Con đến thăm người
Độc Cô
2024-07-14 16:48:21
Lý Phong Kỷ không hề nói với ông cụ chuyện mình bị đuổi khỏi Lý tộc, cũng là vì sợ ông ấy biết, theo tính cách của ông ấy, nhất định sẽ đi trách móc, khi đó lại có phiền phức nữa.
“Trương gia gia... Ngươi ở Lý tộc đã bao nhiêu năm rồi?" Lý Phong Kỷ đột nhiên hỏi.
Ông cụ cười sang sảng: “Khoảng bốn mươi năm. "Thời gian trôi qua thật nhanh, lúc ta tới, phụ thân ngươi còn là một đứa bé. Năm xưa, ta ở trong viện này nhìn phụ thân ngươi từ từ lớn lên, từng bước từng bước trở. thành kẻ mạnh.”
Ông cụ chợt khựng lại, thở dài: “Phong Kỷ... Không. giấu gì ngươi, sáng sớm nay ta ra ngoài đã nghe được. mấy tin đồn, cũng biết chút chuyện rồi. Không có gì đáng lo cả, tộc này không ở lại cũng được, ta cũng đã nhịn đám động vật máu lạnh đó đủ rồi” Ông cụ nói rất ung dung.
Lý Phong Kỷ không nhịn được cúi đầu.
"Trương gia gia... Xin lỗi, ngươi già rồi còn bất ngươi phải bôn ba với ta, là lỗi của ta." Lý Phong Kỷ nói.
Ông cụ vỗ mạnh lên vai Lý Phong Kỷ: “Phong Kỷ. Đừng xin lỗi, chúng ta đi thắp nhang cho phụ thân ngươi đi. Ta tin sớm muộn cũng có ngày chúng ta
quay về tiểu viện này.”
Lý Phong Kỷ gật mạnh đầu.
....
....
“Phụ thân... Con đến thăm người”
Đứng trước mộ phần của phụ thân mình, giọng nói của Lý Phong Kỷ rất bình tĩnh
Yên lặng một lát, hẳn bắt đầu dọn dẹp cỏ dại trên mộ, đắp thêm ít đất mới lên mộ.
Hắn cung kính thắp nhang và dập đầu.
Hân không có chút qua loa nào.
Đây là phụ thân hắn, người đã cho hẳn sinh mạng, trước khi chết vẫn còn lo lắng cho hắn.
Người này đã mang cho hắn tình yêu không thể nói thành lời
Câu nói tình thương của phụ thân cao nặng như núi đã không đủ để hình dung. Ông cụ đứng phía xa, trên mặt có vẻ yên tâm vui vẻ. Ông có thể nhìn thấy tốc độ trưởng thành của Lý Phong Kỷ. Ông đút tay trong ống tay áo, bình tĩnh nói một câu: "Nếu Lý Tiếu Thiên ở trên trời có linh, chắc cũng vô cùng vui vẻ!”
Lý Phong Kỷ dập đầu chín cái với bia mộ rồi đứng lên, ngẩng đầu nhìn trời.
Trời vẫn sáng sủa, đám mây vẫn trắng, ánh mặt trời vẫn chói mắt, mình vẫn là Lý Phong Kỷ. Bất kể thế. nào cũng được, mình đều phải dũng cảm đi tiếp.
Lý Phong Kỷ đã nghĩ xong nên sắp xếp cho ông cụ và Quế Viên thế nào rồi. Bây giờ hắn còn chút tài sản, có thể mua một căn nhà dưới chân núi Kiếm Tông. Ông cụ ở đó, hẳn cũng có thể thường xuyên xuống. thăm.
Viếng phụ thân xong, Lý Phong Kỷ và ông cụ cùng trở về tiểu viện,
Khoảnh khắc tiến vào cửa Lý phủ, Lý Phong Kỷ có. thể cảm nhận được những ánh mắt khác thường từ xung quanh đảo qua, nhưng hẳn không thèm để ý.
Đến chiều, một chiếc xe ngựa trời khỏi Lý phủ. Lý Phong Kỷ đánh xe, đi chậm.
Xe ngựa đi trên đường phố, ra khỏi thành Thiên Ngọc.
Hắn quất một roi vào người con tuấn mã.
Con ngựa thở phì phì, sải bước chạy nhanh.
Đại lộ rất dài, rất thẳng.
Ở cuối đại lộ, mặt trời hoàng hôn đang chậm rãi lặn xuống.
Xe ngựa lao nhanh như bay, như thể đang đuổi theo nắng chiều.
“Trương gia gia... Ngươi ở Lý tộc đã bao nhiêu năm rồi?" Lý Phong Kỷ đột nhiên hỏi.
Ông cụ cười sang sảng: “Khoảng bốn mươi năm. "Thời gian trôi qua thật nhanh, lúc ta tới, phụ thân ngươi còn là một đứa bé. Năm xưa, ta ở trong viện này nhìn phụ thân ngươi từ từ lớn lên, từng bước từng bước trở. thành kẻ mạnh.”
Ông cụ chợt khựng lại, thở dài: “Phong Kỷ... Không. giấu gì ngươi, sáng sớm nay ta ra ngoài đã nghe được. mấy tin đồn, cũng biết chút chuyện rồi. Không có gì đáng lo cả, tộc này không ở lại cũng được, ta cũng đã nhịn đám động vật máu lạnh đó đủ rồi” Ông cụ nói rất ung dung.
Lý Phong Kỷ không nhịn được cúi đầu.
"Trương gia gia... Xin lỗi, ngươi già rồi còn bất ngươi phải bôn ba với ta, là lỗi của ta." Lý Phong Kỷ nói.
Ông cụ vỗ mạnh lên vai Lý Phong Kỷ: “Phong Kỷ. Đừng xin lỗi, chúng ta đi thắp nhang cho phụ thân ngươi đi. Ta tin sớm muộn cũng có ngày chúng ta
quay về tiểu viện này.”
Lý Phong Kỷ gật mạnh đầu.
....
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
....
“Phụ thân... Con đến thăm người”
Đứng trước mộ phần của phụ thân mình, giọng nói của Lý Phong Kỷ rất bình tĩnh
Yên lặng một lát, hẳn bắt đầu dọn dẹp cỏ dại trên mộ, đắp thêm ít đất mới lên mộ.
Hắn cung kính thắp nhang và dập đầu.
Hân không có chút qua loa nào.
Đây là phụ thân hắn, người đã cho hẳn sinh mạng, trước khi chết vẫn còn lo lắng cho hắn.
Người này đã mang cho hắn tình yêu không thể nói thành lời
Câu nói tình thương của phụ thân cao nặng như núi đã không đủ để hình dung. Ông cụ đứng phía xa, trên mặt có vẻ yên tâm vui vẻ. Ông có thể nhìn thấy tốc độ trưởng thành của Lý Phong Kỷ. Ông đút tay trong ống tay áo, bình tĩnh nói một câu: "Nếu Lý Tiếu Thiên ở trên trời có linh, chắc cũng vô cùng vui vẻ!”
Lý Phong Kỷ dập đầu chín cái với bia mộ rồi đứng lên, ngẩng đầu nhìn trời.
Trời vẫn sáng sủa, đám mây vẫn trắng, ánh mặt trời vẫn chói mắt, mình vẫn là Lý Phong Kỷ. Bất kể thế. nào cũng được, mình đều phải dũng cảm đi tiếp.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lý Phong Kỷ đã nghĩ xong nên sắp xếp cho ông cụ và Quế Viên thế nào rồi. Bây giờ hắn còn chút tài sản, có thể mua một căn nhà dưới chân núi Kiếm Tông. Ông cụ ở đó, hẳn cũng có thể thường xuyên xuống. thăm.
Viếng phụ thân xong, Lý Phong Kỷ và ông cụ cùng trở về tiểu viện,
Khoảnh khắc tiến vào cửa Lý phủ, Lý Phong Kỷ có. thể cảm nhận được những ánh mắt khác thường từ xung quanh đảo qua, nhưng hẳn không thèm để ý.
Đến chiều, một chiếc xe ngựa trời khỏi Lý phủ. Lý Phong Kỷ đánh xe, đi chậm.
Xe ngựa đi trên đường phố, ra khỏi thành Thiên Ngọc.
Hắn quất một roi vào người con tuấn mã.
Con ngựa thở phì phì, sải bước chạy nhanh.
Đại lộ rất dài, rất thẳng.
Ở cuối đại lộ, mặt trời hoàng hôn đang chậm rãi lặn xuống.
Xe ngựa lao nhanh như bay, như thể đang đuổi theo nắng chiều.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro