Thiên Địa Đại Đạo

Thánh Thú Ích K...

Đại Hiền Triết

2024-10-04 16:35:13

“Ngài nói là Vân Vân vẫn còn khả năng cứu sống sao?”

Trác Phàm một đầu đầy máu, đưa ánh mắt đầy hi vọng nhìn đến Thanh Viêm Hỏa Phượng đứng đó. Hiện tại hắn cũng không nghĩ ra biện pháp nào khác, mọi chuyện đành phải nghe theo lời vị đại tỷ này.

Thế mà đáp lại Trác Phàm, Thanh Viêm Hỏa Phương chỉ thốt ra hai chữ “không có” làm hắn thiếu chút nữa là xông lên liều mạng.

“Tuy không thể cứu sống nàng nhưng với Tương Tương Đoạn Trường Hồng, ta có thể để nàng đầu thai ở kiếp khác ở Thánh giới.”

Nói tới đây, Thanh Viêm Hỏa Phượng đột nhiên nhìn về phía thanh niên đang ngồi ở đó lớn giọng quát: “Trác Phàm, ngươi có dám chắc tình yêu của mình dành cho nàng là tuyệt đối hay không?”

Trác Phàm nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Thanh Viêm Hỏa Phượng không chút do dự đáp: “Chắc chắn!”

Nghe thấy lời này, Thanh Viêm Hỏa Phượng thở phào. Kỳ thật nàng cũng đoán được Trác Phàm sẽ nói ra lời này. Bởi vì nếu không có tình cảm chân thành, làm sao hắn có thể thu phục Vương hoa.

Thanh Viêm Hỏa Phượng phất tay một cái, phong ấn tu vi trên người Trác Phàm lập tức được hóa giải. Nàng chỉ tay về phía đóa Tương Tư Đoạn Trường Hồng còn đang lơ lửng trên không trung tỏa ra hào quang màu đỏ nhàn nhạt nói.

“Dùng chính nguyên lực của mình để luyện hóa nó đi.”

Trác Phàm tuy không hiểu ý nhưng cũng bắt đầu luyện chế. Đã có kinh nghiệm lần trước, Trác Phàm không dám tế ra một trong ba loại dị hỏa mà dùng bản nguyên chân hỏa để nung nóng đóa hoa kia.

Thời gian dần trôi qua, hào quang của Tương Tương Đoạn Trường Hồng dần nhạt lại sau đó tan thành dược dịch. Trác Phàm cẩn thận đem nó ngưng kết cuối cùng hóa thành một viên đan dược mà thậm chí hắn còn không biết được đó là mấy phẩm.

Thanh Viêm Hỏa Phượng nhận lấy viên đan kia từ Trác Phàm. Nàng không trực tiếp cầm vào mà dùng Thanh Viêm bao bọc, cẩn thận đem nó cho vào miệng của Bạch Vân Vân.

Mỹ nhân vừa nuốt đang dược vào liền kêu lên một tiếng, sắc mặt trắng bệch lúc đó đã thoáng hồng hào trở lại. Cơ thể đột nhiên phát sáng hào quang giống như đóa hoa lúc trước, nàng chậm rãi mở mắt ra.

Đập vào mắt Bạch Vân Vân lúc này là hình ảnh Trác Phàm đầy máu, đôi mắt đẫm lệ đang nhìn về phía mình. Tay ngọc khẽ nâng lên lau đi huyết dịch trên người của hắn.

Bạch Vân Vân đang cười, nàng nở một nụ cười mà đến hoa cũng phải thẹn thùng không bằng, ánh mắt triều mến nhìn về phía nam nhân mà nàng yêu thương. Cơ thể trở nên nhẹ nhàng hơn, nàng bay đến đem đôi môi mềm của mình khẽ hôn lên trán của Trác Phàm.

“Không! Không!!!”

Ngay tại thời khắc đó, hào quang đại thịnh, Trác Phàm còn chưa kịp cảm nhận được hạnh phúc thì Bạch Vân Vân đã hoàn toàn tiêu biến hóa thành một đạo lưu tinh bay ngược lên trời. Hắn gào lên tiếng kêu bi thương sau đó ngồi gục xuống đất, trên trán mơ hồ xuất hiện một cái ấn ký hình đóa hoa Bỉ Ngạn mà đỏ.

“Vân Vân. Đợi ta. Dù có phải đi đến chân trời góc bể, ta nhất định sẽ tìm được nàng.” Trác Phàm thầm nhủ với lòng mình như thế rồi đôi mắt trở nên vô hồn mất đi ý thức.

Thanh Viêm Hỏa Phương cũng không có ý làm phiền mà cách không đem hắn đặt trên chiếc giường cỏ sau đó bước đi ra ngoài.

“Cô cô. Cha của ta như vậy có ổn không?” Thanh Lân đứng ở gần cửa ra vào, khuôn mặt non nớt nhìn Thanh Viêm Hỏa Phượng hỏi.

Dừng chân lại, Thanh Viêm Hỏa Phương nắm lấy cánh tay của Thanh Lân cười nói: “Cha của con không sao. Đừng làm phiền, ngày mai cha con sẽ bình tĩnh trở lại thôi.”

Thanh Lân trước nay không hề nghi ngờ gì vị cô cô này, khuôn mặt ngây thơ gật đầu sau đó theo Thanh Viêm Hỏa Phượng ra ngoài. Chậm rãi đóng cửa lại, nàng đem Thanh Lân trở về nơi của nó, chính mình cũng đi về phòng của mình.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Hiện thân đi. Định núp đến bao giờ?” Thanh Viêm Hỏa Phượng nói.

Ở trước mặt nàng, một thân ảnh mờ ảo huyễn hóa ra thành một đại hán to lớn. Không ai khác chính là Đại Lực Kỳ Lân hóa hình. Ông vừa xuất hiện liền thở dài một cái nói: “Tiểu Phượng, ngươi cần gì phải lừa Trác Phàm như thế? Rõ ràng Thanh Viêm có thể cứu chữa cho người yêu hắn cơ mà!”

Thanh Viêm Hỏa Phượng bị vạch trần không có hoảng hốt mà chỉ thở dài: “Cứ coi là ta ích kỷ đi. Kỳ Lân, chúng ta bị nhốt ở đây đã bao nhiêu vạn năm rồi ngươi có biết hay không? Chính ta cũng không nhớ rõ nữa. Hiện tại Trác Phàm là hi vọng duy nhất để trở về thánh giới. Ta sợ rằng một khi nữ nhân kia tỉnh dậy hắn liền chậm trễ tiến độ mà thôi.”

“Ta đương nhiên hiểu rõ suy nghĩ của ngươi. Có điều Tiểu Phượng à, ngươi có biết hay không khi mất đi người mình yêu thương nó đau đớn đến mức nào?”

“Ta không biết.” Thanh Viêm Hỏa Phượng dứt khoát nói.

“Ngươi! Được rồi. Để ta nói cho. Trác Phàm mất đi mỹ nhân kia có chắc chắn sẽ vô cùng đau khổ, một khi quá sức chịu đựng hắn rất dễ sinh ra tâm ma quấy rối. Như vậy lại càng làm chậm trễ tiến độ hơn mà thôi. Bản thân ta từng trải qua nên rất rõ ràng.”

Nói tới đây, Đại Lực Kỳ Lân bất giác hoài niệm về năm xưa cùng người yêu trong một căn nhà nhỏ ấm áp.

Thanh Viêm Hỏa Phương nghe vậy liền lắc đầu nói: “Trác Phàm là người có tâm tư vững chắc, tuy lúc nãy hiện hơi mất kiểm soát như vậy nhưng ta tin rằng hắn có thể vượt qua. Dù sao Bạch Vân Vân cũng không hề chết đi.”

“Ta biết. Ngươi đem nàng đầu thai ở thánh giới để cho Trác Phàm làm mọi cách phá không tìm đến người yêu. Như vậy hắn lại có động lực để đột phá phàm giai có đúng không?”

Thanh Viêm Phương Hoàng gật đầu, ánh mắt nhìn qua Đại Lực Kỳ Lân thâm ý nói: “Ta lúc trước nghe bảo ngươi có biện pháp để trùng sinh. Thì ra là dùng cách này.”

Khuôn mặt của Đại Lực Kỳ Lân co giật có chút hồng hồng nói: “Chứ ngươi nghĩ còn cách nào khác sao? Trác Phàm rất có thiên phú lại mang trong mình công pháp thiên giai của tên Ma Đế kia nên cơ hội đột phá đến cảnh giới kia là rất cao.”

“Ngươi tưởng ta không biết ngươi còn mục đích khác hay sao? Rõ ràng là nhớ đến nhi tử của ngươi nên mới chọn cách làm thần hồn của Trác Phàm để được bên cạnh con mình.”

Thanh Viêm Hỏa Phương cười khuẩy một cái vạch trần tâm tư của Đại Lực Kỳ Lân. Thấy thế ông liền ho khan một tiếng.

Kỳ thực lúc trước chọn làm thần hồn của Trác Phàm, mục đích của Đại Lực Kỳ Lân không chỉ là tìm cơ hội để trùng sinh, lý do sâu xa hơn chính là được ở bên cạnh Thanh Lân, con trai của ông.

Thanh Viêm Hỏa Phượng lúc nãy thấy lúc Trác Phàm ôm lấy Thanh Lân cảm nhận được dao động trong thần hồn liền biết được Đại Lực Kỳ Lân xúc động như thế nào.

“Nhưng mà Kỳ Lân này, lúc ngươi trùng sinh thì Trác Phàm sẽ mất đi thần hồn, như vậy hắn sẽ chết ngay. Liệu như thế có độc ác quá không?” Thanh Viêm Hỏa Phượng chợt hỏi.

“Tiểu Phượng a. Ngươi không biết vì lí do gì mà ta phải để Trác Phàm ngưng tụ thần hồn ở tu vi Thần chiếu cảnh hay sao?” Đại Lực Kỳ Lân nói.

“Ý ngươi là khi đến hóa hư cảnh hắn có thể ngưng tụ thêm một cái thần hồn khác?”

“Đúng vậy. Mà lại đó chắc chắn là một cái thần hồn có lĩnh vực. Điều này đối với hắn chỉ có lợi chứ không có hại.”

“Sao ngươi lại chắc chắn như vậy?” Thanh Viêm Hỏa Phượng nghi hoặc hỏi.

“Năm xưa ta đã từng thử nghiệm để nhân loại ngưng tụ hai cái thần hồn một lúc khi đạt đến hóa hư cảnh. Kết quả thế nào ngươi biết không. Toàn bộ đều có một cái lĩnh vực thần hồn. Bây giờ Trác Phàm có ta làm thần hồn, cho nên cái sau chắc chắn là lĩnh vực không sai.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Vậy kết quả của mấy tên có song sinh thần hồn là gì?”

“Ách!”

Đại Lực Kỳ Lân nuốt một ngụm nước bọt, ánh mắt có chút sợ sệt nhìn Thanh Viêm Hỏa Phương lắp bắp trả lời: “À ừm! Toàn bộ đều không chịu nổi áp lực, bị thần hồn cắn nuốt lẫn nhau mà chết.”

“Phừng”

Một ngọn lửa màu xanh từ trên tay Thanh Viêm Hỏa Phượng xuất hiện dọa cho Đại Lực Kỳ Lân nhảy dựng lên một cái. Ông vội vàng lui lại xua tay nói.

“Chuyện gì cũng cứ từ từ. Nghe ta giải thích trước đã.”

“Nói! Nếu như ngươi để Trác Phàm chết thì đừng có trách ta.” Thanh Viêm Hỏa Phượng nở nụ cười “hiền lành” nói.

“Ài. Sau nhiều năm ngẫm nghĩ cuối cùng ta rút ra một cái kết luận, để có được song sinh thần hồn đầu tiên tu giả phải có nguyên thần lực đủ cường đại. Mà lại điều kiện tiên quyết là thần hồn đầu tiên phải là đỉnh cấp.”

“Ngươi chắc chắn?”

Đại Lực Kỳ Lân nhìn Thanh Viêm Hỏa Phượng quả quyết gật đầu.

“Được. Ta tin tưởng ngươi.”

Thanh Viêm Hỏa Phượng nói xong liền liếc mắt ý bảo đuổi khách, thế nhưng Đại Lực Kỳ Lân hơi gãi đầu không chịu đi làm nàng có chút nghi hoặc hỏi: “Thế nào? Muốn ngủ chung với ta sao?”

“Không phải a. Ngươi nghĩ đi đâu vậy? Ta thế nhưng là người chung tình. Đời này kiếp này ta chỉ có mẫu thân của tiểu lân thôi.”

“Vậy nói đi. Ngươi không đi là ý muốn gì?”

Đại Lực Kỳ Lân thở dài nói: “Kỳ thực là thế này, lúc trước ta đã dùng máu của Tiểu Thải hòa với máu của Trác Phàm. Cho nên lúc đánh nhau với con tử lôi long chết tiệt kia trong thân thể hắn còn có lôi nguyên tố không có luyện chế được.”

“Ta hiểu rồi. Ngươi muốn ta dạy Trác Phàm cách khống chế nguyên tố như năng lực của a Thải đúng không?”

Đại Lực Kỳ Lân thấy Thanh Viêm Hỏa Phượng đã hiểu ý liền gật đầu liên tục: “Đúng đúng. Nhưng mà nhanh lên a. Nếu còn tiếp tục nữa ta liền bị dày vò chết mất.”

Thanh Viêm Hỏa Phượng cười mà không cười nhìn đến Đại Lực Kỳ Lân nói: “Ta cứ để cho thật lâu đấy. Ngươi đi được rồi.”

Đại Lực Kỳ Lân trong phút chốc bị chấn bay ra khỏi phòng. Cánh cửa đóng ầm lại một tiếng, ông muốn bay trở vào nhưng lại bị kết giới ngăn cản.

Kỳ thật lúc trước Trác Phàm không thể xuất ra thần hồn là bởi vì tử lôi là thứ Đại Lực Kỳ Lân kiêng kỵ nhất. Cho dù có là bản thể thì ông cũng cảm thấy ít nhiều. Ngoài tử lôi ra ông không sợ gì khác, chính vì điều này cho nên Đại Lực Kỳ Lân năm xưa khá là kiêng kỵ Thất Thải Thôn Thiên Mãng.

Hiện tại Đại Lực Kỳ Lân cùng Trác Phàm có thể coi là cùng một chỗ cho nên cơ thể Trác Phàm mà cảm thấy đau đớn thì ông ta cũng đồng dạng như vậy.

Tất nhiên không chỉ Đại Lực Kỳ Lân mới có khắc tinh mà mỗi con thánh thú đều có, chỉ là bọn chúng vẫn luôn che giấu mà thôi. Đạt đến cảnh giới cao nhất trong loài linh thú cho nên bọn chúng dễ dàng dùng đẳng cấp của mình để áp chế thiên địch.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Địa Đại Đạo

Số ký tự: 0