Thiên Địa Đại Đạo

Vũ Động Thánh T...

Đại Hiền Triết

2024-10-04 16:35:13

“Nếu các ngươi muốn kéo hồn của ta ra thì liền để cho các ngươi toại nguyện một lần.” Vừa dứt lời, Trác Phàm đột nhiên buông thả nguyên lực thủ hộ.

“Rống!”

Cả hòn đảo ở giữa biển khơi đột nhiên nổi gió, sóng biển dâng lên cuồng cuộng không dứt. Một tiếng gầm rú vang lên oanh động thiên khung, cứ như là thần thú thượng cổ hiện thế mang đến uy áp không gì sánh bằng.

Thân thể của Trác Phàm phát ra lục quang nở rộ hướng thẳng lên bầu trời sau đó hóa thành một đầu cự thú chiều cao đếm hơn trăm trượng. Kết giới từ bốn sợi tỏa hồn xích không cách nào hạn chế được kích thước của nó đang tăng đến chóng mặt.

Bốn chân to lớn của Kỳ Lân thần hồn mạnh mẽ đạp xuống làm mặt đất xuất hiện địa ba, chấn động lan ra xung quanh tạo thành một làn sóng xung kích bành trướng khắp bốn phương tám hướng.

Nó vô cùng dũng mãnh kết hợp với hai chiếc râu hùm đang phất phơ giữa bầu trời trông cực kỳ ngạo nghễ và oai vệ. Dù nói thế nào thì nó cũng là thánh thú thượng cổ, tuy bây giờ chỉ là thần hồn trú nhập trong thể xác của Trác Phàm nhưng khí chất vương giả vẫn không hề thay đổi chút nào.

Hoàng Cân Ngũ Quái thấy vậy vội vàng thu lại thần hồn, đem ánh mắt kinh hoảng nhìn lên trên không trung triệt để ngây người. Tiếng rống của con thú này giống hệt với lần trước bọn họ đã từng nghe.

“Ngươi…vậy mà lại ngưng tụ ra thần hồn? Điều này sao có thể được?” Lão Tam lắp bắp chỉ tay về phía Trác Phàm nói.

Từ xưa đến nay bọn họ chỉ nghe nói thiên tài ở hóa hư cảnh có thể dung hồn chứ chưa bao giờ nghe nói thần chiếu cảnh ngưng tụ ra thần hồn bao giờ cả. Chuyện này đã quá sức năm người có thể chấp nhận được rồi cho nên sắc mặt ai nấy cũng đều vô cùng khó coi.

Trác Phàm thản nhiên cười nhìn Hoàng Cân Ngũ Quái đang hoảng sợ liền chế nhạo một tiếng: “Không phải lúc nãy các ngươi muốn kéo hồn của lão tử ra sao? Bây giờ xuất hiện rồi sao còn không thu lấy đi?”

Lão Ngũ lúc này đã hoàn toàn cứng họng không thể phản bác được gì. Nếu như lúc trước hắn ở thời kỳ toàn thịnh liền không ngại thử sức một phen. Nhưng bây giờ, Trấn Hồn Đỉnh đã bị Kim Viêm thiêu đốt một thời gian, thần hồn tổn thương nghiêm trọng làm sao đủ sức tái chiến đây.

Bốn người còn lại thấy vậy trong lòng cũng trầm xuống. Lão Ngũ là bộ não của toàn đội vậy mà bây giờ chiến ý đã giảm đồng nghĩa với thực lực năm người đều đồng loạt xuống dốc không phanh.

Bọn họ nhìn nhau một cái rồi dường như hiểu ý nhau liền đồng loạt xuất thủ. Bốn cái Tỏa Hồn Xích lần nữa bay ra khóa chặt lấy tứ chi của Kỳ Lân thần hồn khiến nó giận dữ gầm lên một tiếng.

Hai chi trước bất ngờ vểnh lên rồi dẫm mạnh xuống tạo thành hai cái hố sâu hóm. Tỏa Hồn Xích cứ như đậu hũ theo đó triệt để vỡ nát.

“Phốc! Phốc!”

“Lão Tam! Lão Tứ!”

Hai tiếng trầm đục vang lên, Lão Tứ cùng Lão Tam lập tức thổ huyết ngã xuống không còn sinh tức.

Trác Phàm ở một bên nhìn thấy cũng hoảng sợ không thôi. Chỉ một cú dẫm vừa rồi đã làm thần hồn của hai người kia bị phá hủy thì hiển nhiên tính mạng cũng đi theo cùng.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Có một cái Trác Phàm không nghĩ đến là Đại Lực Kỳ Lân không cần hắn thúc dục vẫn có thể tự động phản ứng. Đây chính là điểm khác biệt giữa thần hồn của hắn với những người khác.

Nếu những thần hồn người khác chỉ có thể động khi ý niệm của chủ nhân ra lệnh thì của Trác Phàm lại có thể chủ động không theo khuôn khổ hoặc thậm chí chính là từ chối sự điều khiển. Điển hình chính là một trận đấu với Hoàng Thiên Bá ở Thiên Vũ năm xưa. Ai bảo thần niệm của lão thánh thú kia vẫn còn giữ lại làm gì.

Đến bây giờ Trác Phàm mới thật sự cảm nhận được sự cường đại đến từ thần hồn của mình. Trước đây hắn chưa từng thử dùng qua thần hồn để chiến đấu bao giờ nên thực hư về sức mạnh này vẫn chưa biết rõ. Có lẽ đây chính là cơ hội để hắn thử sức đi.

Nghĩ đến đây, ánh mắt Trác Phàm tựa hồ trở nên hứng khởi, tâm niệm khẽ động, nguyên lực chạy qua thân thể cứ như trường gian đại hải không tiếc chút nào mà thôi động thần hồn.

Có điều ba người còn sống sót bây giờ đã triệt để sợ hãi, làm gì còn sức chống cự đâu. Lão Ngũ cứ như là một cái xác không hồn nghĩ đến từ nãy tới giờ Trác Phàm chẳng qua là dùng bọn họ để tiêu khiển mà thôi.

Đúng là như vậy, nếu như từ đầu, Trác Phàm đem thần hồn của hắn tế ra liền nháy mắt diệt sát toàn bộ chứ chẳng cần phải dài dòng đến bây giờ.

Nhưng mà cũng không trách được Trác Phàm. Tại vì hắn đánh vào chủ ý tôi luyện giác quan thứ sáu, mấy cái sợi xích vô hình kia tự nhiên chính là lựa chọn hoàn hảo cho nên mới câu giờ đến hiện tại.

Trác Phàm không chút ngần ngại đem thần hồn của mình thử dùng võ kỹ xem thế nào. Những tiếng động oanh tạc của Đại Lực Kỳ Lân tàn phá bừa bãi xung quanh một lúc lâu.

Uy lực của thánh thú thần hồn quả nhiên là không thể dùng lý lẽ bình thường để bình phán. Đến khi Trác Phàm dừng tay, trên khuôn mặt đã hiện lên vẻ mệt mỏi. Nhìn cảnh tượng xung quanh chỉ còn lại một mớ hỗn độn. Khắp nơi tràn ngập vết nứt nẻ của đất đá, vết cây cối bị tàn phá bừa bãi.

Có một điều làm hắn hơi quan ngại chính là để thúc động điều khiển hay thần hồn tự vận hành thì cũng tiêu hao thần hồn lực rất nhiều. Chỉ mới dùng có mười phút đã làm hắn cạn đến tám phần rồi.

“Xem ra không đến mấy chốt liền không nên dùng đến thần hồn a.” Trác Phàm lẩm bẩm trong lòng.

Hắn chợt nhớ điều gì vội vàng tìm kiếm xung quanh, chỉ thấy tại một cái hố to tướng ở trước mặt có một cái vũng máu đỏ tươi còn mới mẻ. Không cần nhìn Trác Phàm cũng đoán được vừa nãy hắn hưng phấn thử tay nên “lỡ” lấy mạng đám người Hoàng Cân Ngũ Quái rồi.

Thở dài lắc đầu một tiếng, Trác Phàm cũng không ở lại lâu bắt đầu lên đường tìm kiếm Triệu Nguyên Chỉ.

Đi được một đoạn đường khá dài, Trác Phàm đột nhiên phát hiện ở phía trước có người nhảy ra chặn đường. Đến khi nhìn rõ diện mạo hắn mới nhận ra kẻ kia không ai khác chính là Trần Hạo Nam bị đoạn mất một tay. Có điều trên tay còn lại lúc này của hắn đang nắm chặt vào cổ của Triệu Nguyên Chỉ.

Thì lúc trước Triệu Nguyên Chỉ đang ngậm nước mắt rời đi thì đột nhiên nghe thấy tiếng kêu bi thảm của Trần Hạo Nam nên bất chợt dừng chân, nàng quay người như nghĩ ngợi điều gì liền đặt Hoắc Vũ Cơ cùng Chúc Dung ở một nơi gần đó rồi quay trở lại.

Suy nghĩ của nàng rất đơn giản, thương thế của hai người kia mặc dù nặng nhưng vẫn chưa đến mức mất mạng. Trên Thiên Ma Cấm Địa này hạn chế nguyên thần dò xét cho nên chỉ cần đem bọn họ giấu ở một nơi khó tìm đến khi tỉnh dậy, vận công lực trị thương liền có thể khỏi hẳn.

Khi đó Triệu Nguyên Chỉ cũng đã nói, Trác Phàm chết thì nàng cũng không thiết sống nữa cho nên vừa nghe tiếng kêu của Trần Hạo Nam, nàng liền mặc định hai người kia đã thất thủ liền muốn đến chết cùng một chỗ với người mình thương.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đến khi nhìn thấy Trần Hạo Nam một thân đầy máu, cánh tay còn bị người ta xé toạt, Triệu Nguyên Chỉ vội vàng đuổi đến hỏi thăm tình hình của Trác Phàm thế nào.

Ấy vậy mà Trần Hạo Nam đột nhiên nổi cơn ghen ghét, lập tức khống chế Triệu Nguyên Chỉ. Hắn tuy bị thương nhưng vẫn mạnh hơn nàng rất nhiều lại ra tay bất ngờ cho nên không tốn bao nhiêu thời gian.

Đang định mang Triệu Nguyên Chỉ đến để nàng chứng kiến Trác Phàm bị năm người kia xử lý thế nào thì đột nhiên một tiếng rống to lớn vang lên. Tiếp theo là một đầu cự thú xuất hiện phá vỡ cột lửa cao trăm trượng trong nháy mắt làm hắn ta hoảng sợ vội vàng lui ra xa nhất có thể.

Bây giờ đã hoàn toàn yên tĩnh, Trần Hạo Nam mới dám chạy đến xem tình hình thế nào, vậy là bắt gặp Trác Phàm đang hoàn toàn lành lặn đi về phía này làm hắn bất giác sợ hãi. Đơn giản là vì tên này ở đây nghĩa là Hoàng Cân Ngũ Quái đã bị giải quyết sạch sẽ.

Cước bộ dần chậm lại, khuôn mặt của Trác Phàm vẫn duy trì băng lãnh không lộ ra chút tâm tình gì mà bước đến. Trần Hạo Nam thấy vậy cũng hơi ngờ vực dần dần lui lại phía sau lên tiếng cảnh cáo.

“Trác Phàm. Nếu ngươi bước đến thêm một bước nữa ta liền bóp chết nàng.”

Trần Hạo Nam hoảng sợ nói, cánh tay đặt trên cổ mỹ nhân dùng lực một xíu làm nàng ho khan kịch liệt. Hiện tại Triệu Nguyên Chỉ đã bị hắn phong tu vi, thân thể yếu đuối chẳng khác nào một người bình thường cho nên không hề có sức phản kháng chỉ có thể thều thào cố gắng rặn ra từng tiếng một.

“Trác Phàm, đừng làm thế. Mau chạy đi.”

Trác Phàm dừng chân lại, đôi mắt lộ vẻ đăm chiêu khó hiểu tại sao đối phương lại lấy Triệu Nguyên Chỉ để uy hiếp mình. Dù sao hắn với nàng cũng không thể gọi là thân thiết lắm đâu.

Đây là suy nghĩ của Trác Phàm mà thôi, còn Triệu Nguyên Chỉ cùng người đang áp chế nàng nghĩ sao thì lại là một vấn đề khác.

Thấy Trác Phàm dừng lại, Trần Hạo Nam mừng rỡ như điên tưởng rằng mình đã bắt được điểm yếu của đối phương bèn cười lớn: “Ha ha. Quả nhiên ma đạo tu giả dính vào chữ “sắc” không khác gì cây đao treo trên cổ. Trác Phàm, ngươi mau chóng tự mình phong ấn tu vi, nếu không tính mạng của Triệu Nguyên Chỉ liền khó đảm bảo.”

Bây giờ Trác Phàm xem như đã hiểu hành động kia nghĩa là gì rồi. Thì ra Trần Hạo Nam nghĩ hắn có tình cảm với Triệu Nguyên Chỉ nên đem nàng ra uy hiếp.

Lắc đầu xùy cười một cái, Trác Phàm nhìn về phía tên ngu xuẩn kia nói: “Trần Hạo Nam. Ngươi có biết tại sao lại có câu ‘đạo cao một thước ma cao một trượng’ hay không?”

Trần Hạo Nam ngẩng người một chút, còn chưa hiểu chuyện gì Trác Phàm đã chậm rãi từng bước một vừa đi đến vừa nói: “Bởi vì kẻ gọi là chính đạo phải bị kìm hãm bởi mong muốn cứu người còn ma đạo chúng ta thì không.”

Nụ cười trên khuôn mặt của Trác Phàm càng lúc càng đậm, khí chất băng lãnh cùng sát khí phóng ra không chút nào giữ lại làm cho Trần Hạo Nam cảm giác sợ hãi, tâm thần kịch liệt chấn động.

Đúng vậy, ma đạo tu giả thì cần gì phải để ý đến mạng người. Chỉ cần đem lại thắng lợi là được. Triệu Nguyên Chỉ có chết đi thì cùng lắm Trác Phàm kiếm một mỹ nhân khác thay vào. Người cũng đâu phải là hắn giết mà phải sợ bị tông chủ truy hỏi.

Cước bộ của Trác Phàm lúc này càng lúc càng nhanh dọa cho Trần Hạo Nam run rẫy. Cái gọi là con tin mà không có tác dụng chấn nhiếp người khác thì dùng còn có ý nghĩa gì? Hắn lập tức buông tay Triệu Nguyên Chỉ ra rồi bỏ chạy thụt mạng.

Nhưng mới được ba bước, Trần Hạo Nam đã đột ngột ngưng lại. Khóe miệng điên cuồng trào ra máu tươi, hắn không thể tin tưởng cúi đầu xuống, nhìn trước ngực của mình xuất hiện một cái trảo đang nắm lấy quả tim còn đang đập thình thịch của mình nhẹ nhàng bóp nát mà ngã xuống, chết không nhắm mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Địa Đại Đạo

Số ký tự: 0