Lựa Chọn Của Dư...
Đại Hiền Triết
2024-10-04 16:35:13
“Nếu đổi lại là ngươi bị hoàng đế bán đứng, có phải hay không đều làm như chúng ta bây giờ?”
Lời nói này của Thái Sử Khanh chứa đầy sự bức xúc từ chính bản thân ông. Tinh Vẫn Các trước nay chưa từng làm điều gì thương thiên hại lý càng đừng nói tới việc tạo phản. Hoàng đế đã bất nhân sao có thể trách ông bất nghĩa.
Trong lúc nhất thời, Dương Thương có chút cứng họng không biết phải trả lời như thế nào. Sự việc xảy ra, hắn ta so với Kiếm Vân Sơn cùng Thiết Trường Cung rõ hơn rất nhiều. Đến cả kế hoạch kết hợp với đội quân của Khuyển Nhung cũng sau khi đến điểm hẹn hai người kia mới biết. Cho nên việc hoàng đế vứt bỏ Tinh Vẫn Các ba nhà hắn đều minh bạch.
Lúc nãy thật tình Dương Thương chỉ muốn dùng lời lẽ chấn nhiếp đối phương mà thôi. Có điều tu vi của hắn đã bị phong bế, khí tức cũng không cách nào xuất ra thì làm sao dọa sợ bọn họ cho được.
Trác Phàm từ nãy giờ chưa mở miệng lúc này mới bước lên một bước ôm quyền với Dương Thương nói: “Vị này hẳn là Thương hộ vệ quanh năm trấn giữ biên cương đúng không?”
Dương Thương đôi mắt đảo qua nam tử trước mặt đánh giá một phen. Khuôn mặt không giận tự uy chậm rãi gật đầu: “Ngươi hẳn là Trác Phàm trong mà hoàng thượng thường nhắc đến.”
“Không sai! Chính là tiểu bối.” Trác Phàm gật đầu.
Đôi mắt lóe lên một đạo tinh quang, Trác Phàm lần nữa mở miệng: “Thứ lỗi cho Trác Phàm có vài câu hỏi ngu muội nhưng thật sự ta rất thắc mắc ngài quanh năm ở biên cương chiến đấu để làm gì?”
Dương Thương có chút không hiểu nhìn đối phương, cái này dùng đầu gối cũng nghĩ ra được. Nhưng là Trác Phàm được hoàng đế khen là trí tuệ hơn người cho nên hắn tin rằng hỏi vậy hẳn là có vấn đề cho nên liền trả lời: “Tất nhiên là bảo vệ bờ cõi thiên vũ đế quốc được an toàn.”
“Vậy ta hỏi ngài, nếu như bây giờ ta chiếm được đế đô liền giao một phần đất cho Khuyển Nhung đế quốc ngài sẽ đồng ý sao?” Trác Phàm cười nói.
Ngay tại lúc đó, trên trán của Dương Thương đặc biệt nổi đầy gân xanh. Làm sao hắn có thể chịu đựng được công sức mình mấy chục năm đứng ra bảo vệ bờ cõi giờ lại bị tên tiểu tử này đem tặng cho người khác.
Với tình thế trước mắt, người của Trác Phàm đã xem như chiếm được đế đô trở thành tầng lớp thống trị mới của Thiên Vũ đế quốc. Việc cắt đất hiển nhiên cũng nằm trong quyền hạn của hắn ta.
Mọi suy nghĩ của Dương Thương đều không lọt qua đôi mắt của Trác Phàm. Hắn nhìn biểu cảm của đối phương trong lòng cảm thán không thôi. Vị Thương hộ vệ này quả nhiên là chỉ giỏi về điều binh khiển tướng, suy nghĩ trước sau vẫn có chút không đủ dùng.
“Trừ phi ngươi giết ta. Nếu ta còn sống một ngày, đất của Thiên Vũ đế quốc sẽ không có chuyện rời vào tay ngoại xâm!”
Dương Thương cắn răng gằng ra từng câu từng chữ. Khuôn mặt nghiêm nghị của hắn ta làm mọi người ở đây bất giác có chút kính trọng. Bọn họ đều hiểu mấy lời kia của Trác Phàm chẳng qua là nói chơi mà thôi, thế nhưng vị Thương hộ vệ này làm sao biết được. Mà lại, trong khi bản thân mình còn giữ chưa xong nhưng toàn bộ tâm trí của hắn chỉ nghĩ về đất nước. Đây không phải xứng đáng là bậc trung thần hay sao.
Trác Phàm cũng âm thầm gật đầu. Thật ra đây chính là câu nói hắn muốn nghe nhất bởi vì một khi Dương Thương không phản kháng lại lời nói của hắn nghĩa là vị long thần hộ vệ này còn chưa xứng đáng được hắn tiếp tục trọng dụng.
Phải biết rằng một khi Thiên Vũ nội loạn chắc chắn nước khác sẽ âm thầm dòm ngó mà lại Dương Thương là tướng quân thân kinh bách chiến kinh nghiệm bày binh nhiều vô số kể. Nếu như để mất đi một người như vậy, Thiên Vũ đế quốc chắc chắn sẽ tổn thất rất lớn.
Trác Phàm cũng không có khả năng tự mình đứng ra chống giặt. Quân đội của hoàng thất rất lớn, một khi không có Dương Thương chỉ huy thì sẽ như rắn mất đầu không thể hiện ra sức mạnh thật sự. Dù sao bọn họ theo vị tướng quân này đã rất nhiều năm phối hợp cũng vô cùng nhuần nhuyễn.
Trác Phàm quay sang nhìn hai vị long thần hộ vệ còn lại nói: “Còn hai vị, nếu như ta muốn làm như vậy các ngươi sẽ phản ứng thế nào?”
Cung hộ vệ cười lạnh ngạo nghễ nói: “Ta theo Dương huynh chinh chiến nhiều năm, đối với đất nước này có tình cảm đặc biệt, đừng nói là một phần đất, cho dù chỉ là một tấc cũng không được. Ngươi muốn làm điều này chỉ khi khi giết chết ta cùng huynh ấy mà thôi.”
“Không biết thức thời!” Trác Phàm liếc nhìn Cung hộ vệ một cái, ánh mắt bắt đầu chuyển về phía Kiếm Vân Sơn.
Thấy như thế, Kiếm Vâng Sơn không sao cả mà nói: “Muốn chém muốn giết thì cứ việc, lão phu chịu ơn hoàng đế. Nếu như ngài ấy đã xong thì nghĩa là ta cũng xong.”
“Cho người mang hoàng đế đến đây.” Trác Phàm nhìn một tên thuộc hạ nói.
Tên kia vâng lệnh lập tức rời đi, một lát sau trở về còn có hoàng đế Thiên Vũ cùng đi. Long bào trên người vẫn chưa cởi xuống, bộ dáng của ông ta vẫn có vẻ uy nghiêm của bậc đế vương. Có điều lúc này những người ở đây không ai còn sợ hãi ông nữa.
Trác Phàm cuối người thuận tay chặc đứt dây thừng đang trói của ba vị long thần hộ vệ. Tuy bị phong tu vi nhưng ba người vẫn có thể hoạt động bình thường.
“Hoàng thượng, thần trở về cứu giá chậm trễ để đế đô thất thủ rơi vào tay phản loạn, đã vậy bọn chúng còn muốn đem đất bán cho ngoài xâm. Vi thần thật sự chết trăm lần cũng không đủ bù tội này.” Dương Thương quỳ rạp xuống, đầu đập vào nền thành “binh binh” lớn tiếng nói. Đến khi hắn ngửa đầu lên thì trên trán đã bắt đầu chảy máu.
Hoàng đế thấy Dương Thương quỳ ở đó thân thể hơi cứng lại khuôn mặt cũng làm bộ dạng y như vậy. Ánh mắt tràn ngập tinh quang chuyển sang Trác Phàm đang đứng ở đó lắc đầu nói.
“Trác Phàm, ngươi làm cái này là triệt để đào người từ tay trẫm hay sao?”
Trong lúc mọi người còn đang ngơ ngác không hiểu lời này là có ý gì thì Trác Phàm chỉ lắc đầu cười nói: “Hoàng thượng nói lời này là có ý gì, Trác Phàm thật sự không hiểu.”
“Còn không phải vậy sao? Vừa nãy ngươi hẳn là nói rằng mình sẽ đem một phần đất chia cho Khuyển Nhung đế quốc để đám người kia rút quân về trong yên bình xem thái độ ba vị long thần hộ vệ của trẫm. Sau đó dẫn trẫm đến đây rồi vạch trần ai mới là người cắt đất của Thiên Vũ giao cho kẻ địch hay sao?”
Mọi người nghe được lời này mới được khai sáng. Thì ra lúc nãy Trác Phàm không phải là muốn trêu đùa đám người Dương Thương mà thực chất là đả kích tâm tình của bọn họ. Một khi kích động, quan điểm của bọn họ sẽ thể hiện ra rõ ràng.
Dương Thương cùng Thiết Trường Cung vừa nãy cũng đã nói, chỉ cần hai người còn sống thì một tấc cũng không bị mất đi rõ ràng chính là nói bọn họ thề chết bảo vệ bờ cõi của Thiên Vũ đế quốc cho nên rất căm thù Trác Phàm cùng những lời nói vừa rồi của hắn.
Đến bây giờ Trác Phàm cho người dẫn hoàng đế đến chính là để hai người nhìn rõ ai mới là người bày ra cục diện bây giờ. Như vậy Dương Thương cùng Thiết Trường Cung sẽ không còn có lí do gì để đối đầu với Trác Phàm nữa bởi vì chính người bọn họ muốn bảo vệ lại là kẻ muốn chia đất nhà cho ngoại xâm.
“Thật đúng là không có gì có thể qua mặt được hoàng thượng!” Trác Phàm mỉm cười đưa tay ôm quyền nói.
“Cái này ta không dám nhận. Nếu như có thể tính toán tỉ mỉ thì đã không rơi vào tình cảnh ngày hôm nay.”
Hoàng đế phất phất tay thở dài sau đó lại nhìn về phía Dương Thương đang một mặt mơ hồ không hiểu hai người đang nói cái gì mở miệng: “Dương Thương, kỳ thực cái giá phải trả khi trẫm mời đội quân Khuyển Nhung đến đây chính là bán Chấn Thiên Sơn cùng Đế Vương Phủ cho bọn họ. Cho nên nếu ngươi muốn Thiên Vũ còn nguyên vẹn thì hãy đầu hàng Trác Phàm đi. Ta tin rằng hắn có cách để bảo vệ hoàn toàn đất nước này.”
Trác Phàm bước về phía hoàng đế nói: “Hoàng thượng, ngài thật sự rất thẳng thắng.”
“Không phải trẫm thức thời cái gì, chẳng qua làm vua của một nước, trẫm cũng không tình nguyện làm thế. Nếu như ngươi có cách sửa chữa việc này, trẫm coi như chết cũng có thể đối mặt với tổ tiên.”
“Hoàng thượng, nãy giờ ngài đang nói cái gì vậy, ta không hiểu.”
Dương Thương bộ dáng có mấy phần không tin tưởng nói. Ai lại ngờ được người mình trung thành đến bây giờ lại làm ra hành vi như thế chẳng khác nào phủ nhận chiến công mấy chục năm trời của hắn ta. Trong lúc nhất thời, Dương Thương còn nghĩ rằng Trác Phàm bắt ép hoàng đế phải nói như vậy.
“Dương hộ vệ, ta biết ngươi không tin tưởng nhưng có những điều không phải mình không tin liền không phải sự thật. Ngươi phải học cách chấp nhận thôi. Hiện tại ta cho ngươi hai sự lựa chọn. Thứ nhất cùng ta chống lại đại địch phía trước, ta đảm bảo Thiên Vũ vẫn sẽ nguyên vẹn không sứt mẻ, chỉ cần ngươi tiếp tục bảo vệ bờ cõi như đã từng. Thứ hai, cùng hoàng đế chết cùng một chỗ, ta đem đất cắt đi nhờ quân đội Khuyển Nhung giúp đỡ đánh Đế Vương Phủ.”
Lời Trác Phàm nói ra như chém đinh chặt sắc thể hiện rất rõ quan điểm của mình. Nếu Dương Thương chịu tiếp tục bảo vệ Thiên Vũ thì còn có sức canh giữ biên cương, nhưng nếu hắn ta lựa chọn chết cùng hoàng đế thì sẽ là một tổn thất rất lớn.
Phải mất rất lâu để đào tạo nên một tướng quân có tài như vị Thương hộ vệ này, mặt khác đám binh sĩ kia cũng không phải dễ dàng khống chế. Bọn họ chính là bức tường thành bảo vệ quốc gia cuối cùng của Thiên Vũ đế quốc. Đây chính là lí do Trác Phàm không hề muốn giao chiến với đội quân do Dương Thương chỉ huy.
Còn nếu Dương Thương lựa chọn cùng hoàng đế chết chung một chỗ, Trác Phàm không thể làm gì khác ngoài “cắt đất giảng hòa” lập ra hẹn ước trăm năm không xâm phạm lãnh thổ. Như vậy thì mới có đủ thời gian để tạo nên một vị tướng quân mới.
Dương Thương nhìn hoàng đế trầm mặc, như là muốn xác minh chuyện Trác Phàm nói có đúng hay không. Trong thâm tâm của hắn quả thật vẫn còn chưa thể tin tưởng. Thế nhưng đáp lại hắn chỉ là tiếng thở dành cùng vẻ mặt tiếc nuối lắc đầu của hoàng đế cùng lời hối thúc của Trác Phàm.
“Dương hộ vệ, ta không có nhiều thời gian để cho ngươi suy xét quyết định đâu. Người của Đế Vương Phủ rất nhanh sẽ đánh đến đây. Nếu ngươi còn do dự ta đành phải tiếp tục làm như hẹn ước của hoàng thượng nhờ quân đội Khuyển Nhung vào cuộc.”
Dương Thương giật mình, đưa mắt nhìn Trác Phàm, rồi lại nhìn về phía Thiết Trường Cung. Thấy ánh mắt của vị Cung hộ vệ này đã quyết tâm gật đầu cho nên hắn cũng cắn răng gật đầu.
“Được, nhưng ta có điều kiện.”
“Tốt. Không cần nói nhiều. Thương tướng quân cứ dẫn toàn bộ binh sĩ vào trong thành. Đợi xử lí xong Đế Vương Phủ chúng ta bàn điều kiện cũng không muộn.”
Trác Phàm không đợi Dương Thương nói xong liền cắt lời, thuận tay giải phong ấn tu vi cho hắn cùng với Thiết Trường Cung.
“Ngươi không sợ bọn ta trở mặt đem quân tới đây chiếm lại thành hay sao?” Dương Thương nói.
“Không ngại, nếu ngươi muốn Thiên Vũ này trong hôm nay bị xóa sổ thì cứ việc.” Trác Phàm cười cười đáp.
Dương Thương nghe vậy cũng cười, nụ cười có phần bi thương sau đó nhìn qua hoàng đế đứng ở đó rồi ra hiệu cho Thiết Trường Cung cùng nhau rời đi.
Lời nói này của Thái Sử Khanh chứa đầy sự bức xúc từ chính bản thân ông. Tinh Vẫn Các trước nay chưa từng làm điều gì thương thiên hại lý càng đừng nói tới việc tạo phản. Hoàng đế đã bất nhân sao có thể trách ông bất nghĩa.
Trong lúc nhất thời, Dương Thương có chút cứng họng không biết phải trả lời như thế nào. Sự việc xảy ra, hắn ta so với Kiếm Vân Sơn cùng Thiết Trường Cung rõ hơn rất nhiều. Đến cả kế hoạch kết hợp với đội quân của Khuyển Nhung cũng sau khi đến điểm hẹn hai người kia mới biết. Cho nên việc hoàng đế vứt bỏ Tinh Vẫn Các ba nhà hắn đều minh bạch.
Lúc nãy thật tình Dương Thương chỉ muốn dùng lời lẽ chấn nhiếp đối phương mà thôi. Có điều tu vi của hắn đã bị phong bế, khí tức cũng không cách nào xuất ra thì làm sao dọa sợ bọn họ cho được.
Trác Phàm từ nãy giờ chưa mở miệng lúc này mới bước lên một bước ôm quyền với Dương Thương nói: “Vị này hẳn là Thương hộ vệ quanh năm trấn giữ biên cương đúng không?”
Dương Thương đôi mắt đảo qua nam tử trước mặt đánh giá một phen. Khuôn mặt không giận tự uy chậm rãi gật đầu: “Ngươi hẳn là Trác Phàm trong mà hoàng thượng thường nhắc đến.”
“Không sai! Chính là tiểu bối.” Trác Phàm gật đầu.
Đôi mắt lóe lên một đạo tinh quang, Trác Phàm lần nữa mở miệng: “Thứ lỗi cho Trác Phàm có vài câu hỏi ngu muội nhưng thật sự ta rất thắc mắc ngài quanh năm ở biên cương chiến đấu để làm gì?”
Dương Thương có chút không hiểu nhìn đối phương, cái này dùng đầu gối cũng nghĩ ra được. Nhưng là Trác Phàm được hoàng đế khen là trí tuệ hơn người cho nên hắn tin rằng hỏi vậy hẳn là có vấn đề cho nên liền trả lời: “Tất nhiên là bảo vệ bờ cõi thiên vũ đế quốc được an toàn.”
“Vậy ta hỏi ngài, nếu như bây giờ ta chiếm được đế đô liền giao một phần đất cho Khuyển Nhung đế quốc ngài sẽ đồng ý sao?” Trác Phàm cười nói.
Ngay tại lúc đó, trên trán của Dương Thương đặc biệt nổi đầy gân xanh. Làm sao hắn có thể chịu đựng được công sức mình mấy chục năm đứng ra bảo vệ bờ cõi giờ lại bị tên tiểu tử này đem tặng cho người khác.
Với tình thế trước mắt, người của Trác Phàm đã xem như chiếm được đế đô trở thành tầng lớp thống trị mới của Thiên Vũ đế quốc. Việc cắt đất hiển nhiên cũng nằm trong quyền hạn của hắn ta.
Mọi suy nghĩ của Dương Thương đều không lọt qua đôi mắt của Trác Phàm. Hắn nhìn biểu cảm của đối phương trong lòng cảm thán không thôi. Vị Thương hộ vệ này quả nhiên là chỉ giỏi về điều binh khiển tướng, suy nghĩ trước sau vẫn có chút không đủ dùng.
“Trừ phi ngươi giết ta. Nếu ta còn sống một ngày, đất của Thiên Vũ đế quốc sẽ không có chuyện rời vào tay ngoại xâm!”
Dương Thương cắn răng gằng ra từng câu từng chữ. Khuôn mặt nghiêm nghị của hắn ta làm mọi người ở đây bất giác có chút kính trọng. Bọn họ đều hiểu mấy lời kia của Trác Phàm chẳng qua là nói chơi mà thôi, thế nhưng vị Thương hộ vệ này làm sao biết được. Mà lại, trong khi bản thân mình còn giữ chưa xong nhưng toàn bộ tâm trí của hắn chỉ nghĩ về đất nước. Đây không phải xứng đáng là bậc trung thần hay sao.
Trác Phàm cũng âm thầm gật đầu. Thật ra đây chính là câu nói hắn muốn nghe nhất bởi vì một khi Dương Thương không phản kháng lại lời nói của hắn nghĩa là vị long thần hộ vệ này còn chưa xứng đáng được hắn tiếp tục trọng dụng.
Phải biết rằng một khi Thiên Vũ nội loạn chắc chắn nước khác sẽ âm thầm dòm ngó mà lại Dương Thương là tướng quân thân kinh bách chiến kinh nghiệm bày binh nhiều vô số kể. Nếu như để mất đi một người như vậy, Thiên Vũ đế quốc chắc chắn sẽ tổn thất rất lớn.
Trác Phàm cũng không có khả năng tự mình đứng ra chống giặt. Quân đội của hoàng thất rất lớn, một khi không có Dương Thương chỉ huy thì sẽ như rắn mất đầu không thể hiện ra sức mạnh thật sự. Dù sao bọn họ theo vị tướng quân này đã rất nhiều năm phối hợp cũng vô cùng nhuần nhuyễn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trác Phàm quay sang nhìn hai vị long thần hộ vệ còn lại nói: “Còn hai vị, nếu như ta muốn làm như vậy các ngươi sẽ phản ứng thế nào?”
Cung hộ vệ cười lạnh ngạo nghễ nói: “Ta theo Dương huynh chinh chiến nhiều năm, đối với đất nước này có tình cảm đặc biệt, đừng nói là một phần đất, cho dù chỉ là một tấc cũng không được. Ngươi muốn làm điều này chỉ khi khi giết chết ta cùng huynh ấy mà thôi.”
“Không biết thức thời!” Trác Phàm liếc nhìn Cung hộ vệ một cái, ánh mắt bắt đầu chuyển về phía Kiếm Vân Sơn.
Thấy như thế, Kiếm Vâng Sơn không sao cả mà nói: “Muốn chém muốn giết thì cứ việc, lão phu chịu ơn hoàng đế. Nếu như ngài ấy đã xong thì nghĩa là ta cũng xong.”
“Cho người mang hoàng đế đến đây.” Trác Phàm nhìn một tên thuộc hạ nói.
Tên kia vâng lệnh lập tức rời đi, một lát sau trở về còn có hoàng đế Thiên Vũ cùng đi. Long bào trên người vẫn chưa cởi xuống, bộ dáng của ông ta vẫn có vẻ uy nghiêm của bậc đế vương. Có điều lúc này những người ở đây không ai còn sợ hãi ông nữa.
Trác Phàm cuối người thuận tay chặc đứt dây thừng đang trói của ba vị long thần hộ vệ. Tuy bị phong tu vi nhưng ba người vẫn có thể hoạt động bình thường.
“Hoàng thượng, thần trở về cứu giá chậm trễ để đế đô thất thủ rơi vào tay phản loạn, đã vậy bọn chúng còn muốn đem đất bán cho ngoài xâm. Vi thần thật sự chết trăm lần cũng không đủ bù tội này.” Dương Thương quỳ rạp xuống, đầu đập vào nền thành “binh binh” lớn tiếng nói. Đến khi hắn ngửa đầu lên thì trên trán đã bắt đầu chảy máu.
Hoàng đế thấy Dương Thương quỳ ở đó thân thể hơi cứng lại khuôn mặt cũng làm bộ dạng y như vậy. Ánh mắt tràn ngập tinh quang chuyển sang Trác Phàm đang đứng ở đó lắc đầu nói.
“Trác Phàm, ngươi làm cái này là triệt để đào người từ tay trẫm hay sao?”
Trong lúc mọi người còn đang ngơ ngác không hiểu lời này là có ý gì thì Trác Phàm chỉ lắc đầu cười nói: “Hoàng thượng nói lời này là có ý gì, Trác Phàm thật sự không hiểu.”
“Còn không phải vậy sao? Vừa nãy ngươi hẳn là nói rằng mình sẽ đem một phần đất chia cho Khuyển Nhung đế quốc để đám người kia rút quân về trong yên bình xem thái độ ba vị long thần hộ vệ của trẫm. Sau đó dẫn trẫm đến đây rồi vạch trần ai mới là người cắt đất của Thiên Vũ giao cho kẻ địch hay sao?”
Mọi người nghe được lời này mới được khai sáng. Thì ra lúc nãy Trác Phàm không phải là muốn trêu đùa đám người Dương Thương mà thực chất là đả kích tâm tình của bọn họ. Một khi kích động, quan điểm của bọn họ sẽ thể hiện ra rõ ràng.
Dương Thương cùng Thiết Trường Cung vừa nãy cũng đã nói, chỉ cần hai người còn sống thì một tấc cũng không bị mất đi rõ ràng chính là nói bọn họ thề chết bảo vệ bờ cõi của Thiên Vũ đế quốc cho nên rất căm thù Trác Phàm cùng những lời nói vừa rồi của hắn.
Đến bây giờ Trác Phàm cho người dẫn hoàng đế đến chính là để hai người nhìn rõ ai mới là người bày ra cục diện bây giờ. Như vậy Dương Thương cùng Thiết Trường Cung sẽ không còn có lí do gì để đối đầu với Trác Phàm nữa bởi vì chính người bọn họ muốn bảo vệ lại là kẻ muốn chia đất nhà cho ngoại xâm.
“Thật đúng là không có gì có thể qua mặt được hoàng thượng!” Trác Phàm mỉm cười đưa tay ôm quyền nói.
“Cái này ta không dám nhận. Nếu như có thể tính toán tỉ mỉ thì đã không rơi vào tình cảnh ngày hôm nay.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hoàng đế phất phất tay thở dài sau đó lại nhìn về phía Dương Thương đang một mặt mơ hồ không hiểu hai người đang nói cái gì mở miệng: “Dương Thương, kỳ thực cái giá phải trả khi trẫm mời đội quân Khuyển Nhung đến đây chính là bán Chấn Thiên Sơn cùng Đế Vương Phủ cho bọn họ. Cho nên nếu ngươi muốn Thiên Vũ còn nguyên vẹn thì hãy đầu hàng Trác Phàm đi. Ta tin rằng hắn có cách để bảo vệ hoàn toàn đất nước này.”
Trác Phàm bước về phía hoàng đế nói: “Hoàng thượng, ngài thật sự rất thẳng thắng.”
“Không phải trẫm thức thời cái gì, chẳng qua làm vua của một nước, trẫm cũng không tình nguyện làm thế. Nếu như ngươi có cách sửa chữa việc này, trẫm coi như chết cũng có thể đối mặt với tổ tiên.”
“Hoàng thượng, nãy giờ ngài đang nói cái gì vậy, ta không hiểu.”
Dương Thương bộ dáng có mấy phần không tin tưởng nói. Ai lại ngờ được người mình trung thành đến bây giờ lại làm ra hành vi như thế chẳng khác nào phủ nhận chiến công mấy chục năm trời của hắn ta. Trong lúc nhất thời, Dương Thương còn nghĩ rằng Trác Phàm bắt ép hoàng đế phải nói như vậy.
“Dương hộ vệ, ta biết ngươi không tin tưởng nhưng có những điều không phải mình không tin liền không phải sự thật. Ngươi phải học cách chấp nhận thôi. Hiện tại ta cho ngươi hai sự lựa chọn. Thứ nhất cùng ta chống lại đại địch phía trước, ta đảm bảo Thiên Vũ vẫn sẽ nguyên vẹn không sứt mẻ, chỉ cần ngươi tiếp tục bảo vệ bờ cõi như đã từng. Thứ hai, cùng hoàng đế chết cùng một chỗ, ta đem đất cắt đi nhờ quân đội Khuyển Nhung giúp đỡ đánh Đế Vương Phủ.”
Lời Trác Phàm nói ra như chém đinh chặt sắc thể hiện rất rõ quan điểm của mình. Nếu Dương Thương chịu tiếp tục bảo vệ Thiên Vũ thì còn có sức canh giữ biên cương, nhưng nếu hắn ta lựa chọn chết cùng hoàng đế thì sẽ là một tổn thất rất lớn.
Phải mất rất lâu để đào tạo nên một tướng quân có tài như vị Thương hộ vệ này, mặt khác đám binh sĩ kia cũng không phải dễ dàng khống chế. Bọn họ chính là bức tường thành bảo vệ quốc gia cuối cùng của Thiên Vũ đế quốc. Đây chính là lí do Trác Phàm không hề muốn giao chiến với đội quân do Dương Thương chỉ huy.
Còn nếu Dương Thương lựa chọn cùng hoàng đế chết chung một chỗ, Trác Phàm không thể làm gì khác ngoài “cắt đất giảng hòa” lập ra hẹn ước trăm năm không xâm phạm lãnh thổ. Như vậy thì mới có đủ thời gian để tạo nên một vị tướng quân mới.
Dương Thương nhìn hoàng đế trầm mặc, như là muốn xác minh chuyện Trác Phàm nói có đúng hay không. Trong thâm tâm của hắn quả thật vẫn còn chưa thể tin tưởng. Thế nhưng đáp lại hắn chỉ là tiếng thở dành cùng vẻ mặt tiếc nuối lắc đầu của hoàng đế cùng lời hối thúc của Trác Phàm.
“Dương hộ vệ, ta không có nhiều thời gian để cho ngươi suy xét quyết định đâu. Người của Đế Vương Phủ rất nhanh sẽ đánh đến đây. Nếu ngươi còn do dự ta đành phải tiếp tục làm như hẹn ước của hoàng thượng nhờ quân đội Khuyển Nhung vào cuộc.”
Dương Thương giật mình, đưa mắt nhìn Trác Phàm, rồi lại nhìn về phía Thiết Trường Cung. Thấy ánh mắt của vị Cung hộ vệ này đã quyết tâm gật đầu cho nên hắn cũng cắn răng gật đầu.
“Được, nhưng ta có điều kiện.”
“Tốt. Không cần nói nhiều. Thương tướng quân cứ dẫn toàn bộ binh sĩ vào trong thành. Đợi xử lí xong Đế Vương Phủ chúng ta bàn điều kiện cũng không muộn.”
Trác Phàm không đợi Dương Thương nói xong liền cắt lời, thuận tay giải phong ấn tu vi cho hắn cùng với Thiết Trường Cung.
“Ngươi không sợ bọn ta trở mặt đem quân tới đây chiếm lại thành hay sao?” Dương Thương nói.
“Không ngại, nếu ngươi muốn Thiên Vũ này trong hôm nay bị xóa sổ thì cứ việc.” Trác Phàm cười cười đáp.
Dương Thương nghe vậy cũng cười, nụ cười có phần bi thương sau đó nhìn qua hoàng đế đứng ở đó rồi ra hiệu cho Thiết Trường Cung cùng nhau rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro