Thiên Đạo Đồ Thư Quán 2: Thiên Mệnh Vĩnh Hằng
Trương Tiểu Huy...
2024-10-29 00:44:43
Lúc này, các sư phụ đã hoàn thành hướng dẫn, rất nhiều học sinh trên đài dưới đài xếp hàng đi tới.
Nguyên Trì Sơn nói là núi, trên thực tế chính là từng hòn đá không lớn, cùng với học sinh đi qua, thỉnh thoảng sẽ phóng thích hai loại màu sắc vàng, xanh lá, có thể phóng thích màu đỏ là đã ít lại càng ít.
Rất nhiều học sinh, đều hi vọng vị "Thiên tài" đó sẽ là mình, nhưng nhìn thấy ánh mắt thất vọng của đám người viện trưởng, liền hiểu được, mình không xứng. . .
- Tuyết Nhi, ngươi nói... Thiên tài mà viện trưởng muốn tìm, liệu có phải là ngươi không?
Dư Tiểu Ngư bỗng nhiên nói.
- Không thể.
Mạc Nhan Tuyết lắc đầu:
- Lần bình trắc này, ta ngay cả một đạo nguyên lực cũng không luyện hóa thành công, nếu là ta, vừa rồi khi viện trưởng hỏi, không thể không nói ra...
- Vậy cũng đúng.
Dư Tiểu Ngư gật đầu, vẻ mặt chờ mong:
- So với ngươi thì thiên phú của ta mạnh hơn, thật sự rất muốn biết, rốt cuộc là ai, loại người này nhất định phải làm quen một chút.
- Đúng vậy.
Mạc Nhan Tuyết gật đầu:
- Có thể quen biết với loại người này, tuyệt đối là tam sinh hữu hạnh.
Cảm khái xong, nhìn về phía mã phu ở cách đó không xa... Đôi mi thanh tú lại nhíu lại.
Một vị rõ ràng có thiên phú, lại nhún nhường không thừa nhận, cam tâm tịch mịch;
Một vị cho cơ hội tu luyện, lại chỉ vì 100 nguyên tệ mà từ bỏ. . . Chênh lệch giữa người với người, sao lại lớn như vậy?
- Tới phiên chúng ta rồi!
Rất nhanh đã đến lượt mọi người, Mạc Nhan Tuyết bước nhanh về phía Nguyên Trì Sơn, lập tức lấp lánh ra một luồng ánh sáng màu đỏ nhạt.
Cho dù cách đỏ thẫm vẫn còn một đoạn cự ly, nhưng cũng chứng tỏ Nguyên Trì của nàng là vững chắc hơn người bình thường, xem như là thiên tài trên ý nghĩa nhất định.
Ngay sau đó Dư Tiểu Ngư đi tới, cũng là ánh sáng màu đỏ nhạt.
- Vị này là ai? Tuổi hơi lớn...
Đi sau lưng hai người, Trương Huyền vừa định đi qua, liền nghe thấy tiếng quát của một vị lão sư vang lên.
Học sinh tới đây kiểm tra, đều chỉ có mười sáu, mười bảy tuổi, tên gia hỏa này nhìn một cái là biết đã hơn 20, rõ ràng không phù hợp với yêu cầu.
- Hắn là tùy tòng của ta, phó viện trưởng nói muốn kiểm tra toàn bộ, ta liền dẫn theo tới đây.
Mạc Nhan Tuyết giải thích.
- Một tùy tùng thì đừng lãng phí cơ hội.
Lão sư Phụ trách hừ lạnh một tiếng:
- Còn không đứng sang một bên.
- Vâng.
Trương Huyền gật đầu.
Nói thật, hắn chưa mở Nguyên Trì, kiểm tra với không kiểm tra chỉ là chuyện râu ria, vừa định vòng qua, liền nghe thấy một thanh âm vang lên.
- Cứ để hắn kiểm tra một chút.
Ánh mắt thâm thúy của Viện trưởng Lục Minh Nhung nhìn tới.
- Vâng.
Viện trưởng lên tiếng, vị lão sư này không dám do dự, gọi:
- Đi tới đi.
Trương Huyền nhấc chân đi đến Nguyên Trì Sơn, vừa tiến vào trong đó, lập tức cảm thấy một đạo lực lượng ôn nhuận tiến vào trong cơ thể, chạy loạn dọc theo kinh mạch, dường như đang tìm gì đó.
Cũng không chống cự, để mặc nó dạo chơi, đồng thời cúi đầu nhìn đá dưới chân.
Đá hỏi màu xanh xám, không hề có ánh sáng nào sáng lên.
- Quả nhiên là một chút cũng không sáng...
Trương Huyền lắc đầu.
Không thể không nói, thứ này vẫn rất chuẩn.
Vừa rồi còn phán đoán, vị viện trưởng này có phải là muốn tìm mình không, hiện tại xem ra, là nghĩ nhiều rồi... Không mở Nguyên Trì, chính là phế vật không thể tu luyện mà thôi, sao có thể đáng để nhiều người như vậy phải lao sư động chúng.
- Đi xuống đi.
Lão sư cũng không bất ngờ, nhìn với ánh mắt khinh miệt, xua tay.
Trương Huyền bước xuống, lại không chú ý đạo khí tức vừa rồi chui vào trong cơ thể vẫn cắm đầu chạy loạn, dường như có chút lạc đường. . .
Nhìn thấy một màn này, viện trưởng Lục Minh Nhung đầy mất mát.
Khảo hạch đến vị hạ nhân này, tất cả học viên đã gần đi hết rồi, kết quả, vị thiên tài đó vẫn chưa xuất hiện...
Cho tới lúc này, hắn lần đầu tiên cảm thấy, học sinh quá nhún nhường, có đôi khi rất khiến người ta đau đầu!
- Đi thôi.
Thấy người bọn viện trưởng tìm không phải là mình, đám người Mạc Nhan Tuyết cũng hơi có chút mất mát, xoay người đi ra bên ngoài, tuy hôm nay không thể hoàn thành bình trắc, nhưng cũng tôi luyện một phen, ngày mai lại đến, chắc sẽ thoải mái hơn không ít.
Dư Phong vốn là học sinh của học viện, tất nhiên không thể cùng rời khỏi với bọn họ, vẫy tay chào mọi người.
Lúc này, tất cả tân sinh tới khảo hạch, gần như đều biết tin tức viện trưởng đang tìm một thiên tài, ai nấy ma quyền sát chưởng, định biểu hiện thật tốt, tranh thủ đạt được sự ưu ái của đối phương.
- Ngày mai ta nhất định phải luyện hóa Thiên Mệnh Nguyên Lực thật tốt, tranh thủ một phát trở nên nổi tiếng.
Dư Tiểu Ngư cũng nắm chặt phấn quyền, nói lời hào hùng, đang nói, lại nghĩ đến một chuyện:
- Nếu có thể mượn căn phòng tu luyện của cha một đêm, ngày mai khẳng định có thể trổ hết tài năng.
Người khác không biết, nhưng là nữ nhi, nàng lại biết rất rõ, thành chủ ở phía trên tàng thư khố, xây dựng một gian tĩnh thất đặc thù cho mình, tu luyện ở bên trong, không chỉ dễ ngưng thần hơn, đối với khống chế lực lượng cũng sẽ gia tăng, nếu ở trong đó cả một đêm, ngày mai lại đi hấp thu Thiên Mệnh Nguyên Lực, tất nhiên sẽ làm ít công to.
- Chỉ là... Lão gia tử coi căn phòng đó như bảo bối, bình thường tới xem một chút cũng không được, đừng nói là tu luyện... Đúng rồi.
Nghĩ đến gì đó, mắt Dư Tiểu Ngư sáng lên:
- Nếu có thể giúp hắn thuần phục con Thương Bối Ưng đó, khẳng định sẽ đáp ứng.
Thương Bối Ưng chính là cha đã tiêu tốn không biết bao nhiêu thời gian mới bắt được, lại giày vò hơn nửa tháng, hiện tại vẫn chưa thuần phục, nếu nàng có thể giúp đỡ, khẳng định chuyện gì cũng sẽ đáp ứng.
- Khà khà...
Mỉm cười, Dư Tiểu Ngư lúc lắc lục lạc trên người, đi tới trước mặt Mạc Nhan Tuyết,
- Tuyết Nhi, ngươi từng nói sẽ cho ta mượn mã phu này dùng...
Mạc Nhan Tuyết nhíu mày nhìn tới.
- Sao, không thừa nhận à?
Dư Tiểu Ngư gật đầu:
- Dùng một ngày, ngày mai trả lại ngươi, được chưa...
Vẻ mặt đáng yêu, phối hợp với thanh âm làm nũng, ngay cả Mạc Nhan Tuyết cũng không nhịn được mà có chút đau đầu.
- Được rồi, được rồi.
Gật đầu Mạc Nhan Tuyết quay đầu nhìn về phía Trương Huyền:
- Trương Huyền, ngươi một lúc nữa đi cùng Dư tiểu thư, tất cả đều nghe phân phó của nàng, chớ có gây rắc rối.
- Hồi bẩm đại tiểu thư, ta luôn nhún nhường, chưa từng gây rắc rối.
Trương Huyền gật đầu.
Hắn chỉ là bị bắt vào Mạc Phủ, lại không có khế ước bán thân, muốn đi thì đi, đương nhiên... Trước mắt vẫn chưa tu luyện được, thương thế trên người cũng chưa lành, đừng đắc tội với đối phương thì tốt hơn, nếu không, khẳng định sẽ có không ít phiền phức.
Trước mắt mà nói, nhún nhường vĩnh viễn là việc cần làm đầu tiên.
Vả lại, trải qua tiếp xúc, hắn cũng phát hiện, vị Mạc đại tiểu thư này nhìn thì lạnh lùng, nghiêm khắc, trên thực tế cũng không xấu, trước khi thân thể chưa khôi phục triệt để, nhờ Mạc gia làm chỗ dựa, vẫn có thể giữ được bình an.
Mấu chốt nhất là, chỉ có quang minh chính đại rời khỏi Mạc Phủ, mới có thể có được thân phận, nếu không cho dù rời khỏi, cũng chỉ là lưu dân, sớm muộn gì lại vẫn sẽ bị người ta bắt đi.
Nghe hắn nói như vậy, Mạc Nhan Tuyết gật đầu hài lòng.
Mã phu này tuổi tác không lớn, lại vô cùng ổn trọng, thuần phục Túc Sương lại chưa bao giờ tranh công, đích xác rất nhún mình, đây cũng chính là nguyên nhân mình thích đối phương.
- Tốt quá, hiện tại chúng ta đi luôn.
Sợ khuê mật đổi ý, Dư Tiểu Ngư trực tiếp nhảy lên, túm tay áo Trương Huyền, đi tới xe ngựa đõ ở ngoài học viện.
Trương Huyền đầy xấu hổ chắp tay cáo biệt với Mạc Nhan Tuyết.
- Nha đầu này, mỗi ngày đều điên điên khùng khùng...
Mạc Nhan Tuyết lắc đầu, xoay người đi tới chỗ Túc Sương đứng.
Con ngựa này lần này không chịu thua kém như vậy, khiến mặt mũi của nàng tăng mạnh, trở về nhất định phải thưởng to.
Còn chưa đi tới, đã nhìn thấy quản gia Phùng Tiến chạy ra đón, thân thể mập mạp, khẩn trương tới hơi run rẩy:
- Tiểu thư, ngươi, ngươi kiểm tra xong rồi à?
- Ừ!
Mạc Nhan Tuyết mặt không biểu tình gật đầu:
- Dắt Túc Sương tới đây.
- Cái này...
Mí mắt giật giật, Phùng Tiến rầm một tiếng quỳ xuống đất:
- Đại tiểu thư... Túc Sương nó, nó...
- Nó làm sao?
Mạc Nhan Tuyết hỏi.
Phùng Tiến cắn răng:
- Nó bị, bị Trương Huyền hại chết rồi.
- Chuyện gì? Nói rõ ràng cho ta.
Biến sắc, đôi mi thanh tú của Mạc Nhan Tuyết đột nhiên dựng đứng lên.
Nguyên Trì Sơn nói là núi, trên thực tế chính là từng hòn đá không lớn, cùng với học sinh đi qua, thỉnh thoảng sẽ phóng thích hai loại màu sắc vàng, xanh lá, có thể phóng thích màu đỏ là đã ít lại càng ít.
Rất nhiều học sinh, đều hi vọng vị "Thiên tài" đó sẽ là mình, nhưng nhìn thấy ánh mắt thất vọng của đám người viện trưởng, liền hiểu được, mình không xứng. . .
- Tuyết Nhi, ngươi nói... Thiên tài mà viện trưởng muốn tìm, liệu có phải là ngươi không?
Dư Tiểu Ngư bỗng nhiên nói.
- Không thể.
Mạc Nhan Tuyết lắc đầu:
- Lần bình trắc này, ta ngay cả một đạo nguyên lực cũng không luyện hóa thành công, nếu là ta, vừa rồi khi viện trưởng hỏi, không thể không nói ra...
- Vậy cũng đúng.
Dư Tiểu Ngư gật đầu, vẻ mặt chờ mong:
- So với ngươi thì thiên phú của ta mạnh hơn, thật sự rất muốn biết, rốt cuộc là ai, loại người này nhất định phải làm quen một chút.
- Đúng vậy.
Mạc Nhan Tuyết gật đầu:
- Có thể quen biết với loại người này, tuyệt đối là tam sinh hữu hạnh.
Cảm khái xong, nhìn về phía mã phu ở cách đó không xa... Đôi mi thanh tú lại nhíu lại.
Một vị rõ ràng có thiên phú, lại nhún nhường không thừa nhận, cam tâm tịch mịch;
Một vị cho cơ hội tu luyện, lại chỉ vì 100 nguyên tệ mà từ bỏ. . . Chênh lệch giữa người với người, sao lại lớn như vậy?
- Tới phiên chúng ta rồi!
Rất nhanh đã đến lượt mọi người, Mạc Nhan Tuyết bước nhanh về phía Nguyên Trì Sơn, lập tức lấp lánh ra một luồng ánh sáng màu đỏ nhạt.
Cho dù cách đỏ thẫm vẫn còn một đoạn cự ly, nhưng cũng chứng tỏ Nguyên Trì của nàng là vững chắc hơn người bình thường, xem như là thiên tài trên ý nghĩa nhất định.
Ngay sau đó Dư Tiểu Ngư đi tới, cũng là ánh sáng màu đỏ nhạt.
- Vị này là ai? Tuổi hơi lớn...
Đi sau lưng hai người, Trương Huyền vừa định đi qua, liền nghe thấy tiếng quát của một vị lão sư vang lên.
Học sinh tới đây kiểm tra, đều chỉ có mười sáu, mười bảy tuổi, tên gia hỏa này nhìn một cái là biết đã hơn 20, rõ ràng không phù hợp với yêu cầu.
- Hắn là tùy tòng của ta, phó viện trưởng nói muốn kiểm tra toàn bộ, ta liền dẫn theo tới đây.
Mạc Nhan Tuyết giải thích.
- Một tùy tùng thì đừng lãng phí cơ hội.
Lão sư Phụ trách hừ lạnh một tiếng:
- Còn không đứng sang một bên.
- Vâng.
Trương Huyền gật đầu.
Nói thật, hắn chưa mở Nguyên Trì, kiểm tra với không kiểm tra chỉ là chuyện râu ria, vừa định vòng qua, liền nghe thấy một thanh âm vang lên.
- Cứ để hắn kiểm tra một chút.
Ánh mắt thâm thúy của Viện trưởng Lục Minh Nhung nhìn tới.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Vâng.
Viện trưởng lên tiếng, vị lão sư này không dám do dự, gọi:
- Đi tới đi.
Trương Huyền nhấc chân đi đến Nguyên Trì Sơn, vừa tiến vào trong đó, lập tức cảm thấy một đạo lực lượng ôn nhuận tiến vào trong cơ thể, chạy loạn dọc theo kinh mạch, dường như đang tìm gì đó.
Cũng không chống cự, để mặc nó dạo chơi, đồng thời cúi đầu nhìn đá dưới chân.
Đá hỏi màu xanh xám, không hề có ánh sáng nào sáng lên.
- Quả nhiên là một chút cũng không sáng...
Trương Huyền lắc đầu.
Không thể không nói, thứ này vẫn rất chuẩn.
Vừa rồi còn phán đoán, vị viện trưởng này có phải là muốn tìm mình không, hiện tại xem ra, là nghĩ nhiều rồi... Không mở Nguyên Trì, chính là phế vật không thể tu luyện mà thôi, sao có thể đáng để nhiều người như vậy phải lao sư động chúng.
- Đi xuống đi.
Lão sư cũng không bất ngờ, nhìn với ánh mắt khinh miệt, xua tay.
Trương Huyền bước xuống, lại không chú ý đạo khí tức vừa rồi chui vào trong cơ thể vẫn cắm đầu chạy loạn, dường như có chút lạc đường. . .
Nhìn thấy một màn này, viện trưởng Lục Minh Nhung đầy mất mát.
Khảo hạch đến vị hạ nhân này, tất cả học viên đã gần đi hết rồi, kết quả, vị thiên tài đó vẫn chưa xuất hiện...
Cho tới lúc này, hắn lần đầu tiên cảm thấy, học sinh quá nhún nhường, có đôi khi rất khiến người ta đau đầu!
- Đi thôi.
Thấy người bọn viện trưởng tìm không phải là mình, đám người Mạc Nhan Tuyết cũng hơi có chút mất mát, xoay người đi ra bên ngoài, tuy hôm nay không thể hoàn thành bình trắc, nhưng cũng tôi luyện một phen, ngày mai lại đến, chắc sẽ thoải mái hơn không ít.
Dư Phong vốn là học sinh của học viện, tất nhiên không thể cùng rời khỏi với bọn họ, vẫy tay chào mọi người.
Lúc này, tất cả tân sinh tới khảo hạch, gần như đều biết tin tức viện trưởng đang tìm một thiên tài, ai nấy ma quyền sát chưởng, định biểu hiện thật tốt, tranh thủ đạt được sự ưu ái của đối phương.
- Ngày mai ta nhất định phải luyện hóa Thiên Mệnh Nguyên Lực thật tốt, tranh thủ một phát trở nên nổi tiếng.
Dư Tiểu Ngư cũng nắm chặt phấn quyền, nói lời hào hùng, đang nói, lại nghĩ đến một chuyện:
- Nếu có thể mượn căn phòng tu luyện của cha một đêm, ngày mai khẳng định có thể trổ hết tài năng.
Người khác không biết, nhưng là nữ nhi, nàng lại biết rất rõ, thành chủ ở phía trên tàng thư khố, xây dựng một gian tĩnh thất đặc thù cho mình, tu luyện ở bên trong, không chỉ dễ ngưng thần hơn, đối với khống chế lực lượng cũng sẽ gia tăng, nếu ở trong đó cả một đêm, ngày mai lại đi hấp thu Thiên Mệnh Nguyên Lực, tất nhiên sẽ làm ít công to.
- Chỉ là... Lão gia tử coi căn phòng đó như bảo bối, bình thường tới xem một chút cũng không được, đừng nói là tu luyện... Đúng rồi.
Nghĩ đến gì đó, mắt Dư Tiểu Ngư sáng lên:
- Nếu có thể giúp hắn thuần phục con Thương Bối Ưng đó, khẳng định sẽ đáp ứng.
Thương Bối Ưng chính là cha đã tiêu tốn không biết bao nhiêu thời gian mới bắt được, lại giày vò hơn nửa tháng, hiện tại vẫn chưa thuần phục, nếu nàng có thể giúp đỡ, khẳng định chuyện gì cũng sẽ đáp ứng.
- Khà khà...
Mỉm cười, Dư Tiểu Ngư lúc lắc lục lạc trên người, đi tới trước mặt Mạc Nhan Tuyết,
- Tuyết Nhi, ngươi từng nói sẽ cho ta mượn mã phu này dùng...
Mạc Nhan Tuyết nhíu mày nhìn tới.
- Sao, không thừa nhận à?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dư Tiểu Ngư gật đầu:
- Dùng một ngày, ngày mai trả lại ngươi, được chưa...
Vẻ mặt đáng yêu, phối hợp với thanh âm làm nũng, ngay cả Mạc Nhan Tuyết cũng không nhịn được mà có chút đau đầu.
- Được rồi, được rồi.
Gật đầu Mạc Nhan Tuyết quay đầu nhìn về phía Trương Huyền:
- Trương Huyền, ngươi một lúc nữa đi cùng Dư tiểu thư, tất cả đều nghe phân phó của nàng, chớ có gây rắc rối.
- Hồi bẩm đại tiểu thư, ta luôn nhún nhường, chưa từng gây rắc rối.
Trương Huyền gật đầu.
Hắn chỉ là bị bắt vào Mạc Phủ, lại không có khế ước bán thân, muốn đi thì đi, đương nhiên... Trước mắt vẫn chưa tu luyện được, thương thế trên người cũng chưa lành, đừng đắc tội với đối phương thì tốt hơn, nếu không, khẳng định sẽ có không ít phiền phức.
Trước mắt mà nói, nhún nhường vĩnh viễn là việc cần làm đầu tiên.
Vả lại, trải qua tiếp xúc, hắn cũng phát hiện, vị Mạc đại tiểu thư này nhìn thì lạnh lùng, nghiêm khắc, trên thực tế cũng không xấu, trước khi thân thể chưa khôi phục triệt để, nhờ Mạc gia làm chỗ dựa, vẫn có thể giữ được bình an.
Mấu chốt nhất là, chỉ có quang minh chính đại rời khỏi Mạc Phủ, mới có thể có được thân phận, nếu không cho dù rời khỏi, cũng chỉ là lưu dân, sớm muộn gì lại vẫn sẽ bị người ta bắt đi.
Nghe hắn nói như vậy, Mạc Nhan Tuyết gật đầu hài lòng.
Mã phu này tuổi tác không lớn, lại vô cùng ổn trọng, thuần phục Túc Sương lại chưa bao giờ tranh công, đích xác rất nhún mình, đây cũng chính là nguyên nhân mình thích đối phương.
- Tốt quá, hiện tại chúng ta đi luôn.
Sợ khuê mật đổi ý, Dư Tiểu Ngư trực tiếp nhảy lên, túm tay áo Trương Huyền, đi tới xe ngựa đõ ở ngoài học viện.
Trương Huyền đầy xấu hổ chắp tay cáo biệt với Mạc Nhan Tuyết.
- Nha đầu này, mỗi ngày đều điên điên khùng khùng...
Mạc Nhan Tuyết lắc đầu, xoay người đi tới chỗ Túc Sương đứng.
Con ngựa này lần này không chịu thua kém như vậy, khiến mặt mũi của nàng tăng mạnh, trở về nhất định phải thưởng to.
Còn chưa đi tới, đã nhìn thấy quản gia Phùng Tiến chạy ra đón, thân thể mập mạp, khẩn trương tới hơi run rẩy:
- Tiểu thư, ngươi, ngươi kiểm tra xong rồi à?
- Ừ!
Mạc Nhan Tuyết mặt không biểu tình gật đầu:
- Dắt Túc Sương tới đây.
- Cái này...
Mí mắt giật giật, Phùng Tiến rầm một tiếng quỳ xuống đất:
- Đại tiểu thư... Túc Sương nó, nó...
- Nó làm sao?
Mạc Nhan Tuyết hỏi.
Phùng Tiến cắn răng:
- Nó bị, bị Trương Huyền hại chết rồi.
- Chuyện gì? Nói rõ ràng cho ta.
Biến sắc, đôi mi thanh tú của Mạc Nhan Tuyết đột nhiên dựng đứng lên.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro