Kiều Đông Thăng
Trần Minh
2024-07-19 12:38:09
Sau khi nhận được lệnh của Kiều Đông Thăng, một cảnh sát với khuôn mặt hung hãn bước về phía trước một bước, lấy còng tay ra, lạnh lùng nói: “Tả Tu, có người liên quan tố cáo cậu, cậu dính vào một vụ án hiếp dâm tàn nhẫn, hiện giờ tôi tuyên bố cậu đã bị bắt!”
Nhan Xạ tái mặt: “Kiều Đông Thăng, anh đừng làm bừa!”
Kiều Đông Thăng không thèm để ý đến cô ấy, khóe miệng nở nụ cười khẩy hả hê, khẽ nghiêng đầu.
Người đó thầm hiểu ý, lập tức vươn tay túm lấy cánh tay của Tả Tu.
Sắc mặt Tả Tu lập tức trở nên lạnh lùng, anh lùi lại một bước: “Ông là ai? Vu oan cho tôi như vậy, chẳng lẽ không sợ gặp phải báo ứng sao?”
“Tôi là Lưu Sở, đây là bằng chứng của tôi, sự thật rõ ràng chứng cứ xác thực, người bị hại Tưởng Lan cũng có thể làm chứng.”
Vẻ mặt Lưu Sở tràn đầy uy nghiêm, nháy mắt ra hiệu với người phụ nữ phong trần đằng sau.
Người phụ nữ phong trần lập tức chỉ vào Tả Tu và hét lên: “Đúng vậy, chính là người này, tôi nhận ra khuôn mặt của anh ta, là anh ta đã cưỡng bức và đe dọa tôi, không chỉ cưỡng hiếp tôi mà còn đốt ba mươi sáu tàn thuốc trên người tôi.”
Nhan Xạ và Ngô Lăng Vi đều cau mày.
Lưu Sở cười khẩy: “Nhóc con, hiện giờ nhân chứng và vật chứng đều có đủ cả, tôi khuyên cậu hãy ngoan ngoãn đi, để khỏi phải chịu nỗi đau da thịt!”
Ánh mắt của Tả Tu lập tức trở nên lạnh lùng.
“Có vẻ như ông đã quen làm những chuyện thương thiên hại lý như vậy rồi nhỉ! Hôm nay tôi phải trừ hại cho dân mới được!”
“Nhóc con, ai cho cậu lá gan dám nói với tôi như vậy hả! Cậu xong đời rồi con ạ!”
Lưu Sở đột ngột đưa tay ra chộp.
Ông ta vô cùng hung hãn, bị chộp như vậy, người bình thường hoàn toàn không thể chạy khỏi.
Tuy nhiên, Tả Tu lại chẳng thèm động đậy, anh khẽ búng ngón tay.
Một luồng dương khí bắn từ ngón tay ra, lặng lẽ bắn vào lòng bàn tay của Lưu Sở.
Lòng bàn tay ông ta như bị lửa cháy bỏng.
Lưu Sở đột ngột rụt tay lại.
Trong chốc lát, ngọn lửa thuận theo thái âm phổi kinh trên tay ông ta, tiến vào phổi, nội tạng và mạch máu khắp cơ thể.
Cả người ông ta đột ngột nóng lên, mồ hôi trên trán đổ ra như mưa, tim phổi bị bỏng đến mức khó chịu.
“A… Sao tôi lại đột nhiên bị nóng sốt thế này?”
Lưu Sở biến sắc.
“Ông không làm việc công bằng mà còn giúp đỡ kẻ làm ác, ông trời đã trừng phạt ông, khiến ông bị sốt cao. Nếu không quỳ xuống sám hối, sau ba ngày sẽ sốt cao mà chết!” Tả Tu nói.
Luồng dương khí này làm phỏng lục phủ ngũ tạng của ông ta, không làm phỏng đại não, cuối cùng sẽ khiến ông ta chết đi trong sự đau khổ.
“Nói năng lung tung! Lập tức tẩn cậu ta một trận cho tôi…”
Kiều Đông Thăng nổi giận quát.
Tuy nhiên, anh ta vừa dứt lời, Lưu Sở lại kêu lên thảm thiết, khuôn mặt đỏ bừng ngã xuống đất, cả người như bị ném vào trong lò lửa vậy.
Ông ta lăn lộn điên cuồng trên mặt đất, nhiệt độ cao và cảm giác nóng rát từ trong ra ngoài khiến ông ta gãi gãi cơ thể một cách loạn xạ!
Mọi người sợ hãi như nhìn thấy ma, hoàn toàn không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
“Mau gọi xe cấp cứu!”
Một cảnh sát khác vội vàng gọi 120.
Tả Tu quay đầu lại nhìn người phụ nữ phong trần, rồi bất ngờ tát cô ta một cái khiến cô ta bay ra ngoài.
“Tuy công việc của cô khiến người khác thông cảm nhưng ít nhất cũng phải có tính người, nếu cô còn dám vu oan hãm hại người khác thì cô cũng sẽ có kết cục như ông ta!”
Người phụ nữ phong trần lộ vẻ sợ hãi, xoay người bỏ chạy.
Lúc này, cuối cùng Kiều Đông Thăng cũng nhận ra điều gì đó sai sai, lạnh lùng quát: “Ranh con, mày đã làm gì ông ta?”
“Tôi cũng có làm gì đâu, là ông trời đã trừng phạt kẻ ác đấy chứ!”
Tả Tu hừ lạnh một tiếng, sải bước đi về phía trước, ép Kiều Đông Thăng lùi ra sau, ánh mắt của anh lạnh lùng như băng: “Họ Kiều kia, mày nhớ cho kỹ, tốt nhất là đừng có trêu chọc tao nữa, nếu không tao sẽ khiến mày muốn sống không được muốn chết không xong!”
Trước ánh mắt của Tả Tu, Kiều Đông Thăng chỉ cảm thấy trái tim run rẩy.
Một người luôn được mọi người sùng bái như anh ta vậy mà lúc này lại cảm thấy sợ hãi!
Tuy nhiên, dù sao thì anh ta cũng là con dòng cháu giống, sau khi bình tĩnh lại, anh ta bừng tỉnh hiểu ra: “Không ngờ mày lại là võ giả, tiếc rằng ở nhà họ Kiều bọn tao, võ giả cũng chỉ là con chó canh cửa mà thôi, mày cứ đợi đấy, tao có hàng chục nghìn cách giết chết mày!”
Nói xong, Kiều Đông Thăng lại bắt đầu gọi điện thoại.
Nhan Xạ và Ngô Lăng Vi đưa mắt nhìn nhau, đôi mắt của hai người phụ nữ đều lộ vẻ chấn động cực độ.
Lưu Sở đột nhiên sốt cao đến mức như vậy, tuyệt đối không phải là ông trời trừng phạt gì đó, mà là Tả Tu đã âm thầm ra tay với ông ta.
Vậy mà hai người họ lại không nhìn ra thủ đoạn của Tả Tu!
“Tả Tu, cậu và Ngô Lăng Vi về trước đi…”
Nhan Xạ không muốn mọi chuyện trở nên ầm ĩ, đang nói, một chiếc điện thoại khác của Kiều Đông Thăng đột ngột vang lên.
Nhan Xạ tái mặt: “Kiều Đông Thăng, anh đừng làm bừa!”
Kiều Đông Thăng không thèm để ý đến cô ấy, khóe miệng nở nụ cười khẩy hả hê, khẽ nghiêng đầu.
Người đó thầm hiểu ý, lập tức vươn tay túm lấy cánh tay của Tả Tu.
Sắc mặt Tả Tu lập tức trở nên lạnh lùng, anh lùi lại một bước: “Ông là ai? Vu oan cho tôi như vậy, chẳng lẽ không sợ gặp phải báo ứng sao?”
“Tôi là Lưu Sở, đây là bằng chứng của tôi, sự thật rõ ràng chứng cứ xác thực, người bị hại Tưởng Lan cũng có thể làm chứng.”
Vẻ mặt Lưu Sở tràn đầy uy nghiêm, nháy mắt ra hiệu với người phụ nữ phong trần đằng sau.
Người phụ nữ phong trần lập tức chỉ vào Tả Tu và hét lên: “Đúng vậy, chính là người này, tôi nhận ra khuôn mặt của anh ta, là anh ta đã cưỡng bức và đe dọa tôi, không chỉ cưỡng hiếp tôi mà còn đốt ba mươi sáu tàn thuốc trên người tôi.”
Nhan Xạ và Ngô Lăng Vi đều cau mày.
Lưu Sở cười khẩy: “Nhóc con, hiện giờ nhân chứng và vật chứng đều có đủ cả, tôi khuyên cậu hãy ngoan ngoãn đi, để khỏi phải chịu nỗi đau da thịt!”
Ánh mắt của Tả Tu lập tức trở nên lạnh lùng.
“Có vẻ như ông đã quen làm những chuyện thương thiên hại lý như vậy rồi nhỉ! Hôm nay tôi phải trừ hại cho dân mới được!”
“Nhóc con, ai cho cậu lá gan dám nói với tôi như vậy hả! Cậu xong đời rồi con ạ!”
Lưu Sở đột ngột đưa tay ra chộp.
Ông ta vô cùng hung hãn, bị chộp như vậy, người bình thường hoàn toàn không thể chạy khỏi.
Tuy nhiên, Tả Tu lại chẳng thèm động đậy, anh khẽ búng ngón tay.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Một luồng dương khí bắn từ ngón tay ra, lặng lẽ bắn vào lòng bàn tay của Lưu Sở.
Lòng bàn tay ông ta như bị lửa cháy bỏng.
Lưu Sở đột ngột rụt tay lại.
Trong chốc lát, ngọn lửa thuận theo thái âm phổi kinh trên tay ông ta, tiến vào phổi, nội tạng và mạch máu khắp cơ thể.
Cả người ông ta đột ngột nóng lên, mồ hôi trên trán đổ ra như mưa, tim phổi bị bỏng đến mức khó chịu.
“A… Sao tôi lại đột nhiên bị nóng sốt thế này?”
Lưu Sở biến sắc.
“Ông không làm việc công bằng mà còn giúp đỡ kẻ làm ác, ông trời đã trừng phạt ông, khiến ông bị sốt cao. Nếu không quỳ xuống sám hối, sau ba ngày sẽ sốt cao mà chết!” Tả Tu nói.
Luồng dương khí này làm phỏng lục phủ ngũ tạng của ông ta, không làm phỏng đại não, cuối cùng sẽ khiến ông ta chết đi trong sự đau khổ.
“Nói năng lung tung! Lập tức tẩn cậu ta một trận cho tôi…”
Kiều Đông Thăng nổi giận quát.
Tuy nhiên, anh ta vừa dứt lời, Lưu Sở lại kêu lên thảm thiết, khuôn mặt đỏ bừng ngã xuống đất, cả người như bị ném vào trong lò lửa vậy.
Ông ta lăn lộn điên cuồng trên mặt đất, nhiệt độ cao và cảm giác nóng rát từ trong ra ngoài khiến ông ta gãi gãi cơ thể một cách loạn xạ!
Mọi người sợ hãi như nhìn thấy ma, hoàn toàn không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
“Mau gọi xe cấp cứu!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Một cảnh sát khác vội vàng gọi 120.
Tả Tu quay đầu lại nhìn người phụ nữ phong trần, rồi bất ngờ tát cô ta một cái khiến cô ta bay ra ngoài.
“Tuy công việc của cô khiến người khác thông cảm nhưng ít nhất cũng phải có tính người, nếu cô còn dám vu oan hãm hại người khác thì cô cũng sẽ có kết cục như ông ta!”
Người phụ nữ phong trần lộ vẻ sợ hãi, xoay người bỏ chạy.
Lúc này, cuối cùng Kiều Đông Thăng cũng nhận ra điều gì đó sai sai, lạnh lùng quát: “Ranh con, mày đã làm gì ông ta?”
“Tôi cũng có làm gì đâu, là ông trời đã trừng phạt kẻ ác đấy chứ!”
Tả Tu hừ lạnh một tiếng, sải bước đi về phía trước, ép Kiều Đông Thăng lùi ra sau, ánh mắt của anh lạnh lùng như băng: “Họ Kiều kia, mày nhớ cho kỹ, tốt nhất là đừng có trêu chọc tao nữa, nếu không tao sẽ khiến mày muốn sống không được muốn chết không xong!”
Trước ánh mắt của Tả Tu, Kiều Đông Thăng chỉ cảm thấy trái tim run rẩy.
Một người luôn được mọi người sùng bái như anh ta vậy mà lúc này lại cảm thấy sợ hãi!
Tuy nhiên, dù sao thì anh ta cũng là con dòng cháu giống, sau khi bình tĩnh lại, anh ta bừng tỉnh hiểu ra: “Không ngờ mày lại là võ giả, tiếc rằng ở nhà họ Kiều bọn tao, võ giả cũng chỉ là con chó canh cửa mà thôi, mày cứ đợi đấy, tao có hàng chục nghìn cách giết chết mày!”
Nói xong, Kiều Đông Thăng lại bắt đầu gọi điện thoại.
Nhan Xạ và Ngô Lăng Vi đưa mắt nhìn nhau, đôi mắt của hai người phụ nữ đều lộ vẻ chấn động cực độ.
Lưu Sở đột nhiên sốt cao đến mức như vậy, tuyệt đối không phải là ông trời trừng phạt gì đó, mà là Tả Tu đã âm thầm ra tay với ông ta.
Vậy mà hai người họ lại không nhìn ra thủ đoạn của Tả Tu!
“Tả Tu, cậu và Ngô Lăng Vi về trước đi…”
Nhan Xạ không muốn mọi chuyện trở nên ầm ĩ, đang nói, một chiếc điện thoại khác của Kiều Đông Thăng đột ngột vang lên.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro