Hiểm Cảnh
Đại Hiền Triết
2024-10-04 16:35:13
Đàn sói từng bước một bước đến, đôi mắt sắc bén một mực chú ý nhất cử nhất động của sáu người. Chỉ cần có một chuyển động nhỏ chúng sẽ tìm cách tách con mồi ra để dễ dàng xử lí.
Đúng lúc này từ phía sau đột nhiên bay đến một cây đuốc lớn vào giữa vòng vây. Đám sói đang tiến lại gần thấy thế vội lui về sau mấy thước tru lên những tiếng giận dữ.
Sáu người còn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra thì có thêm hai cây đuốc khác bay đến kèm theo tiếng nói của Trác Phàm.
“Mau nhặt đuốc lên rồi chạy về hướng này, đàn sói này rất sợ lửa.”
Văn Tử, Trương Định, Thái Lai nghe vậy vội vàng đi đến cầm lấy ngọn đuốc đưa lên. Quả nhiên có tác dụng, đám Phi Xuyên Ngai Lang phía trước lập tức lùi lại, trong đôi mắt cũng hiện lên vẻ kiêng kỵ.
Sáu người bắt đầu di chuyển dần dần về phía Trác Phàm đang cầm ngọn đuốc ở đằng kia. Đàn sói khôn ngoan không từ bỏ liền mở rộng vòng vây luôn để sáu người lọt vào trung tâm của bọn chúng.
Khi di chuyển được vài chục thước, ngọn đuốc trên tay của Văn Tử dần dần tắt đi, đàn sói thấy thế liền xiết chặt trở lại. Một lúc sau cành cây trên tay của Trương Định cũng tắt dần chỉ còn ánh lửa le lói trên tay của Thái Lai.
Bọn họ không phải là tu giả nên không biết dùng nguyên lực để thúc động ra bản chân hỏa như thế nào, tình hình cực kỳ nguy cấp. Trác Phàm thấy thế vội vàng đốt thêm hai cây khác ném vào. Cứ như thế, Trác Phàm ở bên ngoài cung cấp đuốc để đám sói không dám tiến lại gần.
Nhưng tốc độ của mọi người quá chậm mà lại những cơn gió lạnh kèm theo tuyết rơi làm ngọn lửa tùy thời đều có thể tắt mất.
Phải hơn nửa giờ sau, đám người Phương Thanh Đồng mới có thể thấy được chút hy vọng. Chỉ cách đó vài chục bước nữa thôi chính là một vòng lửa đường kính mười thước đã được Trác Phàm chuẩn bị sẵn trước đó.
Ánh sáng truyền đến kèm theo một làn hơi ấm áp làm bọn họ bất giác di chuyển nhanh hơn. Không may chính là ngọn lửa trên tay đột nhiên tắt ngúm, đám sói nhận thấy đây là cơ hội tốt nhất để tấn công liền lập tức nhảy đến.
Văn Tử thấy vậy vội vàng lao đến trước cản trở ba con sói đang phi đến há mồm miệng gào lên: “Mau chạy vào trong vòng lửa.”
Mọi người cắn răng dùng hết tốc độ chạy vào bên trong để lại Văn Tử liều chết cản trở hơn chục đầu bạch lang đang há miệng muốn nuốt trọn con mồi.
Vào được bên trong, đôi mắt của Phương Thanh Đồng ứa lệ nhìn Văn Tử trên thân đã bị thủng mấy lỗ, răng nanh bén nhọn cùng cước trảo sắc bén của Phi Xuyên Ngai Lang liên tục cắm vào người hắn.
“Mau cứu Văn Tử.”
Trương Định cầm lấy một ngọn đuốc né cho Thái Lai, chính bản thân hắn cũng cầm một cây cùng nhau nhảy qua bên ngoài.
Thế nhưng vừa mới đi ra, Trác Phàm đã nhanh chân động thủ trước. Hắn ném hàng tá cành cây nhỏ đang bốc cháy đi ra làm đàn Phi Xuyên Ngai Lang kiêng kỵ lập tức lui về.
Lúc này Văn Tử đã huyết nhục mơ hồ, nhìn thấy đám sói lui lại hắn không những không chạy đi mà còn đuổi theo đánh tiếp. Trác Phàm kinh hãi liền đuổi theo phía sau, đưa tay đánh vào gáy làm hắn bất tỉnh rồi chạy lui trở về.
Một con sói liều mạng, bất chấp ngọn lửa lao đến há miệng. Tưởng chừng đôi chân của Văn Tử sẽ bị một cạp của con sói kia mà mất đi thì Trương Định cùng Thái Lai kịp thời nhảy đến đem ngọn đuốc trên tay ném vào miệng nó.
Con sói kêu lên một tiếng đau đớn, Trương Định thấy vậy liền bồi thêm một kiếm, đầu nó lập tức lìa khỏi thân thể ngã xuống. Đám sói kia thấy đồng loại của mình chết đi nhưng không hề kinh sợ, liền nhào đến xé thịt con vật xấu số kia.
Chính nhờ như vậy, Trác Phàm mang theo Văn Tử bị trọng thương có thời gian nhảy vào bên trong vòng lửa.
“Văn Tử sao rồi?” Phương Thanh Đồng lo lắng hỏi.
“Trên người vết thương có rất nhiều, cùng lắm chỉ có thể cầm cự thêm được ba ngày nữa mà thôi.” Trác Phàm sau khi xem xét Văn Tử một chút trả lời, khuôn mặt kèm theo vẻ ngưng trọng. Hắn lấy một lọ thuốc trong người đắp lên vết thương của Văn Tử
“Trác huynh đệ, đa tạ ngươi thấy chết không bỏ. Lúc đầu Vương Chung ta cứ nghĩ rằng ngươi sẽ bỏ chạy lấy thân thật không ngờ là tìm cách bố trí một cái vòng bảo vệ để cứu chúng ta vào. Tại đây ta xin cúi đầu tạ lỗi vì nghi ngờ ngươi.”
Lời vừa nói xong, Vương Chung lập tức quỳ xuống dập đầu bộ dáng cực kỳ thành khẩn.
“Việc này không cần tính toán, mạng ta là do mọi người trong thôn cứu, sao ta có thể lấy oán báo ân. Việc trước mắt chính là làm sao thoát khỏi đám linh thú này đây. Nếu không trở về nhanh thì Văn Tử tính mạng e rằng khó mà bảo toàn. Còn nữa, với số lượng củi ở đây cũng chỉ có thể duy trì được thêm hai canh giờ.”
Trác Phàm đỡ Vương Chung dậy lo lắng nói.
“Ngươi yên tâm, mỗi hơn một canh giờ chúng ta sẽ chia người đi ra kiếm một ít củi thêm vào.”
Vương Hội lúc này cũng bước lên nói. Những người khác cũng là gật đầu đầu ý, trong thời khắc sinh tử này đoàn kết chính là mấu chốt quan trọng nhất để bảo toàn mạng sống.
Quả nhiên đàn sói không chịu bỏ cuộc, chúng ăn sạch xác ba con Băng Tước cùng đồng loại mình sau đó bao vây chung quanh vòng lửa. Chỉ cần đám lửa có chút tàn đi, chung liền không ngại bay vào.
Một canh giờ sau, cành cây khô cuối cùng đã được Trác Phàm châm vào đống lửa. Vương Hội đứng dậy nhặt lấy một cành cây đang bốc cháy hừng hực, đôi mắt hắn tập trung vào một cái cây khô ở gần đó. Hai chân hơi nhón xuống, Vương Hội lập tức phi người lao ra.
Nhìn thấy có người rời khỏi vòng lửa, đám Phi Xuyên Ngai Lang tru lên một tiếng liền đuổi theo sít sao. Vương Hội thấy thế vội vàng đem cây đuốc xoay một vòng, đàn sói đang nào đến tháy thế vội lùi lại phía sau. Miệng của chúng há ra bắt đầu chực chờ con mồi, một khi nhánh cây kia tắt đi chính là tử kỳ của Vương Hội.
Hiểu được điều này, hắn nhanh chóng tiếp cận cái cây khô đưa tay bẻ lấy một đống lớn sau đó xé vạt áo của mình ra buộc lại. Thuận tay, hắn mồi thêm một cây đuốc khác cầm trên tay rồi một mặt đề phòng trở vào phía trong vòng lửa.
Thấy Vương Hội an toàn trở về, mọi người thở phào một hơi. Trác Phàm nhận lấy bó củi sau đó tiếp tục chăm vào.
Màn đêm dần buông xuống nhưng cái lạnh của vùng băng tuyết không theo đó mà ngủ yên, nhiệt độ càng lúc lại càng hạ thấp xuống. Cho dù là ở bên trong vòng lửa nhưng vẫn có cảm giác run rẩy khắp người. Một phần là do cái lạnh phần còn lại chính là tính mạng của bọn họ đang đứng ở bờ vực của cái chết.
Phương Thanh Đồng hai tay co rún lại, nhặt lấy vài cành cây khô đốt lên một đống lửa nhỏ.
“Ngươi mặc cái này vào đi.” Trác Phàm đang đứng ở gần đó thấy vậy liền cởi áo khoác của mình đưa cho nàng.
“Ngươi không lạnh sao?” Phương Thanh Đồng chần chờ một lát cũng đưa tay nhận lấy nói.
“Yên tâm, cơ thể ta không sợ nhất chính là cái lạnh.”
Đúng như Trác Phàm nói, hắn có Phần Thiên Hỏa cùng Thanh Viêm hộ thể, một chút băng tuyết này có là gì. Chưa kể đến hắn còn có một ngọn Kim Viêm được dung hợp từ hai loại vương hỏa này nữa.
Bốn tên thanh niên ngoại trừ Văn Tử đang bị thương ra thấy cảnh này cũng vỗ đầu một cái. Nếu như người đưa áo cho Phương Thanh Đồng là bọn hắn thì có phải tốt lắm không. “Ài. Lại để Trác Phàm nhặt được cái tiện nghi.”
Trác Phàm tất nhiên vẫn không biết điều này, thậm chí ngay cả ánh mắt của Phương Thanh Đồng nhìn hắn có chút thay đổi cũng hề nhận ra.
Đúng lúc này từ phía sau đột nhiên bay đến một cây đuốc lớn vào giữa vòng vây. Đám sói đang tiến lại gần thấy thế vội lui về sau mấy thước tru lên những tiếng giận dữ.
Sáu người còn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra thì có thêm hai cây đuốc khác bay đến kèm theo tiếng nói của Trác Phàm.
“Mau nhặt đuốc lên rồi chạy về hướng này, đàn sói này rất sợ lửa.”
Văn Tử, Trương Định, Thái Lai nghe vậy vội vàng đi đến cầm lấy ngọn đuốc đưa lên. Quả nhiên có tác dụng, đám Phi Xuyên Ngai Lang phía trước lập tức lùi lại, trong đôi mắt cũng hiện lên vẻ kiêng kỵ.
Sáu người bắt đầu di chuyển dần dần về phía Trác Phàm đang cầm ngọn đuốc ở đằng kia. Đàn sói khôn ngoan không từ bỏ liền mở rộng vòng vây luôn để sáu người lọt vào trung tâm của bọn chúng.
Khi di chuyển được vài chục thước, ngọn đuốc trên tay của Văn Tử dần dần tắt đi, đàn sói thấy thế liền xiết chặt trở lại. Một lúc sau cành cây trên tay của Trương Định cũng tắt dần chỉ còn ánh lửa le lói trên tay của Thái Lai.
Bọn họ không phải là tu giả nên không biết dùng nguyên lực để thúc động ra bản chân hỏa như thế nào, tình hình cực kỳ nguy cấp. Trác Phàm thấy thế vội vàng đốt thêm hai cây khác ném vào. Cứ như thế, Trác Phàm ở bên ngoài cung cấp đuốc để đám sói không dám tiến lại gần.
Nhưng tốc độ của mọi người quá chậm mà lại những cơn gió lạnh kèm theo tuyết rơi làm ngọn lửa tùy thời đều có thể tắt mất.
Phải hơn nửa giờ sau, đám người Phương Thanh Đồng mới có thể thấy được chút hy vọng. Chỉ cách đó vài chục bước nữa thôi chính là một vòng lửa đường kính mười thước đã được Trác Phàm chuẩn bị sẵn trước đó.
Ánh sáng truyền đến kèm theo một làn hơi ấm áp làm bọn họ bất giác di chuyển nhanh hơn. Không may chính là ngọn lửa trên tay đột nhiên tắt ngúm, đám sói nhận thấy đây là cơ hội tốt nhất để tấn công liền lập tức nhảy đến.
Văn Tử thấy vậy vội vàng lao đến trước cản trở ba con sói đang phi đến há mồm miệng gào lên: “Mau chạy vào trong vòng lửa.”
Mọi người cắn răng dùng hết tốc độ chạy vào bên trong để lại Văn Tử liều chết cản trở hơn chục đầu bạch lang đang há miệng muốn nuốt trọn con mồi.
Vào được bên trong, đôi mắt của Phương Thanh Đồng ứa lệ nhìn Văn Tử trên thân đã bị thủng mấy lỗ, răng nanh bén nhọn cùng cước trảo sắc bén của Phi Xuyên Ngai Lang liên tục cắm vào người hắn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Mau cứu Văn Tử.”
Trương Định cầm lấy một ngọn đuốc né cho Thái Lai, chính bản thân hắn cũng cầm một cây cùng nhau nhảy qua bên ngoài.
Thế nhưng vừa mới đi ra, Trác Phàm đã nhanh chân động thủ trước. Hắn ném hàng tá cành cây nhỏ đang bốc cháy đi ra làm đàn Phi Xuyên Ngai Lang kiêng kỵ lập tức lui về.
Lúc này Văn Tử đã huyết nhục mơ hồ, nhìn thấy đám sói lui lại hắn không những không chạy đi mà còn đuổi theo đánh tiếp. Trác Phàm kinh hãi liền đuổi theo phía sau, đưa tay đánh vào gáy làm hắn bất tỉnh rồi chạy lui trở về.
Một con sói liều mạng, bất chấp ngọn lửa lao đến há miệng. Tưởng chừng đôi chân của Văn Tử sẽ bị một cạp của con sói kia mà mất đi thì Trương Định cùng Thái Lai kịp thời nhảy đến đem ngọn đuốc trên tay ném vào miệng nó.
Con sói kêu lên một tiếng đau đớn, Trương Định thấy vậy liền bồi thêm một kiếm, đầu nó lập tức lìa khỏi thân thể ngã xuống. Đám sói kia thấy đồng loại của mình chết đi nhưng không hề kinh sợ, liền nhào đến xé thịt con vật xấu số kia.
Chính nhờ như vậy, Trác Phàm mang theo Văn Tử bị trọng thương có thời gian nhảy vào bên trong vòng lửa.
“Văn Tử sao rồi?” Phương Thanh Đồng lo lắng hỏi.
“Trên người vết thương có rất nhiều, cùng lắm chỉ có thể cầm cự thêm được ba ngày nữa mà thôi.” Trác Phàm sau khi xem xét Văn Tử một chút trả lời, khuôn mặt kèm theo vẻ ngưng trọng. Hắn lấy một lọ thuốc trong người đắp lên vết thương của Văn Tử
“Trác huynh đệ, đa tạ ngươi thấy chết không bỏ. Lúc đầu Vương Chung ta cứ nghĩ rằng ngươi sẽ bỏ chạy lấy thân thật không ngờ là tìm cách bố trí một cái vòng bảo vệ để cứu chúng ta vào. Tại đây ta xin cúi đầu tạ lỗi vì nghi ngờ ngươi.”
Lời vừa nói xong, Vương Chung lập tức quỳ xuống dập đầu bộ dáng cực kỳ thành khẩn.
“Việc này không cần tính toán, mạng ta là do mọi người trong thôn cứu, sao ta có thể lấy oán báo ân. Việc trước mắt chính là làm sao thoát khỏi đám linh thú này đây. Nếu không trở về nhanh thì Văn Tử tính mạng e rằng khó mà bảo toàn. Còn nữa, với số lượng củi ở đây cũng chỉ có thể duy trì được thêm hai canh giờ.”
Trác Phàm đỡ Vương Chung dậy lo lắng nói.
“Ngươi yên tâm, mỗi hơn một canh giờ chúng ta sẽ chia người đi ra kiếm một ít củi thêm vào.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vương Hội lúc này cũng bước lên nói. Những người khác cũng là gật đầu đầu ý, trong thời khắc sinh tử này đoàn kết chính là mấu chốt quan trọng nhất để bảo toàn mạng sống.
Quả nhiên đàn sói không chịu bỏ cuộc, chúng ăn sạch xác ba con Băng Tước cùng đồng loại mình sau đó bao vây chung quanh vòng lửa. Chỉ cần đám lửa có chút tàn đi, chung liền không ngại bay vào.
Một canh giờ sau, cành cây khô cuối cùng đã được Trác Phàm châm vào đống lửa. Vương Hội đứng dậy nhặt lấy một cành cây đang bốc cháy hừng hực, đôi mắt hắn tập trung vào một cái cây khô ở gần đó. Hai chân hơi nhón xuống, Vương Hội lập tức phi người lao ra.
Nhìn thấy có người rời khỏi vòng lửa, đám Phi Xuyên Ngai Lang tru lên một tiếng liền đuổi theo sít sao. Vương Hội thấy thế vội vàng đem cây đuốc xoay một vòng, đàn sói đang nào đến tháy thế vội lùi lại phía sau. Miệng của chúng há ra bắt đầu chực chờ con mồi, một khi nhánh cây kia tắt đi chính là tử kỳ của Vương Hội.
Hiểu được điều này, hắn nhanh chóng tiếp cận cái cây khô đưa tay bẻ lấy một đống lớn sau đó xé vạt áo của mình ra buộc lại. Thuận tay, hắn mồi thêm một cây đuốc khác cầm trên tay rồi một mặt đề phòng trở vào phía trong vòng lửa.
Thấy Vương Hội an toàn trở về, mọi người thở phào một hơi. Trác Phàm nhận lấy bó củi sau đó tiếp tục chăm vào.
Màn đêm dần buông xuống nhưng cái lạnh của vùng băng tuyết không theo đó mà ngủ yên, nhiệt độ càng lúc lại càng hạ thấp xuống. Cho dù là ở bên trong vòng lửa nhưng vẫn có cảm giác run rẩy khắp người. Một phần là do cái lạnh phần còn lại chính là tính mạng của bọn họ đang đứng ở bờ vực của cái chết.
Phương Thanh Đồng hai tay co rún lại, nhặt lấy vài cành cây khô đốt lên một đống lửa nhỏ.
“Ngươi mặc cái này vào đi.” Trác Phàm đang đứng ở gần đó thấy vậy liền cởi áo khoác của mình đưa cho nàng.
“Ngươi không lạnh sao?” Phương Thanh Đồng chần chờ một lát cũng đưa tay nhận lấy nói.
“Yên tâm, cơ thể ta không sợ nhất chính là cái lạnh.”
Đúng như Trác Phàm nói, hắn có Phần Thiên Hỏa cùng Thanh Viêm hộ thể, một chút băng tuyết này có là gì. Chưa kể đến hắn còn có một ngọn Kim Viêm được dung hợp từ hai loại vương hỏa này nữa.
Bốn tên thanh niên ngoại trừ Văn Tử đang bị thương ra thấy cảnh này cũng vỗ đầu một cái. Nếu như người đưa áo cho Phương Thanh Đồng là bọn hắn thì có phải tốt lắm không. “Ài. Lại để Trác Phàm nhặt được cái tiện nghi.”
Trác Phàm tất nhiên vẫn không biết điều này, thậm chí ngay cả ánh mắt của Phương Thanh Đồng nhìn hắn có chút thay đổi cũng hề nhận ra.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro