Thiên Đạo Đồ Thư Quán 2: Thiên Mệnh Vĩnh Hằng
Tài mê tâm khiế...
2024-10-29 00:44:43
Thiên phú thánh phẩm, không nói độc nhất vô nhị nhưng cũng không sai là bao, thiên tư như vậy, đổi lại là người khác, khẳng định đã sớm đuôi vểnh lên trời, kết quả, vị "chưa được thu nhận" này, lại một chút động tĩnh cũng không có, thậm chí một biểu cảm cũng giống như người khác, không có bất kỳ điều gì đặc thù.
Phần trạng thái tinh thần cam tâm nhún nhường này, khiến người ta khâm phục.
Chỉ là... Một mực nhún nhường như vậy, cũng không phải chuyện hay.
Thiên tài như vậy, khẳng định phải tìm ra rồi bồi dưỡng trọng điểm, thủy chung không tìm thấy thì còn làm được gì?
Lại tìm kiếm một lát, thật sự không tìm ra, Vu Vân Châu không khỏi nói:
- Viện trưởng, nhân phẩm của người này quá tốt, quá khiêm tốn, ta sợ hôm nay không tìm ra được, ngày mai sẽ không tới nữa, học viện lại tổn thất một vị thiên tài siêu cấp chân chính.
- Đây cũng chính là điều mà ta lo lắng.
Lục Minh Nhung gật đầu.
Rõ ràng có thiên phú này, bọn họ lại có nhiều lão sư như vậy, nhưng ngay cả một lần cũng chưa nghe qua, thậm chí ngay cả danh sách trong top 3000, cũng không được chọn vào... Thế phải là không muốn khoe mẽ thế nào mới làm được?
Phần không tranh với đời không tranh với đời này, cho dù là hắn, cũng tự than không bằng.
- Viện trưởng, ta có ý tưởng, không biết có nên nói hay không!
Đúng lúc này, nhị trưởng lão Ngô Lưu Vân nói chen vào.
Lục Minh Nhung:
- Nói đi!
Ngô Lưu Vân nói:
- Bất kể vị thiên tài này vừa rồi là ở ngoài sân hay trong sân, chỉ cần không phải học viên trước kia của chúng ta, tới Nguyên Trì Sơn một lần không phải sẽ biết là ai à?
- Không sai!
Mắt Vu Vân Châu sáng lên:
- Nguyên Trì Sơn, có thể kiểm tra Nguyên Trì có vững chắc hay không, người này đã có thể hấp thu hơn vạn đạo Thiên Mệnh Nguyên Lực, Nguyên Trì nhất định vô cùng cường đại, chỉ cần bước vào, khẳng định có thể dẫn phát dị tượng...
Nguyên Trì Sơn, là một loại khí vật dùng để kiểm tra Nguyên Trì có vững chắc hay không trong học viện, chỉ cần Nguyên Võ Giả bước vào, sẽ phóng thích ánh sáng chói mắt, màu sắc khác nhau, đại biểu cho cấp bậc vững chắc khác nhau.
Tình huống bình thường, chia làm ba loại màu đỏ, vàng, xanh lá.
Ánh sáng đỏ đại biểu cho Nguyên Trì vững chắc, vàng là nửa vững chắc, xanh lá là yếu nhất.
Đương nhiên, không phóng thích ánh sáng chính là Nguyên Trì vẫn chưa mở ra.
- Làm như vậy! Ta xem hắn còn nhún nhường thế nào.
Lục Minh Nhung cười ha ha.
Hắn luôn không thích học sinh kiêu căng, nhưng quá nhún nhường cũng có chút khiến người ta đau đầu.
- Vậy ta tuyên bố.
Có được sự đồng ý của viện trưởng, Vu Vân Châu không do dự nữa, nhìn xung quanh, thanh âm lanh lảnh vang vọng tứ phương:
- Chư vị, học viện lâm thời quyết định, gia tăng khảo hạch Nguyên Trì Sơn, mỗi một người đều phải kiểm tra, xin nghe theo dẫn dắt của các sư phụ, không được hoảng loạn...
- Nguyên Trì Sơn?
Không phải hấp thu xong Thiên Mệnh Nguyên Lực, mới có tư cách làm như vậy à? Sao lại trực tiếp bắt đầu rồi?
Tình huống bình thường, cần sau khi hấp thu xong Thiên Mệnh Nguyên Lực để củng cố Nguyên Trì, mới tiến hành khảo hạch tương tự, đây là còn chưa kiểm tra xong... Giống vậy tiến vào vườn trường, còn chưa bắt đầu đi học đã phải thi rồi, có phải hơi nhanh không?
Không chỉ mọi người nghi hoặc, ngay cả Mạc Nhan Tuyết cũng cảm thấy khó hiểu, nàng lúc này đã hội tụ với đám người Trương Huyền, Dư Tiểu Ngư, Dư Phong, ngơ ngác nhìn nhau, không biết học viện rốt cuộc đang làm gì.
- Vừa rồi ta nghe thấy có người nói, hình như là... Xuất hiện một vị thiên tài siêu cấp, tới Nguyên Trì Sơn, có phải là muốn kiểm tra ra đối phương không?
Tin tức của Dư Phong linh thông, giải thích một chút.
- Thiên tài siêu cấp?
Mặt Mạc Nhan Tuyết bớt nhăn hơn:
- Nói như vậy thì còn trôi, chẳng trách viện trưởng nói muốn thu đệ tử thân truyền, chắc cũng là nhằm vào vị này.
- Thật hi vọng được trở thành vị thiên tài được viện trưởng coi trọng...
Dư Tiểu Ngư gật đầu, trong ánh mắt đầy vẻ khát khao, vừa dứt lời, chú ý thấy mã phu cách đó không xa:
- Trương Huyền, sao ngươi cũng tới trước lôi đài, chẳng lẽ cũng muốn tu luyện à?
- Ta là muốn tu luyện, đáng tiếc không có công pháp...
Vẻ mặt Trương Huyền xấu hổ.
Đường đường là Vạn Thế Chi Sư, một đường đi tới, bất kỳ nơi nào cũng được người ta coi là thiên tài tuyệt đỉnh, hiện tại lại ngay cả Nguyên Trì ở đâu cũng không tìm được, nghĩ thôi cũng cảm thấy có chút tự ti...
- Một lần cũng chưa từng tu luyện?
Lúc này Dư Tiểu Ngư mới có phản ứng, nhìn về phía Mạc Nhan Tuyết:
- Tuyết Nhi, ngươi cũng quá keo kiệt rồi. Vẫn là câu đó... Bán hắn cho ta, để ta truyền thụ.
- Không cần, hạ nhân của ta, tự ta sẽ xử lý.
Lắc đầu, Mạc Nhan Tuyết từ trong lòng lấy ra một quyển thư tịch, đưa tới:
- Đây là Hồng Sơn Tầm Trì Pháp của Mạc gia chúng ta, xem như là phần thưởng cho lúc trước ngươi tỷ thí với Liễu Minh Nguyệt, có thể xem mà học trước, có gì không hiểu thì cũng có thể hỏi.
- Cái này... Vậy 100 nguyên tệ thì sao?
Vẻ mặt Trương Huyền rối rắm.
Tuy rất muốn có công pháp, nhưng tiền cũng rất quan trọng.
Không ngờ lúc này, đối phương vẫn còn rối rắm, Mạc Nhan Tuyết nhíu mày:
- Công pháp hay là nguyên tệ, tự ngươi chọn.
- Đại tiểu thư, có thể để ta xem bản bí tịch này một chút rồi mới quyết định không? Yên tâm, ta không mở ra đâu.
Do dự một chút, Trương Huyền nói.
- Được.
Vốn là định tặng cho đối phương, Mạc Nhan Tuyết cũng không để ý.
Trương Huyền tiếp nhận thư tịch, trong nháy mắt ngón tay tiếp xúc với thư tịch, trong lòng hô khẽ một tiếng.
- Chỗ thiếu hụt.
Ầm!
Thiên Đạo Đồ Thư Quán sáng tối luân phiên, năng lực của thiên đạo hữu khuyết vận chuyển, một quyển thư tịch đã hấp thu Thiên Mệnh Nguyên Lực, chữ viết bên ngoài đột nhiên phát sinh biến hóa, năm chữ to hiện lên trên bìa sách - Hồng Sơn Tầm Trì Pháp.
- Là hoán đổi thư tịch chứ không phải sinh thành...
Nhìn một cái, Trương Huyền bừng tỉnh đại ngộ.
Thiên Đạo Đồ Thư Quán lúc trước, chỉ cần tiếp xúc với thư tịch, liền sẽ sinh thành một quyển sách giống hệt và đánh dấu chỗ thiếu hụt, nhưng phải là sách hấp thu Thiên Mệnh Nguyên Lực, mới có thể hoán đổi.
Xem ra đồ thư quán lúc này, tuy đã kích hoạt, lại vẫn rất yếu ớt.
Không rảnh suy nghĩ những cái này, ánh mắt Trương Huyền lộ ra vẻ tiếc nuối, cuối cùng vẫn lắc đầu, trả lại bí tịch đó:
- Đại tiểu thư, ta suy nghĩ kỹ rồi, hay là... Lấy 100 nguyên tệ đi.
- Có thể tu luyện, trở thành Nguyên Võ Giả, lại muốn kiếm 100 nguyên tệ, chính là rất đơn giản...
Thấy hắn lựa chọn như vậy, Dư Tiểu Ngư không nhịn được nói.
- Ta nghĩ kỹ rồi...
Trương Huyền ôm quyền.
- Bỏ qua lần này lần này, ta sẽ không cho ngươi cơ hội thứ hai đâu.
Ánh mắt Mạc Nhan Tuyết lạnh lùng.
- Vâng.
Trương Huyền gật đầu.
- Hừ!
Lười chẳng muốn tiếp tục nhiều lời, Mạc Nhan Tuyết lấy ra một trăm nguyên tệ, thuận tay ném tới.
Còn tưởng rằng đối phương biết tiến tới, hiếu học, ầm ĩ nửa ngày thì ra chỉ là loại tham tiền mê muội.
Lập tức, hảo cảm vừa sinh ra toàn bộ đều tan thành mây khói.
Đúng là bùn nát không thể đắp tượng.
- Đa tạ đại tiểu thư.
Trương Huyền lại vui mừng khấp khởi.
Thư tịch đã được Thiên Đạo Đồ Thư Quán chép lại, có lấy cũng chẳng có ý nghĩa gì? Đương nhiên là phải lấy tiền rồi.
- Kỳ thật, hắn lựa chọn như vậy, mới là chính xác nhất...
Thấy muội muội và Mạc tiểu thư đều có chút khó hiểu, Dư Phong nói:
- Tuổi của vị Trương huynh này đã vượt quá hai mươi, kinh mạch trong cơ thể đã thành hình thì không nói, cho dù tìm được Nguyên Trì, đợi tới khi mở được, cũng không biết là tận năm nào tháng nào, mấu chốt là tài nguyên cần, với thân phận của hắn mà muốn gom đủ, càng không biết phải mất bao lâu... So với ký thác vào hư vô mờ mịt, còn không bằng lấy thứ đang cần.
- Cũng đúng.
Dư Tiểu Ngư giật mình.
Mạc Nhan Tuyết nhíu mày, cuối cùng không nói gì.
Nói như vậy thì cũng đúng.
Tuổi lớn, tiềm lực sẽ nhỏ đi rất nhiều, sinh thời có thể mở được Nguyên Trì hay không, cũng rất khó nói, tên gia hỏa này mặc dù không có chí khí gì, nhưng cũng tính là tự hiểu lấy mình.
- Đi thôi, tới Nguyên Trì Sơn kiểm tra, xem vị thiên tài có thể khiến viện trưởng phải nhắc tới rốt cuộc là ai...
Không rối rắm những cái này nữa, Mạc Nhan Tuyết nhấc chân tiến về phía trước.
Phần trạng thái tinh thần cam tâm nhún nhường này, khiến người ta khâm phục.
Chỉ là... Một mực nhún nhường như vậy, cũng không phải chuyện hay.
Thiên tài như vậy, khẳng định phải tìm ra rồi bồi dưỡng trọng điểm, thủy chung không tìm thấy thì còn làm được gì?
Lại tìm kiếm một lát, thật sự không tìm ra, Vu Vân Châu không khỏi nói:
- Viện trưởng, nhân phẩm của người này quá tốt, quá khiêm tốn, ta sợ hôm nay không tìm ra được, ngày mai sẽ không tới nữa, học viện lại tổn thất một vị thiên tài siêu cấp chân chính.
- Đây cũng chính là điều mà ta lo lắng.
Lục Minh Nhung gật đầu.
Rõ ràng có thiên phú này, bọn họ lại có nhiều lão sư như vậy, nhưng ngay cả một lần cũng chưa nghe qua, thậm chí ngay cả danh sách trong top 3000, cũng không được chọn vào... Thế phải là không muốn khoe mẽ thế nào mới làm được?
Phần không tranh với đời không tranh với đời này, cho dù là hắn, cũng tự than không bằng.
- Viện trưởng, ta có ý tưởng, không biết có nên nói hay không!
Đúng lúc này, nhị trưởng lão Ngô Lưu Vân nói chen vào.
Lục Minh Nhung:
- Nói đi!
Ngô Lưu Vân nói:
- Bất kể vị thiên tài này vừa rồi là ở ngoài sân hay trong sân, chỉ cần không phải học viên trước kia của chúng ta, tới Nguyên Trì Sơn một lần không phải sẽ biết là ai à?
- Không sai!
Mắt Vu Vân Châu sáng lên:
- Nguyên Trì Sơn, có thể kiểm tra Nguyên Trì có vững chắc hay không, người này đã có thể hấp thu hơn vạn đạo Thiên Mệnh Nguyên Lực, Nguyên Trì nhất định vô cùng cường đại, chỉ cần bước vào, khẳng định có thể dẫn phát dị tượng...
Nguyên Trì Sơn, là một loại khí vật dùng để kiểm tra Nguyên Trì có vững chắc hay không trong học viện, chỉ cần Nguyên Võ Giả bước vào, sẽ phóng thích ánh sáng chói mắt, màu sắc khác nhau, đại biểu cho cấp bậc vững chắc khác nhau.
Tình huống bình thường, chia làm ba loại màu đỏ, vàng, xanh lá.
Ánh sáng đỏ đại biểu cho Nguyên Trì vững chắc, vàng là nửa vững chắc, xanh lá là yếu nhất.
Đương nhiên, không phóng thích ánh sáng chính là Nguyên Trì vẫn chưa mở ra.
- Làm như vậy! Ta xem hắn còn nhún nhường thế nào.
Lục Minh Nhung cười ha ha.
Hắn luôn không thích học sinh kiêu căng, nhưng quá nhún nhường cũng có chút khiến người ta đau đầu.
- Vậy ta tuyên bố.
Có được sự đồng ý của viện trưởng, Vu Vân Châu không do dự nữa, nhìn xung quanh, thanh âm lanh lảnh vang vọng tứ phương:
- Chư vị, học viện lâm thời quyết định, gia tăng khảo hạch Nguyên Trì Sơn, mỗi một người đều phải kiểm tra, xin nghe theo dẫn dắt của các sư phụ, không được hoảng loạn...
- Nguyên Trì Sơn?
Không phải hấp thu xong Thiên Mệnh Nguyên Lực, mới có tư cách làm như vậy à? Sao lại trực tiếp bắt đầu rồi?
Tình huống bình thường, cần sau khi hấp thu xong Thiên Mệnh Nguyên Lực để củng cố Nguyên Trì, mới tiến hành khảo hạch tương tự, đây là còn chưa kiểm tra xong... Giống vậy tiến vào vườn trường, còn chưa bắt đầu đi học đã phải thi rồi, có phải hơi nhanh không?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không chỉ mọi người nghi hoặc, ngay cả Mạc Nhan Tuyết cũng cảm thấy khó hiểu, nàng lúc này đã hội tụ với đám người Trương Huyền, Dư Tiểu Ngư, Dư Phong, ngơ ngác nhìn nhau, không biết học viện rốt cuộc đang làm gì.
- Vừa rồi ta nghe thấy có người nói, hình như là... Xuất hiện một vị thiên tài siêu cấp, tới Nguyên Trì Sơn, có phải là muốn kiểm tra ra đối phương không?
Tin tức của Dư Phong linh thông, giải thích một chút.
- Thiên tài siêu cấp?
Mặt Mạc Nhan Tuyết bớt nhăn hơn:
- Nói như vậy thì còn trôi, chẳng trách viện trưởng nói muốn thu đệ tử thân truyền, chắc cũng là nhằm vào vị này.
- Thật hi vọng được trở thành vị thiên tài được viện trưởng coi trọng...
Dư Tiểu Ngư gật đầu, trong ánh mắt đầy vẻ khát khao, vừa dứt lời, chú ý thấy mã phu cách đó không xa:
- Trương Huyền, sao ngươi cũng tới trước lôi đài, chẳng lẽ cũng muốn tu luyện à?
- Ta là muốn tu luyện, đáng tiếc không có công pháp...
Vẻ mặt Trương Huyền xấu hổ.
Đường đường là Vạn Thế Chi Sư, một đường đi tới, bất kỳ nơi nào cũng được người ta coi là thiên tài tuyệt đỉnh, hiện tại lại ngay cả Nguyên Trì ở đâu cũng không tìm được, nghĩ thôi cũng cảm thấy có chút tự ti...
- Một lần cũng chưa từng tu luyện?
Lúc này Dư Tiểu Ngư mới có phản ứng, nhìn về phía Mạc Nhan Tuyết:
- Tuyết Nhi, ngươi cũng quá keo kiệt rồi. Vẫn là câu đó... Bán hắn cho ta, để ta truyền thụ.
- Không cần, hạ nhân của ta, tự ta sẽ xử lý.
Lắc đầu, Mạc Nhan Tuyết từ trong lòng lấy ra một quyển thư tịch, đưa tới:
- Đây là Hồng Sơn Tầm Trì Pháp của Mạc gia chúng ta, xem như là phần thưởng cho lúc trước ngươi tỷ thí với Liễu Minh Nguyệt, có thể xem mà học trước, có gì không hiểu thì cũng có thể hỏi.
- Cái này... Vậy 100 nguyên tệ thì sao?
Vẻ mặt Trương Huyền rối rắm.
Tuy rất muốn có công pháp, nhưng tiền cũng rất quan trọng.
Không ngờ lúc này, đối phương vẫn còn rối rắm, Mạc Nhan Tuyết nhíu mày:
- Công pháp hay là nguyên tệ, tự ngươi chọn.
- Đại tiểu thư, có thể để ta xem bản bí tịch này một chút rồi mới quyết định không? Yên tâm, ta không mở ra đâu.
Do dự một chút, Trương Huyền nói.
- Được.
Vốn là định tặng cho đối phương, Mạc Nhan Tuyết cũng không để ý.
Trương Huyền tiếp nhận thư tịch, trong nháy mắt ngón tay tiếp xúc với thư tịch, trong lòng hô khẽ một tiếng.
- Chỗ thiếu hụt.
Ầm!
Thiên Đạo Đồ Thư Quán sáng tối luân phiên, năng lực của thiên đạo hữu khuyết vận chuyển, một quyển thư tịch đã hấp thu Thiên Mệnh Nguyên Lực, chữ viết bên ngoài đột nhiên phát sinh biến hóa, năm chữ to hiện lên trên bìa sách - Hồng Sơn Tầm Trì Pháp.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Là hoán đổi thư tịch chứ không phải sinh thành...
Nhìn một cái, Trương Huyền bừng tỉnh đại ngộ.
Thiên Đạo Đồ Thư Quán lúc trước, chỉ cần tiếp xúc với thư tịch, liền sẽ sinh thành một quyển sách giống hệt và đánh dấu chỗ thiếu hụt, nhưng phải là sách hấp thu Thiên Mệnh Nguyên Lực, mới có thể hoán đổi.
Xem ra đồ thư quán lúc này, tuy đã kích hoạt, lại vẫn rất yếu ớt.
Không rảnh suy nghĩ những cái này, ánh mắt Trương Huyền lộ ra vẻ tiếc nuối, cuối cùng vẫn lắc đầu, trả lại bí tịch đó:
- Đại tiểu thư, ta suy nghĩ kỹ rồi, hay là... Lấy 100 nguyên tệ đi.
- Có thể tu luyện, trở thành Nguyên Võ Giả, lại muốn kiếm 100 nguyên tệ, chính là rất đơn giản...
Thấy hắn lựa chọn như vậy, Dư Tiểu Ngư không nhịn được nói.
- Ta nghĩ kỹ rồi...
Trương Huyền ôm quyền.
- Bỏ qua lần này lần này, ta sẽ không cho ngươi cơ hội thứ hai đâu.
Ánh mắt Mạc Nhan Tuyết lạnh lùng.
- Vâng.
Trương Huyền gật đầu.
- Hừ!
Lười chẳng muốn tiếp tục nhiều lời, Mạc Nhan Tuyết lấy ra một trăm nguyên tệ, thuận tay ném tới.
Còn tưởng rằng đối phương biết tiến tới, hiếu học, ầm ĩ nửa ngày thì ra chỉ là loại tham tiền mê muội.
Lập tức, hảo cảm vừa sinh ra toàn bộ đều tan thành mây khói.
Đúng là bùn nát không thể đắp tượng.
- Đa tạ đại tiểu thư.
Trương Huyền lại vui mừng khấp khởi.
Thư tịch đã được Thiên Đạo Đồ Thư Quán chép lại, có lấy cũng chẳng có ý nghĩa gì? Đương nhiên là phải lấy tiền rồi.
- Kỳ thật, hắn lựa chọn như vậy, mới là chính xác nhất...
Thấy muội muội và Mạc tiểu thư đều có chút khó hiểu, Dư Phong nói:
- Tuổi của vị Trương huynh này đã vượt quá hai mươi, kinh mạch trong cơ thể đã thành hình thì không nói, cho dù tìm được Nguyên Trì, đợi tới khi mở được, cũng không biết là tận năm nào tháng nào, mấu chốt là tài nguyên cần, với thân phận của hắn mà muốn gom đủ, càng không biết phải mất bao lâu... So với ký thác vào hư vô mờ mịt, còn không bằng lấy thứ đang cần.
- Cũng đúng.
Dư Tiểu Ngư giật mình.
Mạc Nhan Tuyết nhíu mày, cuối cùng không nói gì.
Nói như vậy thì cũng đúng.
Tuổi lớn, tiềm lực sẽ nhỏ đi rất nhiều, sinh thời có thể mở được Nguyên Trì hay không, cũng rất khó nói, tên gia hỏa này mặc dù không có chí khí gì, nhưng cũng tính là tự hiểu lấy mình.
- Đi thôi, tới Nguyên Trì Sơn kiểm tra, xem vị thiên tài có thể khiến viện trưởng phải nhắc tới rốt cuộc là ai...
Không rối rắm những cái này nữa, Mạc Nhan Tuyết nhấc chân tiến về phía trước.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro