Đây Không Phải...
Đại Hiền Triết
2024-10-04 16:35:13
“Cha. Nàng bị làm sao a?”
Trác Phàm nghe Thanh Lân hỏi nhưng không trả lời, khuôn mặt âm trầm dắt tay đứa trẻ tiếp tục rời đi.
Đối với Bạch Vân Vân mà nói, Minh Nguyệt Lâu là nơi nuôi dưỡng nàng. Thân là tổng lâu chủ nàng đương nhiên phải có trách nhiệm gánh vác tồn vong gia tộc.
Nhưng lúc này nàng lại đang hôn mê, Trác Phàm là người yêu của nàng thì không thể không lo việc này. Nhưng trước mắt vẫn phải đem tên nhóc kia đến nơi an toàn trước.
Hai người rất nhanh đi vào bên trong huyết vụ. Lam Hải Mị Ảnh Vương dường như cảm nhận được khí tức của Trác Phàm nên rất nhanh cũng xuất hiện ở đó.
Đôi mắt nhìn Trác phàm sau đó chuyển sang đứa bé bên cạnh hắn, Mị Ảnh Vương đột nhiên co rụt lại. Một cảm giác bị áp chế từ trong huyết mạch sôi trào.
Nó đã là cửu cấp linh thú, là đẳng cấp cao nhất ở phàm giai, ngoài Thánh thú ra làm gì còn ai có thể áp chế huyết mạch được nó.
Trác Phàm thấy đầu điểu kia thất thố như vậy không khỏi ngẩn ra.
Thanh Lân bên cạnh hắn nhìn thấy Mị Ảnh Vương liền nhào tới, đôi mắt hiếu kỳ nhìn khắp mọi nơi sau đó vỗ vỗ cái chân rồi nói: “Thật to lớn, ta cưỡi ngươi có được không?”
Trác Phàm vội vàng cản lại nhưng cảnh tượng trước mắt làm hắn không nói nên lời. Mị Ảnh Vương vậy mà phá lệ nghe lời, khom người xuống xòe cánh để tên nhóc kia tùy ý leo lên.
“Cha cũng lên đây đi, trên này êm lắm.”
“Cha?”
Mị Ảnh Vương nghe thấy lời này liền nghi hoặc nhìn Trác Phàm, chỉ thấy hắn cười xấu hổ nói: “Mị Ảnh Vương, có thể chở tên nhóc này đi một đoạn không. Ta muốn gặp chủ nhân của ngươi.”
Suy nghĩ một lát, đầu điểu kia gật đầu sau đó nói: “Ngươi cũng lên luôn đi. Ta đem ngươi đi một lượt.”
Nếu bình thường mà nói, Mị Ảnh Vương ngay cả dẫn đường còn không làm chứ đừng nói là cho Trác Phàm ngồi trên lưng.
Có điều lần này vì sự xuất hiện của Thanh Lân mà nó không thể nào phản khán.
Rất nhanh tất cả đều xuất hiện trước căn nhà gỗ. Thanh Viêm Hỏa Phượng dường như biết trước hai người Trác Phàm đi tới nên đã đứng ở trước cửa từ lâu.
Đôi mắt nàng không nhìn Trác Phàm mà thủy chung nhìn tiểu tử bên canh.
“Đây là mẹ ta sao? Thật đẹp a.”
“Khụ khụ. Không phải, con hay là cứ gọi nàng là cô cô đi.”
Nghe thấy Thanh Lân hỏi, Trác Phàm ho vội vài tiếng sau đó mở miệng nói.
“Chào cô cô.”
“Chào ngươi. Tiểu tử, ngươi tên là gì?”
“Ta tên là Thanh Lân, cô cô thật là đẹp. Mẹ của ta có ở đây sao?”
Thấy Thanh Viêm Hỏa Phương đưa đôi mắt nghi hoặc về phía mình, Trác Phàm miễn cưỡng nở ra nụ cười nói
“Ta tìm được nó bên dưới một cái hồ. Cơ hồ là linh thú tu luyện thành người đi. Lần này ta đến đây chủ yếu là muốn để nó ở lại đây. Dù sao ta cái này nhân loại không thể dạy được gì cho nó cả.”
“Quả thật là ngươi không có dạy được gì cho nó. Cơ mà để tên nhóc này nhận ngươi làm cha thì đúng là thật tiện nghi nha.”
Thanh Viêm Hỏa Phương trêu đùa một chút xong lại nghiêm mặt nói
“Đúng rồi, lần trước bảo ngươi đi ấp quả trứng kia đã xong rồi sao?”
“Ách.”
Trác Phàm cười xấu hổ một tiếng rồi lắc đầu nói: “Kỳ thực ta vẫn chưa rời khỏi tây châu. E rằng phải một thời gian nữa mới có thể đi đến đó.”
Một mặt không ngoài dự đoán, nàng gật đầu sau đó nói: “Lần này ngươi tìm được đứa nhóc này xem như không tệ. Việc kia cứ từ từ cũng không sao. Không vội.”
Trác phàm thở phào ra một hơi, hắn lo sợ nhất chính là dưới cơn tức giận vị đại tỉ tính tình thất thường kia liền một phất tay liền để hắn trọng thương mấy ngày.
“Phải rồi, Vân Vân nàng ấy sao rồi?”
“Yên tâm đi, có ta chăm sóc thì có việc gì được.”
Trợn mắt nhìn Trác Phàm một cái, Thanh Viêm Hỏa Phương quay đầu cầm lấy cánh tay nhỏ bé của Thanh Lân đi vào trong.
Hắn gãi đầu một chút cũng rồi cũng theo phía sau hai người kia.
Bên cạnh một cái giường bằng gỗ quý, một nữ tử khuôn mặt đẹp tuyệt mỹ đang nằm nhắm mắt ở đó. Có thể nói bất kỳ một tên nam nhân nào nhìn thấy diện mạo kia đều có thể nguyện chết vì nàng.
Ngay cả Thanh Lân được Thanh Viêm Hỏa Phượng dẫn vào nhìn thấy Bạch Vân Vân đều không khỏi ngẩn ra. Tên nhóc quay người lại nhìn Trác phàm nói: “Đây là mẹ ta sao?”
Trác Phàm nhìn Thanh Viêm hỏa phượng một cái sau đó lại nhìn Bạch Vân Vân rồi lại đưa ánh mắt hiền từ xen lẫn chút đau thương nhìn đứa trẻ gật đầu.
Mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt đẹp đẽ không góc chết kia hắn lại nhớ về lần trước ở Huyết Vân Sơn nàng vì hắn trọng thương.
Nhưng rất nhanh Trác Phàm liền lấy lại tinh thần nói: “Tiểu Lân, con ở đây cùng cô cô chăm sóc mẹ một thời gian. Cha ra ngoài có chút việc, sau khi làm xong sẽ đến đoán con thế nào?”
“A! Vâng?”
Thanh Lân kinh ngạc một chút nhưng lại nhìn bóng hình Bạch Vân Vân một chút lại gật đầu.
Thời gian bên Trác Phàm không gọi là lâu nhưng tên nhóc này đều nhận hắn là cha. Mà con thì phải vâng lời thì mới được khen ngợi, đây là những gì Trác Phàm dạy bảo.
Cho nên Thanh Lân cũng không hề cải lời mà làm theo. Dù sao bên cạnh một người mẹ tuyệt sắc cùng một cô cô xinh đẹp cũng không phải tệ lắm.
Trác Phàm ở lại đó một đêm tiện thể kể lại với Thanh Viêm Hỏa Phương mục đích ra ngoài lần này.
“Việc của nhân loại các ngươi ta không muốn xen vào. Bất quá ngươi phải giữ được mạng mới là tốt nhất. Kế hoạch của chúng ta cần phụ thuộc vào ngươi rất nhiều.”
“Ta biết. Cảm ơn ngài.”
Thanh Viêm Hỏa Phương hơi nghĩ ngợi một chút sau đó lấy cọng lông vũ màu xanh nhạt gắn trên mái tóc của mình xuống đưa cho Trác Phàm.
“Đây là Hỏa Phượng Vũ, khi gặp nguy hiểm chỉ cần lấy nó ra sử dụng. Sức mạnh của nó tương đương với Tiểu Mị một kích toàn lực.”
Trác Phàm nghe thế kinh hãi vội vàng nhận lấy thu vào trong chỉ giới. Đây sẽ là thứ bảo hộ mạng sống chắc ăn nhất của hắn đương nhiên là sẽ không khách khí.
Đợi Thanh Viêm Hỏa Phượng rời đi, Trác Phàm liền xếp bằng lại bắt đầu tiêu hóa nguyên lực vừa hút được từ tên thiên huyền cảnh cường giả kia.
Sáng hôm sau, Trác Phàm đến chào Thanh Viêm Hỏa Phượng cùng Mị Ảnh Vương một tiếng. Hắn cũng không quên cặn dặn Thanh Lân chăm sóc tốt cho Bạch Vân Vân và không được gây chuyện.
Làm xong mọi thứ Trác Phàm mới bắt đầu rời đi. Lúc này trời vừa mới sáng, bình minh vừa ló dạng, hắn một thân một mình không có bất kỳ một ai phát hiện xuống núi.
Trải qua một đêm tu luyện, Trác Phàm đã lại đột phá đến Đoán cốt cảnh thất trọng trước kia. Dù sao nguyên lực của một tên thiên huyền cường giả không phải là ít.
Việc đầu tiên hắn muốn làm chính là tìm đến xem xét tình hình Minh Nguyệt Lâu.
Minh Nguyệt Thanh bình thường người ra vào tấp nập nhưng hôm nay đặc biệt vắng vẻ.
Nguyên nhân chính là liên minh ba đại thế gia nhằm vào cho nên không ai dám ra vào thậm chí người bên trong thành đều khởi động đại trận bảo vệ không cho người bên ngoài xâm nhập.
Đối với Trác Phàm mà nói, ngũ cấp trận thức bây giờ với hắn chỉ là đồ bỏ. Một luồng năng lượng đánh ra lập tức đục một lỗ nhỏ bên trên kết giới.
Phá Không thần uy trải qua luyện tập đã được Trác Phàm cơ bản kiểm soát nên không hề một ai biết hắn lẻn vào bên trong.
Khác với cảnh thường ngày mọi người buông bán đông đúc, bên trong thành lúc này toàn bộ đều là binh sĩ thân mình mặc giáp, sẵn sàng ứng phó mọi tình huống xảy ra.
Trác Phàm nhìn một màn này cũng không khỏi thầm tán thưởng trong lòng. Không hỗ là một trong bát đại thế gia, binh lính đều là tinh nhuệ.
Ở tòa đại điện lớn, Quỳnh Hoa lâu chủ một mặt lo lắng đi đi lại lại trên tay còn cầm một cái ngọc giản.
Bên cạnh nàng không ai khác chính là Bạch Gia Hân cũng đang nhăn mặt cắt môi. Ngoài ra còn có một vài nữ tử khác chính là các vị lâu chủ của Minh Nguyệt Lâu.
“Làm sao đây? Chẳng lẽ Minh Nguyệt lâu xong rồi sao? Ngay cả tiền nhiệm Tổng lâu chủ cũng bị bắt. Còn yêu cầu ta phải đem Hàn Băng Chưởng, Phách Liệt Quyền còn có cả Bồ Đề Tu Căn giao ra?”
Quỳnh Hoa lâu chủ suy tư một hồi cắn răng nói.
“E rằng đây chỉ là cái cớ muốn đem chúng ta ra thanh lí mà thôi. Ai không biết toàn bộ đều bị tên Trác Phàm kia lấy đi. Ngay cả Tổng lâu chủ cũng biến mất từ đó.”
“Cần gì phải sợ bọn chúng, cùng lắm Minh Nguyệt Lâu chúng ta liều mạng. Dù có chết một ngàn cũng đem đối phương giết tám trăm.”
“Đúng. Đúng. Liều chết mới được.”
Một người lên tiếng phụ họa, những người khác đều đồng loạt hưởng ứng.
Đúng lúc này, một nam tử mặt áo xám có khuôn mặt hơi gầy nhưng vô cùng tuấn tú bất ngờ xuất hiện chính giữa sảnh nghị sự. Hắn nhìn Quỳnh Hoa lâu chủ một cái rồi nói
“Đây không phải cái cớ mà là có chủ đích.”
Người xuất hiện không ai khác mà chính là Trác Phàm. Người khác còn không biết nhưng thầy trò Bạch Gia Hân vừa nhìn đã nhận ra.
“Ngươi làm sao xuất hiện chỗ này? Vân Vân đâu?”
Quỳnh Hoa lâu chủ đại hỉ lên tiếng. Theo nàng nghĩ Trác Phàm hẳn là cùng Bạch Vân Vân ở cùng với nhau. Mà hắn trở về nghĩa là điều kiện kia hoàn toàn đáp ứng được.
Trác Phàm không có trả lời ngay mà hỏi lại: “Nói cho ta biết tình hình gần đây của Thiên Vũ.”
“Ngươi là ai mà dám ở đây ăn nói ngông cuồng.”
Một nử tử thấy Trác Phàm như vậy liền lao lên muốn tấn công, nhưng lập tức bị Quỳnh Hoa lâu chủ cản lại.
“Hắn chính là Trác Phàm.”
“Cái gì? Ma đầu Trác Phàm?”
Trác Phàm nghe Thanh Lân hỏi nhưng không trả lời, khuôn mặt âm trầm dắt tay đứa trẻ tiếp tục rời đi.
Đối với Bạch Vân Vân mà nói, Minh Nguyệt Lâu là nơi nuôi dưỡng nàng. Thân là tổng lâu chủ nàng đương nhiên phải có trách nhiệm gánh vác tồn vong gia tộc.
Nhưng lúc này nàng lại đang hôn mê, Trác Phàm là người yêu của nàng thì không thể không lo việc này. Nhưng trước mắt vẫn phải đem tên nhóc kia đến nơi an toàn trước.
Hai người rất nhanh đi vào bên trong huyết vụ. Lam Hải Mị Ảnh Vương dường như cảm nhận được khí tức của Trác Phàm nên rất nhanh cũng xuất hiện ở đó.
Đôi mắt nhìn Trác phàm sau đó chuyển sang đứa bé bên cạnh hắn, Mị Ảnh Vương đột nhiên co rụt lại. Một cảm giác bị áp chế từ trong huyết mạch sôi trào.
Nó đã là cửu cấp linh thú, là đẳng cấp cao nhất ở phàm giai, ngoài Thánh thú ra làm gì còn ai có thể áp chế huyết mạch được nó.
Trác Phàm thấy đầu điểu kia thất thố như vậy không khỏi ngẩn ra.
Thanh Lân bên cạnh hắn nhìn thấy Mị Ảnh Vương liền nhào tới, đôi mắt hiếu kỳ nhìn khắp mọi nơi sau đó vỗ vỗ cái chân rồi nói: “Thật to lớn, ta cưỡi ngươi có được không?”
Trác Phàm vội vàng cản lại nhưng cảnh tượng trước mắt làm hắn không nói nên lời. Mị Ảnh Vương vậy mà phá lệ nghe lời, khom người xuống xòe cánh để tên nhóc kia tùy ý leo lên.
“Cha cũng lên đây đi, trên này êm lắm.”
“Cha?”
Mị Ảnh Vương nghe thấy lời này liền nghi hoặc nhìn Trác Phàm, chỉ thấy hắn cười xấu hổ nói: “Mị Ảnh Vương, có thể chở tên nhóc này đi một đoạn không. Ta muốn gặp chủ nhân của ngươi.”
Suy nghĩ một lát, đầu điểu kia gật đầu sau đó nói: “Ngươi cũng lên luôn đi. Ta đem ngươi đi một lượt.”
Nếu bình thường mà nói, Mị Ảnh Vương ngay cả dẫn đường còn không làm chứ đừng nói là cho Trác Phàm ngồi trên lưng.
Có điều lần này vì sự xuất hiện của Thanh Lân mà nó không thể nào phản khán.
Rất nhanh tất cả đều xuất hiện trước căn nhà gỗ. Thanh Viêm Hỏa Phượng dường như biết trước hai người Trác Phàm đi tới nên đã đứng ở trước cửa từ lâu.
Đôi mắt nàng không nhìn Trác Phàm mà thủy chung nhìn tiểu tử bên canh.
“Đây là mẹ ta sao? Thật đẹp a.”
“Khụ khụ. Không phải, con hay là cứ gọi nàng là cô cô đi.”
Nghe thấy Thanh Lân hỏi, Trác Phàm ho vội vài tiếng sau đó mở miệng nói.
“Chào cô cô.”
“Chào ngươi. Tiểu tử, ngươi tên là gì?”
“Ta tên là Thanh Lân, cô cô thật là đẹp. Mẹ của ta có ở đây sao?”
Thấy Thanh Viêm Hỏa Phương đưa đôi mắt nghi hoặc về phía mình, Trác Phàm miễn cưỡng nở ra nụ cười nói
“Ta tìm được nó bên dưới một cái hồ. Cơ hồ là linh thú tu luyện thành người đi. Lần này ta đến đây chủ yếu là muốn để nó ở lại đây. Dù sao ta cái này nhân loại không thể dạy được gì cho nó cả.”
“Quả thật là ngươi không có dạy được gì cho nó. Cơ mà để tên nhóc này nhận ngươi làm cha thì đúng là thật tiện nghi nha.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thanh Viêm Hỏa Phương trêu đùa một chút xong lại nghiêm mặt nói
“Đúng rồi, lần trước bảo ngươi đi ấp quả trứng kia đã xong rồi sao?”
“Ách.”
Trác Phàm cười xấu hổ một tiếng rồi lắc đầu nói: “Kỳ thực ta vẫn chưa rời khỏi tây châu. E rằng phải một thời gian nữa mới có thể đi đến đó.”
Một mặt không ngoài dự đoán, nàng gật đầu sau đó nói: “Lần này ngươi tìm được đứa nhóc này xem như không tệ. Việc kia cứ từ từ cũng không sao. Không vội.”
Trác phàm thở phào ra một hơi, hắn lo sợ nhất chính là dưới cơn tức giận vị đại tỉ tính tình thất thường kia liền một phất tay liền để hắn trọng thương mấy ngày.
“Phải rồi, Vân Vân nàng ấy sao rồi?”
“Yên tâm đi, có ta chăm sóc thì có việc gì được.”
Trợn mắt nhìn Trác Phàm một cái, Thanh Viêm Hỏa Phương quay đầu cầm lấy cánh tay nhỏ bé của Thanh Lân đi vào trong.
Hắn gãi đầu một chút cũng rồi cũng theo phía sau hai người kia.
Bên cạnh một cái giường bằng gỗ quý, một nữ tử khuôn mặt đẹp tuyệt mỹ đang nằm nhắm mắt ở đó. Có thể nói bất kỳ một tên nam nhân nào nhìn thấy diện mạo kia đều có thể nguyện chết vì nàng.
Ngay cả Thanh Lân được Thanh Viêm Hỏa Phượng dẫn vào nhìn thấy Bạch Vân Vân đều không khỏi ngẩn ra. Tên nhóc quay người lại nhìn Trác phàm nói: “Đây là mẹ ta sao?”
Trác Phàm nhìn Thanh Viêm hỏa phượng một cái sau đó lại nhìn Bạch Vân Vân rồi lại đưa ánh mắt hiền từ xen lẫn chút đau thương nhìn đứa trẻ gật đầu.
Mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt đẹp đẽ không góc chết kia hắn lại nhớ về lần trước ở Huyết Vân Sơn nàng vì hắn trọng thương.
Nhưng rất nhanh Trác Phàm liền lấy lại tinh thần nói: “Tiểu Lân, con ở đây cùng cô cô chăm sóc mẹ một thời gian. Cha ra ngoài có chút việc, sau khi làm xong sẽ đến đoán con thế nào?”
“A! Vâng?”
Thanh Lân kinh ngạc một chút nhưng lại nhìn bóng hình Bạch Vân Vân một chút lại gật đầu.
Thời gian bên Trác Phàm không gọi là lâu nhưng tên nhóc này đều nhận hắn là cha. Mà con thì phải vâng lời thì mới được khen ngợi, đây là những gì Trác Phàm dạy bảo.
Cho nên Thanh Lân cũng không hề cải lời mà làm theo. Dù sao bên cạnh một người mẹ tuyệt sắc cùng một cô cô xinh đẹp cũng không phải tệ lắm.
Trác Phàm ở lại đó một đêm tiện thể kể lại với Thanh Viêm Hỏa Phương mục đích ra ngoài lần này.
“Việc của nhân loại các ngươi ta không muốn xen vào. Bất quá ngươi phải giữ được mạng mới là tốt nhất. Kế hoạch của chúng ta cần phụ thuộc vào ngươi rất nhiều.”
“Ta biết. Cảm ơn ngài.”
Thanh Viêm Hỏa Phương hơi nghĩ ngợi một chút sau đó lấy cọng lông vũ màu xanh nhạt gắn trên mái tóc của mình xuống đưa cho Trác Phàm.
“Đây là Hỏa Phượng Vũ, khi gặp nguy hiểm chỉ cần lấy nó ra sử dụng. Sức mạnh của nó tương đương với Tiểu Mị một kích toàn lực.”
Trác Phàm nghe thế kinh hãi vội vàng nhận lấy thu vào trong chỉ giới. Đây sẽ là thứ bảo hộ mạng sống chắc ăn nhất của hắn đương nhiên là sẽ không khách khí.
Đợi Thanh Viêm Hỏa Phượng rời đi, Trác Phàm liền xếp bằng lại bắt đầu tiêu hóa nguyên lực vừa hút được từ tên thiên huyền cảnh cường giả kia.
Sáng hôm sau, Trác Phàm đến chào Thanh Viêm Hỏa Phượng cùng Mị Ảnh Vương một tiếng. Hắn cũng không quên cặn dặn Thanh Lân chăm sóc tốt cho Bạch Vân Vân và không được gây chuyện.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Làm xong mọi thứ Trác Phàm mới bắt đầu rời đi. Lúc này trời vừa mới sáng, bình minh vừa ló dạng, hắn một thân một mình không có bất kỳ một ai phát hiện xuống núi.
Trải qua một đêm tu luyện, Trác Phàm đã lại đột phá đến Đoán cốt cảnh thất trọng trước kia. Dù sao nguyên lực của một tên thiên huyền cường giả không phải là ít.
Việc đầu tiên hắn muốn làm chính là tìm đến xem xét tình hình Minh Nguyệt Lâu.
Minh Nguyệt Thanh bình thường người ra vào tấp nập nhưng hôm nay đặc biệt vắng vẻ.
Nguyên nhân chính là liên minh ba đại thế gia nhằm vào cho nên không ai dám ra vào thậm chí người bên trong thành đều khởi động đại trận bảo vệ không cho người bên ngoài xâm nhập.
Đối với Trác Phàm mà nói, ngũ cấp trận thức bây giờ với hắn chỉ là đồ bỏ. Một luồng năng lượng đánh ra lập tức đục một lỗ nhỏ bên trên kết giới.
Phá Không thần uy trải qua luyện tập đã được Trác Phàm cơ bản kiểm soát nên không hề một ai biết hắn lẻn vào bên trong.
Khác với cảnh thường ngày mọi người buông bán đông đúc, bên trong thành lúc này toàn bộ đều là binh sĩ thân mình mặc giáp, sẵn sàng ứng phó mọi tình huống xảy ra.
Trác Phàm nhìn một màn này cũng không khỏi thầm tán thưởng trong lòng. Không hỗ là một trong bát đại thế gia, binh lính đều là tinh nhuệ.
Ở tòa đại điện lớn, Quỳnh Hoa lâu chủ một mặt lo lắng đi đi lại lại trên tay còn cầm một cái ngọc giản.
Bên cạnh nàng không ai khác chính là Bạch Gia Hân cũng đang nhăn mặt cắt môi. Ngoài ra còn có một vài nữ tử khác chính là các vị lâu chủ của Minh Nguyệt Lâu.
“Làm sao đây? Chẳng lẽ Minh Nguyệt lâu xong rồi sao? Ngay cả tiền nhiệm Tổng lâu chủ cũng bị bắt. Còn yêu cầu ta phải đem Hàn Băng Chưởng, Phách Liệt Quyền còn có cả Bồ Đề Tu Căn giao ra?”
Quỳnh Hoa lâu chủ suy tư một hồi cắn răng nói.
“E rằng đây chỉ là cái cớ muốn đem chúng ta ra thanh lí mà thôi. Ai không biết toàn bộ đều bị tên Trác Phàm kia lấy đi. Ngay cả Tổng lâu chủ cũng biến mất từ đó.”
“Cần gì phải sợ bọn chúng, cùng lắm Minh Nguyệt Lâu chúng ta liều mạng. Dù có chết một ngàn cũng đem đối phương giết tám trăm.”
“Đúng. Đúng. Liều chết mới được.”
Một người lên tiếng phụ họa, những người khác đều đồng loạt hưởng ứng.
Đúng lúc này, một nam tử mặt áo xám có khuôn mặt hơi gầy nhưng vô cùng tuấn tú bất ngờ xuất hiện chính giữa sảnh nghị sự. Hắn nhìn Quỳnh Hoa lâu chủ một cái rồi nói
“Đây không phải cái cớ mà là có chủ đích.”
Người xuất hiện không ai khác mà chính là Trác Phàm. Người khác còn không biết nhưng thầy trò Bạch Gia Hân vừa nhìn đã nhận ra.
“Ngươi làm sao xuất hiện chỗ này? Vân Vân đâu?”
Quỳnh Hoa lâu chủ đại hỉ lên tiếng. Theo nàng nghĩ Trác Phàm hẳn là cùng Bạch Vân Vân ở cùng với nhau. Mà hắn trở về nghĩa là điều kiện kia hoàn toàn đáp ứng được.
Trác Phàm không có trả lời ngay mà hỏi lại: “Nói cho ta biết tình hình gần đây của Thiên Vũ.”
“Ngươi là ai mà dám ở đây ăn nói ngông cuồng.”
Một nử tử thấy Trác Phàm như vậy liền lao lên muốn tấn công, nhưng lập tức bị Quỳnh Hoa lâu chủ cản lại.
“Hắn chính là Trác Phàm.”
“Cái gì? Ma đầu Trác Phàm?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro