Phi Xuyên Ngai...
Đại Hiền Triết
2024-10-04 16:35:13
Mọi người bắt đầu lấy ra sợi dây đeo trên người mình, một đầu buộc vào cái câu trảo bằng sắt hình dạng như một cái chân chim đang vồ, mỗi đầu nhọn đều có một lưỡi cắt ngược sau đó nhanh chân di chuyển sang xung quanh bao vây con mồi.
Trác Phàm bởi vì chưa có nhiều kinh nghiệm cho nên không di chuyển nhiều. Hắn ngưng tụ nguyên thần, lập tức trên mắt xuất hiện một tầng hào quang nhàn nhạt. Thần Nhãn được thi triển, thị giác của hắn được tăng trên diện rộng.
Nhìn mọi người đã đến đúng vị trí của mình, tên tráng sĩ cầm đầu liền ra hiệu. Mọi người đồng loạt quăng câu trảo sang một cành cây to đối diện. Ngay lập tức, một cái lưới thô sơ được hình thành trên đầu ba con linh thú.
Phát hiện nguy hiểm, bọn chúng kêu lên vài tiếng sau đó sải cánh bay đi nào ngờ bị đám dây thừng ngăn chặn không cách nào nhập vào không trung được.
Dây thừng được làm từ vỏ cây dẻo dai còn được thấm vào một nước đặc biệt có thể làm tăng độ chắc chắn, trong lúc nhất thời ba con linh thú kia bị bao vây hoản loạn vội vàng vung cánh đánh tứ phía.
Bảy người không hề nôn nóng ra tay, đợi cho đám chim kia hao tổn sức chiến đấu mới bắt đầu lao lên. Ngoại trừ Trác Phàm, sáu người kia nhảy đến kêu lên những tiếng khó hiểu rồi áp sát con mồi.
Dương như tiếng kêu kia làm ba con cự điểu càng thêm hoản loạn chúng lần nữa điên cuồng kêu gào đập cánh bay lên. Thấy có cơ hội, Trác Phàm cùng mọi người phân ra tấn công từng con một. Họ rút ra đoản kiếm bên hông bắt đầu nhào đến.
Đối với loài chim mà nói thì chân, cánh, mỏ là ba thứ có uy lực lớn nhất, đám người Trác Phàm lợi dụng chúng đang kinh hãi mà tiếp cận xử lí đôi cánh trước đề phòng con mồi chạy mất.
“Quác”
Băng Tước kêu lên đau đớn, cánh của bọn chúng đã bị đánh gãy. Việc này đối với đám thợ săn của Băng Hỏa Thôn mà nói có thể xem là chuyện nhỏ. Bởi vì bọn họ sinh ra trong môi trường khắc nghiệt, bản năng sinh tồn rất cao, từ khi còn bé đã theo những người lớn học cách đánh giết linh thú.
Một lúc sau, có hai con linh thú đã bị bọn họ xử lí. Chỉ còn một đầu Băng Tước vẫn quyết liệt chống trả.
“Hú!!!!”
Đúng lúc này, ở một hướng khác có tiếng kêu vang lên. Một con chó sói trên đầu có một cái sừng như bạch ngọc, bốn chân sắc bén như gươm, lông trắng như tuyết chiều cao tới ba thước từ từ đi đến. Ánh mắt đen láy của nó nhìn về hướng này rồi lại ngửa đầu tru lên.
“Nguy rồi, tứ cấp linh thú Phi Xuyên Ngai Lang. Mọi người bỏ qua con Băng Tước kia, đem hai xác thu lại rồi bỏ chạy.” Một người vẻ mặt ngưng trọng nói.
Kỳ thật chỉ một con linh thú tứ cấp với kinh nghiệm của bọn họ vây giết là không có vấn đề nhưng mọi chuyện đâu có đơn giản như vậy. Phi Xuyên Ngai Lang thường chia nhau đi tìm kiếm còn mồi, một khi phát hiện sẽ báo động cho cả đàn chạy đến.
Không ai dám tùy tiện vội vàng kéo lấy hai các xác chim rời đi. Thế nhưng bọn họ lại lọt vào tầm mắt của con sói, nó làm sao có thể để đám người Trác Phàm rời đi.
Bốn chân nhanh nhạy đuổi theo, dường như linh trí có nó rất cao, biết đầu chim kia nhất thời vẫn chưa có cách nào thoát ra được cho nên mắt từ trước tới giờ chưa hề liếc qua con Băng Tước còn sống sót đang vùng vẫy bên trong lưới làm bằng dây thừng.
Tốc độ di chuyển của Phi Xuyên Ngai Lang trên địa hình băng tuyết rất nhanh, chỉ trong khoảnh khắc đã nhảy đến trước mặt đám người Trác Phàm. Nó lần nữa tru lên một tiếng vang vọng.
Lần này Trác Phàm đã có thể nghe rõ tiếng kêu trả lời của đám sói từ đằng xa. Sắc mặt ai nấy đều cực kỳ khó coi.
“Liều mạng.” Nam tử đi đầu la lên sau đó xung phong mang theo kiếm chạy đến tấn công. Những người khác thấy thế cũng vội vàng xông lên theo.
So với tam cấp linh thú, con Phi Xuyên Ngai Lang này lại vô cùng nhanh nhạy, nó không có phản công mình chỉ đơn thuần né tránh. Thi thoảng lại đánh ra một trảo ép lui đối thủ lui trở về.
Nhận thấy tình hình càng kéo dài càng bất lợi, một tên thanh niên cắn răng nói: “Ta ở lại quần đấu với bọn chúng, các ngươi mau chóng rời đi. Nên nhớ sinh tử thần tốc, không được dừng lại.”
“Văn Tử, ngươi nói cái gì vậy? Có chết thì cùng chết.” Một người tức giận nói.
“Đúng vậy có chết thì cùng chết.”
Mọi người cũng một mặt quyết tử nói ra nào ngờ khi nghe được lời này Văn Tử không những không cảm động còn lớn tiếng trách mắng.
“Chúng ta chết rồi thì ai bảo vệ nàng? Các ngươi ở đây không phải là muốn trở thành trượng phu của nàng hay sao?”
Bốn tên còn lại trầm mặc, quả thật là bọn họ muốn có được Phương Thanh Đồng để ý. Gần như mọi tên nam tử trong thôn đều thương thầm nàng có điều từ trước đến nay chưa có ai lọt vào tầm mắt cả.
Không đợi bọn họ suy nghĩ nhiều, Văn Tử lập tức nhào lên trước, đoản kiếm huy động như cuồng phong vũ bão tấn công đầu sói kia.
“Trác Phàm. Ngươi hãy mang Thanh Đồng rời đi. Chúng ta ở lại cản trở.” Một người khác thấy Văn Tử xung phong đôi mắt có chút bi thương nói với Trác Phàm. Nói xong hắn gật đầu với ba người còn lại cũng bắt đầu tiến lên.
“Trương Định, Thái Lai, Vương Chung, Vương Hội, các ngươi làm gì vậy? Có chết thì cùng chết ta mà lại sợ chết hay sao?”
Phương Thanh Đồng lớn tiếng kêu la định đuổi theo nhưng bị Vương Hội đi sau cùng cản lại.
“Quả thật nàng không sợ chết nhưng chúng ta không muốn để nàng chết bởi vì ở đây ai ai cũng thích nàng.”
Nói xong hắn nở một nụ cười chất phát rồi quay mặt đi. Ngay sau đó, vẻ mặt của hắn liền biến thành dữ dằn, tơ máu hiện ra điên cuồng xông đến nhập hội cùng bốn người Văn Tử phía trước.
Trác Phàm bên cạnh nhìn thấy cảnh này có chút cảm động. Những người ở đây ai nấy đều nặng tình nặng nghĩa như vậy làm cho hắn nổi lên kính trọng. Nếu nguyên lực của hắn còn dùng được thì có thể thúc động Phần Thiên Hỏa đánh lui con Phi Xuyên Ngai Lang kia, đáng tiếc là hiện tại không được.
Trác Phàm định dẫn Phương Thanh Đồng rời đi thì chợt nhận ra đôi mắt đen láy tuyệt trần kia đã đẫm lệ. Nàng làm sao có thể không biết năm người kia là đang hi sinh cả mạng sống để cứu mình. Bọn họ đều là bạn từ thuở nhỏ của nàng, lương tâm không cho phép điều đó xảy ra. Nàng quay sang nhìn Trác Phàm nói.
“Trác Phàm, ngươi mau tìm cách trở về thôn chúng ta báo tin tìm người trợ giúp. Ta cùng bọn họ liều một phen.”
Vừa dứt lời, Phương Thanh Đồng liền cất bước xông tới.
Lúc này Phi Xuyên Ngai Lang vẫn nhanh nhẹn né tránh tất cả, nó không ngừng tru lên báo hiệu vị trí cho bầy đàn. Tiếng trả lời từ đằng xa càng lúc càng rõ, mặt ai nấy đều ngưng trọng.
“Thanh Đồng, không phải ta kêu nàng chạy đi hay sao? Sao lại còn xông đến đây bỏ mạng vô ích.”
Phương Thanh Đồng đi lại thì nghe tiếng Văn Tử quát lớn. Đây là lần đầu tiên hắn quát nàng những người khác cũng kinh hãi dừng lại một chút.
Thiếu nữ ngẩn người một chút nhưng ngay sau đó lại nở nụ cười khả ai: “Các ngươi cho rằng ta là người tham sống sợ chết hay sao? Chết thì cùng chết có gì phải sợ.”
Nói xong nàng lại lần nữa đi đến cầm kiếm xông lên tấn công đầu Phi Xuyên Ngai Lang cũng đang dừng lại. Việc của nó là cản trở tốc độ của đám người Văn Tử, nếu bọn chúng dừng lại thì nó cũng không có lí do gì để tấn công.
“Các huynh đệ, xông lên, đừng để nam nhân chúng ta lại thua một nữ nhân của nàng. Hôm nay sáu người chúng ta sẽ tử chiến tại đây.”
Văn Tử khuôn mặt bi thương nhưng lời nói lại cực kỳ hùng tráng. Những người khác gật đầu một cái bắt đầu tấn công.
Thân ảnh sáu người toàn lực tấn công nhưng lại không có kết quả là bao. Qua mười hơi thở nhưng con Phi Xuyên Ngai Lang kia chỉ có vài đạo vết thương ngoài da. Lông của nó rất dày, hiển nhiên khó lòng mà bị thương được.
Đúng lúc này, hàng loạt tiếng sói tru lên vang động. Ở xung quanh đã xuất hiện hơn mười con Phi Xuyên Ngai Lang khác đang chạy đến. Con Băng Tước bên trong lưới dây thừng lúc này cũng không tránh khỏi bỏ mạng bị hai con sói nhảy đến cắn đứt cổ họng.
Đầu sói đang bị tấn công không ngừng thấy đồng loại của mình chạy đến liền nhảy lùi ra sau giữ khoảng cách. Sau đó cả đàn sói từ xa đi lại bao lấy xung quanh con mồi của mình. Miệng chúng há ra để lộ bốn cái răng nanh bén nhọn lại còn không ngừng chảy dãi.
Năm tên nam tử một mặt ngưng trọng bắt đầu tựa lưng vào nhau để cho Phương Thanh Đồng ở chính giữa. Cho dù có chết bọn họ phải là người chết đầu tiên.
Trác Phàm bởi vì chưa có nhiều kinh nghiệm cho nên không di chuyển nhiều. Hắn ngưng tụ nguyên thần, lập tức trên mắt xuất hiện một tầng hào quang nhàn nhạt. Thần Nhãn được thi triển, thị giác của hắn được tăng trên diện rộng.
Nhìn mọi người đã đến đúng vị trí của mình, tên tráng sĩ cầm đầu liền ra hiệu. Mọi người đồng loạt quăng câu trảo sang một cành cây to đối diện. Ngay lập tức, một cái lưới thô sơ được hình thành trên đầu ba con linh thú.
Phát hiện nguy hiểm, bọn chúng kêu lên vài tiếng sau đó sải cánh bay đi nào ngờ bị đám dây thừng ngăn chặn không cách nào nhập vào không trung được.
Dây thừng được làm từ vỏ cây dẻo dai còn được thấm vào một nước đặc biệt có thể làm tăng độ chắc chắn, trong lúc nhất thời ba con linh thú kia bị bao vây hoản loạn vội vàng vung cánh đánh tứ phía.
Bảy người không hề nôn nóng ra tay, đợi cho đám chim kia hao tổn sức chiến đấu mới bắt đầu lao lên. Ngoại trừ Trác Phàm, sáu người kia nhảy đến kêu lên những tiếng khó hiểu rồi áp sát con mồi.
Dương như tiếng kêu kia làm ba con cự điểu càng thêm hoản loạn chúng lần nữa điên cuồng kêu gào đập cánh bay lên. Thấy có cơ hội, Trác Phàm cùng mọi người phân ra tấn công từng con một. Họ rút ra đoản kiếm bên hông bắt đầu nhào đến.
Đối với loài chim mà nói thì chân, cánh, mỏ là ba thứ có uy lực lớn nhất, đám người Trác Phàm lợi dụng chúng đang kinh hãi mà tiếp cận xử lí đôi cánh trước đề phòng con mồi chạy mất.
“Quác”
Băng Tước kêu lên đau đớn, cánh của bọn chúng đã bị đánh gãy. Việc này đối với đám thợ săn của Băng Hỏa Thôn mà nói có thể xem là chuyện nhỏ. Bởi vì bọn họ sinh ra trong môi trường khắc nghiệt, bản năng sinh tồn rất cao, từ khi còn bé đã theo những người lớn học cách đánh giết linh thú.
Một lúc sau, có hai con linh thú đã bị bọn họ xử lí. Chỉ còn một đầu Băng Tước vẫn quyết liệt chống trả.
“Hú!!!!”
Đúng lúc này, ở một hướng khác có tiếng kêu vang lên. Một con chó sói trên đầu có một cái sừng như bạch ngọc, bốn chân sắc bén như gươm, lông trắng như tuyết chiều cao tới ba thước từ từ đi đến. Ánh mắt đen láy của nó nhìn về hướng này rồi lại ngửa đầu tru lên.
“Nguy rồi, tứ cấp linh thú Phi Xuyên Ngai Lang. Mọi người bỏ qua con Băng Tước kia, đem hai xác thu lại rồi bỏ chạy.” Một người vẻ mặt ngưng trọng nói.
Kỳ thật chỉ một con linh thú tứ cấp với kinh nghiệm của bọn họ vây giết là không có vấn đề nhưng mọi chuyện đâu có đơn giản như vậy. Phi Xuyên Ngai Lang thường chia nhau đi tìm kiếm còn mồi, một khi phát hiện sẽ báo động cho cả đàn chạy đến.
Không ai dám tùy tiện vội vàng kéo lấy hai các xác chim rời đi. Thế nhưng bọn họ lại lọt vào tầm mắt của con sói, nó làm sao có thể để đám người Trác Phàm rời đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bốn chân nhanh nhạy đuổi theo, dường như linh trí có nó rất cao, biết đầu chim kia nhất thời vẫn chưa có cách nào thoát ra được cho nên mắt từ trước tới giờ chưa hề liếc qua con Băng Tước còn sống sót đang vùng vẫy bên trong lưới làm bằng dây thừng.
Tốc độ di chuyển của Phi Xuyên Ngai Lang trên địa hình băng tuyết rất nhanh, chỉ trong khoảnh khắc đã nhảy đến trước mặt đám người Trác Phàm. Nó lần nữa tru lên một tiếng vang vọng.
Lần này Trác Phàm đã có thể nghe rõ tiếng kêu trả lời của đám sói từ đằng xa. Sắc mặt ai nấy đều cực kỳ khó coi.
“Liều mạng.” Nam tử đi đầu la lên sau đó xung phong mang theo kiếm chạy đến tấn công. Những người khác thấy thế cũng vội vàng xông lên theo.
So với tam cấp linh thú, con Phi Xuyên Ngai Lang này lại vô cùng nhanh nhạy, nó không có phản công mình chỉ đơn thuần né tránh. Thi thoảng lại đánh ra một trảo ép lui đối thủ lui trở về.
Nhận thấy tình hình càng kéo dài càng bất lợi, một tên thanh niên cắn răng nói: “Ta ở lại quần đấu với bọn chúng, các ngươi mau chóng rời đi. Nên nhớ sinh tử thần tốc, không được dừng lại.”
“Văn Tử, ngươi nói cái gì vậy? Có chết thì cùng chết.” Một người tức giận nói.
“Đúng vậy có chết thì cùng chết.”
Mọi người cũng một mặt quyết tử nói ra nào ngờ khi nghe được lời này Văn Tử không những không cảm động còn lớn tiếng trách mắng.
“Chúng ta chết rồi thì ai bảo vệ nàng? Các ngươi ở đây không phải là muốn trở thành trượng phu của nàng hay sao?”
Bốn tên còn lại trầm mặc, quả thật là bọn họ muốn có được Phương Thanh Đồng để ý. Gần như mọi tên nam tử trong thôn đều thương thầm nàng có điều từ trước đến nay chưa có ai lọt vào tầm mắt cả.
Không đợi bọn họ suy nghĩ nhiều, Văn Tử lập tức nhào lên trước, đoản kiếm huy động như cuồng phong vũ bão tấn công đầu sói kia.
“Trác Phàm. Ngươi hãy mang Thanh Đồng rời đi. Chúng ta ở lại cản trở.” Một người khác thấy Văn Tử xung phong đôi mắt có chút bi thương nói với Trác Phàm. Nói xong hắn gật đầu với ba người còn lại cũng bắt đầu tiến lên.
“Trương Định, Thái Lai, Vương Chung, Vương Hội, các ngươi làm gì vậy? Có chết thì cùng chết ta mà lại sợ chết hay sao?”
Phương Thanh Đồng lớn tiếng kêu la định đuổi theo nhưng bị Vương Hội đi sau cùng cản lại.
“Quả thật nàng không sợ chết nhưng chúng ta không muốn để nàng chết bởi vì ở đây ai ai cũng thích nàng.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nói xong hắn nở một nụ cười chất phát rồi quay mặt đi. Ngay sau đó, vẻ mặt của hắn liền biến thành dữ dằn, tơ máu hiện ra điên cuồng xông đến nhập hội cùng bốn người Văn Tử phía trước.
Trác Phàm bên cạnh nhìn thấy cảnh này có chút cảm động. Những người ở đây ai nấy đều nặng tình nặng nghĩa như vậy làm cho hắn nổi lên kính trọng. Nếu nguyên lực của hắn còn dùng được thì có thể thúc động Phần Thiên Hỏa đánh lui con Phi Xuyên Ngai Lang kia, đáng tiếc là hiện tại không được.
Trác Phàm định dẫn Phương Thanh Đồng rời đi thì chợt nhận ra đôi mắt đen láy tuyệt trần kia đã đẫm lệ. Nàng làm sao có thể không biết năm người kia là đang hi sinh cả mạng sống để cứu mình. Bọn họ đều là bạn từ thuở nhỏ của nàng, lương tâm không cho phép điều đó xảy ra. Nàng quay sang nhìn Trác Phàm nói.
“Trác Phàm, ngươi mau tìm cách trở về thôn chúng ta báo tin tìm người trợ giúp. Ta cùng bọn họ liều một phen.”
Vừa dứt lời, Phương Thanh Đồng liền cất bước xông tới.
Lúc này Phi Xuyên Ngai Lang vẫn nhanh nhẹn né tránh tất cả, nó không ngừng tru lên báo hiệu vị trí cho bầy đàn. Tiếng trả lời từ đằng xa càng lúc càng rõ, mặt ai nấy đều ngưng trọng.
“Thanh Đồng, không phải ta kêu nàng chạy đi hay sao? Sao lại còn xông đến đây bỏ mạng vô ích.”
Phương Thanh Đồng đi lại thì nghe tiếng Văn Tử quát lớn. Đây là lần đầu tiên hắn quát nàng những người khác cũng kinh hãi dừng lại một chút.
Thiếu nữ ngẩn người một chút nhưng ngay sau đó lại nở nụ cười khả ai: “Các ngươi cho rằng ta là người tham sống sợ chết hay sao? Chết thì cùng chết có gì phải sợ.”
Nói xong nàng lại lần nữa đi đến cầm kiếm xông lên tấn công đầu Phi Xuyên Ngai Lang cũng đang dừng lại. Việc của nó là cản trở tốc độ của đám người Văn Tử, nếu bọn chúng dừng lại thì nó cũng không có lí do gì để tấn công.
“Các huynh đệ, xông lên, đừng để nam nhân chúng ta lại thua một nữ nhân của nàng. Hôm nay sáu người chúng ta sẽ tử chiến tại đây.”
Văn Tử khuôn mặt bi thương nhưng lời nói lại cực kỳ hùng tráng. Những người khác gật đầu một cái bắt đầu tấn công.
Thân ảnh sáu người toàn lực tấn công nhưng lại không có kết quả là bao. Qua mười hơi thở nhưng con Phi Xuyên Ngai Lang kia chỉ có vài đạo vết thương ngoài da. Lông của nó rất dày, hiển nhiên khó lòng mà bị thương được.
Đúng lúc này, hàng loạt tiếng sói tru lên vang động. Ở xung quanh đã xuất hiện hơn mười con Phi Xuyên Ngai Lang khác đang chạy đến. Con Băng Tước bên trong lưới dây thừng lúc này cũng không tránh khỏi bỏ mạng bị hai con sói nhảy đến cắn đứt cổ họng.
Đầu sói đang bị tấn công không ngừng thấy đồng loại của mình chạy đến liền nhảy lùi ra sau giữ khoảng cách. Sau đó cả đàn sói từ xa đi lại bao lấy xung quanh con mồi của mình. Miệng chúng há ra để lộ bốn cái răng nanh bén nhọn lại còn không ngừng chảy dãi.
Năm tên nam tử một mặt ngưng trọng bắt đầu tựa lưng vào nhau để cho Phương Thanh Đồng ở chính giữa. Cho dù có chết bọn họ phải là người chết đầu tiên.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro