước ngày mai, sẽ có thể có kết quả.
Trong ánh mắt ửng đỏ của Dư Long Thanh, lộ ra một tia hưng phấn.
- Trước ngày mai?
Nhớ tới muốn mượn tĩnh thất của phụ thân, mắt Dư Tiểu Ngư đảo quanh:
- Cha, ta cảm thấy ngày mai vẫn quá muộn, hay là... Để vị Trương Huyền này thử xem? Nói chung người thì ta cũng mời tới rồi, vạn nhất thành công chẳng phải là tốt hơn à?
- Tiểu thư, không phải không muốn cho ngươi thử.
Liêu sư gia nói:
- Thuần thú không phải đùa giỡn, một khi bắt đầu, nhất định phải kiên trì, nửa đúng là không thể đổi người, cũng chính như cái gọi là "ngao thú". Chỉ có giày vò cho tinh thần của đối phương sụp đổ, mới có thể triệt để thần phục. Thành chủ đại nhân đã kiên trì được hơn nửa tháng, Thương Bối Ưng sắp không kiên trì được, lúc này lại đổi người, ta sợ nỗ lực lúc trước sẽ thành kiếm củi ba năm thiêu một giờ...
- Là như vậy à...
Dư Tiểu Ngư không ngờ thuần thú lại phiền như vậy, tò mò nhìn về phía Trương Huyền ở cách đó không xa:
- Ngươi là thuần phục Túc Sương thế nào? Cũng giày vò như vậy sao?
Trương Huyền lắc đầu:
- Đương nhiên không phải! Ta chỉ là vận khí tốt, ngẫu nhiên có được sự tán thành của Túc Sương Mã...
Thông qua nói chuyện phiếm với đám người Mạc Nhan Tuyết, hắn đã có hiểu biết nhất định, tuy lực lượng của Nguyên Thế Giới rất khủng bố, tùy tiện một người cũng có thể tiêu diệt Thần giới, nhưng trên đạo thuần thú, lại kém rất xa, lúc này nên làm nhất vẫn là nhún nhường.
Đúng lúc này, Liêu sư gia nhìn tới:
- Có được sự tán thành? Mất thời gian bao lâu?
Trương Huyền thầm suy tính một chút:
- Khoảng nửa ngày...
Dùng một quyền đánh chết nó, mở linh chỉ mất một giây. . . Nói nửa ngày chắc không tính là khoa trương.
- Nửa ngày? Ha ha ha, khẩu khí lớn thật! Biết ba hoa như vậy, chẳng trách tiểu thư lại bị ngươi lừa.
Liêu sư gia cười lạnh.
Dư Tiểu Ngư dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn tới:
- Ba hoa? Lúc trước không phải Liêu sư gia nói, ngựa là dễ thuần phục à?
Liêu sư gia:
- Ngựa là dễ thuần phục, nhưng Túc Sương là thiên lý mã, vẫn có chút dã tính ở trong, muốn triệt để nghe lời, cũng cần hai loại phương pháp. Thứ nhất, khiến nó không ngủ không nghỉ, triệt để phá hủy ý chí lực của nó, sau đó lại thừa dịp trống mà vào, đạt được sự tán thành của đối phương. Đây cũng là phương pháp mà trước mắt thành chủ đại nhân đang sử dụng, cũng là cách thuần phục vũ lực.
- Loại còn lại thì là mỹ thực, dùng mỹ vị chiêu đãi, thỏa mãn dục vọng các loại, khiến nó bị mất phương hướng, bởi vì tương đối ôn nhu, không cần so đấu, cũng gọi là cách thuần phục văn lực. Hai cách cho dù khác nhau, lại đều cần tiêu tốn thời gian cực dài, nhất là cái sau, không có nửa năm, một năm là rất khó thành công, dài thì thậm chí cần hơn mười năm! Thuần phục trong nửa ngày, cho dù chỉ là một con ngựa, cũng tuyệt không có khả năng... Không phải ăn nói lung tung thì là gì?
- Ặc. . . Thì ra là như vậy.
Trương Huyền giật mình.
Thì ra phương thức thuần thú của Nguyên Thế Giới, chỉ là thủ đoạn đơn giản nhất của Danh Sư Đại Lục Tuần Thú Sư.
Hoặc giày vò, hoặc nuôi, đều tốn thời gian tiêu hao lực, hiệu quả còn không quá tốt, chẳng trách Mạc Nhan Tuyết nghe thấy mình thuần phục thành công, lại kinh ngạc như vậy.
- Sao, bị ta vạch trần, thừa nhận mình là lừa bịp à?
Thấy biểu cảm này của hắn, Liêu sư gia cười lạnh.
- Vậy cũng không phải... Ta nói chỉ là vận khí tốt, may mắn đạt được sự tán thành của Túc Sương, thành chủ đại nhân và Liêu sư gia đã không cần ta hỗ trợ, Dư tiểu thư, ta cáo từ trước.
Trương Huyền ôm quyền.
Đối phương có địch ý như vậy, hắn cũng không cần thiết phải mang tới phiền phức.
- Cái này... Được rồi.
Thấy phụ thân sắp thành công, kế hoạch mượn tĩnh thất của mình đã ngâm nước nóng, cho dù Dư Tiểu Ngư có chút mất hứng, nhưng cũng gật đầu.
- Chậm đã, phủ thành chủ chính là nơi hạch tâm nhất của Bạch Nham Thành, tiểu thư lại là thân thể ngàn vàng, đâu thể cho phép ngươi nói lừa là lừa, nói đi là đi?
Thấy bị mình vạch trần, tên gia hỏa này xoay người muốn đi, mắt Liêu sư gia híp lại, quát lạnh một tiếng.
- Liêu sư gia có ý gì?
Trương Huyền nhíu mày.
Vốn không quá muốn tới, là Dư Tiểu Ngư cố kéo, còn trả thù lao, mới cố mà làm, kết quả đến nơi này, vừa bị nghi ngờ, lại bị uy hiếp, trong lòng đã rất không vui.
- Không có gì... Chỉ muốn ngươi biết, phương pháp thuần thú quỷ thần khó lường rốt cuộc là gì, để tránh về sau lại ra ngoài tinh vi ngất trời, giả danh lừa bịp.
Liêu sư gia xua tay.
- Ồ?
Mí mắt Trương Huyền run lên.
Mắt các ngươi như mắt gấu mèo rồi, ném ở Danh Sư Đại Lục, thủ đoạn thuần chó cũng không xứng... Còn không biết xấu hổ mà nói là quỷ thần khó lường.
Còn tưởng rằng hắn đã triệt để kinh sợ, Liêu sư gia cười lạnh một tiếng, nhìn về phía Dư Long Thanh, khom người ôm quyền:
- Thành chủ đại nhân, Thương Bối Ưng đã sắp đến cực hạn rồi, có thể sử dụng chiêu đó.
- Ồ? Cuối cùng cũng đến rồi à?
Trên mặt lộ vẻ vui mừng, Dư Long Thanh nhìn chằm chằm Thương Bối Ưng trước mắt, hai mắt trợn tròn, hít sâu một hơi nguyên lực vào khoang bụng, bỗng nhiên quát một tiếng:
- Còn không mau thần phục.
Thực lực của vị thành chủ này rất mạnh, so với viện trưởng Lục Minh Nhung thì không kém chút nào, đột nhiên lên tiếng quát mắng, trong phòng lập tức cảm thấy từng đạo sóng khí cuồn cuộn, giống như sấm rền.
Đồng tử Trương Huyền co rút lại.
Không hổ là cao thủ của Nguyên Thế Giới, chỉ một tiếng gầm này, toàn bộ tân thế giới của hắn cũng có khả năng không chịu nổi, trực tiếp sụp đổ, cái gọi là cửu thiên thập địa, cũng sẽ vỡ thành bột mịn ngay lập tức.
- Chiếp.
Bị sóng âm công kích, Thương Bối Ưng vốn lung lay sắp đổ lại lắc lư, lập tức phẫn nộ phát ra một tiếng rít, vẻ mặt tức giận nhìn về phía thành chủ trước mắt, trong mắt đầy khuất nhục.
- Sắp thần phục rồi...
Nhìn thấy biểu cảm này của đối phương, Liêu sư gia đầy kích động, quyền đầu không khỏi xiết chặt.
Dư Long Thanh cũng kích động tới sắc mặt đỏ lên.
Kiên trì hơn nửa tháng, chính là chờ lúc này. . .
- Chiếp.
Ngay khi hai người đang vô cùng chờ mong, Thương Bối Ưng phẫn nộ lại rít lên, bỗng nhiên xoay người, lao tới cột sắt cách đó không xa.
Ầm!
Đầu nện lên cột, máu tươi chảy ròng ròng, lập tức, thân thể từ trên giá ầm một tiếng, rơi xuống, hai cái đùi không ngừng run rẩy.
- ...
Trước mắt Dư Long Thanh tối sầm.
Hai tay vốn đang muốn chắp tay chúc mừng của Liêu sư gia, chậm rãi buông xuống, sắc mặt đỏ bừng.
Đang cảm thấy vô cùng xấu hổ, không biết nên làm thế nào cho phải, liền nghe thấy thanh âm nghi hoặc của Trương Huyền ở cách đó không xa vang lên:
- Đây là phương pháp thuần phục quỷ thần khó lường mà ngươi nói đấy hả?
Mắt Liêu sư gia hạ xuống trên người Trương Huyền, không vui nói:
- Tiểu tử, ta mặc kệ mục đích của ngươi là gì, nhưng dám lừa đến phủ thành chủ, lá gan cũng không nhỏ, người đâu, bắt tên gia hỏa này lại cho ta...
- Chậm đã.
Không ngờ vị này sư gia không nói hai lời, muốn động thủ với Trương Huyền, Dư Tiểu Ngư lập tức bước một bước về phía trước:
- Liêu sư gia, ngươi muốn làm gì, đây là muốn động thủ với bằng hữu của ta sao?
Liêu sư gia ôm quyền:
- Thuộc hạ chỉ là sợ tiểu thư bị lừa gạt...
- Là ta mời Trương Huyền đến.
Dư Tiểu Ngư bĩu môi:
- Ý của ngươi là ta bị hắn lừa sao?
Liêu sư gia lắc đầu:
- Thuộc hạ chưa bao giờ nghe qua về thiên phú thuần thú gì cả, cho nên không khỏi có chút lo lắng, chắc tiểu thư cũng biết, hạng lừa đảo ở bên ngoài có rất nhiều...
- Ngươi chưa từng nghe qua, không có nghĩa là không có, mấy ngày trước Trương Huyền đã thuần phục Túc Sương Mã của Tuyết Nhi rất dễ dàng...
Dư Tiểu Ngư hừ một tiếng.
Lúc này Liêu sư gia mới hiểu ra, đầy khinh thường:
- Túc Sương sao có thể so với loại Nguyên Thú chân chính như Thương Bối Ưng, một con ngựa mà thôi, chỉ cần nuôi nấng một đoạn thời gian đều có thể hàng phục.
Ngựa là một trong những loại động vật rất dễ thuần phục, nếu không, cũng không thể mỗi người đều cưỡi ngựa, ngay cả Nguyên Thú cũng không được tính.
Lấy cái thứ thuần phục này ra mà nói là biết thuần thú, không phải bị lừa thì là thế nào?
- Thế á? Túc Sương khác, Tuyết Nhi nói rất khó thuần phục, nàng cũng không làm được...
Dư Tiểu Ngư cũng không quá hiểu, nghe lời nói xác thực của đối phương, bắt đầu có chút không tự tin nữa.
- Liêu sư gia nói không sai! Ngựa đích xác là dễ thuần phục hơn một chút.
Thành chủ Dư Long Thanh vẫn mắt to nhìn mắt nhỏ với Thương Bối Ưng đột nhiên mở miệng.
Nghe phụ thân nói như vậy, trên mặt Dư Tiểu Ngư lộ ra một tia xấu hổ:
- Vậy... Ta chuyên môn mời hắn đến, muốn giúp phụ thân thuần phục tên gia hỏa này...
- Ha ha ha, nữ nhi trưởng thành rồi, có thể phân ưu cho vi phụ, có điều, không cần lo lắng, ta sắp thuần phục được Thương Bối Ưng rồi, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, trước ngày mai, sẽ có thể có kết quả.
Trong ánh mắt ửng đỏ của Dư Long Thanh, lộ ra một tia hưng phấn.
- Trước ngày mai?
Nhớ tới muốn mượn tĩnh thất của phụ thân, mắt Dư Tiểu Ngư đảo quanh:
- Cha, ta cảm thấy ngày mai vẫn quá muộn, hay là... Để vị Trương Huyền này thử xem? Nói chung người thì ta cũng mời tới rồi, vạn nhất thành công chẳng phải là tốt hơn à?
- Tiểu thư, không phải không muốn cho ngươi thử.
Liêu sư gia nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Thuần thú không phải đùa giỡn, một khi bắt đầu, nhất định phải kiên trì, nửa đúng là không thể đổi người, cũng chính như cái gọi là "ngao thú". Chỉ có giày vò cho tinh thần của đối phương sụp đổ, mới có thể triệt để thần phục. Thành chủ đại nhân đã kiên trì được hơn nửa tháng, Thương Bối Ưng sắp không kiên trì được, lúc này lại đổi người, ta sợ nỗ lực lúc trước sẽ thành kiếm củi ba năm thiêu một giờ...
- Là như vậy à...
Dư Tiểu Ngư không ngờ thuần thú lại phiền như vậy, tò mò nhìn về phía Trương Huyền ở cách đó không xa:
- Ngươi là thuần phục Túc Sương thế nào? Cũng giày vò như vậy sao?
Trương Huyền lắc đầu:
- Đương nhiên không phải! Ta chỉ là vận khí tốt, ngẫu nhiên có được sự tán thành của Túc Sương Mã...
Thông qua nói chuyện phiếm với đám người Mạc Nhan Tuyết, hắn đã có hiểu biết nhất định, tuy lực lượng của Nguyên Thế Giới rất khủng bố, tùy tiện một người cũng có thể tiêu diệt Thần giới, nhưng trên đạo thuần thú, lại kém rất xa, lúc này nên làm nhất vẫn là nhún nhường.
Đúng lúc này, Liêu sư gia nhìn tới:
- Có được sự tán thành? Mất thời gian bao lâu?
Trương Huyền thầm suy tính một chút:
- Khoảng nửa ngày...
Dùng một quyền đánh chết nó, mở linh chỉ mất một giây. . . Nói nửa ngày chắc không tính là khoa trương.
- Nửa ngày? Ha ha ha, khẩu khí lớn thật! Biết ba hoa như vậy, chẳng trách tiểu thư lại bị ngươi lừa.
Liêu sư gia cười lạnh.
Dư Tiểu Ngư dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn tới:
- Ba hoa? Lúc trước không phải Liêu sư gia nói, ngựa là dễ thuần phục à?
Liêu sư gia:
- Ngựa là dễ thuần phục, nhưng Túc Sương là thiên lý mã, vẫn có chút dã tính ở trong, muốn triệt để nghe lời, cũng cần hai loại phương pháp. Thứ nhất, khiến nó không ngủ không nghỉ, triệt để phá hủy ý chí lực của nó, sau đó lại thừa dịp trống mà vào, đạt được sự tán thành của đối phương. Đây cũng là phương pháp mà trước mắt thành chủ đại nhân đang sử dụng, cũng là cách thuần phục vũ lực.
- Loại còn lại thì là mỹ thực, dùng mỹ vị chiêu đãi, thỏa mãn dục vọng các loại, khiến nó bị mất phương hướng, bởi vì tương đối ôn nhu, không cần so đấu, cũng gọi là cách thuần phục văn lực. Hai cách cho dù khác nhau, lại đều cần tiêu tốn thời gian cực dài, nhất là cái sau, không có nửa năm, một năm là rất khó thành công, dài thì thậm chí cần hơn mười năm! Thuần phục trong nửa ngày, cho dù chỉ là một con ngựa, cũng tuyệt không có khả năng... Không phải ăn nói lung tung thì là gì?
- Ặc. . . Thì ra là như vậy.
Trương Huyền giật mình.
Thì ra phương thức thuần thú của Nguyên Thế Giới, chỉ là thủ đoạn đơn giản nhất của Danh Sư Đại Lục Tuần Thú Sư.
Hoặc giày vò, hoặc nuôi, đều tốn thời gian tiêu hao lực, hiệu quả còn không quá tốt, chẳng trách Mạc Nhan Tuyết nghe thấy mình thuần phục thành công, lại kinh ngạc như vậy.
- Sao, bị ta vạch trần, thừa nhận mình là lừa bịp à?
Thấy biểu cảm này của hắn, Liêu sư gia cười lạnh.
- Vậy cũng không phải... Ta nói chỉ là vận khí tốt, may mắn đạt được sự tán thành của Túc Sương, thành chủ đại nhân và Liêu sư gia đã không cần ta hỗ trợ, Dư tiểu thư, ta cáo từ trước.
Trương Huyền ôm quyền.
Đối phương có địch ý như vậy, hắn cũng không cần thiết phải mang tới phiền phức.
- Cái này... Được rồi.
Thấy phụ thân sắp thành công, kế hoạch mượn tĩnh thất của mình đã ngâm nước nóng, cho dù Dư Tiểu Ngư có chút mất hứng, nhưng cũng gật đầu.
- Chậm đã, phủ thành chủ chính là nơi hạch tâm nhất của Bạch Nham Thành, tiểu thư lại là thân thể ngàn vàng, đâu thể cho phép ngươi nói lừa là lừa, nói đi là đi?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thấy bị mình vạch trần, tên gia hỏa này xoay người muốn đi, mắt Liêu sư gia híp lại, quát lạnh một tiếng.
- Liêu sư gia có ý gì?
Trương Huyền nhíu mày.
Vốn không quá muốn tới, là Dư Tiểu Ngư cố kéo, còn trả thù lao, mới cố mà làm, kết quả đến nơi này, vừa bị nghi ngờ, lại bị uy hiếp, trong lòng đã rất không vui.
- Không có gì... Chỉ muốn ngươi biết, phương pháp thuần thú quỷ thần khó lường rốt cuộc là gì, để tránh về sau lại ra ngoài tinh vi ngất trời, giả danh lừa bịp.
Liêu sư gia xua tay.
- Ồ?
Mí mắt Trương Huyền run lên.
Mắt các ngươi như mắt gấu mèo rồi, ném ở Danh Sư Đại Lục, thủ đoạn thuần chó cũng không xứng... Còn không biết xấu hổ mà nói là quỷ thần khó lường.
Còn tưởng rằng hắn đã triệt để kinh sợ, Liêu sư gia cười lạnh một tiếng, nhìn về phía Dư Long Thanh, khom người ôm quyền:
- Thành chủ đại nhân, Thương Bối Ưng đã sắp đến cực hạn rồi, có thể sử dụng chiêu đó.
- Ồ? Cuối cùng cũng đến rồi à?
Trên mặt lộ vẻ vui mừng, Dư Long Thanh nhìn chằm chằm Thương Bối Ưng trước mắt, hai mắt trợn tròn, hít sâu một hơi nguyên lực vào khoang bụng, bỗng nhiên quát một tiếng:
- Còn không mau thần phục.
Thực lực của vị thành chủ này rất mạnh, so với viện trưởng Lục Minh Nhung thì không kém chút nào, đột nhiên lên tiếng quát mắng, trong phòng lập tức cảm thấy từng đạo sóng khí cuồn cuộn, giống như sấm rền.
Đồng tử Trương Huyền co rút lại.
Không hổ là cao thủ của Nguyên Thế Giới, chỉ một tiếng gầm này, toàn bộ tân thế giới của hắn cũng có khả năng không chịu nổi, trực tiếp sụp đổ, cái gọi là cửu thiên thập địa, cũng sẽ vỡ thành bột mịn ngay lập tức.
- Chiếp.
Bị sóng âm công kích, Thương Bối Ưng vốn lung lay sắp đổ lại lắc lư, lập tức phẫn nộ phát ra một tiếng rít, vẻ mặt tức giận nhìn về phía thành chủ trước mắt, trong mắt đầy khuất nhục.
- Sắp thần phục rồi...
Nhìn thấy biểu cảm này của đối phương, Liêu sư gia đầy kích động, quyền đầu không khỏi xiết chặt.
Dư Long Thanh cũng kích động tới sắc mặt đỏ lên.
Kiên trì hơn nửa tháng, chính là chờ lúc này. . .
- Chiếp.
Ngay khi hai người đang vô cùng chờ mong, Thương Bối Ưng phẫn nộ lại rít lên, bỗng nhiên xoay người, lao tới cột sắt cách đó không xa.
Ầm!
Đầu nện lên cột, máu tươi chảy ròng ròng, lập tức, thân thể từ trên giá ầm một tiếng, rơi xuống, hai cái đùi không ngừng run rẩy.
- ...
Trước mắt Dư Long Thanh tối sầm.
Hai tay vốn đang muốn chắp tay chúc mừng của Liêu sư gia, chậm rãi buông xuống, sắc mặt đỏ bừng.
Đang cảm thấy vô cùng xấu hổ, không biết nên làm thế nào cho phải, liền nghe thấy thanh âm nghi hoặc của Trương Huyền ở cách đó không xa vang lên:
- Đây là phương pháp thuần phục quỷ thần khó lường mà ngươi nói đấy hả?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro