Chương 1
Thượng Tương Ti Lệnh
2024-06-25 11:16:08
“Ngoại môn đệ tử Cổ Trình Thành, chưa thức tỉnh Võ hồn, vô duyên với tu tiên, hiện tại trục xuất khỏi Vấn Tiên Tông!"
Trong điện của Vấn Tiên Tông nguy nga, một giọng nói lạnh lùng vang lên.
Trầm mặc một hồi, giọng nói tiếp tục: “Quá nhục nhã!”
Trong đại điện to lớn, Cổ Trình Thành đứng im, môi khẽ run rẩy, ánh mắt sáng rực nhìn trưởng bối của Vấn Tiên Tông, không nói lời nào.
"Còn đứng ở đó làm gì!”
Trong lời nói của cường giả tông môn không còn kiên nhẫn gì: “Vào tông đã 6 năm, được hết mực bồi dưỡng 6 năm, đã từng là người đứng đầu thế hệ trẻ vang danh khắp Đại Tần, mà nay, ngay cả Võ hồn cũng không thể thức tỉnh, đúng là sỉ nhục vô cùng!"
Cổ Trình Thành nghe vậy hai tay nắm chặt, cảm giác nhục nhã tột độ khiến hắn dùng sức đâm móng tay vào da thịt.
Máu tươi chầm chậm chảy ra, trong lòng hắn hiện ra cảnh tượng của 10 ngày trước.
Thánh địa tháp Võ hồn - nơi thức tỉnh Võ hồn, xung quanh xuất hiện linh thú, con gái của Tông chủ - Mộc Sơ Hàn bị linh thú Băng Viêm Mãng đuổi giết, hắn ra tay cứu giúp nên đã để lỡ thời gian lên tháp.
Về đến tông môn, hắn hết lần này đến lần khác cầu xin được lên tháp Võ hồn một lần nữa, sau đó Mộc Sơ Hàn lại phủ nhận chuyện hắn cứu giúp trước mặt mọi người.
“Ha ha, sự lương thiện ấy buồn cười biết chừng nào!”
Cổ Trình Thành nản lòng, sớm biết như vậy đã không làm.
Đúng thế, hắn sắp 19 tuổi rồi, nhưng chưa từng thức tỉnh Võ hồn.
Hắn nào còn giá trị để bồi dưỡng?
Hắn từ từ xoay người lại, chậm rãi đi ra khỏi đại điện.
Mắt trời tháng sáu nóng như lửa đốt, lòng người lại lạnh lẽo như băng.
“Cổ Trình Thành quả nhiên vẫn chưa thức tỉnh Võ hồn, đây từng là thiên tài đứng đầu ngoại môn sao?"
Trên đường đi, có đệ tử nhìn Cổ Trình Thành hồn bay phách lạc, chế giễu nói.
“12 tuổi nhập môn, tiếp xúc con đường tu đạo, 13 tuổi bước vào cảnh giới Tụ Nguyên viên mãn, vang danh khắp Đại Tân.
Ai có thể nghĩ đến, một truyền kì như vậy, lại chậm chạp không thể thức tỉnh Võ hồn, Võ hồn không tỉnh, thì không thể đột phá cảnh giới Trúc Thể, con đường tu luyện sẽ dừng lại tại đây.
Là định mệnh rồi!”
Có người cảm khái.
"Đúng vậy, thật đáng buồn cho tu sĩ thế hệ chúng ta, cảnh giới Tụ Nguyên chỉ là bước khởi đầu, một cảnh giới phân làm 4 kỳ, Sơ kỳ, Trung kỳ, Hậu kỳ, Viên Mãn.
Sau Tụ Nguyên, mở Võ hồn cảm ứng trời đất mới có thể bước vào Trúc Thể, Cổ Trình Thành thế này đúng là lên voi xuống chó mà!”
“Nghe nói là cứu Mộc sư muội, để lỡ thời gian lên tháp".
"Nói bậy, phải nói trước là bên ngoài Tháp Võ hồn không thể xuất hiện linh thú, nếu không, các tông môn Đại Tần sẽ cùng nhau bàn bạc giải quyết.
Trong điện của Vấn Tiên Tông nguy nga, một giọng nói lạnh lùng vang lên.
Trầm mặc một hồi, giọng nói tiếp tục: “Quá nhục nhã!”
Trong đại điện to lớn, Cổ Trình Thành đứng im, môi khẽ run rẩy, ánh mắt sáng rực nhìn trưởng bối của Vấn Tiên Tông, không nói lời nào.
"Còn đứng ở đó làm gì!”
Trong lời nói của cường giả tông môn không còn kiên nhẫn gì: “Vào tông đã 6 năm, được hết mực bồi dưỡng 6 năm, đã từng là người đứng đầu thế hệ trẻ vang danh khắp Đại Tần, mà nay, ngay cả Võ hồn cũng không thể thức tỉnh, đúng là sỉ nhục vô cùng!"
Cổ Trình Thành nghe vậy hai tay nắm chặt, cảm giác nhục nhã tột độ khiến hắn dùng sức đâm móng tay vào da thịt.
Máu tươi chầm chậm chảy ra, trong lòng hắn hiện ra cảnh tượng của 10 ngày trước.
Thánh địa tháp Võ hồn - nơi thức tỉnh Võ hồn, xung quanh xuất hiện linh thú, con gái của Tông chủ - Mộc Sơ Hàn bị linh thú Băng Viêm Mãng đuổi giết, hắn ra tay cứu giúp nên đã để lỡ thời gian lên tháp.
Về đến tông môn, hắn hết lần này đến lần khác cầu xin được lên tháp Võ hồn một lần nữa, sau đó Mộc Sơ Hàn lại phủ nhận chuyện hắn cứu giúp trước mặt mọi người.
“Ha ha, sự lương thiện ấy buồn cười biết chừng nào!”
Cổ Trình Thành nản lòng, sớm biết như vậy đã không làm.
Đúng thế, hắn sắp 19 tuổi rồi, nhưng chưa từng thức tỉnh Võ hồn.
Hắn nào còn giá trị để bồi dưỡng?
Hắn từ từ xoay người lại, chậm rãi đi ra khỏi đại điện.
Mắt trời tháng sáu nóng như lửa đốt, lòng người lại lạnh lẽo như băng.
“Cổ Trình Thành quả nhiên vẫn chưa thức tỉnh Võ hồn, đây từng là thiên tài đứng đầu ngoại môn sao?"
Trên đường đi, có đệ tử nhìn Cổ Trình Thành hồn bay phách lạc, chế giễu nói.
“12 tuổi nhập môn, tiếp xúc con đường tu đạo, 13 tuổi bước vào cảnh giới Tụ Nguyên viên mãn, vang danh khắp Đại Tân.
Ai có thể nghĩ đến, một truyền kì như vậy, lại chậm chạp không thể thức tỉnh Võ hồn, Võ hồn không tỉnh, thì không thể đột phá cảnh giới Trúc Thể, con đường tu luyện sẽ dừng lại tại đây.
Là định mệnh rồi!”
Có người cảm khái.
"Đúng vậy, thật đáng buồn cho tu sĩ thế hệ chúng ta, cảnh giới Tụ Nguyên chỉ là bước khởi đầu, một cảnh giới phân làm 4 kỳ, Sơ kỳ, Trung kỳ, Hậu kỳ, Viên Mãn.
Sau Tụ Nguyên, mở Võ hồn cảm ứng trời đất mới có thể bước vào Trúc Thể, Cổ Trình Thành thế này đúng là lên voi xuống chó mà!”
“Nghe nói là cứu Mộc sư muội, để lỡ thời gian lên tháp".
"Nói bậy, phải nói trước là bên ngoài Tháp Võ hồn không thể xuất hiện linh thú, nếu không, các tông môn Đại Tần sẽ cùng nhau bàn bạc giải quyết.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro