Ngươi Đã Trở Về...
Đại Hiền Triết
2024-10-04 16:35:13
“Lúc hắn rời đi ta liền mất đi ý thức. Đợi đến khi tỉnh dậy thì ra phát hiện mình đang ở ngôi làng này. Hỏi ra mới biết là do Trương huynh cùng Tiểu Uyển đi qua tình cờ phát hiện cứu giúp.”
Kể đến đây, Âu Dương Liệt nhìn qua hai huynh muội kia ánh mắt lộ vẻ cảm kích.
“Thì ra là thế. Từng là một thiên tài mà bị kẻ khác khinh thường không giết chẳng khác nào nói mình vô dụng. Vì thế cho nên Âu Dương huynh bây giờ mới yếu hèn sợ trước sợ sau đến như vậy. Nếu là bình thường mà nói, hừ hừ, thà có chết chưa chắc ngươi đã nheo mày một cái.” Trác Phàm thở dài cảm thán nói.
“Cái này không đúng. Lúc ấy Âu Dương đại ca chẳng qua là sợ liên lụy đến thôn của chúng ta mà thôi.” Trương Tiểu Uyển bất bình lên tiếng.
Trác Phàm ánh mắt hơi đổi nhìn liếc nhìn Âu Dương Liệt rồi lại quay sang Trương Tiểu Uyển liền nhìn ra được ít nhiều. Nàng ta cũng phát hiện mình có phần quá lố nên đỏ bừng mặt im lặng.
Trác Phàm cười cười, cũng không để ý đến tiếp tục hỏi: “Âu Dương huynh kế tiếp có ý định gì sao?”
Âu Dương Liệt liếc nhìn một bên tay áo rỗng không lại thấy vết máu trên người của mình, cảm nhận nỗi đau vừa nãy giao chiến hắn bất giác thở dài nói: “Bây giờ ta nghĩ là một cái người bình thường mà thôi. Tranh đấu đối với ta mà thôi không còn quá quan trọng nữa rồi. Thiên tài Âu Dương Liệt trước kia đã chết, hiện tại chỉ là một tên phế vật mất đi căn cơ mà thôi.”
Thật là như vậy, nguyên bản Âu Dương Liệt sau khi có long hồn nhận chủ liền muốn nhanh chóng tăng tiến thực lực quay về trả thù. Nào ngờ gặp qua biến cố ấy, con đường tu giả của hắn đến đây coi như kết thúc nào có thể làm được điều gì.
Hiện tại Âu Dương Liệt chỉ có thể đặt hết mọi hi vọng vào đệ đệ cùng đại quản gia của mình mà thôi. Quân tử trả thù mười năm chưa muộn, mà lại cuộc đời tu giả không phải ngắn, một khi Âu Dương Phách đủ cường đại liền có thể thay những oan hồn ở Chấn Thiên Sơn báo thù.
Trác Phàm đương nhiên nhìn ra ý nghĩ của Âu Dương Liệt. Hắn cũng không có nói chuyện Âu Dương Trường Phong đang làm thừa tướng của Thiên Vũ đế quốc. Tàn dư của Đế Vương Phủ hiện tại chỉ còn có một mình Hoàng Phi Vũ mà thôi.
Nhớ lại lời Âu Dương Liệt nói, Trác Phàm bất giác trầm ngâm. Nếu như Hoàng Phi Vũ nói khi nào cần báo thù liền đến Song Long Tông tìm hắn vậy thì chẳng phải là hắn đang ở đó hay sao?
Tuy Trác Phàm không biết làm thế nào Hoàng Phi Vũ có thể gia nhập Song Long Tông như thông qua câu chuyện vừa nãy hắn đoán chắc bảy tám phần là liên quan đến Địa Mạch Long Hồn bởi vì lúc trước, Âu Dương Liệt có nhắc lời của Hoàng Phi Vũ chính là “hai vị kia” yêu cầu đủ mười đầu long hồn.
Tông chủ của Song Long Tông có hai vị được gọi là Song Long Chí Tôn, một ma đạo, một chính đạo đồng thời cai quản cả Tây Châu. Đệ tử được nhận vào ở đó không ai không kiêu ngạo về thiên phú của mình. Nếu như “hai vị kia” chính là Song Long Chí Tôn thì nghĩa là bọn họ đã nhìn trúng tài năng của Hoàng Phi Vũ.
Trác Phàm cũng khá nghe ngại điều này. Hắn dù có gia nhập tông môn nhưng trên thực chất vẫn là một tên tán tu gặp chút cơ duyên mạnh mẽ mà thôi. Ít nhất thì “một chút” là suy nghĩ của hắn.
Thiên Ma Tông tăng thực lực chủ yếu là ở quá trình thực chiến, đối mặt sống chết, ngoài ra tự thân tu vi muốn tăng lên đều phải do chính họ cảm ngộ. Còn Song Long Tông thì lại khác, Song Long Chí Tôn có tu vi được xem là đỉnh cấp phàm giai này tuy không gọi là vô địch nhưng đã sừng sững cả vạn năm, kiến thức phải nói là vô cùng uyên bác.
Có hai vị này chỉ điểm Hoàng Phi Vũ tu luyện thì với thiên phú của hắn liền có thể bỏ xa Trác Phàm một đoạn dài.
“Xem ra ta cũng cần phải nhanh cố gắng hơn a.” Trong lòng Trác Phàm nghĩ thầm.
Âu Dương Liệt nghe qua lời kể của đệ đệ mình biết được Trác Phàm có thuật luyện đan siêu việt lại nhìn thấy Trác Phàm suy tư liền nghĩ rằng đối phương đang tìm cách chữa trị cho mình cho nên cười nói: “Vô ích thôi. Long Hồn phụ thể đã trở thành căn cơ của ta. Bây giờ bị người khác rút ra thì nó đã triệt để mất đi không còn chút hi vọng nào.”
Trác Phàm thấy đối phương hiểu lầm cũng từ chối cho ý kiến nói: “Nếu như Âu Dương huynh đã nói như vậy thì ta cũng không muốn ép. Có điều hiện tại nơi đây đã không còn an toàn. Ngươi nên cùng gia tộc của Trương huynh đây rời đi ngay thôi.”
Trong khi huynh muội Trương Đại Nhân không hiểu tình huống, Âu Dương Liệt lại gật đầu nói: “Quả thật là như vậy. Tam thiếu gia của Ma Hồn Tông chết đi bọn họ nhất định sẽ phái người điều tra, rất nhanh liền có thể tìm đến nơi đây.”
“Sao các ngươi không nói sớm?” Trương Đại Nhân lúc này mới vỡ lẽ hỏi.
“Không vội, từ Ma Hồn Tông muốn đến đây cho dù là hóa hư cao thủ cũng phải mất mười bữa nửa tháng. Khoảng thời gian đó đủ cho các ngươi đi xa khỏi nơi này rồi. Mà lại cho dù bọn họ có tìm được thì chỉ cần nói sợ hãi cao thủ chiến đấu nên bỏ chạy liền không vấn đề. Những người ở đây chẳng ai có đủ thực lực giết được mấy kẻ kia đâu.”
Trác Phàm chậm rãi phân tích không chút kẻ hở nào. Chưa kể đến việc các tông môn có quy định không được tùy ý giết người ở trong khu vực của mình cho nên đám người Ma Hồn Tông kia cho dù có là ma đạo cũng phải kiên kỵ vài phần.
Lấy ra một cái ngọc giản đưa cho Âu Dương liệt, Trác Phàm chậm rãi nói: “Âu Dương huynh, nếu có một ngày ngươi muốn trở lại, liền đem ngọc giản này đến Đường Môn. Tại đó Môn chủ tự sẽ biết sắp xếp cho ngươi.”
Đưa tay nhận ngọc giản, Âu Dương Liệt cẩn thận cất vào trong chỉ giới rồi nói hai tiếng “đa tạ” bộ dạng không quan tâm lắm. Nếu như Âu Dương Liệt đã lựa chọn lui về ở ẩn thì Trác Phàm cũng không cần thiết kể sơ qua tình hình.
“Như vậy, kế tiếp ta liền muốn rời đi. Các vị bảo trọng.”
Vừa dứt lời, Trác Phàm nháy mắt đã biến mất không một chút dấu vết. Nếu như không phải chén trà tại đó còn ấm thì bọn họ không tin hắn vừa mới ở đây.
“Trác Phàm, thật không ngờ ngươi bây giờ lại cường đại đến như vậy. Xem ra ngay cả Hoàng Phi Vũ còn không có lợi hại bằng.”
Âu Dương Liệt nhìn vào khoảng không có chút mất mát lẩm bẩm. Lúc trước thấy Trác Phàm ra tay hắn liền biết rằng thực lực thần chiếu cảnh kia chẳng qua là giả heo ăn thịt mà thôi. Hoàng Phi Vũ lúc đó bày ra chiến lực bất quá cũng chỉ ngang thần chiếu đỉnh phong. Đem cả hai so sánh vẫn có sự chênh lệch ở giữa.
Ở một phương diện khác, sau khi Trác Phàm dùng thuấn di biến mất liền tăng tốc phi hành nhắm thẳng hướng Thiên Ma Sơn mà đi. Thời gian qua hắn la cà cũng đã khá lâu rồi cho nên liền muốn trở về.
Cảm nhận trong tâm thần mình thanh thản, Trác Phàm bất giác nở một nụ cười hiền hòa. Từ sau chuyện của Bạch Vân Vân, hắn mang theo vô số phiền muộn uất ức. Vừa nãy chém giết bốn tên kia làm hắn khuây khỏa hơn không ít dù sao có nơi để phát tiết vẫn là tốt nhất mà.
Mười ngày trôi qua rất nhanh, thoắt cái Trác Phàm đã đến được dưới chân của Thiên Ma Tông. Nơi đây cảnh vật vẫn như ngày nào, hắn chậm rãi bước chân leo lên bậc thang lấy trong chỉ giới ra một chiếc lệnh bào khắc chữ “Hoàng” đeo lên.
Những người canh gác nhìn thấy Trác Phàm tiến vào liền hỏi thăm thân phận, lại thấy lệnh bài bên hông của hắn cho nên liền mở ra đại trận cho vào.
Hoàng cơ phủ đã ở trước mắt, Trác Phàm không ngăn được cước bộ nhanh hơn mấy phần. Đã một thời gian dài hắn còn không có gặp Lục lão. Tuy nói ông ta tu vi thấp kém nhưng trên phương diện tâm cảnh lại vô cùng thâm thúy.
Nếu như Trác Phàm là một cái hồ thì Lục Phi Thanh có thể xem là cả đại dương. Tất nhiên đó chỉ là cảm nhận mà thôi, nhưng mỗi lần trò chuyện với ông ta hắn lại có giác mình được khai thông rất nhiều.
Trác Phàm tìm đến hoa viên mà Lục lão thường quét dọn nhưng bóng dáng lão già lưng khòm quen thuộc đang quét rác lại không có. Hắn hơi thất vọng cũng không có đi tìm ngay mà trở về phòng ốc của mình.
Ở nơi đó, Trác Phàm nhìn thấy căn phòng của mình bị mở tung ra, cánh cửa xiêng quẹo liền có chút nghi hoặc đi vào. Hắn kinh ngạc phát hiện ra một gã nam tử thân hình to lớn, khắp người đều là máu đang nằm ở đó, thương thế nhìn qua có chút nghiêm trọng như không phải là chí mạng.
“Chu Trọng?” Đến khi nhìn rõ diện mạo của đối phương, Trác Phàm mới kinh ngạc lên tiếng.
Theo lý mà nói Chu Trọng bây giờ phải ở Địa Cơ phủ mới đúng, sao có thể ở trong phòng hắn được đã vậy còn thương thế khắp ngươi như thế kia. Có điều hiện tại có hỏi thì cũng vô dụng phải đợi hắn tỉnh dậy thì mới hỏi được.
Đúng lúc này, Lục Phi Thanh từ bên ngoài hớt hải chạy vào. Người chưa đến mà âm thanh đã đến: “Chu công tử, không có đan dược nên ta vừa xin được một ít linh thảo, ngươi lấy nó dùng đỡ đi… A!”
“Lục lão. Đã lâu không gặp!” Trác Phàm quay lại mỉm cười nói.
“Trác Phàm? Ngươi đã trở về?”
Lục Phi Thanh kinh ngạc liên tiếng, bộ dáng giống như là gặp ma, đôi mắt không thể tin tưởng mà nhìn đến người thanh niên trước mặt.
Trác Phàm nhìn thấy ông ấy như vậy cũng hơi kinh ngạc, nhưng rồi sau đó lại hiểu ra, bất đắt dĩ lắc đầu cười trừ thầm nghĩ: “Xem ra Dương chấp sự trở về đã đem ta nói thành chết ở dưới vực của Tuyết Thanh Sơn rồi a.”
Dường như nhận ra bộ dáng thất thố của mình, Lục lão liền lấy lại dáng vẻ bình thường hiền lành cười nói: “Ngươi trở về thì tốt. Đi chấp hành nhiệm vụ đến bây giờ mới chịu trở về.”
“A!”
Không đợi Trác Phàm kinh ngạc, Lục Phi Thanh liền đến bên cạnh giường ngồi xuống đem vò nát linh thảo bỏ vào trong chén nước mớm cho Chu Trọng đang hôn mê.
Kể đến đây, Âu Dương Liệt nhìn qua hai huynh muội kia ánh mắt lộ vẻ cảm kích.
“Thì ra là thế. Từng là một thiên tài mà bị kẻ khác khinh thường không giết chẳng khác nào nói mình vô dụng. Vì thế cho nên Âu Dương huynh bây giờ mới yếu hèn sợ trước sợ sau đến như vậy. Nếu là bình thường mà nói, hừ hừ, thà có chết chưa chắc ngươi đã nheo mày một cái.” Trác Phàm thở dài cảm thán nói.
“Cái này không đúng. Lúc ấy Âu Dương đại ca chẳng qua là sợ liên lụy đến thôn của chúng ta mà thôi.” Trương Tiểu Uyển bất bình lên tiếng.
Trác Phàm ánh mắt hơi đổi nhìn liếc nhìn Âu Dương Liệt rồi lại quay sang Trương Tiểu Uyển liền nhìn ra được ít nhiều. Nàng ta cũng phát hiện mình có phần quá lố nên đỏ bừng mặt im lặng.
Trác Phàm cười cười, cũng không để ý đến tiếp tục hỏi: “Âu Dương huynh kế tiếp có ý định gì sao?”
Âu Dương Liệt liếc nhìn một bên tay áo rỗng không lại thấy vết máu trên người của mình, cảm nhận nỗi đau vừa nãy giao chiến hắn bất giác thở dài nói: “Bây giờ ta nghĩ là một cái người bình thường mà thôi. Tranh đấu đối với ta mà thôi không còn quá quan trọng nữa rồi. Thiên tài Âu Dương Liệt trước kia đã chết, hiện tại chỉ là một tên phế vật mất đi căn cơ mà thôi.”
Thật là như vậy, nguyên bản Âu Dương Liệt sau khi có long hồn nhận chủ liền muốn nhanh chóng tăng tiến thực lực quay về trả thù. Nào ngờ gặp qua biến cố ấy, con đường tu giả của hắn đến đây coi như kết thúc nào có thể làm được điều gì.
Hiện tại Âu Dương Liệt chỉ có thể đặt hết mọi hi vọng vào đệ đệ cùng đại quản gia của mình mà thôi. Quân tử trả thù mười năm chưa muộn, mà lại cuộc đời tu giả không phải ngắn, một khi Âu Dương Phách đủ cường đại liền có thể thay những oan hồn ở Chấn Thiên Sơn báo thù.
Trác Phàm đương nhiên nhìn ra ý nghĩ của Âu Dương Liệt. Hắn cũng không có nói chuyện Âu Dương Trường Phong đang làm thừa tướng của Thiên Vũ đế quốc. Tàn dư của Đế Vương Phủ hiện tại chỉ còn có một mình Hoàng Phi Vũ mà thôi.
Nhớ lại lời Âu Dương Liệt nói, Trác Phàm bất giác trầm ngâm. Nếu như Hoàng Phi Vũ nói khi nào cần báo thù liền đến Song Long Tông tìm hắn vậy thì chẳng phải là hắn đang ở đó hay sao?
Tuy Trác Phàm không biết làm thế nào Hoàng Phi Vũ có thể gia nhập Song Long Tông như thông qua câu chuyện vừa nãy hắn đoán chắc bảy tám phần là liên quan đến Địa Mạch Long Hồn bởi vì lúc trước, Âu Dương Liệt có nhắc lời của Hoàng Phi Vũ chính là “hai vị kia” yêu cầu đủ mười đầu long hồn.
Tông chủ của Song Long Tông có hai vị được gọi là Song Long Chí Tôn, một ma đạo, một chính đạo đồng thời cai quản cả Tây Châu. Đệ tử được nhận vào ở đó không ai không kiêu ngạo về thiên phú của mình. Nếu như “hai vị kia” chính là Song Long Chí Tôn thì nghĩa là bọn họ đã nhìn trúng tài năng của Hoàng Phi Vũ.
Trác Phàm cũng khá nghe ngại điều này. Hắn dù có gia nhập tông môn nhưng trên thực chất vẫn là một tên tán tu gặp chút cơ duyên mạnh mẽ mà thôi. Ít nhất thì “một chút” là suy nghĩ của hắn.
Thiên Ma Tông tăng thực lực chủ yếu là ở quá trình thực chiến, đối mặt sống chết, ngoài ra tự thân tu vi muốn tăng lên đều phải do chính họ cảm ngộ. Còn Song Long Tông thì lại khác, Song Long Chí Tôn có tu vi được xem là đỉnh cấp phàm giai này tuy không gọi là vô địch nhưng đã sừng sững cả vạn năm, kiến thức phải nói là vô cùng uyên bác.
Có hai vị này chỉ điểm Hoàng Phi Vũ tu luyện thì với thiên phú của hắn liền có thể bỏ xa Trác Phàm một đoạn dài.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Xem ra ta cũng cần phải nhanh cố gắng hơn a.” Trong lòng Trác Phàm nghĩ thầm.
Âu Dương Liệt nghe qua lời kể của đệ đệ mình biết được Trác Phàm có thuật luyện đan siêu việt lại nhìn thấy Trác Phàm suy tư liền nghĩ rằng đối phương đang tìm cách chữa trị cho mình cho nên cười nói: “Vô ích thôi. Long Hồn phụ thể đã trở thành căn cơ của ta. Bây giờ bị người khác rút ra thì nó đã triệt để mất đi không còn chút hi vọng nào.”
Trác Phàm thấy đối phương hiểu lầm cũng từ chối cho ý kiến nói: “Nếu như Âu Dương huynh đã nói như vậy thì ta cũng không muốn ép. Có điều hiện tại nơi đây đã không còn an toàn. Ngươi nên cùng gia tộc của Trương huynh đây rời đi ngay thôi.”
Trong khi huynh muội Trương Đại Nhân không hiểu tình huống, Âu Dương Liệt lại gật đầu nói: “Quả thật là như vậy. Tam thiếu gia của Ma Hồn Tông chết đi bọn họ nhất định sẽ phái người điều tra, rất nhanh liền có thể tìm đến nơi đây.”
“Sao các ngươi không nói sớm?” Trương Đại Nhân lúc này mới vỡ lẽ hỏi.
“Không vội, từ Ma Hồn Tông muốn đến đây cho dù là hóa hư cao thủ cũng phải mất mười bữa nửa tháng. Khoảng thời gian đó đủ cho các ngươi đi xa khỏi nơi này rồi. Mà lại cho dù bọn họ có tìm được thì chỉ cần nói sợ hãi cao thủ chiến đấu nên bỏ chạy liền không vấn đề. Những người ở đây chẳng ai có đủ thực lực giết được mấy kẻ kia đâu.”
Trác Phàm chậm rãi phân tích không chút kẻ hở nào. Chưa kể đến việc các tông môn có quy định không được tùy ý giết người ở trong khu vực của mình cho nên đám người Ma Hồn Tông kia cho dù có là ma đạo cũng phải kiên kỵ vài phần.
Lấy ra một cái ngọc giản đưa cho Âu Dương liệt, Trác Phàm chậm rãi nói: “Âu Dương huynh, nếu có một ngày ngươi muốn trở lại, liền đem ngọc giản này đến Đường Môn. Tại đó Môn chủ tự sẽ biết sắp xếp cho ngươi.”
Đưa tay nhận ngọc giản, Âu Dương Liệt cẩn thận cất vào trong chỉ giới rồi nói hai tiếng “đa tạ” bộ dạng không quan tâm lắm. Nếu như Âu Dương Liệt đã lựa chọn lui về ở ẩn thì Trác Phàm cũng không cần thiết kể sơ qua tình hình.
“Như vậy, kế tiếp ta liền muốn rời đi. Các vị bảo trọng.”
Vừa dứt lời, Trác Phàm nháy mắt đã biến mất không một chút dấu vết. Nếu như không phải chén trà tại đó còn ấm thì bọn họ không tin hắn vừa mới ở đây.
“Trác Phàm, thật không ngờ ngươi bây giờ lại cường đại đến như vậy. Xem ra ngay cả Hoàng Phi Vũ còn không có lợi hại bằng.”
Âu Dương Liệt nhìn vào khoảng không có chút mất mát lẩm bẩm. Lúc trước thấy Trác Phàm ra tay hắn liền biết rằng thực lực thần chiếu cảnh kia chẳng qua là giả heo ăn thịt mà thôi. Hoàng Phi Vũ lúc đó bày ra chiến lực bất quá cũng chỉ ngang thần chiếu đỉnh phong. Đem cả hai so sánh vẫn có sự chênh lệch ở giữa.
Ở một phương diện khác, sau khi Trác Phàm dùng thuấn di biến mất liền tăng tốc phi hành nhắm thẳng hướng Thiên Ma Sơn mà đi. Thời gian qua hắn la cà cũng đã khá lâu rồi cho nên liền muốn trở về.
Cảm nhận trong tâm thần mình thanh thản, Trác Phàm bất giác nở một nụ cười hiền hòa. Từ sau chuyện của Bạch Vân Vân, hắn mang theo vô số phiền muộn uất ức. Vừa nãy chém giết bốn tên kia làm hắn khuây khỏa hơn không ít dù sao có nơi để phát tiết vẫn là tốt nhất mà.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mười ngày trôi qua rất nhanh, thoắt cái Trác Phàm đã đến được dưới chân của Thiên Ma Tông. Nơi đây cảnh vật vẫn như ngày nào, hắn chậm rãi bước chân leo lên bậc thang lấy trong chỉ giới ra một chiếc lệnh bào khắc chữ “Hoàng” đeo lên.
Những người canh gác nhìn thấy Trác Phàm tiến vào liền hỏi thăm thân phận, lại thấy lệnh bài bên hông của hắn cho nên liền mở ra đại trận cho vào.
Hoàng cơ phủ đã ở trước mắt, Trác Phàm không ngăn được cước bộ nhanh hơn mấy phần. Đã một thời gian dài hắn còn không có gặp Lục lão. Tuy nói ông ta tu vi thấp kém nhưng trên phương diện tâm cảnh lại vô cùng thâm thúy.
Nếu như Trác Phàm là một cái hồ thì Lục Phi Thanh có thể xem là cả đại dương. Tất nhiên đó chỉ là cảm nhận mà thôi, nhưng mỗi lần trò chuyện với ông ta hắn lại có giác mình được khai thông rất nhiều.
Trác Phàm tìm đến hoa viên mà Lục lão thường quét dọn nhưng bóng dáng lão già lưng khòm quen thuộc đang quét rác lại không có. Hắn hơi thất vọng cũng không có đi tìm ngay mà trở về phòng ốc của mình.
Ở nơi đó, Trác Phàm nhìn thấy căn phòng của mình bị mở tung ra, cánh cửa xiêng quẹo liền có chút nghi hoặc đi vào. Hắn kinh ngạc phát hiện ra một gã nam tử thân hình to lớn, khắp người đều là máu đang nằm ở đó, thương thế nhìn qua có chút nghiêm trọng như không phải là chí mạng.
“Chu Trọng?” Đến khi nhìn rõ diện mạo của đối phương, Trác Phàm mới kinh ngạc lên tiếng.
Theo lý mà nói Chu Trọng bây giờ phải ở Địa Cơ phủ mới đúng, sao có thể ở trong phòng hắn được đã vậy còn thương thế khắp ngươi như thế kia. Có điều hiện tại có hỏi thì cũng vô dụng phải đợi hắn tỉnh dậy thì mới hỏi được.
Đúng lúc này, Lục Phi Thanh từ bên ngoài hớt hải chạy vào. Người chưa đến mà âm thanh đã đến: “Chu công tử, không có đan dược nên ta vừa xin được một ít linh thảo, ngươi lấy nó dùng đỡ đi… A!”
“Lục lão. Đã lâu không gặp!” Trác Phàm quay lại mỉm cười nói.
“Trác Phàm? Ngươi đã trở về?”
Lục Phi Thanh kinh ngạc liên tiếng, bộ dáng giống như là gặp ma, đôi mắt không thể tin tưởng mà nhìn đến người thanh niên trước mặt.
Trác Phàm nhìn thấy ông ấy như vậy cũng hơi kinh ngạc, nhưng rồi sau đó lại hiểu ra, bất đắt dĩ lắc đầu cười trừ thầm nghĩ: “Xem ra Dương chấp sự trở về đã đem ta nói thành chết ở dưới vực của Tuyết Thanh Sơn rồi a.”
Dường như nhận ra bộ dáng thất thố của mình, Lục lão liền lấy lại dáng vẻ bình thường hiền lành cười nói: “Ngươi trở về thì tốt. Đi chấp hành nhiệm vụ đến bây giờ mới chịu trở về.”
“A!”
Không đợi Trác Phàm kinh ngạc, Lục Phi Thanh liền đến bên cạnh giường ngồi xuống đem vò nát linh thảo bỏ vào trong chén nước mớm cho Chu Trọng đang hôn mê.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro