Lại Kết Thù
Đại Hiền Triết
2024-10-04 16:35:13
Nhìn thấy đối phương không để ý đến mình, Trình Chương vô cùng tức giận. Hắn chỉ tay về phía Trác Phàm đằng đó đang nắm cổ một tên trưởng lão nói: “Trưởng lão, mau giết tên khốn nạn kia cho ta. Hắn chỉ có thần chiếu nhất trọng thôi.”
Thế nhưng đáp lại lời nói của Trình Chương, tên trưởng lão kia lại trầm ngâm không nói gì. Hắn thật sự muốn quay lại chửi vị thiếu gia này một trận. Làm gì có tên thần chiếu nào vừa nhấc tay đã miểu sát một tên hóa hư cường giả cơ chứ?
Tuy bọn hắn đều là chấp sự vừa mới đột phá hóa hư cảnh cho nên mới được thăng làm trưởng lão tu vi còn chưa có vững chắc nhưng nói thế nào cũng là chân chính ngưng tụ ra thần hồn. Vậy mà đối phương có thể dễ dàng hạ gục đủ thấy tu vi thể hiện ra chỉ là để che mắt mà thôi.
Nam tử cụt tay lúc này cũng nhảy lui về phía sau Trác Phàm, cố gắng hít vài hơi khí thô để điều chỉnh khí tức sau đó mở miệng nói: “Huynh đài, cảm tạ ngươi cứu mạng chúng ta nhưng bọn họ là người của Ma Hồn Tông không thể đắc tội được đâu.”
Nghe thấy lời này, tên trưởng lão trong tay Trác Phàm đang giãy dụa cũng hơi dừng lại một chút. Hắn thậm chí còn muốn cảm ơn nam tử cụt tay kia nói đỡ giúp nhưng mà hiện tại mạng sống còn đang nằm trong tay người kia nên hắn chỉ đành ngoan ngoãn một chút hi vọng đối phương suy nghĩ thông suốt.
Trác Phàm lực đạo không hề giảm xuống, khuôn mặt lộ ra vẻ đáng tiếc nhìn nam tử cụt tay nói: “Ta thật tò mò vì cái gì mà thiên tài Âu Dương Liệt của Thiên Vũ bây giờ lại ra nông nỗi này. Nếu là ngươi trước kia thì hẳn là không có biểu hiện mềm yếu như vậy a?”
Nam tử cụt tay nghe vậy liền giật mình nghi hoặc: “Huynh đài biết ta hay sao?”
“Quả thật ta chưa từng gặp qua ngươi. Nhưng đệ đệ ngươi thì có gặp qua một lần ở Minh Nguyệt Lâu. Đáng tiếc là bây giờ không thấy tung tích.”
“Ngươi là Trác Phàm?”
Ở phía sau, Trương Đại Nhân cùng Trương Tiểu Uyển nghe thấy lời này liền hoảng sợ. Sau lần gặp xích mích ở Minh Nguyệt Lâu, gia tộc bọn họ liền lựa chọn rời đi lánh nạn. Dù sao đắc tội với một trong bát thế gia chắc chắn sẽ không yên ổn mà sống được. Tuy vậy nhưng tin đồn về Trác Phàm làm mưa làm gió ở Thiên Vũ vẫn được đồn đãi đi rất xa nên bọn họ vẫn nghe ngóng được ít nhiều.
Âu Dương Liệt giật mình nói. Người này thực lực kinh người như thế lại từng gặp Âu Dương Phách ở Minh Nguyệt Lâu thì chỉ có thể là Trác Phàm mà thôi.
Thấy Trác Phàm gật đầu, Âu Dương Liệt mới cười khổ nói: “Chuyện này cứ từ từ nói. Thả bọn họ ra trước đi. Nếu như để Ma Hồn Tông biết được e rằng chúng ta khó mà an ổn.”
Thế nhưng Trác Phàm không hề có ý định đó, ánh mắt hắn đảo sang Trình Chương ở đằng đó lộ ra tà dị tiếu dung nói: “Âu Dương công tử, cái này thật là khó để giải quyết a. Ta vừa rồi lỡ tay giết mất một tên rồi.”
“Thế nhưng là đệ đệ ta bây giờ có lẽ là đệ tử của Ma Hồn Tông. Làm như vậy e rằng không phải đạo cho lắm.”
Một lời này Âu Dương Liệt nói ra rất nhỏ, cơ hồ chỉ có tên trưởng lão trong tay Trác Phàm nghe được mà thôi. Lão ta cũng không khỏi giật mình, Âu Dương Phách là đệ tử vừa mới nhập môn nghe đồn đã một mình diệt sát toàn bộ thí sinh tham gia được tông chủ đích thân nhận làm đồ đệ bồi dưỡng. Nếu không phải cổ họng đang bị bóp chặt thì lão ta có lẽ đã lên tiếng nhận thân.
Trình Chương ở phía xa tất nhiên không nghe được câu sau cùng Âu Dương Liệt nói chỉ nghe lời chế giễu của Trác Phàm nhưng lại nhầm tưởng là đối phương kiêng kỵ. Khuôn mặt hắn nhất thời lộ vẻ kiêu ngạo nói: “Tiểu tử, đã nghe hắn nói chưa? Ma Hồn Tông không phải là nơi để ngươi trêu vào. Khôn hồn thì đầu hàng đi, nếu không đợi khi nói cho cha ta biết ngươi liền chết không toàn thây.”
Tên trưởng lão ở phía trước nghe thấy liền có cảm giác muốn đánh tên thiếu gia này một trận. Đối phương rõ ràng là đang chế giễu mình là còn ngu ngốc không nhìn ra.
Trác Phàm từ chối cho ý kiến nói: “Trình Chương thiếu gia đúng không? Vừa nãy ngươi có nói một câu rất hay là gì ấy nhỉ? À đúng rồi. Người chết thì có thể cáo trạng được sao?”
Trình Chương biến sắc vội vàng lùi lại. Chỉ nghe thấy “rắc” một tiếng, tên trưởng lão trên tay của Trác Phàm liền bị bẻ cổ mà chết, thần hồn vừa mới xuất ra cũng đồng dạng bị hắn đưa tay bóp nát.
Chỉ còn một tên trưởng lão ở phía trước cản đường. Hắn gầm lên một tiếng sau đó liền vận nguyên lực xuất ra thần hồn. Thế nhưng mà còn chưa có làm xong Trác Phàm đã nháy mắt xuất hiện bên cạnh một trảo đánh xiên qua ngực. Ngọn lửa màu vàng kim bốc lên, cơ thể hắn tức thì bốc cháy dữ dội hóa thành tro tàn ngay cả một tiếng kêu còn không có.
Trong lúc đó, Trình Chương đang hoảng sợ đạp không bay đi, trong vài hơi thở đã cách chỗ cũ vài trăm trượng. Thế nhưng mà bản năng sinh tồn mách bảo vẫn chưa có an toàn, thậm chí hắn còn không dám quay người lại nhìn xem những gì đang diễn ra bên dưới.
Trác Phàm dời mắt nhìn lên thân ảnh ở phía xa lắc đầu cười, ánh mắt xoẹt qua một tầng ánh sáng xen lẫn lôi mang.
Bạch Quang Thần Đồng – Tử Lôi Phá Không
Nếu như trước kia chỉ có một làn năng lượng vô hình thì bây giờ nó đã huyễn hóa thành một luồng sáng chứa đầy tử lôi.
Chiêu thức vừa đánh ra trong nháy mắt đã đến nơi, Trình Chương còn chưa kịp hành động gì đã cảm thấy thân thể ở chính giữa biến mất mà lôi điện còn đang tàn phá cơ thể. Cả người hắn chia làm hai nữa rơi xuống, ánh mắt dần mờ lại triệt để mất đi sinh cơ.
Hai huynh muội Trương Đại Nhân chứng kiến cảnh tượng trước mặt không khỏi hoảng sợ, khuôn mặt trắng bệch nhìn về phía nam nhân tóc bạc đang đứng oai vệ ở đó không dám làm bất kỳ điều gì.
Một nam nhân có thực lực cường đại lại sát phạt quyết đoán, nói giết liền giết như vậy hai người làm sao có khả năng chống đỡ? Tốt nhất vẫn là ngồi im ở đó, dù sao đối phương xuất hiện dường như là để cứu giúp bọn họ.
Âu Dương Liệt càng là há hốc mồm đến mức một cái trứng vịt bỏ vào còn vừa nhìn Trác Phàm. Hắn biết Trác Phàm mạnh mẽ nhưng không ngờ lại cường đại đến mức này, nếu so với Hoàng Phi Vũ lúc trước thì không biết bao nhiêu lần.
Trác Phàm ngay cả nhìn Trình Chương cũng không thèm, quay người lại nhìn ba người đứng ở đó. Thấy khuôn mặt bọn họ kinh ngạc liền từ chối cho ý kiến nói: “Nơi đây không tiện nói chuyện, hay là trở về chỗ của các ngươi một chút đi.”
Trương Đại Nhân dư dự, với người tàn nhẫn như vậy lỡ may hắn bất ngờ thảm sát cả gia tộc thì sao?
Âu Dương Liệt đương nhiên nhìn ra sự lo lắng trên khuôn mặt của Trương Đại Nhân nên chủ động đi đến nói: “Nơi ở của các ngươi cũng gần đây nếu hắn muốn liền tìm được cho nên không cần phải lo lắng.”
Đúng vậy, với nguyên thần dò xét của Âu Dương Liệt còn có thể tra ra nói gì đến Trác Phàm cường đại đến như thế. Từ trên không trung cách mặt đất cả trăm trượng hắn còn có thể bao quát, một vùng nhỏ bé chỗ này thì thật không đáng nói.
Âu Dương Liệt cũng không sợ. Hắn đón lờ mờ rằng Trác Phàm có chút giao tình với Âu Dương Phách đệ đệ của hắn cho nên mới ra tay ứng cứu mà thôi.
Âu Dương Liệt nào biết nguyên nhân sâu xa chủ yếu là do Âu Dương Trường Phong đầu phục. Đã là người của mình, đương nhiên Trác Phàm không thể để những người có quan hệ chết đi như vậy. Nhưng mà đó là dưới điều kiện thực lực cho phép, nếu như mạo hiểm hắn liền không làm.
Trương Đại Nhân nghe vậy cũng không nghĩ nhiều nữa, dù sao cũng đúng như Âu Dương Liệt nói. Hắn dìu muội muội mình đứng dậy sau đó đi trước dẫn đường.
Trương Tiểu Uyển bây giờ đã trưởng thành hơn trước, cũng có thể xem là một mỹ nhân. Khuôn mặt đẹp khẽ nhìn Trác Phàm một chút rồi cũng đi cùng ca ca mình. Trong đầu nàng còn mang theo suy nghĩ: “Người kia lúc nãy nói đã từng gặp qua nhưng nam nhân tài giỏi như vậy hẳn là nàng phải có ấn tượng mới đúng.”
Trác Phàm lúc này cũng không có giải thích nhiều, dù sao lúc trước cũng không có quan hệ gì sâu đậm, chỉ là tình cơ gặp mặt mà thôi. Bây giờ tái kiến xem như có duyên liền đến cứu trợ một chút.
Bốn người cứ như thế đi mà không hay biết rằng hiện tại bọn họ đã kết thù với tông chủ của một tông môn lớn ở Tây châu này.
Ở một phương diện khác, trong đại điện rộng lớn, một lão nhân khuôn mặt dữ tợn đang chậm rãi thưởng thức tách trà. Khí tức trên người ông ta phát ra vô cùng âm hiểm, cứ như một con độc xà tùy thời đều có thể ra tay với con mồi.
Đúng lúc này, từ bên ngoài, một tên thuộc hạ đột nhiên chạy vào la lớn: “Tông chủ, lệnh bài sinh mệnh của tam thiếu gia đột nhiên tắt đi e rằng đã có chuyện không may xảy ra.”
Lão nhân kia nghe được, khuôn mặt vốn dữ tợn trợn mắt lại càng kinh khủng hơn quay mặt nói: “Cái gì?”
Vừa dứt lời, thân ảnh ông ta liền biến mất khỏi đại điện, không lâu sau đó xuất hiện ở trong căn phòng nhỏ. Nơi đây ánh nến chiếu rọi sáng rực rỡ, ở giữa là cái bàn lớn với ngập tràn bài vị. Mỗi một bài vị đều được khắc tên kèm theo một cây nến ở đó.
Lão nhân gia kia liếc nhìn đến một cái bài vị có khắc hai chữ “Trình Chương”. Thấy ngọn nến ở đó đã tắt ngấm, đôi mắt ông ta tràn ngập huyết hồng, cả thân thể ngăn không được run lên, khí tức cũng theo đó phát ra làm những người khác ở gần đó đột nhiên biến sắc.
“Là ai giết con ta? Mau cho người đi tìm. Dù chân trời góc bể cũng phải tìm cho ra kẻ đó bắt về. Ta sẽ tự tay xé xác hắn.”
“Vâng! Tông chủ!”
Một vài tên đứng ở gần đó nghe vậy biến sắc, lập tức la lớn nhanh chân rời đi.
Thế nhưng đáp lại lời nói của Trình Chương, tên trưởng lão kia lại trầm ngâm không nói gì. Hắn thật sự muốn quay lại chửi vị thiếu gia này một trận. Làm gì có tên thần chiếu nào vừa nhấc tay đã miểu sát một tên hóa hư cường giả cơ chứ?
Tuy bọn hắn đều là chấp sự vừa mới đột phá hóa hư cảnh cho nên mới được thăng làm trưởng lão tu vi còn chưa có vững chắc nhưng nói thế nào cũng là chân chính ngưng tụ ra thần hồn. Vậy mà đối phương có thể dễ dàng hạ gục đủ thấy tu vi thể hiện ra chỉ là để che mắt mà thôi.
Nam tử cụt tay lúc này cũng nhảy lui về phía sau Trác Phàm, cố gắng hít vài hơi khí thô để điều chỉnh khí tức sau đó mở miệng nói: “Huynh đài, cảm tạ ngươi cứu mạng chúng ta nhưng bọn họ là người của Ma Hồn Tông không thể đắc tội được đâu.”
Nghe thấy lời này, tên trưởng lão trong tay Trác Phàm đang giãy dụa cũng hơi dừng lại một chút. Hắn thậm chí còn muốn cảm ơn nam tử cụt tay kia nói đỡ giúp nhưng mà hiện tại mạng sống còn đang nằm trong tay người kia nên hắn chỉ đành ngoan ngoãn một chút hi vọng đối phương suy nghĩ thông suốt.
Trác Phàm lực đạo không hề giảm xuống, khuôn mặt lộ ra vẻ đáng tiếc nhìn nam tử cụt tay nói: “Ta thật tò mò vì cái gì mà thiên tài Âu Dương Liệt của Thiên Vũ bây giờ lại ra nông nỗi này. Nếu là ngươi trước kia thì hẳn là không có biểu hiện mềm yếu như vậy a?”
Nam tử cụt tay nghe vậy liền giật mình nghi hoặc: “Huynh đài biết ta hay sao?”
“Quả thật ta chưa từng gặp qua ngươi. Nhưng đệ đệ ngươi thì có gặp qua một lần ở Minh Nguyệt Lâu. Đáng tiếc là bây giờ không thấy tung tích.”
“Ngươi là Trác Phàm?”
Ở phía sau, Trương Đại Nhân cùng Trương Tiểu Uyển nghe thấy lời này liền hoảng sợ. Sau lần gặp xích mích ở Minh Nguyệt Lâu, gia tộc bọn họ liền lựa chọn rời đi lánh nạn. Dù sao đắc tội với một trong bát thế gia chắc chắn sẽ không yên ổn mà sống được. Tuy vậy nhưng tin đồn về Trác Phàm làm mưa làm gió ở Thiên Vũ vẫn được đồn đãi đi rất xa nên bọn họ vẫn nghe ngóng được ít nhiều.
Âu Dương Liệt giật mình nói. Người này thực lực kinh người như thế lại từng gặp Âu Dương Phách ở Minh Nguyệt Lâu thì chỉ có thể là Trác Phàm mà thôi.
Thấy Trác Phàm gật đầu, Âu Dương Liệt mới cười khổ nói: “Chuyện này cứ từ từ nói. Thả bọn họ ra trước đi. Nếu như để Ma Hồn Tông biết được e rằng chúng ta khó mà an ổn.”
Thế nhưng Trác Phàm không hề có ý định đó, ánh mắt hắn đảo sang Trình Chương ở đằng đó lộ ra tà dị tiếu dung nói: “Âu Dương công tử, cái này thật là khó để giải quyết a. Ta vừa rồi lỡ tay giết mất một tên rồi.”
“Thế nhưng là đệ đệ ta bây giờ có lẽ là đệ tử của Ma Hồn Tông. Làm như vậy e rằng không phải đạo cho lắm.”
Một lời này Âu Dương Liệt nói ra rất nhỏ, cơ hồ chỉ có tên trưởng lão trong tay Trác Phàm nghe được mà thôi. Lão ta cũng không khỏi giật mình, Âu Dương Phách là đệ tử vừa mới nhập môn nghe đồn đã một mình diệt sát toàn bộ thí sinh tham gia được tông chủ đích thân nhận làm đồ đệ bồi dưỡng. Nếu không phải cổ họng đang bị bóp chặt thì lão ta có lẽ đã lên tiếng nhận thân.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trình Chương ở phía xa tất nhiên không nghe được câu sau cùng Âu Dương Liệt nói chỉ nghe lời chế giễu của Trác Phàm nhưng lại nhầm tưởng là đối phương kiêng kỵ. Khuôn mặt hắn nhất thời lộ vẻ kiêu ngạo nói: “Tiểu tử, đã nghe hắn nói chưa? Ma Hồn Tông không phải là nơi để ngươi trêu vào. Khôn hồn thì đầu hàng đi, nếu không đợi khi nói cho cha ta biết ngươi liền chết không toàn thây.”
Tên trưởng lão ở phía trước nghe thấy liền có cảm giác muốn đánh tên thiếu gia này một trận. Đối phương rõ ràng là đang chế giễu mình là còn ngu ngốc không nhìn ra.
Trác Phàm từ chối cho ý kiến nói: “Trình Chương thiếu gia đúng không? Vừa nãy ngươi có nói một câu rất hay là gì ấy nhỉ? À đúng rồi. Người chết thì có thể cáo trạng được sao?”
Trình Chương biến sắc vội vàng lùi lại. Chỉ nghe thấy “rắc” một tiếng, tên trưởng lão trên tay của Trác Phàm liền bị bẻ cổ mà chết, thần hồn vừa mới xuất ra cũng đồng dạng bị hắn đưa tay bóp nát.
Chỉ còn một tên trưởng lão ở phía trước cản đường. Hắn gầm lên một tiếng sau đó liền vận nguyên lực xuất ra thần hồn. Thế nhưng mà còn chưa có làm xong Trác Phàm đã nháy mắt xuất hiện bên cạnh một trảo đánh xiên qua ngực. Ngọn lửa màu vàng kim bốc lên, cơ thể hắn tức thì bốc cháy dữ dội hóa thành tro tàn ngay cả một tiếng kêu còn không có.
Trong lúc đó, Trình Chương đang hoảng sợ đạp không bay đi, trong vài hơi thở đã cách chỗ cũ vài trăm trượng. Thế nhưng mà bản năng sinh tồn mách bảo vẫn chưa có an toàn, thậm chí hắn còn không dám quay người lại nhìn xem những gì đang diễn ra bên dưới.
Trác Phàm dời mắt nhìn lên thân ảnh ở phía xa lắc đầu cười, ánh mắt xoẹt qua một tầng ánh sáng xen lẫn lôi mang.
Bạch Quang Thần Đồng – Tử Lôi Phá Không
Nếu như trước kia chỉ có một làn năng lượng vô hình thì bây giờ nó đã huyễn hóa thành một luồng sáng chứa đầy tử lôi.
Chiêu thức vừa đánh ra trong nháy mắt đã đến nơi, Trình Chương còn chưa kịp hành động gì đã cảm thấy thân thể ở chính giữa biến mất mà lôi điện còn đang tàn phá cơ thể. Cả người hắn chia làm hai nữa rơi xuống, ánh mắt dần mờ lại triệt để mất đi sinh cơ.
Hai huynh muội Trương Đại Nhân chứng kiến cảnh tượng trước mặt không khỏi hoảng sợ, khuôn mặt trắng bệch nhìn về phía nam nhân tóc bạc đang đứng oai vệ ở đó không dám làm bất kỳ điều gì.
Một nam nhân có thực lực cường đại lại sát phạt quyết đoán, nói giết liền giết như vậy hai người làm sao có khả năng chống đỡ? Tốt nhất vẫn là ngồi im ở đó, dù sao đối phương xuất hiện dường như là để cứu giúp bọn họ.
Âu Dương Liệt càng là há hốc mồm đến mức một cái trứng vịt bỏ vào còn vừa nhìn Trác Phàm. Hắn biết Trác Phàm mạnh mẽ nhưng không ngờ lại cường đại đến mức này, nếu so với Hoàng Phi Vũ lúc trước thì không biết bao nhiêu lần.
Trác Phàm ngay cả nhìn Trình Chương cũng không thèm, quay người lại nhìn ba người đứng ở đó. Thấy khuôn mặt bọn họ kinh ngạc liền từ chối cho ý kiến nói: “Nơi đây không tiện nói chuyện, hay là trở về chỗ của các ngươi một chút đi.”
Trương Đại Nhân dư dự, với người tàn nhẫn như vậy lỡ may hắn bất ngờ thảm sát cả gia tộc thì sao?
Âu Dương Liệt đương nhiên nhìn ra sự lo lắng trên khuôn mặt của Trương Đại Nhân nên chủ động đi đến nói: “Nơi ở của các ngươi cũng gần đây nếu hắn muốn liền tìm được cho nên không cần phải lo lắng.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đúng vậy, với nguyên thần dò xét của Âu Dương Liệt còn có thể tra ra nói gì đến Trác Phàm cường đại đến như thế. Từ trên không trung cách mặt đất cả trăm trượng hắn còn có thể bao quát, một vùng nhỏ bé chỗ này thì thật không đáng nói.
Âu Dương Liệt cũng không sợ. Hắn đón lờ mờ rằng Trác Phàm có chút giao tình với Âu Dương Phách đệ đệ của hắn cho nên mới ra tay ứng cứu mà thôi.
Âu Dương Liệt nào biết nguyên nhân sâu xa chủ yếu là do Âu Dương Trường Phong đầu phục. Đã là người của mình, đương nhiên Trác Phàm không thể để những người có quan hệ chết đi như vậy. Nhưng mà đó là dưới điều kiện thực lực cho phép, nếu như mạo hiểm hắn liền không làm.
Trương Đại Nhân nghe vậy cũng không nghĩ nhiều nữa, dù sao cũng đúng như Âu Dương Liệt nói. Hắn dìu muội muội mình đứng dậy sau đó đi trước dẫn đường.
Trương Tiểu Uyển bây giờ đã trưởng thành hơn trước, cũng có thể xem là một mỹ nhân. Khuôn mặt đẹp khẽ nhìn Trác Phàm một chút rồi cũng đi cùng ca ca mình. Trong đầu nàng còn mang theo suy nghĩ: “Người kia lúc nãy nói đã từng gặp qua nhưng nam nhân tài giỏi như vậy hẳn là nàng phải có ấn tượng mới đúng.”
Trác Phàm lúc này cũng không có giải thích nhiều, dù sao lúc trước cũng không có quan hệ gì sâu đậm, chỉ là tình cơ gặp mặt mà thôi. Bây giờ tái kiến xem như có duyên liền đến cứu trợ một chút.
Bốn người cứ như thế đi mà không hay biết rằng hiện tại bọn họ đã kết thù với tông chủ của một tông môn lớn ở Tây châu này.
Ở một phương diện khác, trong đại điện rộng lớn, một lão nhân khuôn mặt dữ tợn đang chậm rãi thưởng thức tách trà. Khí tức trên người ông ta phát ra vô cùng âm hiểm, cứ như một con độc xà tùy thời đều có thể ra tay với con mồi.
Đúng lúc này, từ bên ngoài, một tên thuộc hạ đột nhiên chạy vào la lớn: “Tông chủ, lệnh bài sinh mệnh của tam thiếu gia đột nhiên tắt đi e rằng đã có chuyện không may xảy ra.”
Lão nhân kia nghe được, khuôn mặt vốn dữ tợn trợn mắt lại càng kinh khủng hơn quay mặt nói: “Cái gì?”
Vừa dứt lời, thân ảnh ông ta liền biến mất khỏi đại điện, không lâu sau đó xuất hiện ở trong căn phòng nhỏ. Nơi đây ánh nến chiếu rọi sáng rực rỡ, ở giữa là cái bàn lớn với ngập tràn bài vị. Mỗi một bài vị đều được khắc tên kèm theo một cây nến ở đó.
Lão nhân gia kia liếc nhìn đến một cái bài vị có khắc hai chữ “Trình Chương”. Thấy ngọn nến ở đó đã tắt ngấm, đôi mắt ông ta tràn ngập huyết hồng, cả thân thể ngăn không được run lên, khí tức cũng theo đó phát ra làm những người khác ở gần đó đột nhiên biến sắc.
“Là ai giết con ta? Mau cho người đi tìm. Dù chân trời góc bể cũng phải tìm cho ra kẻ đó bắt về. Ta sẽ tự tay xé xác hắn.”
“Vâng! Tông chủ!”
Một vài tên đứng ở gần đó nghe vậy biến sắc, lập tức la lớn nhanh chân rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro