Thiên Địa Đại Đạo

Khống Chế Lôi N...

Đại Hiền Triết

2024-10-04 16:35:13

Vốn nghe nói có người qua Bỉ Ngạn

Gặp một nhành hoa chẳng muốn về

Mỗi nghìn năm chỉ một kỳ hoa nở

Người nhặt rồi, có trọn kiếp phu thê?

Vốn nghe nói người qua Vong xuyên thủy

Nhớ tên ai cứ mải miết kêu hoài

Thuốc vong ưu cũng chẳng làm quên mất

Quên một người chỉ có một không hai.

Vốn nghe nói Mạn Châu Sa rực rỡ

Chẳng đẹp bằng giọt nước mắt người thương

Nơi dương thế chắc lòng em đã khóc

Nên mới làm mặn đắng cả đại dương.

Ba hôm sau

Căn phòng nơi Trác Phàm nằm ở đó vẫn chưa một lần mở cửa. Thanh Lân từ lâu vẫn luôn đi đi lại lại vẻ mặt lo lắng cho cha mình.

Thanh Viêm Hỏa Phượng mỗi ngày cũng có ghé qua một chút, thần thức của nàng rất mạnh mẽ cho nên mọi chuyện trong đó đều có thể rõ ràng. Cơ thể của Trác Phàm không có gì đáng ngại chỉ là cần thời gian để tinh thần dần bình tĩnh trở lại mà thôi.

Bên trong căn phòng, Trác Phàm đã tỉnh lại từ lâu nhưng ánh mắt vô hồn vẫn cứ nhìn mãi lên trên trần nhà. Hình ảnh Bạch Vân Vân cứ liên tục xuất hiện trước mặt, hắn vô thức đưa tay lên nắm lấy. Nhưng đổi lại chính là bóng dáng của nàng dần tan vỡ.

Ngay bây giờ những ký ức của Bạch Vân Vân trong tâm trí Trác Phàm vẫn rõ mồn một. Cứ nghĩ đến nàng là nước mắt của nam nhân trước giờ “thà đổ máu chứ không rơi lệ” đã chảy xuống ướt hết cả đầu tóc.

Có lẽ chỉ một mình Bạch Vân Vân là khiến hắn như vậy mà thôi. Giọng hát của nàng đã bao năm rồi chưa nghe nhưng hắn không hề quên đi.

Mãi đến ngày thứ bảy, cửa phòng mới dần dần hé mở. Khuôn mặt Thanh Lân vui mừng nhìn đến bóng hình của Trác Phàm bước ra. Thế nhưng khi nhìn thấy dáng người phờ phạc của cha mình, cậu bé không kìm được “a” lên một tiếng.

Lúc này Trác Phàm đã có hai cái hốc mắt sâu hóm, vầng thâm đen cũng hiện lên rõ ràng, râu ria xồm xoàm. Điều làm Thanh Lân kinh ngạc hơn cả chính là mái tóc đen bóng ngày trước bây giờ đã thành một màu trắng tinh.

Trác Phàm cũng chú ý đến Thanh Lân đang ngạc nhiên khẽ lấy tay xoa đầu đứa bé sau đó liền đi tìm Thanh Viêm Hỏa Phượng.

“Ngươi đã tốt hơn chưa?”

“Ta vẫn ổn. Chỉ là lúc trước cần chút thời gian để điều tiết tâm tình mà thôi.”

Thanh Viêm Hỏa Phượng hài lòng gật đầu, ánh mắt tràn đầy mong đợi nhìn nam tử trước mặt.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trác Phàm đương nhiên biết nàng ta đang trông chờ điều gì liền đem Thất Thải Thôn Thiên Mãng từ trong chỉ giới đi ra. Hiện tại không ở trạng thái chiến đấu nên nhìn nó khá là nhỏ nhắn, cơ thể bảy màu mềm mại trông vô cùng đẹp mắt.

Ánh mắt tiểu mãng xà nhìn xung quanh một hồi sau đó dừng lại trên người Thanh Viêm Hỏa Phượng đánh giá. Cuối cùng nó sợ hãi mà nhảy lên quấn chặt lấy cổ của Trác Phàm làm hắn một trận vô ngữ nói: “Thải Lân, đây là Thanh Viêm Hỏa Phượng, cũng giống như ngươi, là một thánh thú.”

Thất Thải Thôn Thiên Mãng nhìn Trác Phàm rồi lại nhìn sang Thanh Viêm Hỏa Phượng, cuối cùng nó vẫn lựa chọn vùi đầu ông lấy cổ của hắn.

“Này!”

Trác Phàm có chút khó coi nhìn Thanh Viêm Hỏa Phượng, thế nhưng nàng chỉ mỉm cười nói.

“Không sao cả. Nàng hiện tại vẫn còn rất nhỏ. Đợi khi trưởng thành đạt đến cấp độ thánh thú liền sẽ tự động nhớ lại tất cả. Nhưng mà bây giờ giống như Thanh Lân, a Thải đã nhận ngươi làm cha. Một tên nhân loại được hai cái có huyết mạch thánh thú nhận làm phụ thân, ngươi đúng là có số hưởng a.”

Nghe nàng ta trêu đùa nhưng tâm trạng Trác Phàm lúc này làm gì còn tâm tư ấy đâu.

Nhìn biểu cảm hời hợt của hắn như thế. Thanh Viêm Hỏa Phượng bèn chuyển đề tài.

“Đúng rồi, ta thấy trong cơ thể của ngươi còn có vô số tử lôi đúng không?”

Trác Phàm gật đầu: “Đúng vậy. Cho dù ta đã dùng Hấp Tinh Đại Hóa Quyết nhưng không thể thôn phệ được. Ngài có biết tại sao không?”

Thanh Viêm Hỏa Phượng đáp: “Lý do rất đơn giản. Ngươi đã thay máu bằng huyết dịch của a Thải cho nên tử lôi kia không thể hấp thụ.”

Thấy Trác Phàm còn mơ hồ, nàng tiếp tục nói: “Thất Thải Thôn Thiên Mãng điều khiển mọi loại nguyên tố trời đất. Mà ngươi dùng Hấp Tinh Đại Hóa Quyết đồng hóa máu của nàng chảy trong cơ thể đồng nghĩa với việc ít nhiều có được một ít năng lực của nàng. Lúc trước có lẽ là ngươi hấp thu bị quá tải tử lôi nên một phần đã bị huyết dịch của a Thải hút vào cộng với khả năng vốn có của nàng. Ngươi hiểu ý ta chứ?”

“Ý của ngài là hiện tại ta có thể điều khiển được các loại nguyên tố giống Thải Lân?” Trác Phàm hơi kinh ngạc nói.

“Nào có dễ như vậy? Ngươi nghĩ chỉ cần hấp thụ máu của nàng liền được sao. Ý ta nói là ngươi chỉ có thể điều khiển lôi nguyên tố có sẵn trong máu của nàng, một khi nó hết đi thì ngươi phải tìm cách bù vào mới có thể tiếp tục.” Thanh Viêm Hỏa Phượng trợn mắt giải thích.

“Thì ra là thế. Nhưng ta phải làm sao mới có thể điều khiển Tử Lôi giống như Thải Lân đây?”

Trác Phàm nhớ lại lúc trước Thất Thải Thôn Thiên Mãng đối đầu với Tử Lôi Long. Gần như lôi nguyên tố đều trở thành thuộc hạ nghe theo lời nó sai khiến. Đến mức Tử Lôi Long không thể làm gì được chỉ có thể kêu la thảm thiết mà thôi. Bất giác hắn có chút mong đợi.

“Thời gian sắp tới, ngươi cứ ở đây đi. Ta biết một chút ít về phương pháp điều khiển nguyên tố nhưng chỉ là da lông mà thôi. Còn lại vẫn là ngươi phải tự tìm tòi.”

“Được!” Trác Phàm không chút do dự đáp.

Một tháng sau, ở trước căn nhà gỗ, một người một điểu đang lao vào đánh nhau tốc độ giao thủ cực kỳ kinh người. Chỉ trong vài hơi thở bọn họ đã qua lại hơn ba mươi chiêu.

“Cha. Cố lên. Mị tỷ cố lên!”

Thanh Lân ở trên sân cùng với Thanh Viêm Hỏa Phượng nhìn tràn cảnh trước mắt liền vỗ tay cổ vũ. Thải Lân cũng một đầu tam giác vặn trái vặn phải thú vị xem Trác Phàm cùng Lam Hải Mị Ảnh Vương tỷ đấu.

“Tiểu Lân. Ngươi nghĩ ai sẽ là người chiến thắng?” Thanh Viêm Hỏa Phượng nhìn Thanh Lân đang hưng phấn vỗ tay hỏi.

Nghe thấy thế, cậu bé liền chống nạnh vẫu môi nói: “Cô cô. Cái này còn phải hỏi nữa sao? Tất nhiên là Mị tỷ rồi. Cha con là sao có cửa để thắng được nàng cơ chứ?”

Ở nơi xa, Trác Phàm đang tập trung giao đấu với Lam Hải Mị Ảnh Vương nghe con trai mình nói thế liền đen mặt thầm trách đứa nhỏ này không thể tin tưởng vào cha nó một chút hay sao.

Thế nhưng trong khoảnh khắc đó, Mị Ảnh Vương đã nhanh chóng phẩy đôi cánh của mình làm Trác Phàm nhảy lên không trung. Ngay sau đó chân nó liền tung cước, câu trảo to lớn đạp thẳng vào người đối phương.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đôi mắt Trác Phàm chợt lóe, một tầng ánh sáng nhàn nhạt kèm theo một chút lôi mang xuất hiện. Chỉ trong chớp mắt toàn bộ thân ảnh của hắn đã thuấn di ra vị trí cách đó không xa.

“Được rồi. Dừng lại ở đây đi.” Thanh Viêm Hỏa Phượng lúc này mới bước ra mở miệng.

Một người một điểu nghe vậy liền đồng thời dừng tay. Mị Ảnh Vương bất mãn nhìn Thanh Viêm Hỏa Phượng nói: “Chủ nhân. Vì cái gì không tiếp tục a. Một chút nữa thôi ta Trác Phàm liền thắng được ta rồi. Ta biết hắn còn chưa có dùng toàn lực a.”

Trác Phàm ở nơi xa lúc này mới bước lại mở miệng nói: “Mị Ảnh Vương. Ngươi nói cho công bằng chút có được hay không? Ngươi là cửu cấp linh thú được ngài ấy ban cho linh trí, ngay cả đỉnh cấp cường giả ở phàm giai này còn chưa chắc đánh lại ngươi. Một cái thần chiếu tu giả như ta lấy cái gì thắng được? Ngươi chỉ xem ta là cái bao cát đánh cho đỡ chán thôi.”

Trải qua một tháng vừa rồi, dưới sự chỉ dẫn của Thanh Viêm Hỏa Phượng, Trác Phàm cơ bản đã điều động được lôi nguyên tố trong cơ thể nhờ đó tốc độ lại tăng lên rõ rệt.

Kèm theo đó, một khi Trác Phàm phát động, lôi nguyên tố xung quanh sẽ bắt đầu cộng hưởng vừa làm uy lực đòn đánh tăng lên vừa bổ sung lôi điện chảy trong huyết dịch của hắn. Điều này làm cho hắn đánh mãi cũng không hết tử lôi trong người.

Còn một điều đáng mừng chính là sau khi không chế được lôi điện, cơ thể của hắn đã không còn bị đau nhức nữa. Sự điều khiển của hắn đối với quang nguyên tố cũng có phần tăng lên so với trước đây chỉ luyện Bạch Quang Thần Đồng. Dù sao năng lực của Thất Thải Thôn Thiên Mãng vẫn là điều khiển nguyên tố cùng món công pháp thiên giai này chỉ là mượn nhờ lực lượng mà thôi.

Để đạt được thành quả như ngày hôm nay, Trác Phàm cũng không thể không kể đến Mị Ảnh Vương đã ngày ngày “chăm sóc đặc biệt”. Mỗi lần hắn tỷ đấu với nó trở về đều toàn thân đau nhức, vết bầm tím đủ nơi. Cũng may nhờ có thể chất cường tráng nên mới không quá nghiêm trọng, nếu như tu giả bình thường chịu những thương chấn kia thì chắc chắn không chịu đựng nổi.

Những tưởng Thanh Viêm Hỏa Phượng cho phép Trác Phàm nghỉ ngơi, nào ngờ nàng chỉ nhìn về phía Thanh Lân rồi nói: “Tiểu Lân, con với Trác Phàm thử đánh với nhau vài chiêu đi.”

Thanh Lân gật đầu mặt đầy hưng phấn tiến tới phía trước xoa xoa nắm đấm nhỏ: “Cha. Cẩn thận nha.”

Trác Phàm nghi hoặc nhìn Thanh Viêm Hỏa Phượng nói: “Ngài đây là có ý gì a? Ta không muốn con mình bị tổn thương đâu.”

Thế nhưng mà hắn chỉ vừa dứt tiếng, tiểu quyền của Thanh lân mang theo vô tận lực lượng đánh đến. Trác Phàm chỉ nghe thấy kình phong rít gào liền không do dự đưa tay chống đỡ.

“Ầm!”

Vừa mới chạm vào đầu quyền của Thanh Lân, Trác Phàm liền cảm giác như bị một quả thiên thạch to lớn đập vào. Thậm chí không gian xung quanh như bị xét toạt ra vô cùng mạnh mẽ. Ngay sau đó, thân thể của hắn bay ngược ra sau đụng vào một gốc cây đại thụ phản chấn trở về té sấp dưới nền đất.

“Sao có thể?”

Trác Phàm không thể tin tưởng nói. Bộ dáng Thanh Lân chỉ có mấy tuổi đầu vậy mà lực lượng lại hùng hậu đến như vậy. Nếu không phải vừa rồi hắn dùng kỳ lân tý đón đỡ thì e rằng thịt nát xương tan rồi.

Thanh Lân chậm rãi thu hồi quyền của mình lại nhìn cha mình mỉm cười, vô cùng tự tin nói: “Không gì là không thể. Đặc biệt là ở trước mặt của con.”

Trác Phàm nghe thấy lời này mặt đều vô cùng khó coi. Người ta nói con giống cha là nhà có phúc nhưng mà trang bức với cha mình như vậy cũng không hay lắm đâu. Mà lại Thanh Lân còn dùng đúng câu cửa miệng của hắn để nói với hắn nữa chứ.

“Được rồi. Mau về nghỉ ngơi đi.”

Thanh Viêm Hỏa Phượng đôi môi hiện lên một đường cong, khuôn mặt tiếu ý quay lưng rời đi. Thanh Lân cũng cười hì hì sau đó chạy đến thơm má Trác Phàm một cái rồi cũng chạy theo Thanh Viêm Hỏa Phượng.

Mị Ảnh Vương lúc này mới từ từ đi đến chỗ Trác Phàm nhỏ giọng nói: “Trác Phàm, ngươi đừng có khinh thường tiểu thiếu gia. Một đòn lúc nãy ngài ấy còn chưa có dùng toàn lực đâu. Một khi mà đánh thật thì ngay cả ta dưới trạng thái không chống đỡ cũng không chết thì bị trọng thương đấy.”

Nói xong, Mị Ảnh Vương liền cất cánh bay đi để lại Trác Phàm một mặt kinh ngạc thầm nghĩ nếu như vừa nãy Thanh Lân dùng toàn thì liệu hắn có còn đứng ở đây hay không.

“Ài. Thánh thú Đại Lực Kỳ Lân, lực lượng thân thể quả nhiên không hề tầm thường a. Cho dù là hỗn huyết vẫn không hề ảnh hưởng chút nào.”

Trác Phàm cảm thán nói. Sau đó cũng bước đi trở về phòng của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Địa Đại Đạo

Số ký tự: 0