Thiên Địa Đại Đạo

Đột Phá Thần Ch...

Đại Hiền Triết

2024-10-04 16:35:13

Kim Viêm bốc cháy hừng hực trên cánh tay làm vết máu của Trần Hạo Nam dính phải lập tức hóa thành tro bụi.

Trác Phàm không chút cảm xúc nhìn các xác của Trần Hạo Nam ở đó. Cơn gió thổi qua làm lay mái tóc nhưng cơ thể thì vĩnh viễn chỉ nằm yên bất động.

Trác Phàm nhếch mép “hừ” một tiếng, cánh tay đưa ra chộp vào hư không. Đến khi hắn xòe bàn tay ra thì ở đó xuất hiện một thân ảnh nhỏ nhắn.

“Trần Hạo Nam, ngươi cũng rất có quyết đoán đấy. Bỏ xác lấy hồn tìm cơ hội trùng sinh sao?”

“T…Tha cho ta. Tha cho ta đi. Ta sẽ làm nô tài tích cực cho ngươi mà.”

Tiếng kêu rên rỉ đầy bi thảm làm Triệu Nguyên Chỉ đang ho khang vào cái chợt tỉnh. Nàng không thể tin tưởng mà bước đến nhìn thần hồn của Trần Hạo Nam trong tay Trác Phàm run giọng nói:

“Vì cái gì? Vì cái gì ngươi lại bán đứng chúng ta? Chẳng lẽ tỷ tỷ bị thương cũng là do ngươi đánh lén?”

“Nguyên Chỉ, nàng nghe ta nói. Ta là bị bọn chúng bắt ép. Đúng vậy, là bọn chúng ép ta phải làm như thế. Chúng còn muốn làm nhục Hoắc Vũ Cơ cho nên ta mới nghĩ ra hạ sách này.”

Trần Hạo Nam liếc trái liếc phải liên mồm chối tội. Hắn biết Triệu Nguyên Chỉ là nữ nhi có thể sẽ dễ mềm lòng. Lúc nãy nàng vì lo an nguy của đồng đội cho nên đem giấu hai người kia rồi mới đến cho nên hắn muốn tỏ ra đáng thương khiến vị tiểu thư nhẹ dạ cả tin này động lòng trắc ẩn.

Trác Phàm dĩ nhiên nhìn ra Trần Hạo Nam đang hoa ngôn xảo ngữ cải biên kịch bản làm Triệu Nguyên Chỉ trở nên mù mịt không phân biệt đúng sai. Cho nên từ nãy đến giờ hắn chỉ im lặng xem vị tiểu thư này sẽ xử trí thế nào.

“Ngươi nghĩ ta sẽ tin ngươi hay sao? Ngươi bỏ lại đồng môn rồi một mình bỏ chạy, đem ta đi khống chế Trác Phàm…”

Nói đến đây, Triệu Nguyên Chỉ đột nhiên nhìn về phía Trác Phàm, ánh mắt đau thương nhưng càng nhiều hơn là thất vọng. Nàng không ngờ trong lúc nguy nan nhất, Trác Phàm lại lựa chọn từ bỏ nàng. Cũng may rằng Trần Hạo Nam quá sợ hãi nên bỏ chạy không có ra tay.

Sát khí trong cơ thể bất ngờ bành trướng, Triệu Nguyên Chỉ đột nhiên vung tay đánh thẳng vào thần hồn của tên phản đồ kia. Một chưởng này nàng tựa hồ đem tất cả cảm xúc của mình dồn nén vào cho nên vô cùng mạnh mẽ muốn giết chết đối phương.

Thấy không có kết quả, Trần Hạo Nam đột nhiên hiện lên khuôn mặt dữ tợn. Hắn biết mình đã không còn khả năng sống sót nữa nên cũng chẳng ôm thêm hi vọng làm gì.

Trần Hạo Nam hóa thành một con Giao Long cũng chính là nguyên bản thần hồn. Trên người có đột nhiên phát sáng ra quang mang màu đỏ vô cùng chói mắt.

“Đã ngươi muốn giết ta thì hãy cùng nhau xuống hoàng tuyền đi. Nói cho các ngươi biết, Thiên Ma Tông bây giờ sợ rằng chỉ còn là một ngọn núi hoang tàn mà thôi.”

Trong tiếng cười điên cuồng, Trần Hạo Nam chỉ kịp nói lời cuối cùng như vậy thì thần hồn lực đã được phóng đại lên gấp mười lần. Đến cả Trác Phàm cảm nhận cũng phải biết sắc vội vàng đem Triệu Nguyên Chỉ bay ra phương xa.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thần hồn tự bạo còn mạnh hơn cả cao thủ cấp thấp hơn bạo thể bởi vì thần hồn căn bản chính là tất cả nguyên thần cùng nguyên lực hợp lại, đến cả Dung hồn cảnh cũng chưa chắc đỡ được. Còn thần chiếu cảnh trở xuống chẳng qua chỉ là đem nguyên lực làm bành trướng để nổ tung mà thôi.

Trác Phàm từ từ đứng dậy ngưng trọng nhìn một cái hố có bán kính đến vài trăm trượng còn đang nổi lên cát bụi mù mịt thở phào một tiếng. Cũng may là lúc nãy hắn còn kịp phản ứng nếu không sợ rằng đã mất xác từ lâu.

“Phốc!”

Trác Phàm phun ra một ngụm tiên huyết, dĩ nhiên là không tránh khỏi trúng đòn ít nhiều. Dù thế nào Thuấn Di cũng chỉ có thể dịch chuyển trong hơn trăm trượng cho nên bị dư chấn đả thương.

Đưa mắt nhìn về phía Triệu Nguyên Chỉ cũng bị âm ba làm cho ngất xỉu, Trác Phàm chậm rãi ngồi xuống nhét một viên đan dược cho nàng còn chính mình thì tự vận công chữ trị.

Nhờ có Trác Phàm đem nguyên lực làm lá chắn cho nên Triệu Nguyên Chỉ mới có thể còn toàn mạng, chỉ là tinh thần bị chấn thương một chút mất đi ý thức. Dường như trong cơ mơ màng, nàng gặp phải ác mộng gì đó cho nên nước mắt cứ chảy xuống thành dòng.

Nơi hai người tại đã xảy ra quá nhiều chấn động lớn làm đám đệ tử khác của Thiên Ma Tông chú ý đến nhưng không ai dám xem thế nào. Mặt khác bọn họ còn đang trong quá trình tu luyện trọng yếu cho nên càng không thể lơ là ngừng lại.

Điển hình chính là La Hợp, Chu Nhược Hy đã bắt đầu ngưng tụ thần hồn sau gần một năm trên Thiên Ma Cấm Địa này. Chu Trọng cùng những người khác cũng đều có tiến triển, chắc chắn khi trở về sẽ lột xác ngoạn mục.

Nửa tháng sau, Triệu Nguyên Chỉ mới bắt đầu lim dim mắt tỉnh dậy, khuôn mặt xinh đẹp khẽ nhăn lại cảm nhận cơn đau đầu truyền đến. Trần Hạo Nam tự bạo thần hồn có tác dụng chỉ yếu lên thần hồn cũng như tinh thần của kẻ khác, chính vì vậy nên nàng mới hôn mê lâu như thế.

Lắc lắc đầu vài cái, Triệu Nguyên Chỉ lần nữa mở mắt nhìn ngắm xung quanh thì phát hiện Trác Phàm đang đả tọa ở cách đó không xa khẽ cắn môi. Nhớ lại lúc trước Trần Hạo Nam đem nàng làm con tin vậy mà tên hỗn đản này không chút xem trọng cứ như thế bay đến buồn bực không thôi.

Tâm trạng của Triệu Nguyên Chỉ lúc này vô cùng rồi bời bởi suy nghĩ: “Có thật là Trác Phàm không có chút tình cảm nào với ta hay không?” Thở dài một hơi, nàng quyết định tự mình đi đến hỏi.

Thế nhưng mà còn khác khoảng hai mươi trượng, đột nhiên một bức tường chắn hiện lên đánh lui Triệu Nguyên Chỉ về sau. Cũng may là nàng không có vận nguyên lực cho nên phản chấn không có quá mạnh.

Qua luyện tập với Triệu Hữu Kiềng cùng một trận chiến với Hoàng Cân Ngũ Quái, Trác Phàm cảm giác mình có được rất nhiều thu hoạch cho nên dự định lần này minh tưởng sẽ kéo dài. Kết giới này hiển nhiên chính là trận pháp thủ hộ hắn bày ra để tránh bị làm phiền. Nói đúng hơn chính là tránh Triệu Nguyên Chỉ bị làm phiền.

Thất cấp trận pháp hoàn toàn bao vây lấy Triệu Nguyên Chỉ chứ không phải Trác Phàm. Một phần để đảm bảo an toàn cho nàng, phần còn lại chính là khi có kẻ địch hắn đỡ phải bị đối phương dùng con tin uy hiếp như Trần Hạo Nam lúc trước.

Triệu Nguyên Chỉ dĩ nhiên cũng nhìn ra mình bên trong trận pháp nên suy nghĩ tới lui không thôi. Cuối cùng cảm nhận khí tức Trác Phàm đã tăng lên nhưng không ổn định đành ngồi xuống tự mình minh tưởng giết thời gian. Dù sao nàng tuy luyện cũng không giống với Trác Phàm đang đột phá, tùy thời đều có thể tỉnh dậy.

Lại thêm nửa tháng trôi qua, Trác Phàm từ từ tỉnh dậy từ trong minh tưởng. Qua lần này hắn đã thành cao thủ thần chiếu cảnh tam trọng, thực lực lại tăng thêm không ít.

“Quả nhiên có làm thì mới có ăn a. Công sức bỏ ra coi như không uổng.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cảm thán một tiếng, Trác Phàm tiến hành hạ kết giới xuống. Triệu Nguyên Chỉ cũng hay động tĩnh bèn mở mắt dậy ngắm nhìn đến nam tử trước mặt.

Trác Phàm bây giờ đã thành thục hơn lúc mới vào Thiên Ma Tông rất nhiều. Hắn cũng đã cao lớn, làn da vốn dĩ còn hơi sáng nhưng bây giờ đã đen hơn trước nhiều hẳn là ra vào sương gió không ít.

Để ý kỹ, nàng mới phát hiện ánh mắt của Trác Phàm cũng không còn đen láy như trước, hai con ngươi đang dần thay thế thành màu trắng đục nhưng tinh mang thâm thúy chỉ tăng chứ không giảm. Khí chất mơ hồ cũng đã dần băng lạnh như khép mình vào một thế giới quan nào khác.

“Nhìn đủ rồi sao?”

Thấy Triệu Nguyên Chỉ thất thần như vậy, Trác Phàm cũng hơi mất tự nhiên liền ho khan vài tiếng. Nàng ta dĩ nhiên cũng nhận ra mình thất thố nên khuôn mặt nháy mắt đỏ bừng vội vàng quay chỗ khác. Bao nhiêu điều muốn nói liền nhanh chóng theo cột khói trắng trên đỉnh đầu biến mất.

“Mau đi xem tỷ tỷ cùng Chúc Dung thế nào.”

Triệu Nguyên Chỉ vội vàng chuyển chủ đề sau đó nhanh chóng cước bộ dẫn đường. Hai người kia được nàng giấu vào trong một cái động nhỏ tình cờ tìm thấy khá khuất tầm mắt. Trước khi rời đi còn đặc biệt để lại một món ma bảo để bảo hộ bọn họ.

Hoắc Vũ Cơ cùng Chúc Dung trúng phải Mê Hồn Tán của Trần Hạo Nam dĩ nhiên vẫn chưa hề tỉnh lại. Nói thế nào đây cũng là thuốc mà hắn ta đặc chế. Vốn dĩ lúc ở Thiên Ma Tông định dùng nó lên Triệu Nguyên Chỉ để “gạo nấu thành cơm” nhưng từ lúc đó tới giờ vẫn chưa có cơ hội.

“Để ta xem.”

Nhìn Triệu Nguyên Chỉ lóng ngóng không biết thế nào, Trác Phàm bèn bảo nàng đứng sang một bên tự mình xem xét. Chuyện hai người này trúng phải Mê Hồn Tán hắn từ đầu đã biết rồi cho nên giải quyết cũng không hề khó khăn lắm.

Đem hai người đồng loạt ngồi dậy, Trác Phàm chậm rãi kéo áo bọn họ xuống lập tức muốn đem Thanh Viêm làm tan tác dụng của Mê Hồn Tán.

“Bép!”

Đúng lúc này, một tiếng kêu thanh thúy vang lên, Trác Phàm còn chưa có hiểu chuyện gì xảy ra thì trên mặt đã in nguyên một bàn tay của Triệu Nguyên Chỉ. Hắn tức giận muốn quát mắng đã bị nàng chặn đầu.

“Ngươi cái tên lưu manh này. Muốn lợi dụng nhà cháy đi hôi của hay sao? Các nàng là tỷ muội tốt của ta, đừng có hòng mà chiếm tiện nghi.”

Khuôn mặt Trác Phàm cấp tốc đen lại. Đột nhiên hắn cảm thấy tình huống này gặp ở đâu rồi thì phải. Đúng rồi, chính là lần trước chữ bệnh cho Bạch Vân Vân, người mà hắn yêu thương nhất trên đời.

Nghĩ đến đây, tâm trạng của Trác Phàm đột nhiên chìm xuống thấy rõ, con ngươi bắt đầu lộ ra vẻ u buồn, từ bỏ ý định quát lại chỉ thở dài nói: “Ta đem các nàng tỉnh dậy. Đứng sang một bên đừng có làm phiền.”

Triệu Nguyên Chỉ thấy thái độ của hắn như vậy, giận càng thêm giận nhưng nhìn đến đôi mắt buồn bã kia chợt ngậm miệng, cái gì cũng không nói nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Địa Đại Đạo

Số ký tự: 0