Trở Về Thiên...
Đại Hiền Triết
2024-10-04 16:35:13
Trở về trong đêm tối, Trác Phàm ngồi ở trong phòng thầm tính toán chuyện tiếp theo.
Hắn trước mắt ở trong tông môn e rằng đã kết thù với một cái hóa hư tinh anh đệ tử. Với thực lực bây giờ e rằng không đủ để chống lại.
Đột nhiên Trác Phàm kinh hãi đứng dậy đem nguyên thần đưa vào bên trong chỉ giới. Một lát sau hắn rời ra, khuôn mặt đầy vẻ ngưng trọng.
Không suy nghĩ nhiều, Trác Phàm lập tức đi ra ngoài, thẳng hướng phía đông mà đi.
Một lát sau, cần thận không thấy ai dò xét, Trác Phàm liên tục dùng thuấn di đi đến động phủ.
Đưa tay kết ấn, Trác Phàm khởi động thủ hộ trận pháp sau đó mở linh giới ra.
Thanh Lân từ bên trong nhảy ra ngoài, bộ dáng vẫn có chút chật vật.
Lúc này khắp người của nó hào quang chớp động, lớp vảy bên dưới da như ẩn như hiện liên tục phát sáng.
Trác Phàm nhìn thấy tu vi của Thanh lân đã là tụ khí đỉnh phong không cấm giật mình. Hắn suy đoán biểu hiện của đứa trẻ này e rằng là muốn đột phá liền hết sức duy trì đại trận, cố gắng không đẻ bất kỳ một tia khí tức nào tràn ra.
Ở một nơi nào đó trên Vạn Thú Sơn, Phần Viêm Long Tổ đang ngồi nhâm nhi tách trà đột nhiên nheo mắt lại nhìn về phía xa chân trời.
Cùng lúc đó, ở bên trong đám sương mù của Huyết Vân Sơn, Thanh Viêm Hỏa Phương đang ngồi bên giường nhìn ngắm Bạch Vân Vân đang hôn mê bất tỉnh cũng nheo mắt nhìn. Đúng là cùng một hướng với Phần Viêm Long Tổ.
Những ngày qua, từ khi có thêm Bạch Vân Vân, nàng hễ không có việc gì lại ngồi bên cạnh người ngọc kia nhìn ngắm.
Không thể không nói, Bạch Vân Vân cho dù hôn mê vẫn là một cái mỹ nhân không một góc chết. Thanh Viêm Hỏa Phương nhìn mà có chút say mê, nàng hay ngồi kể chuyện trên trời dưới đất mặt kệ người đang nằm ở đó có nghe hay không.
Phía bên này, Trác Phàm không ngừng kết ấn muốn triệt để che dấu khí tức của Thanh Lân. Phía bên dưới chân hắn, mặt đất không ngừng rung động như muốn nứt ra, thậm chí phía trên đầu một chút đất đá đã bắt đầu rơi xuống.
Cũng may lần này đột phá không lâu, chỉ một canh giờ sau tiểu tử này đã hoàn thành.
Thở phào ra một hơi, Trác Phàm lúc này mới bắt đầu thả lỏng. Trong lòng hắn thầm cảm thán không biết tiểu tử này là cái gì linh thú hóa thân mà chỉ đột phá tụ khí cảnh thôi cũng làm hắn đau đầu như vậy.
“E là phải trở về gặp Thanh Viêm Hỏa Phượng một chuyến. Dù sao Thanh Lân cũng là linh thú, để nàng chăm sóc vẫn là tốt hơn.”
Nội tâm thầm nghĩ như thế, Trác Phàm bước đầu đã có quyết định.
“Cha”
Lúc này Thanh Lân đã từ từ tỉnh dậy, nhìn thấy Trác Phàm liền gọi một tiếng.
“Thế nào rồi?”
“Con không sao. Vừa rồi có chuyện gì, cảm thấy cơ thể thật là thoải mái a.”
Trác Phàm nghe thấy lời này không khỏi một trận vô ngữ. Ngươi thoải mái nhưng ta thì không.
“Ngày mai cha dẫn con đi tới một nơi.”
“Nơi nào a?”
“Gặp mẹ con.”
“Được.”
Trác Phàm lần nữa đem Thanh Lân trở vào bên trong chỉ giới sau đó trở về phòng mình.
Sáng hôm sau, hắn tìm đến quản sự ngỏ ý muốn ra bên ngoài lịch luyện. Với lí do tông môn không đủ tài nguyên nên muốn ra ngoài tìm cơ duyên đột phá, hắn liền nhanh chóng được chấp nhận.
Rời khỏi Thiên Ma Sơn khá xa, Trác Phàm đem lệnh bài luôn đeo ở hông mình cất vào chỉ giới đồng thời gọi Thanh Lân đi ra.
Đứa bé cứ như lâu lắm chưa ra ngoài liền nhìn đông ngó tây không ngừng quan sát suốt cả đường đi.
Có lẽ Trác Phàm nói sẽ dẫn đi gặp mẹ cho nên Thanh Lân không ngừng mong đợi.
Thanh Lân dường như cực kỳ thích thú với chuyến đi, dù sao đây cũng lần đầu tiên tiểu tử này đi ra ngoài cho nên đụng phải cái gì đều hiếu kỳ.
Trác Phàm không biết phải làm như thế nào đành phải chậm tốc độ lại, nếu không hai người đã đến đây từ một tháng trước thay vì hai tháng như bây giờ.
Cũng chính nhờ vậy mà hắn cũng thuận tiện nghe ngóng được một số tin tức.
Thời gian Trác Phàm không tại, Thiên Vũ đế quốc có nhiều chuyển biến rất lớn.
Nổi bật nhất là ba thế gia Hắc Phong Điện, Dược Thải Đường và Vạn Xà Cốc cùng nhau tạo thành liên minh tiến hành đàn áp người của Tinh Vẫn Các, Đường Môn cùng Minh Nguyệt Lâu.
Chuyện này kinh động hầu như khắp nơi, ngay cả một đứa trẻ sáu tuổi đều biết đến chuyện này.
Gia tộc bị đàn áp gần như bất ngờ không kịp trở tay, có nhiều cường giả đã vẫn lạc. Thậm chí ngay cả Thiên Huyền trưởng lão đều không tránh khỏi mà ngã xuống.
Chính vì sự kiện này, việc truy nã Trác Phàm dường như đã chìm xuống. Hắn cùng Thanh Lân điệu thấp trở về một mạch vô cùng thuận lợi.
Đương lên Huyết Vân Sơn vẫn quen thuộc là thế, hai phụ tử một mạch đi lên. Điều khiến Trác Phàm thấy kỳ lạ chính là dọc đường hai người không hề bị một con yêu thú nào nhảy ra.
Đi được một lúc, hắn chợt nghe có tiếng đánh nhau bèn kéo Thanh Lân sang một nơi gần đó xem thử.
Hai tên nam tử một gầy một béo mặc lục y đang vây cùng vây khốn một nữ tử. Tình huống có vẻ không thuận lợi cho nữ tử kia.
Nàng bị hai tên xuất ra độc chưởng không cách nào tìm được phá ra ngoài đành phải liều mạng chống lại. Làn da khắp cả người từ lâu đã biến đổi đủ màu.
“Thất thải vân la chưởng?”
Trác Phàm ở nơi xa nói thầm. Đây chính là công pháp độc môn của Dược Thải Đường mà lần đó Đới Thiên Hoằng thi triển.
“Như vậy nữ nhân kia hẳn là người của Minh Nguyệt Lâu.”
Theo như Trác Phàm biết, ngoại trừ Minh Nguyệt Lâu ra thì thiên vũ không còn nữ cường giả thiên huyền nào khác.
Hắn trong lòng đã có tính toán bèn bắt đầu hành động.
Trác Phàm quay người lại dặn dò Thanh Lân một chút sau đó đôi mắt ngưng tụ một luồng bạch quang, chỉ trong chớp mắt đã xuất hiện bên trong làn sương độc.
Tay phải nhẹ nhàng đưa ra ngay lập tức, toàn bộ làn sương bảy màu đều bị hắn hút vào bên trong trước con mắt kinh ngạc của ba người kia.
Không để đợi đối phương hết kinh hãi, Trác Phàm liền tiến nhanh đến một chưởng đánh ra.
Một màn đầy bất ngờ này làm tên gây không kịp trở tay đã bị trúng đòn. Rất nhanh sau đó, toàn bộ cơ thể hắn đã nhanh chóng héo rủ cuối cùng hóa thành cát bụi.
Tên mập thấy thế kinh hãi, vội vàng co cẳng vận nguyên lực bay đi. Nhưng hắn vừa mới xoay người thì toàn bộ thân thể đã cứng đơ lại.
Trước ngực xuất hiện một bàn tay, hắn quay người ra sau đưa đôi bắt không thể tin được nhìn chủ nhân của cánh tay.
Trác Phàm rút tay lại vẩy ra một dòng máu sau đó như không có chuyện gì đi đến cạnh nữ tử. Lúc này Thanh Lân cũng từ xa nhảy vào.
Nữ tử kia kinh hãi bất giác lùi về sau hai bước. Nàng sao có thể không nhìn ra tu vi của Trác Phàm chỉ có đoán cốt cảnh thế mà trong vài hơi thở liền miểu sát hai tên thiên huyền cường giả.
Ngay cả độc khí cũng không làm được gì người kia thì nàng chống lại kiểu gì? Hai tay buông thủ, đến lúc này nàng đã hoàn toàn buông bỏ.
“Ngươi là người của Minh Nguyệt Lâu?”
“Ngươi hỏi điều này để làm gì?”
“Vân Vân vẫn còn sống!”
“Ngươi nói cái gì?”
Thấy đối phương hỏi mình, nữ tử kia khuôn mặt quật cường quyết không khai bất cứ điều gì. Nhưng ngay khi nghe đối phương biết đến Tổng lâu chủ liền thay đổi sắc mặt.
Thậm chí nàng còn nhìn ra trong cách gọi của đối phương e rằng có quan hệ không tầm thường với lâu chủ.
“Ta nói Tổng lâu chủ của các ngươi vẫn còn sống.”
“Vậy thì tốt quá.”
Nói được xong câu này, khuôn mặt của nử tử thả lỏng ra, trực tiếp ngã xuống đất.
Trác Phàm thấy vậy vội chạy đến xem xét. Kinh mạch của nàng đã bị độc khí ăn mòn, thậm chí khắp lục phủ ngũ tạng cũng đã bắt đầu thối rửa.
“Hãy nói với Tổng lâu chủ sớm trở về.”
Nữ tử cố mở mắt nhìn hắn nói.
“Có chuyện gì sao?”
“Tiền nhiệm tổng lâu chủ trên đường liên minh ba đại gia tộc phục kích bắt lại. Ta khó khăn lắm thoát khỏi vòng vây đến đây nhưng e rằng không qua khỏi. Mong rằng ngươi sẽ nói với nàng…”
Nói đến đây, nữ tử kia phun ra một ngụm máu đen. Đôi mắt nhắm nghiền lại, hơi thở cũng dừng lại ngã sang một bên chết đi.
Hắn trước mắt ở trong tông môn e rằng đã kết thù với một cái hóa hư tinh anh đệ tử. Với thực lực bây giờ e rằng không đủ để chống lại.
Đột nhiên Trác Phàm kinh hãi đứng dậy đem nguyên thần đưa vào bên trong chỉ giới. Một lát sau hắn rời ra, khuôn mặt đầy vẻ ngưng trọng.
Không suy nghĩ nhiều, Trác Phàm lập tức đi ra ngoài, thẳng hướng phía đông mà đi.
Một lát sau, cần thận không thấy ai dò xét, Trác Phàm liên tục dùng thuấn di đi đến động phủ.
Đưa tay kết ấn, Trác Phàm khởi động thủ hộ trận pháp sau đó mở linh giới ra.
Thanh Lân từ bên trong nhảy ra ngoài, bộ dáng vẫn có chút chật vật.
Lúc này khắp người của nó hào quang chớp động, lớp vảy bên dưới da như ẩn như hiện liên tục phát sáng.
Trác Phàm nhìn thấy tu vi của Thanh lân đã là tụ khí đỉnh phong không cấm giật mình. Hắn suy đoán biểu hiện của đứa trẻ này e rằng là muốn đột phá liền hết sức duy trì đại trận, cố gắng không đẻ bất kỳ một tia khí tức nào tràn ra.
Ở một nơi nào đó trên Vạn Thú Sơn, Phần Viêm Long Tổ đang ngồi nhâm nhi tách trà đột nhiên nheo mắt lại nhìn về phía xa chân trời.
Cùng lúc đó, ở bên trong đám sương mù của Huyết Vân Sơn, Thanh Viêm Hỏa Phương đang ngồi bên giường nhìn ngắm Bạch Vân Vân đang hôn mê bất tỉnh cũng nheo mắt nhìn. Đúng là cùng một hướng với Phần Viêm Long Tổ.
Những ngày qua, từ khi có thêm Bạch Vân Vân, nàng hễ không có việc gì lại ngồi bên cạnh người ngọc kia nhìn ngắm.
Không thể không nói, Bạch Vân Vân cho dù hôn mê vẫn là một cái mỹ nhân không một góc chết. Thanh Viêm Hỏa Phương nhìn mà có chút say mê, nàng hay ngồi kể chuyện trên trời dưới đất mặt kệ người đang nằm ở đó có nghe hay không.
Phía bên này, Trác Phàm không ngừng kết ấn muốn triệt để che dấu khí tức của Thanh Lân. Phía bên dưới chân hắn, mặt đất không ngừng rung động như muốn nứt ra, thậm chí phía trên đầu một chút đất đá đã bắt đầu rơi xuống.
Cũng may lần này đột phá không lâu, chỉ một canh giờ sau tiểu tử này đã hoàn thành.
Thở phào ra một hơi, Trác Phàm lúc này mới bắt đầu thả lỏng. Trong lòng hắn thầm cảm thán không biết tiểu tử này là cái gì linh thú hóa thân mà chỉ đột phá tụ khí cảnh thôi cũng làm hắn đau đầu như vậy.
“E là phải trở về gặp Thanh Viêm Hỏa Phượng một chuyến. Dù sao Thanh Lân cũng là linh thú, để nàng chăm sóc vẫn là tốt hơn.”
Nội tâm thầm nghĩ như thế, Trác Phàm bước đầu đã có quyết định.
“Cha”
Lúc này Thanh Lân đã từ từ tỉnh dậy, nhìn thấy Trác Phàm liền gọi một tiếng.
“Thế nào rồi?”
“Con không sao. Vừa rồi có chuyện gì, cảm thấy cơ thể thật là thoải mái a.”
Trác Phàm nghe thấy lời này không khỏi một trận vô ngữ. Ngươi thoải mái nhưng ta thì không.
“Ngày mai cha dẫn con đi tới một nơi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Nơi nào a?”
“Gặp mẹ con.”
“Được.”
Trác Phàm lần nữa đem Thanh Lân trở vào bên trong chỉ giới sau đó trở về phòng mình.
Sáng hôm sau, hắn tìm đến quản sự ngỏ ý muốn ra bên ngoài lịch luyện. Với lí do tông môn không đủ tài nguyên nên muốn ra ngoài tìm cơ duyên đột phá, hắn liền nhanh chóng được chấp nhận.
Rời khỏi Thiên Ma Sơn khá xa, Trác Phàm đem lệnh bài luôn đeo ở hông mình cất vào chỉ giới đồng thời gọi Thanh Lân đi ra.
Đứa bé cứ như lâu lắm chưa ra ngoài liền nhìn đông ngó tây không ngừng quan sát suốt cả đường đi.
Có lẽ Trác Phàm nói sẽ dẫn đi gặp mẹ cho nên Thanh Lân không ngừng mong đợi.
Thanh Lân dường như cực kỳ thích thú với chuyến đi, dù sao đây cũng lần đầu tiên tiểu tử này đi ra ngoài cho nên đụng phải cái gì đều hiếu kỳ.
Trác Phàm không biết phải làm như thế nào đành phải chậm tốc độ lại, nếu không hai người đã đến đây từ một tháng trước thay vì hai tháng như bây giờ.
Cũng chính nhờ vậy mà hắn cũng thuận tiện nghe ngóng được một số tin tức.
Thời gian Trác Phàm không tại, Thiên Vũ đế quốc có nhiều chuyển biến rất lớn.
Nổi bật nhất là ba thế gia Hắc Phong Điện, Dược Thải Đường và Vạn Xà Cốc cùng nhau tạo thành liên minh tiến hành đàn áp người của Tinh Vẫn Các, Đường Môn cùng Minh Nguyệt Lâu.
Chuyện này kinh động hầu như khắp nơi, ngay cả một đứa trẻ sáu tuổi đều biết đến chuyện này.
Gia tộc bị đàn áp gần như bất ngờ không kịp trở tay, có nhiều cường giả đã vẫn lạc. Thậm chí ngay cả Thiên Huyền trưởng lão đều không tránh khỏi mà ngã xuống.
Chính vì sự kiện này, việc truy nã Trác Phàm dường như đã chìm xuống. Hắn cùng Thanh Lân điệu thấp trở về một mạch vô cùng thuận lợi.
Đương lên Huyết Vân Sơn vẫn quen thuộc là thế, hai phụ tử một mạch đi lên. Điều khiến Trác Phàm thấy kỳ lạ chính là dọc đường hai người không hề bị một con yêu thú nào nhảy ra.
Đi được một lúc, hắn chợt nghe có tiếng đánh nhau bèn kéo Thanh Lân sang một nơi gần đó xem thử.
Hai tên nam tử một gầy một béo mặc lục y đang vây cùng vây khốn một nữ tử. Tình huống có vẻ không thuận lợi cho nữ tử kia.
Nàng bị hai tên xuất ra độc chưởng không cách nào tìm được phá ra ngoài đành phải liều mạng chống lại. Làn da khắp cả người từ lâu đã biến đổi đủ màu.
“Thất thải vân la chưởng?”
Trác Phàm ở nơi xa nói thầm. Đây chính là công pháp độc môn của Dược Thải Đường mà lần đó Đới Thiên Hoằng thi triển.
“Như vậy nữ nhân kia hẳn là người của Minh Nguyệt Lâu.”
Theo như Trác Phàm biết, ngoại trừ Minh Nguyệt Lâu ra thì thiên vũ không còn nữ cường giả thiên huyền nào khác.
Hắn trong lòng đã có tính toán bèn bắt đầu hành động.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trác Phàm quay người lại dặn dò Thanh Lân một chút sau đó đôi mắt ngưng tụ một luồng bạch quang, chỉ trong chớp mắt đã xuất hiện bên trong làn sương độc.
Tay phải nhẹ nhàng đưa ra ngay lập tức, toàn bộ làn sương bảy màu đều bị hắn hút vào bên trong trước con mắt kinh ngạc của ba người kia.
Không để đợi đối phương hết kinh hãi, Trác Phàm liền tiến nhanh đến một chưởng đánh ra.
Một màn đầy bất ngờ này làm tên gây không kịp trở tay đã bị trúng đòn. Rất nhanh sau đó, toàn bộ cơ thể hắn đã nhanh chóng héo rủ cuối cùng hóa thành cát bụi.
Tên mập thấy thế kinh hãi, vội vàng co cẳng vận nguyên lực bay đi. Nhưng hắn vừa mới xoay người thì toàn bộ thân thể đã cứng đơ lại.
Trước ngực xuất hiện một bàn tay, hắn quay người ra sau đưa đôi bắt không thể tin được nhìn chủ nhân của cánh tay.
Trác Phàm rút tay lại vẩy ra một dòng máu sau đó như không có chuyện gì đi đến cạnh nữ tử. Lúc này Thanh Lân cũng từ xa nhảy vào.
Nữ tử kia kinh hãi bất giác lùi về sau hai bước. Nàng sao có thể không nhìn ra tu vi của Trác Phàm chỉ có đoán cốt cảnh thế mà trong vài hơi thở liền miểu sát hai tên thiên huyền cường giả.
Ngay cả độc khí cũng không làm được gì người kia thì nàng chống lại kiểu gì? Hai tay buông thủ, đến lúc này nàng đã hoàn toàn buông bỏ.
“Ngươi là người của Minh Nguyệt Lâu?”
“Ngươi hỏi điều này để làm gì?”
“Vân Vân vẫn còn sống!”
“Ngươi nói cái gì?”
Thấy đối phương hỏi mình, nữ tử kia khuôn mặt quật cường quyết không khai bất cứ điều gì. Nhưng ngay khi nghe đối phương biết đến Tổng lâu chủ liền thay đổi sắc mặt.
Thậm chí nàng còn nhìn ra trong cách gọi của đối phương e rằng có quan hệ không tầm thường với lâu chủ.
“Ta nói Tổng lâu chủ của các ngươi vẫn còn sống.”
“Vậy thì tốt quá.”
Nói được xong câu này, khuôn mặt của nử tử thả lỏng ra, trực tiếp ngã xuống đất.
Trác Phàm thấy vậy vội chạy đến xem xét. Kinh mạch của nàng đã bị độc khí ăn mòn, thậm chí khắp lục phủ ngũ tạng cũng đã bắt đầu thối rửa.
“Hãy nói với Tổng lâu chủ sớm trở về.”
Nữ tử cố mở mắt nhìn hắn nói.
“Có chuyện gì sao?”
“Tiền nhiệm tổng lâu chủ trên đường liên minh ba đại gia tộc phục kích bắt lại. Ta khó khăn lắm thoát khỏi vòng vây đến đây nhưng e rằng không qua khỏi. Mong rằng ngươi sẽ nói với nàng…”
Nói đến đây, nữ tử kia phun ra một ngụm máu đen. Đôi mắt nhắm nghiền lại, hơi thở cũng dừng lại ngã sang một bên chết đi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro