Gặp Lại Cố Nhân
Đại Hiền Triết
2024-10-04 16:35:13
Trên bầu trời, một bóng hình nam tử tóc trắng, thân mặc áo bào màu xám đang đạp không phi hành.
Hôm nay là ngày Trác Phàm rời đi Thiên Vũ đế quốc, bắt đầu hành trình trở về Thiên Ma Tông như trước đó dự định. Hắn không nhanh không chậm mà bay lượng, dù sao cũng đã hai năm chưa về, chậm thêm vài ngày cũng chẳng sao. Mà lại có khi mọi người ở đó đều nghĩ hắn đã chết.
Trác Phàm thầm đoán như vậy bởi vì năm xưa rơi xuống vực chính hắn cũng không tin tưởng là mình còn sống nói gì đến Dương Tiêu.
Thế nhưng Trác Phàm nào biết rằng bởi vì Triệu Nguyên Chỉ mà Triệu Bán Sơn đã phong tỏa hoàn toàn tin tức hắn bỏ mạng. Trong Thiên Ma Tông lúc này e rằng cũng chỉ có Triệu Bán Sơn, Dương Thương cùng vị đại cung phụng thần bí kia biết mà thôi.
Đã lâu không có thư thả đầu óc, Trác Phàm cố tình chậm lại một chút, lựa chọn đường xa mà đi. Đang lượn một vòng Thiên Vũ thưởng thức cảnh đẹp, đột nhiên thần thức của Trác Phàm phát hiện ra điều gì đó.
“Thì ra là cố nhân. Mà lại hình như đang gặp chuyện a.” Trác Phàm lẩm bẩm trong miệng.
Với thần thức cường đại bây giờ, phạm vi của nguyên thần dò xét đã tăng lên rất nhiều, thậm chí bây giờ hắn còn có thể cảm ứng được sự tình gì đang diễn ra bên dưới.
Hạ thân đáp xuống ở một ngọn cây bên cạnh, Trác Phàm không vội mà xem xét tình hình. Ở nơi đó, hai nam tử đang đứng ở phía trước tay cầm binh khí bảo vệ một nữ nhân ở đằng sau.
Người bị cụt tay râu ria xồm xoàm đang cầm một cây thương dài thì Trác Phàm chưa từng gặp nhưng cũng cảm thấy quen mắt. Còn nam nhân dáng vẻ như hán tử to lớn đó không ai khác chính là Trương Đại Bàn từng gặp một lần ở Minh Nguyệt Lâu. Khuôn mặt hắn lúc này vô cùng ngưng trọng, vừa lui vừa đem một tay che chắn Trương Tiểu Uyển ở phía sau.
Trước mặt Trương Đại Nhân là một tên nam tử thân mặc trường bào màu đỏ da mặt trắng bóc đang lộ ra tà dị tiếu dung, thi thoảng còn liếm mép một cái. Ánh mắt hám sắc không ngừng liếc trên thân thể của Trương Tiểu Uyển. Nhìn bộ dạng như vậy nhưng thực lực của hắn khá mạnh, khí tức ba động rõ ràng là một cái thần chiếu thất trọng tu giả.
Phía sau tên này là ba lão nhân gia nhìn tu vi khá cao đều đạt đến hóa hư nhất trọng. Mỗi tên ở bên hông đều gắn một cái lệnh bài khắc chữ “Hồn”. Trên khuôn mặt bọn chúng đều không có biểu cảm gì, chỉ lạnh lùng mà đứng ở phía sau tên bạch diện công tử kia mà thôi.
“Mỹ nhân. Bổn thiếu gia chính là Trình Chương con trai của tông chủ Ma Hồn Tông. Ta vì coi trọng nàng nên mới không ra tay với hai tên phế vật kia. Lại nói theo ta có gì mà không được, sung sướng có thừa a.”
Nam tử cụt tay nghe thấy Trình Chương nói vậy liền cười lạnh nói: “Ngươi chưa ra tay với bọn ta còn không phải là tông môn Tây châu có quy củ không được tự ý giết người ở các đế quốc mình quản lí hay sao? Mà lại nhìn bộ dạng phờ phạc của ngươi e rằng là tu luyện ma công thải âm bổ dương. Tiểu Uyển nàng ấy rơi vào tay ngươi khác nào một cái lô đỉnh.”
Khuôn mặt có chút biến đổi, Trình Chương không ngờ được ở một nơi xó xỉnh như chỗ này liền có người biết được chuyện ấy. Những quy củ này được Song Long Tông đề ra, mà lại chỉ có những cao tầng của mỗi quốc gia mới có thể rõ ràng.
Trác Phàm ở phía xa cũng có chút kinh ngạc. Hắn cũng chỉ nghe Đường Thiên Tiếu nói qua chứ hoàn toàn không biết được những chuyện như vậy.
“Ngươi không thể là một kẻ vô danh?” Trình Chương rốt cuộc nhịn không được mở miệng hỏi.
“Có lẽ trước đó thì đúng. Nhưng bây giờ ta khác nào một tên tàn phế vô cụng đâu?”
Bất giác than thở trong lòng, nam tử cụt tay ngẩng mặt nhìn Trình Chương, ánh mắt có phần ngưng trọng nhưng không hề sợ hãi nói: “Ta là ai không quan trọng, ta chỉ biết rằng nếu như ngươi hôm nay bắt người, Ma Hồn Tông liền sẽ chịu các tông môn khác chỉ trích vi phạm quy củ. Tội này e rằng ngay cả cha ngươi là tông chủ cũng không thể gánh nổi giúp ngươi.”
Ở một bên, Trương Đại Nhân nghe mấy lời của nam tử kia lại nhìn vẻ mặt của Trình Chương biến đổi như vậy liền chắc chắc là không sai nên khẽ thở phào. Xem ra tính mạng của bọ đã được bảo đảm.
“Ngươi!”
Trình Chương trợn mắt vô cùng tức giận quát lên. Thế nhưng ngay sau đó, vẻ mặt của hắn lập tức giãn ra, khóe miệng lộ ra tà dị tiếu dung nhìn ba người ở phía trước.
Thấy biểu hiện của hắn như vậy, nam tử cụt tay không khỏi biến sắc cùng Trương Đại Nhân lùi lại một chút. Ngọn thương cầm trên tay càng lúc càng nắm chặt lại.
“N…ngươi muốn làm gì? Bộ không sợ quy củ hay sao?” Trương Đại Bàn rốt cuộc nhịn không được lắp bắp nói.
“Quy củ ư? Đương nhiên là ta rất sợ rồi. Có điều người chết thì có thể cáo trạng được sao?””
Nói đến đây, ánh mắt của Trình Chương đột nhiên hiện lên sát khí, nụ cười trên khuôn mặt lạnh dần. Nguyên lực trên người lập tức thúc động, trước con mắt bất ngờ của ba người kia, hắn đạp mạnh chân lấy đà lao đến vung trảo tấn công.
Trương Đại Bàn toàn thân run rẩy, thực lực của hắn cho đến bây giờ vẫn chỉ nằm ở đoán cốt cảnh ngũ trọng mà thôi làm sao có thể chống đỡ lại khí thế nghiền ép của đối phương.
Thế nhưng mà nam tử bên cạnh tuy vẻ mặt khó coi nhưng ánh mắt vô cùng kiêng quyết, trường thương cầm chắc trên tay bắt đầu vận nguyên lực toàn thân. Hắn hơi khom người xuống một chút, không hè sợ hãi mà đạp không bay đến, cơ thể cũng mơ hồ phát ra lôi điện.
Huyền giai trung cấp võ kỹ Bá Vương Đột Kích
Cây thương bình thường đột nhiên xuất hiện tia điện vang lên tiếng kêu “xoẹt xoẹt” khí thế vô cùng khủng bố đâm thẳng đến kẻ địch. Nam tử cụt tay không dám kinh địch mà dùng hết toàn bộ lực lượng mình có dồn vào một chiêu này.
Trình Chương thấy đối phương xuất ra võ kỹ huyền giai vô cùng kinh hãi vội vàng tay thêm lực đạo, nguyên lực trên bàn tay ngày càng nồng đậm hóa trảo thành chưởng cuối cùng hóa thành một tầng bích chướng xông thẳng vào đầu thương của kẻ địch.
Ngay khi vừa chạm nhau, nam tử cụt tay liền biến sắc nhận ra võ kỹ của mình không thể làm gì được đối phương. Mà lại cả một cây trường thương dài hơn hai thước trong nháy mắt vụn vỡ. Bản thân hắn thổ huyết bay ngược về sau khí tức yếu đi trông thấy.
Trình Chương cũng bị phản chấn trở về, trên bàn tay cũng xuất hiện một ít vết thương do lôi điện tàn phá nhưng mà không đáng kể. Ánh mắt của hắn có phần ngạc nhiên nhìn lên nam tử cụt tay nói:
“Ngươi đúng thật sự không phải là kẻ có thân phận tầm thường. Thực lực thần chiếu tam trọng lại còn xuất ra huyền giai võ kỹ. Có điều một thân khí huyết đã bị trọng thương trước đó, thực lực chỉ còn có sáu bảy thành mà thôi. Đòn tiếp theo chính là kết liễu tính mạng của ngươi.”
Vừa dứt lời, Trình Chương lần nữa bay đến, sát ý trên người càng trở nên nồng đậm. Một trảo vô cùng thuần thục đánh ra nhắm thẳng vào tim của đối phương.
“Đến đi. Chấn Thiên Sơn đã không còn, lão tử cũng trở thành phế vật, sống trên đời này cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.”
Trác Phàm ở phía xa hơi chau mày lại dường như đoán thầm điều gì. Hắn không có lập tức động thủ ngay mà dừng đó nghe ngóng thêm chút nữa.
Ánh mắt nam tử cụt tay lộ vẻ điên cuồng, nguyên lực lần nữa dâng cao. Hắn cố nén đau trong lòng lần nữa bay đến đối chiến. Lôi điện trên người phát ra, hắn quay về phía huynh muội Trương Đại Nhân quát lớn: “Chạy mau, còn đợi đến bao giờ.”
Hai người lúc này mới hoàn hồn, có điều thân thể từ lâu đã kịch liệt run rẩy trước khí thế của đối phương phát ra làm gì còn sức để mà chạy trốn.
“Chạy sao? Ba vị trưởng lão, mau bắt hai người kia lại. Một khi bọn chúng chạy thoát liền làm Ma Hồn Tông chúng ta không ít phiền phức.” Trình Chương cười lạnh quát lớn.
Ba tên tu giả hóa hư cảnh có trách nhiệm bảo vệ thiếu chủ nhưng mà tình hình hiện tại nam tử cụt tay kia không phải là đối thủ của Trình Chương cho nên vừa nghe thấy mệnh lệnh hai người liền lập tức phóng thân bay đi chỉ để lại một kẻ tiếp tục quan sát. Dù sao với thực lực của hai tên chạy trốn kia không cần tất cả bọn họ phải hành động.
Tốc độ của hóa hư cường giả so với huynh muội Trương Đại Nhân hơn kém không biết bao nhiêu lần. Chỉ trong một cái chớp mắt đã đến ở trước mặt hai người. Tên trưởng lão kia không hề do dự xuất ra sát chiêu với Trương Đại Nhân, tên còn lại thì lập tức muốn mắt giữ Trương Tiểu Uyển.
Thế nhưng ngay khi cả hai tưởng chừng đã tuyệt vọng, thì một thân ảnh nam tử tóc bạc đột nhiên xuất hiện mà không báo trước đem song thủ của mình nắm lấy cổ của hai tên trưởng lão kia, mặc cho bọn chúng có giãy dụa thế nào cũng không thể thoát ra khỏi.
“Ngươi là kẻ nào dám ra tay với…”
Một tên bị nắm chặt tức giận mở miệng hâm dọa. Thế nhưng hắn còn chưa có dứt lại đã bị Trác Phàm mạnh tay bẻ cổ nghệch sang một bên. Từ thân thể lão ta, một đoàn ánh sáng lập tức bay ra, trước lúc rời đi còn phát ra tiếng nói: “Chúng ta thế nhưng là trưởng lão của Ma Hồn Tông, ngươi dám ra tay với chúng ta đồng nghĩa với việc coi Ma Hồn Tông là địch…”
Lại một lần nữa, thần hồn của lão ta còn chưa có nói hết lời đã bị Trác Phàm nhấc tay đánh vỡ. Tên còn lại ở trong tay hắn thấy vậy hoảng sợ, không dám có bất kỳ hành động nào.
Trình Chương đang giao thủ với nam tử cụt tay thấy cảnh này cũng vô cùng kinh hãi vội vàng nhảy lùi ra phía sau tên trưởng lão còn lại.
“Cao nhân phương nào có thể báo danh tính hay không? Chúng ta là trưởng lão phụng mệnh bảo vệ thiếu chủ của Ma Hồn Tông đi ra ngoài lịch luyện, xin ngươi đừng có xen vào chuyện này để tránh gặp họa sát thân.”
Tên trưởng lão kia đứng trước mặt của Trình Chương nguyên lực lượn lờ, cơ hồ thần hồn tùy thời đều có thể xuất ra.
Thế nhưng mà Trác Phàm lại làm như không thấy, một tay vẫn nắm chặt một kẻ trong tay, ánh mắt nhìn về phía Trương Đại Nhân cùng Trương Tiểu Uyển mỉm cười nói: “Hai vị, đã lâu không gặp.”
Thế nhưng đáp lại lời nói của hắn, Trương Đại Nhân lại một mặt mơ hồ nói: “Cảm tạ công tử đã có ơn cứu mạng. Nhưng mà trước đây chúng ta còn chưa từng gặp nhau.”
Trác Phàm nghe thế hơi ngẩn người, rất nhanh sau đó hắn liền hiểu ra mọi chuyện. Lần trước gặp mặt huynh muội bọn họ thì hắn đang trong khuôn mặt của Dạ Tán cho nên hai người không nhận ra cũng đúng thôi.
Hôm nay là ngày Trác Phàm rời đi Thiên Vũ đế quốc, bắt đầu hành trình trở về Thiên Ma Tông như trước đó dự định. Hắn không nhanh không chậm mà bay lượng, dù sao cũng đã hai năm chưa về, chậm thêm vài ngày cũng chẳng sao. Mà lại có khi mọi người ở đó đều nghĩ hắn đã chết.
Trác Phàm thầm đoán như vậy bởi vì năm xưa rơi xuống vực chính hắn cũng không tin tưởng là mình còn sống nói gì đến Dương Tiêu.
Thế nhưng Trác Phàm nào biết rằng bởi vì Triệu Nguyên Chỉ mà Triệu Bán Sơn đã phong tỏa hoàn toàn tin tức hắn bỏ mạng. Trong Thiên Ma Tông lúc này e rằng cũng chỉ có Triệu Bán Sơn, Dương Thương cùng vị đại cung phụng thần bí kia biết mà thôi.
Đã lâu không có thư thả đầu óc, Trác Phàm cố tình chậm lại một chút, lựa chọn đường xa mà đi. Đang lượn một vòng Thiên Vũ thưởng thức cảnh đẹp, đột nhiên thần thức của Trác Phàm phát hiện ra điều gì đó.
“Thì ra là cố nhân. Mà lại hình như đang gặp chuyện a.” Trác Phàm lẩm bẩm trong miệng.
Với thần thức cường đại bây giờ, phạm vi của nguyên thần dò xét đã tăng lên rất nhiều, thậm chí bây giờ hắn còn có thể cảm ứng được sự tình gì đang diễn ra bên dưới.
Hạ thân đáp xuống ở một ngọn cây bên cạnh, Trác Phàm không vội mà xem xét tình hình. Ở nơi đó, hai nam tử đang đứng ở phía trước tay cầm binh khí bảo vệ một nữ nhân ở đằng sau.
Người bị cụt tay râu ria xồm xoàm đang cầm một cây thương dài thì Trác Phàm chưa từng gặp nhưng cũng cảm thấy quen mắt. Còn nam nhân dáng vẻ như hán tử to lớn đó không ai khác chính là Trương Đại Bàn từng gặp một lần ở Minh Nguyệt Lâu. Khuôn mặt hắn lúc này vô cùng ngưng trọng, vừa lui vừa đem một tay che chắn Trương Tiểu Uyển ở phía sau.
Trước mặt Trương Đại Nhân là một tên nam tử thân mặc trường bào màu đỏ da mặt trắng bóc đang lộ ra tà dị tiếu dung, thi thoảng còn liếm mép một cái. Ánh mắt hám sắc không ngừng liếc trên thân thể của Trương Tiểu Uyển. Nhìn bộ dạng như vậy nhưng thực lực của hắn khá mạnh, khí tức ba động rõ ràng là một cái thần chiếu thất trọng tu giả.
Phía sau tên này là ba lão nhân gia nhìn tu vi khá cao đều đạt đến hóa hư nhất trọng. Mỗi tên ở bên hông đều gắn một cái lệnh bài khắc chữ “Hồn”. Trên khuôn mặt bọn chúng đều không có biểu cảm gì, chỉ lạnh lùng mà đứng ở phía sau tên bạch diện công tử kia mà thôi.
“Mỹ nhân. Bổn thiếu gia chính là Trình Chương con trai của tông chủ Ma Hồn Tông. Ta vì coi trọng nàng nên mới không ra tay với hai tên phế vật kia. Lại nói theo ta có gì mà không được, sung sướng có thừa a.”
Nam tử cụt tay nghe thấy Trình Chương nói vậy liền cười lạnh nói: “Ngươi chưa ra tay với bọn ta còn không phải là tông môn Tây châu có quy củ không được tự ý giết người ở các đế quốc mình quản lí hay sao? Mà lại nhìn bộ dạng phờ phạc của ngươi e rằng là tu luyện ma công thải âm bổ dương. Tiểu Uyển nàng ấy rơi vào tay ngươi khác nào một cái lô đỉnh.”
Khuôn mặt có chút biến đổi, Trình Chương không ngờ được ở một nơi xó xỉnh như chỗ này liền có người biết được chuyện ấy. Những quy củ này được Song Long Tông đề ra, mà lại chỉ có những cao tầng của mỗi quốc gia mới có thể rõ ràng.
Trác Phàm ở phía xa cũng có chút kinh ngạc. Hắn cũng chỉ nghe Đường Thiên Tiếu nói qua chứ hoàn toàn không biết được những chuyện như vậy.
“Ngươi không thể là một kẻ vô danh?” Trình Chương rốt cuộc nhịn không được mở miệng hỏi.
“Có lẽ trước đó thì đúng. Nhưng bây giờ ta khác nào một tên tàn phế vô cụng đâu?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bất giác than thở trong lòng, nam tử cụt tay ngẩng mặt nhìn Trình Chương, ánh mắt có phần ngưng trọng nhưng không hề sợ hãi nói: “Ta là ai không quan trọng, ta chỉ biết rằng nếu như ngươi hôm nay bắt người, Ma Hồn Tông liền sẽ chịu các tông môn khác chỉ trích vi phạm quy củ. Tội này e rằng ngay cả cha ngươi là tông chủ cũng không thể gánh nổi giúp ngươi.”
Ở một bên, Trương Đại Nhân nghe mấy lời của nam tử kia lại nhìn vẻ mặt của Trình Chương biến đổi như vậy liền chắc chắc là không sai nên khẽ thở phào. Xem ra tính mạng của bọ đã được bảo đảm.
“Ngươi!”
Trình Chương trợn mắt vô cùng tức giận quát lên. Thế nhưng ngay sau đó, vẻ mặt của hắn lập tức giãn ra, khóe miệng lộ ra tà dị tiếu dung nhìn ba người ở phía trước.
Thấy biểu hiện của hắn như vậy, nam tử cụt tay không khỏi biến sắc cùng Trương Đại Nhân lùi lại một chút. Ngọn thương cầm trên tay càng lúc càng nắm chặt lại.
“N…ngươi muốn làm gì? Bộ không sợ quy củ hay sao?” Trương Đại Bàn rốt cuộc nhịn không được lắp bắp nói.
“Quy củ ư? Đương nhiên là ta rất sợ rồi. Có điều người chết thì có thể cáo trạng được sao?””
Nói đến đây, ánh mắt của Trình Chương đột nhiên hiện lên sát khí, nụ cười trên khuôn mặt lạnh dần. Nguyên lực trên người lập tức thúc động, trước con mắt bất ngờ của ba người kia, hắn đạp mạnh chân lấy đà lao đến vung trảo tấn công.
Trương Đại Bàn toàn thân run rẩy, thực lực của hắn cho đến bây giờ vẫn chỉ nằm ở đoán cốt cảnh ngũ trọng mà thôi làm sao có thể chống đỡ lại khí thế nghiền ép của đối phương.
Thế nhưng mà nam tử bên cạnh tuy vẻ mặt khó coi nhưng ánh mắt vô cùng kiêng quyết, trường thương cầm chắc trên tay bắt đầu vận nguyên lực toàn thân. Hắn hơi khom người xuống một chút, không hè sợ hãi mà đạp không bay đến, cơ thể cũng mơ hồ phát ra lôi điện.
Huyền giai trung cấp võ kỹ Bá Vương Đột Kích
Cây thương bình thường đột nhiên xuất hiện tia điện vang lên tiếng kêu “xoẹt xoẹt” khí thế vô cùng khủng bố đâm thẳng đến kẻ địch. Nam tử cụt tay không dám kinh địch mà dùng hết toàn bộ lực lượng mình có dồn vào một chiêu này.
Trình Chương thấy đối phương xuất ra võ kỹ huyền giai vô cùng kinh hãi vội vàng tay thêm lực đạo, nguyên lực trên bàn tay ngày càng nồng đậm hóa trảo thành chưởng cuối cùng hóa thành một tầng bích chướng xông thẳng vào đầu thương của kẻ địch.
Ngay khi vừa chạm nhau, nam tử cụt tay liền biến sắc nhận ra võ kỹ của mình không thể làm gì được đối phương. Mà lại cả một cây trường thương dài hơn hai thước trong nháy mắt vụn vỡ. Bản thân hắn thổ huyết bay ngược về sau khí tức yếu đi trông thấy.
Trình Chương cũng bị phản chấn trở về, trên bàn tay cũng xuất hiện một ít vết thương do lôi điện tàn phá nhưng mà không đáng kể. Ánh mắt của hắn có phần ngạc nhiên nhìn lên nam tử cụt tay nói:
“Ngươi đúng thật sự không phải là kẻ có thân phận tầm thường. Thực lực thần chiếu tam trọng lại còn xuất ra huyền giai võ kỹ. Có điều một thân khí huyết đã bị trọng thương trước đó, thực lực chỉ còn có sáu bảy thành mà thôi. Đòn tiếp theo chính là kết liễu tính mạng của ngươi.”
Vừa dứt lời, Trình Chương lần nữa bay đến, sát ý trên người càng trở nên nồng đậm. Một trảo vô cùng thuần thục đánh ra nhắm thẳng vào tim của đối phương.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Đến đi. Chấn Thiên Sơn đã không còn, lão tử cũng trở thành phế vật, sống trên đời này cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.”
Trác Phàm ở phía xa hơi chau mày lại dường như đoán thầm điều gì. Hắn không có lập tức động thủ ngay mà dừng đó nghe ngóng thêm chút nữa.
Ánh mắt nam tử cụt tay lộ vẻ điên cuồng, nguyên lực lần nữa dâng cao. Hắn cố nén đau trong lòng lần nữa bay đến đối chiến. Lôi điện trên người phát ra, hắn quay về phía huynh muội Trương Đại Nhân quát lớn: “Chạy mau, còn đợi đến bao giờ.”
Hai người lúc này mới hoàn hồn, có điều thân thể từ lâu đã kịch liệt run rẩy trước khí thế của đối phương phát ra làm gì còn sức để mà chạy trốn.
“Chạy sao? Ba vị trưởng lão, mau bắt hai người kia lại. Một khi bọn chúng chạy thoát liền làm Ma Hồn Tông chúng ta không ít phiền phức.” Trình Chương cười lạnh quát lớn.
Ba tên tu giả hóa hư cảnh có trách nhiệm bảo vệ thiếu chủ nhưng mà tình hình hiện tại nam tử cụt tay kia không phải là đối thủ của Trình Chương cho nên vừa nghe thấy mệnh lệnh hai người liền lập tức phóng thân bay đi chỉ để lại một kẻ tiếp tục quan sát. Dù sao với thực lực của hai tên chạy trốn kia không cần tất cả bọn họ phải hành động.
Tốc độ của hóa hư cường giả so với huynh muội Trương Đại Nhân hơn kém không biết bao nhiêu lần. Chỉ trong một cái chớp mắt đã đến ở trước mặt hai người. Tên trưởng lão kia không hề do dự xuất ra sát chiêu với Trương Đại Nhân, tên còn lại thì lập tức muốn mắt giữ Trương Tiểu Uyển.
Thế nhưng ngay khi cả hai tưởng chừng đã tuyệt vọng, thì một thân ảnh nam tử tóc bạc đột nhiên xuất hiện mà không báo trước đem song thủ của mình nắm lấy cổ của hai tên trưởng lão kia, mặc cho bọn chúng có giãy dụa thế nào cũng không thể thoát ra khỏi.
“Ngươi là kẻ nào dám ra tay với…”
Một tên bị nắm chặt tức giận mở miệng hâm dọa. Thế nhưng hắn còn chưa có dứt lại đã bị Trác Phàm mạnh tay bẻ cổ nghệch sang một bên. Từ thân thể lão ta, một đoàn ánh sáng lập tức bay ra, trước lúc rời đi còn phát ra tiếng nói: “Chúng ta thế nhưng là trưởng lão của Ma Hồn Tông, ngươi dám ra tay với chúng ta đồng nghĩa với việc coi Ma Hồn Tông là địch…”
Lại một lần nữa, thần hồn của lão ta còn chưa có nói hết lời đã bị Trác Phàm nhấc tay đánh vỡ. Tên còn lại ở trong tay hắn thấy vậy hoảng sợ, không dám có bất kỳ hành động nào.
Trình Chương đang giao thủ với nam tử cụt tay thấy cảnh này cũng vô cùng kinh hãi vội vàng nhảy lùi ra phía sau tên trưởng lão còn lại.
“Cao nhân phương nào có thể báo danh tính hay không? Chúng ta là trưởng lão phụng mệnh bảo vệ thiếu chủ của Ma Hồn Tông đi ra ngoài lịch luyện, xin ngươi đừng có xen vào chuyện này để tránh gặp họa sát thân.”
Tên trưởng lão kia đứng trước mặt của Trình Chương nguyên lực lượn lờ, cơ hồ thần hồn tùy thời đều có thể xuất ra.
Thế nhưng mà Trác Phàm lại làm như không thấy, một tay vẫn nắm chặt một kẻ trong tay, ánh mắt nhìn về phía Trương Đại Nhân cùng Trương Tiểu Uyển mỉm cười nói: “Hai vị, đã lâu không gặp.”
Thế nhưng đáp lại lời nói của hắn, Trương Đại Nhân lại một mặt mơ hồ nói: “Cảm tạ công tử đã có ơn cứu mạng. Nhưng mà trước đây chúng ta còn chưa từng gặp nhau.”
Trác Phàm nghe thế hơi ngẩn người, rất nhanh sau đó hắn liền hiểu ra mọi chuyện. Lần trước gặp mặt huynh muội bọn họ thì hắn đang trong khuôn mặt của Dạ Tán cho nên hai người không nhận ra cũng đúng thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro