Thiên Địa Âm Dương Kinh

 Hy vọng cuối cùng bị dập tắt! 

Trần Minh

2024-07-19 12:38:09

Anh ta chỉ nghe ba giây, sắc mặt đột nhiên thay đổi.

“Nhóc con, hôm nay tạm thời bỏ qua cho mày! Tao nhất định sẽ bắt mày phải quỳ xuống gọi cha!”

Kiều Đông Thăng nói một câu gay gắt rồi vô cùng lo lắng nhảy lên xe, thậm chí không thèm quan tâm đến Nhan Xạ.

“Đông Thăng, sao vậy?”

Thấy mọi chuyện không ổn, Nhan Xạ lập tức hỏi.

“Cha tôi xảy ra chuyện rồi! Tối qua ông ấy uống rượu, vừa bị xuất huyết não khi đi thị sát khu công nghiệp!”

Nói xong, xe của Kiều Đông Thăng đã nhanh chóng lao đi.

Sắc mặt của Nhan Xạ lập tức thay đổi.

Cha của Kiều Đông Thăng là người đứng đầu Giang Thành, nếu ông ta ngã xuống sẽ ảnh hưởng rất lớn đến kế hoạch trả thù của cô ấy.

“Tả Tu, xin cậu đến bệnh viện với tôi một chuyến, nếu chú Kiều không ổn, xin cậu hãy cứu ông ấy một mạng!” Nhan Xạ nhìn Tả Tu.

Y thuật của Tả Tu rất huyễn hoặc, có lẽ có thể cứu được người bị xuất huyết não.

Tả Tu vẫn không nhúc nhích.

Nhan Xạ đột nhiên ôm lấy cánh tay của Tả Tu, bộ ngực dán sát vào người anh, giọng nói vô cùng quyến rũ: “Em trai nhỏ, chị biết em khó chịu với Kiều Đông Thăng, nhưng chị cầu xin em giúp chị, huống hồ cha của Kiều Đông Thăng là Kiều Cao Lâu mới là nhân vật quan trọng. Nếu em có thể cứu ông ta một mạng, cả Giang Thành này, không ai dám động vào em, ít nhất không có người nào dám âm thầm động vào người nhà của em!”

Cảm nhận được cơ thể mềm mại và ngửi được hơi thở mê hoặc lòng người trên người Nhan Xạ, cuối cùng Tả Tu cũng gật đầu.

Sau này không tránh khỏi việc sống mái một trận với nhà họ Vương, có sức mạnh của nhà họ Kiều, cha mẹ cũng có thêm một lớp bảo vệ.

Chẳng mấy chốc, ba người họ lên xe, nhanh chóng đến bệnh viện.

Chỉ còn lại Lưu Sở vẫn đang lăn lộn la hét thảm thiết trên mặt đất.

Phòng cấp cứu bệnh viện nhân dân.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tất cả các chuyên gia nội sọ ở Giang Thành đều chạy đến, đang tiến hành cấp cứu cho Kiều Cao Lâu.

Bên ngoài phòng cấp cứu, có hơn chục người quyền lực ở Giang Thành và hàng chục cảnh sát an ninh.

Kiều Đông Thăng nóng lòng bất an, không ngừng đi lại trong hành lang, đấm từng đấm lên mặt tường.

“Sao lại như vậy? Sao lại như vậy?”

Nếu cha của anh ta xảy ra chuyện thì chỗ dựa của anh ta sẽ sụp đổ, anh ta sẽ hoàn toàn đến bên rìa của nhà họ Kiều.

Lúc này, Nhan Xạ đưa Tả Tu đi vào.

“Đồ khốn nạn, sao cô lại đưa cậu ta đến đây, tất cả là tại cậu ta mang vận xui đến cho tôi đấy!”

Kiều Đông Thăng tức giận hét lên.

“Kiều Đông Thăng, gặp phải chuyện là gắt gỏng, oán trách người khác, anh có còn là đàn ông nữa không hả? Đã xảy ra chuyện, phải nghĩ ra cách để giải quyết mới là con đường đúng đắn!”

Lúc này Nhan Xạ không hề nể mặt anh ta, cô ấy thẳng thừng đẩy Kiều Đông Thăng ra, đi đến trước mặt một cảnh sát, hỏi: “Cục trưởng Đào, tình hình của chú Kiều có lạc quan không?”

Cảnh sát họ Đào nói với vẻ mặt nặng nề: “Không lạc quan lắm, ngã xuống đất ngay tại chỗ, kết quả kiểm tra là chảy máu não nghiêm trọng và xuất huyết ồ ạt ở thân não, tình trạng rất nguy kịch.”

Nhan Xạ lập tức nói: “Cục trưởng Đào, đây là tiểu thần y do tôi mời đến, tên là Tả Tu, nếu tình hình nguy kịch, xin ông ủng hộ tôi, để bác sĩ Tả ra tay xem thế nào nhé?”

Cảnh sát họ Đào nhìn Tả Tu, hơi ngạc nhiên, ánh mắt nghiêm nghị mang theo vẻ thẩm vấn.

Tả Tu hờ hững gật đầu.

Anh biết người này, ông ấy là người đứng đầu đội cảnh sát thành phố Giang Thành, tên là Đào Chính Quân!

Tuy nhiên, Đào Chính Quân rõ ràng không tin tiểu thần y trẻ tuổi như vậy.

Rầm!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đúng lúc này, cửa phòng cấp cứu mở ra, mấy chuyện gia và một bác sĩ nữ xinh đẹp đi ra ngoài.

“Bác sĩ, cha của tôi thế nào rồi?” Kiều Đông Thăng điên cuồng hét lên.

“Cậu chủ Kiều, tôi xin lỗi. Ông Kiều bị xuất huyết não cấp tính, phù não tới 100ml, các mạch máu quan trọng bị vỡ, chúng tôi đã cố gắng hết sức…”

Bác sĩ nữ xinh đẹp nói với vẻ mặt tràn đầy áy náy.

“Không không! Chuyên gia Khổng, chuyên gia Khổng, xin hãy cứu sống cha của tôi, nhanh lên!”

Kiều Đông Thăng điên cuồng túm lấy chuyên gia não đằng sau.

“Cậu chủ Kiều, thành thật xin lỗi, chúng tôi không thể cứu được ông ấy nữa!”

“Không không! Cha của tôi sẽ không chết đâu! Cầu xin các ông hãy cấp cứu thêm lần nữa, chỉ một lần nữa thôi!”

Kiều Đông Thăng ngay lập tức mất đi lý trí, nước mắt đầm đìa hét lên.

Tuy nhiên, không có người nào nói gì hết.

Bác sĩ nữ xinh đẹp cũng rơi nước mắt.

Lúc này, một bác sĩ già tóc bạc trắng từ phòng cấp cứu đi ra cuối cùng.

“Ông Từ! Ông là chuyên gia não nổi tiếng nhất, chắc chắn cha của tôi vẫn có thể cứu, đúng không?”

Nhìn thấy ông Từ, đôi mắt Kiều Đông Thăng sáng lên, ra sức túm lấy cánh tay ông Từ.

Ông Từ cũng nặng nề thở dài, tháo khẩu trang xuống nói: “Cậu chủ Kiều, tôi cũng lực bất tòng tâm, ông Kiều còn trẻ như vậy, đúng là đáng tiếc!”

Ầm!

Hy vọng cuối cùng bị dập tắt!

Đôi mắt Kiều Đông Thăng trống rỗng, lập tức ngồi xụi lơ trên mặt đất.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Địa Âm Dương Kinh

Số ký tự: 0