Đuổi Người
Đại Hiền Triết
2024-10-04 16:35:13
Nhìn hai người bọn họ rời đi, Hắc Dạ Xoa liền tiến tới gần Trác Phàm nói nhỏ: “Công tử, ngươi không dùng ma vật để khống chế bọn chúng hay sao? Dù sao hai tên kia cũng nắm trong tay binh quyền không nhỏ.”
Trác Phàm đương nhiên biết “ma vật” trong lời nói của Hắc Dạ Xoa chính là Huyết Tằm. Có điều hắn vẫn lắc đầu quả quyết nói: “Không cần, đối với tướng sĩ anh dũng, cách duy nhất để sai khiến chính là để bọn họ làm đúng những gì bọn họ mong muốn.”
Hắc Dạ Xoa nghe vậy liền gật đầu lui ra. Hắn hiểu được lúc nãy Trác Phàm chọc giận chính là để xem Dương Thương phản ứng từ đó tìm được mấu chốt lôi kéo người này. Những việc này nói ra thì đơn giản nhưng để thành công thì phải đánh đòn tâm lí từ phẫn hận với Trác Phàm đến mất đi lòng tin với hoàng đế sau đó làm lung lay cái mong muốn bảo vệ quốc gia từ trước đến nay của vị tướng quân này rồi trao cho hi vọng lần nữa mới được.
Chỉ tính riêng tâm cơ, từ lúc bắt đầu đại chiến, Hắc Dạ Xoa đã nhìn nhận Trác Phàm không phải người bình thường chưa kể thực lực cũng không hề thua kém ai cho dù là hai huynh đệ hắn liên thủ cũng không phải là đối thủ. Đừng quên lúc đánh nhau lần đó, Trác Phàm còn chưa xuất ra thần hồn của mình. Điều này càng làm hắn có tin tưởng đi theo nam tử này sẽ không hề chịu thiệt thòi dù sao một viên thập phẩm đan dược cũng đã giúp huynh đệ bọn hắn có hi vọng đột phá hóa hư tiến tới cảnh giới cao hơn.
Còn lại Kiếm Vân Sơn, Trác Phàm có chút buồn cười. Năm đó hắn cùng Đường Thiên Tiếu chạy trốn khổi Huyết Vân Sơn gặp phải người này. Lúc đó hắn trong lòng còn hâm mộ tu vi của đối phương. Thế nhưng không ngờ nhiều năm sau hắn lại gặp vị Kiếm hộ vệ trong hoàng cảnh này, mà lại thực lực của mình cũng đã vượt xa ông ta.
“Kiếm hộ vệ. Đã lâu không gặp.”
“Đúng thế. Ta thật không ngờ bây giờ bên cạnh ngươi còn có cao thủ như vậy.”
Kiếm Vân Sơn cười khổ nói, ánh mắt liếc qua Hắc Bạch Dạ Xoa đứng ở sau Trác Phàm.
“Có lẽ là ta gặp phải cơ duyên đi.” Nói xong, Trác Phàm liền cho người đem Kiếm Vân Sơn cùng hoàng đế rời đi.
“Trác Phàm, ngươi không thả Kiếm hộ vệ sao?” Đường Thiên Tiếu hỏi.
“Hai người kia thì có thể, nhưng hắn ta thì không được.”
Đang lúc mọi người mơ hồ, Trác Phàm lại nói tiếp: “Các ngươi cũng nghe thấy Kiếm Vân Sơn vừa rồi nói thế nào. Hoàng đế vong thì hắn cũng xong. Cho nên con người này đặc biệt trung thành với chủ không thích hợp để trả lại tự do. Còn Dương Thương hai vị kia chỉ có trung thành với đất nước cho nên vẫn có thể dùng được.”
Trác Phàm đột nhiên nghĩ đến điều gì nói: “Đúng rồi, hoàng đế có thái tử hay không?”
“Ông ta chỉ có hai hoàng tử, ngoài ra không lập thái tử.” Thái Sử Khanh trả lời.
“Các chủ, ngài cho người đem hai vị hoàng tử kia nhốt vào hai phòng riêng biệt. Đợi sau khi xong chuyện ta sẽ đến hỏi thăm từng người.”
“Được!”
Thái Sử Khanh gật đầu. Tuy hắn không biết Trác Phàm nói vậy là có ý gì nhưng hẳn là có lí do cho nên không hỏi nhiều mà lập tức cho người làm theo.
Không bao lâu sau, toàn bộ đám binh sĩ đều đã vào thành. Trác Phàm vẫn không yên tâm nên đã bố trí sẵn một cái thất cấp trận thức. Chỉ còn đám binh sĩ kia không có hành động gì khác thường thì hắn cũng sẽ không có làm cái gì khác.
Dương Thương cùng Thiết Trường Cung sau khi bố trí xong binh sĩ cũng đã trở lại nơi của Trác Phàm. Hai người thật sự tò mò, một cái tiểu tử mới nổi những năm gần đây rốt cuộc sẽ làm gì để chuyển biến cục diện hiện tại.
Ánh mắt Dương Thương vẫn có chút kiêng kỵ nhìn hai huynh đệ Hắc Bạch Dạ Xoa. Nhưng cùng lúc đó trong lòng hắn vẫn thở phào bởi vì nếu không nhờ hai người này e rằng ở nơi này lúc nãy khó tránh khỏi một hồi mưa gió máu tanh.
Trác Phàm dường như vẫn không có để ý đám người bên cạnh cho lắm, đôi mắt hắn thủy chung hiện lên một chút ánh sáng nhàn nhạt hướng nhìn ra phía xa xa. Tuy nhiên ở nơi đó, những gì Trác Phàm thấy được chỉ là một bầu trời màu tím đang ngày một đến gần.
Thu lại Thần Nhãn, Trác Phàm thở dài một tiếng nhìn khung cảnh trước mắt không có gì khác thường. Tâm tư của hắn lúc này đột nhiên có chút bất an mà lâu nay chưa bao giờ cảm nhận được.
Từ trước đến nay Trác Phàm tuy vào sinh ra tử nhưng chưa bao giờ cảm nhận được tim mình đập mạnh và nhanh như vậy. Dường như có điều gì ở phía trước không lành đang chờ đợi mà hắn không thể nào tránh khỏi.
“Báo!”
Đúng lúc này, một tên thuộc hạ hớt hãi chạy lên trên thành nói: “Người của chúng ta vừa phát hiện cách đây hai đặm có một đoàn kỵ binh tất cả cưỡi linh thú đang tiến về phía đế đô, ước tính có khoảng mười vạn tên.
Nghe thấy lời ngày, Dương Thương liền nói: “Trác Phàm, bọn họ là người của Khuyển Nhung đế quốc theo sau chúng ta trở về đây cứu giá.”
Trác Phàm gật đầu cũng đã đoán trước được việc này, mà lại thông qua Thần Nhãn hắn cũng đã phát hiện bọn họ từ cách đó bốn năm dặm, chưa kể thần thức (nguyên thần dò xét) của hắn sau khi đột phá có phạm vi rất xa.
“Dương Thương tướng quân, ngươi cho người chỉnh đốn binh sĩ một chút, chúng ta sắp chuẩn bị đại chiến.”
Trác Phàm cũng không gọi Dương Thương là Thương hộ vệ nữa, bởi vì hoàng đế đã không còn, ông ta bây giờ chỉ có một nhiệm vụ chính là dẫn binh bảo vệ biên cương mà thôi.
Dương Thương hốt hoảng vội vàng mở miệng: “Trác Phàm, đám người của Mộc Vân Chiến sẽ không đánh chiếm chúng ta ngay lúc này đâu. Ngươi không cần phải ra tay với bọn họ.”
Trác Phàm biết vị tướng quân này hiểu lầm bèn cười giải thích: “Ngài hiểu lầm rồi. Người chúng ta cần đánh ở phía sau quân lính của Khuyển Nhung kia.”
Dương Thương nghe vậy mới liền hiểu ra gật đầu. Với bốn cái ngũ cấp thủ hộ trận thì không thể nào trong thời gian ngắn bị tan vỡ được. Đúng như Trác Phàm nói, người của Đế Vương Phủ nhanh như vậy liền đánh cho Chấn Thiên Sơn thất thủ ắt hẳn là phải có vũ khí bí mật nào đó.
Hiện giờ Trác Phàm đang được mọi người tin tưởng nhất, ngay cả ba vị gia chủ tâm cao khí ngạo bây giờ cũng đều nghe theo mà lại Thiên Vũ có được yên bình hay không vẫn nằm ở quyết định của người thanh niên này. Tuy nói nghe lời một tên tiểu bối làm Dương Thương có phần không thích ứng nhưng tình thế bây giờ cũng đâu còn lựa chọn nào khác dù sao thực lực của hắn vẫn không lại hai tên hóa hư cao thủ đằng sau tên tiểu tử này.
“Cũng được, nhưng ngươi định đối phó sao với quân đội của Khuyển Nhung kia?”
“Còn cần phải đối phó thế nào? Đương nhiên là đuổi bọn họ rời đi rồi.”
Dương Thương kinh hãi: “Mộc Vân Chiến đâu phải là người kêu muốn đến thì đến muốn đi thì đi. Ngươi nếu như không lựa lời thì e rằng cái hiệp ước trước đó sẽ không hủy được đâu.”
Trác Phàm cười khẩy: “Ha. Ta mà cần phải lựa lời hay sao? Bọn họ cũng chưa làm được cái gì cho Thiên Vũ đế quốc. Nếu như còn mặt dày ở lại thì chỉ việc mạnh tay đuổi đi là được rồi.”
“Thế nhưng mà lúc đó quân ta phải chiến đấu với bọn họ đấy. Tuy nói quân số của Mộc Vân Chiến chỉ có mười vạn quân nhưng toàn bộ đều cưỡi linh thú lực chiến phải mạnh ngang với ba mươi bốn mươi vạn quân.”
Dương Thương lo lắng nói. Đoàn quân linh thú không phải người bình thường có thể chống lại, đặc biệt là dám thú cưỡi kia còn biết nghe lời phối hợp chiến đấu. Mà mỗi một con linh thú của đối phương thấp nhất là tam cấp linh thú sức mạnh phải ngang ngửa đoán cốt cảnh cao thủ chứ chẳng vừa. Vậy mà Trác Phàm từ đâu lại có tự tin đuổi hết bọn chúng đi.
Mắt thấy Trác Phàm không nghe lời mình nói, thậm chí còn đang muốn phi thân một mình bay đến giữa đội hình của Mộc Vân Chiến, Dương Thương bất đắc dĩ kéo lại giận dữ nói: “Ta nói ngươi không nghe hay sao? Cho dù bây giờ dẫn ra bảy mươi vạn quân của hoàng thất còn chưa chắc đánh lui được bọn người kia. Ngươi đi một mình chẳng khác nào nạp mạng, đừng quên là Mộc Vân Chiến cũng là một hóa hư cao thủ. Nếu được thì hãy dẫn hai vị tiền bối kia đi theo.”
Hắc Bạch Dạ Xoa nghe vậy cũng hơi rùng mình. Một đoàn linh thú nhiều như vậy, cho dù cả hai liên thủ cũng chưa chắc đánh được vài nghìn con nói chi là vạn con. Trác Phàm nếu như dẫn bọn họ nói lí lẽ còn tốt. Một khi hắn làm thật như lời nói ở trên thẳng tay đuổi đám người của Khuyển Nhung đi khác nào công khai ba người đánh cả một đoàn quân.
Thế nhưng là hiện tại mạng sống của bọn họ chỉ nằm trong một ý niệm của Trác Phàm. Tuy nói huyết tằm chỉ giết nhục thể vẫn còn thần hồn nhưng chắc chắn cũng không thoát được tay của người thanh niên này.
Trác Phàm dường như vẫn không có chú tâm đến lời Dương Thương mà chỉ một mặt không sao cả nói: “Trước mặt ta chơi linh thú chính là thuần túy tìm chết. Ngài cứ yên tâm, ta sẽ không ra tay quá nặng với bọn họ đâu. Dù sao đến Thiên Vũ này bọn họ vẫn là khác mà.”
Vừa dứt lời, Dương Thương đột nhiên phát hiện bản thân tựa hồ bị một luồng kình lực đánh lui về phía sau phải lùi ra tận ba bước mới đứng vững. Ánh mắt của hắn kinh ngạc nhìn về phía người thanh niên mang áo xám đang bay trên không trung.
“Nguyên lực thật là mạnh mẽ.”
Đúng vậy, lúc nãy Trác Phàm chỉ vận một ít nguyên lực trong khoảnh khắc đẩy lùi Dương Thương. Sự việc xảy ra vô cùng nhanh chóng làm mọi người không ai phát hiện ra. Chỉ có Hắc Bạch Dạ Xoa từ đầu tới cuối vẫn chú ý đến cho nên mới cảm thán trong lòng.
Cho dù là bọn họ đứng trước mặt Trác Phàm cũng vẫn luôn có cảm giác vị thanh niên này thực lực sâu không thấy đáy. Một chút tiểu xảo vận dụng nguyên lực như vậy, hai người tự hỏi bây giờ thực hiện cũng chưa chắc đạt được hiệu quả cao đến như thế.
Trác Phàm đương nhiên biết “ma vật” trong lời nói của Hắc Dạ Xoa chính là Huyết Tằm. Có điều hắn vẫn lắc đầu quả quyết nói: “Không cần, đối với tướng sĩ anh dũng, cách duy nhất để sai khiến chính là để bọn họ làm đúng những gì bọn họ mong muốn.”
Hắc Dạ Xoa nghe vậy liền gật đầu lui ra. Hắn hiểu được lúc nãy Trác Phàm chọc giận chính là để xem Dương Thương phản ứng từ đó tìm được mấu chốt lôi kéo người này. Những việc này nói ra thì đơn giản nhưng để thành công thì phải đánh đòn tâm lí từ phẫn hận với Trác Phàm đến mất đi lòng tin với hoàng đế sau đó làm lung lay cái mong muốn bảo vệ quốc gia từ trước đến nay của vị tướng quân này rồi trao cho hi vọng lần nữa mới được.
Chỉ tính riêng tâm cơ, từ lúc bắt đầu đại chiến, Hắc Dạ Xoa đã nhìn nhận Trác Phàm không phải người bình thường chưa kể thực lực cũng không hề thua kém ai cho dù là hai huynh đệ hắn liên thủ cũng không phải là đối thủ. Đừng quên lúc đánh nhau lần đó, Trác Phàm còn chưa xuất ra thần hồn của mình. Điều này càng làm hắn có tin tưởng đi theo nam tử này sẽ không hề chịu thiệt thòi dù sao một viên thập phẩm đan dược cũng đã giúp huynh đệ bọn hắn có hi vọng đột phá hóa hư tiến tới cảnh giới cao hơn.
Còn lại Kiếm Vân Sơn, Trác Phàm có chút buồn cười. Năm đó hắn cùng Đường Thiên Tiếu chạy trốn khổi Huyết Vân Sơn gặp phải người này. Lúc đó hắn trong lòng còn hâm mộ tu vi của đối phương. Thế nhưng không ngờ nhiều năm sau hắn lại gặp vị Kiếm hộ vệ trong hoàng cảnh này, mà lại thực lực của mình cũng đã vượt xa ông ta.
“Kiếm hộ vệ. Đã lâu không gặp.”
“Đúng thế. Ta thật không ngờ bây giờ bên cạnh ngươi còn có cao thủ như vậy.”
Kiếm Vân Sơn cười khổ nói, ánh mắt liếc qua Hắc Bạch Dạ Xoa đứng ở sau Trác Phàm.
“Có lẽ là ta gặp phải cơ duyên đi.” Nói xong, Trác Phàm liền cho người đem Kiếm Vân Sơn cùng hoàng đế rời đi.
“Trác Phàm, ngươi không thả Kiếm hộ vệ sao?” Đường Thiên Tiếu hỏi.
“Hai người kia thì có thể, nhưng hắn ta thì không được.”
Đang lúc mọi người mơ hồ, Trác Phàm lại nói tiếp: “Các ngươi cũng nghe thấy Kiếm Vân Sơn vừa rồi nói thế nào. Hoàng đế vong thì hắn cũng xong. Cho nên con người này đặc biệt trung thành với chủ không thích hợp để trả lại tự do. Còn Dương Thương hai vị kia chỉ có trung thành với đất nước cho nên vẫn có thể dùng được.”
Trác Phàm đột nhiên nghĩ đến điều gì nói: “Đúng rồi, hoàng đế có thái tử hay không?”
“Ông ta chỉ có hai hoàng tử, ngoài ra không lập thái tử.” Thái Sử Khanh trả lời.
“Các chủ, ngài cho người đem hai vị hoàng tử kia nhốt vào hai phòng riêng biệt. Đợi sau khi xong chuyện ta sẽ đến hỏi thăm từng người.”
“Được!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thái Sử Khanh gật đầu. Tuy hắn không biết Trác Phàm nói vậy là có ý gì nhưng hẳn là có lí do cho nên không hỏi nhiều mà lập tức cho người làm theo.
Không bao lâu sau, toàn bộ đám binh sĩ đều đã vào thành. Trác Phàm vẫn không yên tâm nên đã bố trí sẵn một cái thất cấp trận thức. Chỉ còn đám binh sĩ kia không có hành động gì khác thường thì hắn cũng sẽ không có làm cái gì khác.
Dương Thương cùng Thiết Trường Cung sau khi bố trí xong binh sĩ cũng đã trở lại nơi của Trác Phàm. Hai người thật sự tò mò, một cái tiểu tử mới nổi những năm gần đây rốt cuộc sẽ làm gì để chuyển biến cục diện hiện tại.
Ánh mắt Dương Thương vẫn có chút kiêng kỵ nhìn hai huynh đệ Hắc Bạch Dạ Xoa. Nhưng cùng lúc đó trong lòng hắn vẫn thở phào bởi vì nếu không nhờ hai người này e rằng ở nơi này lúc nãy khó tránh khỏi một hồi mưa gió máu tanh.
Trác Phàm dường như vẫn không có để ý đám người bên cạnh cho lắm, đôi mắt hắn thủy chung hiện lên một chút ánh sáng nhàn nhạt hướng nhìn ra phía xa xa. Tuy nhiên ở nơi đó, những gì Trác Phàm thấy được chỉ là một bầu trời màu tím đang ngày một đến gần.
Thu lại Thần Nhãn, Trác Phàm thở dài một tiếng nhìn khung cảnh trước mắt không có gì khác thường. Tâm tư của hắn lúc này đột nhiên có chút bất an mà lâu nay chưa bao giờ cảm nhận được.
Từ trước đến nay Trác Phàm tuy vào sinh ra tử nhưng chưa bao giờ cảm nhận được tim mình đập mạnh và nhanh như vậy. Dường như có điều gì ở phía trước không lành đang chờ đợi mà hắn không thể nào tránh khỏi.
“Báo!”
Đúng lúc này, một tên thuộc hạ hớt hãi chạy lên trên thành nói: “Người của chúng ta vừa phát hiện cách đây hai đặm có một đoàn kỵ binh tất cả cưỡi linh thú đang tiến về phía đế đô, ước tính có khoảng mười vạn tên.
Nghe thấy lời ngày, Dương Thương liền nói: “Trác Phàm, bọn họ là người của Khuyển Nhung đế quốc theo sau chúng ta trở về đây cứu giá.”
Trác Phàm gật đầu cũng đã đoán trước được việc này, mà lại thông qua Thần Nhãn hắn cũng đã phát hiện bọn họ từ cách đó bốn năm dặm, chưa kể thần thức (nguyên thần dò xét) của hắn sau khi đột phá có phạm vi rất xa.
“Dương Thương tướng quân, ngươi cho người chỉnh đốn binh sĩ một chút, chúng ta sắp chuẩn bị đại chiến.”
Trác Phàm cũng không gọi Dương Thương là Thương hộ vệ nữa, bởi vì hoàng đế đã không còn, ông ta bây giờ chỉ có một nhiệm vụ chính là dẫn binh bảo vệ biên cương mà thôi.
Dương Thương hốt hoảng vội vàng mở miệng: “Trác Phàm, đám người của Mộc Vân Chiến sẽ không đánh chiếm chúng ta ngay lúc này đâu. Ngươi không cần phải ra tay với bọn họ.”
Trác Phàm biết vị tướng quân này hiểu lầm bèn cười giải thích: “Ngài hiểu lầm rồi. Người chúng ta cần đánh ở phía sau quân lính của Khuyển Nhung kia.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dương Thương nghe vậy mới liền hiểu ra gật đầu. Với bốn cái ngũ cấp thủ hộ trận thì không thể nào trong thời gian ngắn bị tan vỡ được. Đúng như Trác Phàm nói, người của Đế Vương Phủ nhanh như vậy liền đánh cho Chấn Thiên Sơn thất thủ ắt hẳn là phải có vũ khí bí mật nào đó.
Hiện giờ Trác Phàm đang được mọi người tin tưởng nhất, ngay cả ba vị gia chủ tâm cao khí ngạo bây giờ cũng đều nghe theo mà lại Thiên Vũ có được yên bình hay không vẫn nằm ở quyết định của người thanh niên này. Tuy nói nghe lời một tên tiểu bối làm Dương Thương có phần không thích ứng nhưng tình thế bây giờ cũng đâu còn lựa chọn nào khác dù sao thực lực của hắn vẫn không lại hai tên hóa hư cao thủ đằng sau tên tiểu tử này.
“Cũng được, nhưng ngươi định đối phó sao với quân đội của Khuyển Nhung kia?”
“Còn cần phải đối phó thế nào? Đương nhiên là đuổi bọn họ rời đi rồi.”
Dương Thương kinh hãi: “Mộc Vân Chiến đâu phải là người kêu muốn đến thì đến muốn đi thì đi. Ngươi nếu như không lựa lời thì e rằng cái hiệp ước trước đó sẽ không hủy được đâu.”
Trác Phàm cười khẩy: “Ha. Ta mà cần phải lựa lời hay sao? Bọn họ cũng chưa làm được cái gì cho Thiên Vũ đế quốc. Nếu như còn mặt dày ở lại thì chỉ việc mạnh tay đuổi đi là được rồi.”
“Thế nhưng mà lúc đó quân ta phải chiến đấu với bọn họ đấy. Tuy nói quân số của Mộc Vân Chiến chỉ có mười vạn quân nhưng toàn bộ đều cưỡi linh thú lực chiến phải mạnh ngang với ba mươi bốn mươi vạn quân.”
Dương Thương lo lắng nói. Đoàn quân linh thú không phải người bình thường có thể chống lại, đặc biệt là dám thú cưỡi kia còn biết nghe lời phối hợp chiến đấu. Mà mỗi một con linh thú của đối phương thấp nhất là tam cấp linh thú sức mạnh phải ngang ngửa đoán cốt cảnh cao thủ chứ chẳng vừa. Vậy mà Trác Phàm từ đâu lại có tự tin đuổi hết bọn chúng đi.
Mắt thấy Trác Phàm không nghe lời mình nói, thậm chí còn đang muốn phi thân một mình bay đến giữa đội hình của Mộc Vân Chiến, Dương Thương bất đắc dĩ kéo lại giận dữ nói: “Ta nói ngươi không nghe hay sao? Cho dù bây giờ dẫn ra bảy mươi vạn quân của hoàng thất còn chưa chắc đánh lui được bọn người kia. Ngươi đi một mình chẳng khác nào nạp mạng, đừng quên là Mộc Vân Chiến cũng là một hóa hư cao thủ. Nếu được thì hãy dẫn hai vị tiền bối kia đi theo.”
Hắc Bạch Dạ Xoa nghe vậy cũng hơi rùng mình. Một đoàn linh thú nhiều như vậy, cho dù cả hai liên thủ cũng chưa chắc đánh được vài nghìn con nói chi là vạn con. Trác Phàm nếu như dẫn bọn họ nói lí lẽ còn tốt. Một khi hắn làm thật như lời nói ở trên thẳng tay đuổi đám người của Khuyển Nhung đi khác nào công khai ba người đánh cả một đoàn quân.
Thế nhưng là hiện tại mạng sống của bọn họ chỉ nằm trong một ý niệm của Trác Phàm. Tuy nói huyết tằm chỉ giết nhục thể vẫn còn thần hồn nhưng chắc chắn cũng không thoát được tay của người thanh niên này.
Trác Phàm dường như vẫn không có chú tâm đến lời Dương Thương mà chỉ một mặt không sao cả nói: “Trước mặt ta chơi linh thú chính là thuần túy tìm chết. Ngài cứ yên tâm, ta sẽ không ra tay quá nặng với bọn họ đâu. Dù sao đến Thiên Vũ này bọn họ vẫn là khác mà.”
Vừa dứt lời, Dương Thương đột nhiên phát hiện bản thân tựa hồ bị một luồng kình lực đánh lui về phía sau phải lùi ra tận ba bước mới đứng vững. Ánh mắt của hắn kinh ngạc nhìn về phía người thanh niên mang áo xám đang bay trên không trung.
“Nguyên lực thật là mạnh mẽ.”
Đúng vậy, lúc nãy Trác Phàm chỉ vận một ít nguyên lực trong khoảnh khắc đẩy lùi Dương Thương. Sự việc xảy ra vô cùng nhanh chóng làm mọi người không ai phát hiện ra. Chỉ có Hắc Bạch Dạ Xoa từ đầu tới cuối vẫn chú ý đến cho nên mới cảm thán trong lòng.
Cho dù là bọn họ đứng trước mặt Trác Phàm cũng vẫn luôn có cảm giác vị thanh niên này thực lực sâu không thấy đáy. Một chút tiểu xảo vận dụng nguyên lực như vậy, hai người tự hỏi bây giờ thực hiện cũng chưa chắc đạt được hiệu quả cao đến như thế.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro