Thiên Địa Đại Đạo

Ngươi Không Phả...

Đại Hiền Triết

2024-10-04 16:35:13

Thông thường mà nói, linh thảo phải qua luyện đan luyện chế thành đan dược mới có thể tận dụng được tất cả các công dụng của nó. Bất quá nếu dùng trực tiếp như Lục Phi Thanh kia cũng có thể có được sáu bảy thành tác dụng.

Có điều chén nước dược kia chỉ có một hai loại nhất phẩm cùng nhị phẩm linh dược mà thôi, cùng lắm chỉ có tác dụng chữa trị vết thương ngoài da. Lúc Trác Phàm nhìn đến Chu Trọng liền nhận ra kinh mạch của hắn cơ hồ đã bị tổn thương nghiêm trọng, chỉ với chút thuốc ấy thật sự không thấm vào đâu.

Thiên Ma Tông dù gì cũng là một tông môn cao cấp chỉ xếp bên dưới Song Long Tông, mỗi tháng đệ tử ở tứ phủ đều được cấp cho linh dược cùng tài nguyên tu luyện không phải là ít. Vậy mà Chu Trọng bây giờ chỉ có thể dùng đến mấy thứ mạt phẩm linh dược do Lục Phi Thanh đem tới đủ thấy hắn bây giờ đã trở thành một đệ tử nghèo túng.

Ánh mắt có hơi nghi hoặc nhìn Chu Trong hôn mê ở đó. Đợi cho Lục lão đứng dậy Trác Phàm mới lên tiếng hỏi thăm: “Lục lão, rốt cuộc sự việc là thế nào? Sao hắn lại ở đây mà còn mang bộ dạng trọng thương sắp chết như thế?”

Lục Phi Thanh làm ra bộ dáng cái gì cũng không biết nói: “Kỳ thực chính ta cũng một đầu hồ nhão đây. Chuyện này xảy ra đã từ mấy tháng trước, cơ hồ cách mấy ngày là hắn bị một đám đệ tử vây đánh.”

“Ngài nói là Chu Trọng đã bị như vậy đã được một thời gian dài như vậy sao? Vì cớ chi?”

“Đúng vậy. Lúc trước hắn còn ở Huyền cơ phủ làm lão đại, đột nhiên chuyển về nơi đây mà lại dường như là tự nguyện. Còn chuyện thế nào ngươi vẫn là nên tự hỏi hắn đi. Ta còn phải quét dọn nữa, kiếm vài cây linh thảo cũng phải mất hai ngày thời gian a.”

Lục Phi Thanh nói xong liền không có chậm trễ, vội vàng đi ra bên ngoài bộ dáng có phần gấp gáp. Trác Phàm thấy như vậy cũng không có cản lại hỏi thăm, Chu Trọng là nạn nhân, ở bên trong sự việc này hắn hẳn là biết rõ hơn.

Trác Phàm lấy trong chỉ giới ra một viên đan dược nhét vào miệng của Chu Trọng sau đó đưa tay truyền cho hắn một ít nguyên lực.

Sắc mặt của Chu Trọng dần dần khá hơn, so với linh thảo thì đan dược vẫn có tác dụng to lớn, mà lại của Trác Phàm cho phục dụng cũng không phải là tầm thường. So về tài nguyên bây giờ hắn nào có thua kém bất kỳ ai, những loại đan dược trị thương kia đều là cao cấp do hắn luyện chế phòng ngừa tình huống khẩn cấp có dùng.

Đến nửa đêm, Chu Trọng từ từ mở mắt, cơn đau truyền ra từ thân thể làm cho tâm trí hắn tỉnh táo thêm mấy phần. Những vết thương rách da do ma bảo cắt trúng cơ bản đã khép hờ miệng lại, nhưng nội tạng tổn thương vẫn chỉ khá hơn một chút.

“Ngươi tỉnh lại rồi sao?”

Chu Trọng giật mình, vội quay người lại nhìn thấy diện mạo của nam nhân tóc bạc ở trước mắt có mấy phần quen thuộc nhưng mà cũng hơi lạ lẫm. Khuôn mặt hắn sợ hãi cả kinh thều thào nói: “Trác Phàm, ngươi sao lại trở về. Mau chúng rời khỏi Thiên Ma Tông đi.”

Trác Phàm nhíu mày, chẳng lẽ việc Chu Trọng bị thương có liên quan gì đến hắn hay sao?

“Nói cho ta biết ngươi làm sao lại ra nông nỗi này?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Cái này không có gì? Nhiều lần như vậy ta cũng đã quen rồi. Bọn chúng chỉ là đánh đập mà thôi cũng không có giết ta. Mục tiêu chủ yếu vẫn là ngươi.”

“Ta?”

Trác Phàm nghi hoặc, theo lí mà nói hắn rời đi chưa hề đắc tội quá người nào, cho dù là cái kia La Hợp cũng bị hắn hù dọa không dám hé miệng. Nếu như có gan mà nói thì lúc đó tên La Hợp này đã trực tiếp đến khiêu chiến một lần nữa rồi.

Thấy Trác Phàm còn nghi hoặc, Chu Trọng yếu ớt mở miệng giải thích: “Ta cũng không rõ sự việc trong đó thế nào. Từ mấy tháng trước đột nhiên có một vài tên thực lực không tầm thường đột nhiên chuyển xuống Hoàng cơ phủ này sau đó đến ngày tỷ đấu hướng ta khiêu chiến. Lúc đầu thì ta không có nghi ngờ gì nhưng mà càng ngày đối thủ khiêu chiến lại càng mạnh, bọn chúng ra tay vô cùng hung hãn, lần nào cũng làm ta bị trọng thương còn nửa cái mạng.”

Ánh mắt của Chu Trọng đột nhiên đỏ ngầu lên, thân thể bắt đầu run rẩy kịch liệt như là không kiềm chế được cảm xúc. Hắn lần nữa nói: “Đệ đệ của ta trong một lần thấy như vậy liền bỏ qua lời của ta lên sân tỷ đấu, cuối cùng trở thành khiêu chiến lấy thấp đánh cao, sinh tử vô luận mà chết. Bọn chúng trước khi đi còn nói rằng đợi ngươi trở về sẽ có kết quả tương tự.”

“Cái gì? Chu Nguyên đệ đệ của ngươi vậy mà chết rồi sao?”

Trác Phàm có phần bất ngờ nhớ lại hình ảnh một nam tử cao lớn chuyên gia bị những tên đệ tử khác đánh như bao cát nhưng lần nào lên đài chiến ý của hắn cũng hừng hực.

“Không chỉ có ta cùng đệ đệ, ngay cả Lục Phi Thanh, một cái tạp dịch người quét rác cũng bị bọn chúng làm khó dễ. Có điều tông môn không cho phép đệ tử tùy ý đánh giết những kẻ hèn tạp dịch nên bọn chúng mới không có ra tay, chỉ là tạo áp lực bắt ông ấy làm việc suốt ngày đêm mà thôi. Đến khi ta đến Hoàng cơ phủ thì mới biết.”

Trong lòng bất giác trầm xuống, đáy mắt Trác Phàm dần hiện ra hàn mang, thân thể dường như không tự chủ bắt đầu nảy sinh sát ý. Lục Phi Thanh là người hắn kính trọng, bình thường ông ta không màn thế sự chỉ chăm lo công việc tạp dịch của mình, vậy mà bây giờ còn bị ức hiếp.

Nghĩ đến đây Trác Phàm dường như xúc động thiếu điều muốn ngay lập tức lấy đầu mấy tên kia. Nhưng mà đột nhiên hắn nghĩ lại, nếu như huynh đệ Chu Trọng, Chu Nguyên thì không nói, đằng này ngay cả Lục lão cũng bị vạ lây mà lại những người này đều có liên quan đến hắn.

Lúc đầu Trác Phàm còn nghĩ rằng mấy kẻ kia muốn làm khó Chu Trọng nên bảo sẽ tìm hắn gây phiền phức, nhưng mà hiện tại Lục Phi Thanh đồng dạng như vậy thì e rằng mục tiêu chính vẫn là hắn chứ không ai.

“Chu Trọng, ngoài ngươi cùng Lục lão ra còn có ai bị bọn chúng ức hiếp nữa không?” Trác Phàm lên tiếng hỏi.

“Không có. Bọn chúng trước kia đều ở Địa cơ phủ cùng Thiên cơ phủ, thời gian qua khiêu chiến nhận lệnh bài toàn bộ liền trở về Hoàng cơ phủ bất chấp tài nguyên nhận được ít hơn. Có lẽ là đặc biệt nhằm vào ta để hành hạ đi.”

Chu Trọng gượng gạo cười đáp nhưng sâu trong đáy mắt hắn là sự bi thương.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trác Phàm nghe đến đây phần nào đoán được nguyên nhân. Chu Trọng có lẽ là bị đánh nhiều quá dần hình thành bóng ma, không dám tiếp tục ở lại Huyền cơ phủ bị bọn chúng khiêu chiến. Tuy vậy chuyển về Hoàng cơ phủ này cũng không khác là bao.

Tông môn cùng cấp có thể luận bàn, chỉ cần còn lại một hơi liền không sao. Mà lỡ có hạ sát thủ thì những người ở đây cũng chỉ mắt nhắm mắt mở không quan tâm. Đừng quen đây là Thiên Ma Tông chỉ toàn ma đạo tu giả thực lực vi tôn, những kẻ yếu ớt đương nhiên không có quyền được sống ở nơi này.

Biết Trác Phàm đã hiểu thấu dụng ý hắn chuyển đến đây, Chu Trọng có phần xấu hỗ nói: “Không ngờ lắm đúng không? Đường đường là lão đại của Huyền cơ phủ vậy mà rơi vào tình cảnh này. Có điều ngươi thử một lần bị tất cả bọn chúng ngày ngày chà đạp đánh đến chết đi sống lại thử xem. Dù có ý chí sắt đá đi nữa thì cũng chẳng làm gì, bảo mệnh vẫn là tốt nhất. Ta còn phải vì đệ đệ của ta trả thù.”

Trác Phàm nhẹ nhàng gật đầu: “Chu huynh, ta không hề có ý khinh thường ngươi, ngược lại phải là vô cùng tán thưởng mới đúng. Làm người co được dãn được, có tính nhẫn nại cao thì mới có thành tựu. Đối với ta mà nói ngươi không phải là kẻ hèn, lúc này đã có thể xứng với ba từ nam tử hán rồi.”

Chu Trọng hơi ngẩn người ra, lời Trác Phàm nói hắn nào đâu không hiểu. Khuôn mặt có phần trắng bệch miễn cưỡng nở ra nụ cười khổ không thôi.

Trác Phàm thấy đối phương như thế đành đứng dậy nói: “Được rồi. Trước mắt ngươi cứ nghỉ ngơi trị thương đi đã. Có ta ở đây, sau này sẽ không có bất kỳ ai dám đến gây sự.”

Chu Trọng gật đầu nhắm mắt lại. Hắn cũng không tin tưởng mấy lời nói này của Trác Phàm bao nhiêu. Hiện tại cơ thể của hắn rất đau đớn cùng mệnh mỏi, bản thân cần phải nghỉ ngơi nhiều mới có thể hồi sức.

Trác Phàm chậm rãi bước ra bên ngoài, ánh mắt âm trầm suy nghĩ hồi lâu. Hắn cũng không phải dạng người tốt gì có điều đã xem ai là bằng hữu thì một khi người đó bị ức hiếp mà lại có liên quan tới mình thì dĩ nhiên không thể ngồi yên như vậy.

Thông qua lời kể của Chu Trọng cùng Lục lão, Trác Phàm đoán được tám chín thành là có liên quan tới mình, có điều không biết lí do là gì mà thôi.

“Vẫn là đợi mấy kẻ gây chuyện đến hỏi là rõ ràng nhất.”

Đôi môi đôt nhiên nở ra mộ nụ cười lạnh kèm theo sát cơ, Trác Phàm đã có tính toán. Hắn không hề nóng vội, muốn hiểu được toàn bộ sự tình vẫn nên tìm tên đầu sỏ trong đám người kia hỏi vẫn là tốt hơn.

Đúng lúc này, một bóng đen từ trong bóng tối đột nhiên xuất hiện. Trác Phàm biết người đến là ai cho nên không hề tỏ ra ngạc nhiên chút nào. Biểu cảm này làm người kia có chút ngẩng ra nhưng rất nhanh liền bước đến lộ ra dáng người mập mạp khuôn mặt còn mang theo ý cười.

“Dương chấp sự, đã lâu không gặp!”

Trác Phàm đứng dậy ôm quyền thi lễ, bộ dáng có phần cung kính. Kỳ thật đối Dương Tiêu hắn nhưng là có cảm mến bởi vì trên đường đi ông ta chiếu cố hắn rất nhiều. Mà lại ngay lúc ông ta trở về tông môn, thực lực hắn còn yếu kém cũng được ông nhiều lần che chở.

“Thật đúng là ngươi sao? Ngươi còn chưa có chết?”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Địa Đại Đạo

Số ký tự: 0